Người đăng: dauphaivay
Edit: Thảo Nguyễn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
“Sao chàng biết sư phụ bọn họ bị phong ấn trong Đất Phong Thiện?” Tề Hoan nghi
hoặc kéo tay áo Mặc Dạ một cái, sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra mà nàng
không biết chứ.
“Đương nhiên là có người nói cho ta biết.” Mặc Dạ nhếch môi, tâm tình đột
nhiên trở nên vô cùng tốt.
“E hèm, nhốt Thần tướng Lâu La lâu như vậy trong mười tám tầng Địa Ngục, đoán
chừng hắn không chết cũng mất một lớp da a.” Thiên Khuê ở bên cạnh lành lạnh
nói một câu.
Chuyện Đất Phong Thiện, ngoại trừ thần tướng ra, những người khác sao biết
được. Phải nói miệng Lâu La kia quá không an toàn, không phải là chỉ chịu chút
vết thương nhỏ thồi sao, thế mà đã khai hết rồi. Thần tướng Tiên Giới mang cái
đức hạnh này, còn vọng tưởng làm lão đại của Lục Đạo, thật đúng là nằm mơ.
Đương nhiên, Thiên Khuê không nhìn thấy vết thương của Lâu La, bằng không, hắn
tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
“Nếu muốn cứu sư phụ bọn họ ra, chỉ cần tìm Thiên Bi là được sao?” Đối với Tề
Hoan mà nói, thần tướng nào bị lột da đều không liên quan đến nàng, chết càng
tốt, có thể tiết kiệm bao nhiêu lương thực!
“Đúng vậy, nhưng mà Lục Đạo Thiên Bi, thứ này mặc dù không có tác dụng gì,
nhưng rất quái đản, người bình thường căn bản không cách nào di chuyển
chúng.” Dứt lời, Thiên Khuê nhìn về phía Mặc Dạ, Mặc Dạ búng ngón tay một
phát, hai tấm bia đá sứt mẻ cao khoảng nửa người xuất hiện trong đại sảnh.
Tấm bia đá hình vuông trông rất tồi tàn, không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt,
cũng không biết làm bằng chất liệu gì, tuy nói là đồ vật trấn áp Lục Đạo, thế
nhưng thực sự không có khí thế gì. Thoạt nhìn trái lại rất quen, có lẽ do bộ
dạng sáu khối Thiên Bi này khá thông thường.
Trên hai khối Thiên Bi có khắc hai chữ hình thù kì lạ, Tề Hoan không dịch
được, nhưng cảm giác hình như mình đã từng nhìn thấy loại văn tự này ở nơi
khác rồi. Nàng vẫn nhớ, trong địa lao của thành chủ thành Tịch Diệt, nàng đã
trông thấy một khối bia dường như rất giống với hai tấm bia đá này, văn tự
phía trên cũng y hệt.
Tề Hoan nhìn chằm chằm vào hai khối Thiên Bi kia, hai mắt đăm đăm hoàn toàn vô
thức đi về phía chúng, phát hiện tình trạng của nàng dường như không ổn, Mặc
Dạ một tay túm Tề Hoan trở về.
Ngã về trong ngực hắn, Tề Hoan như đột nhiên bừng tỉnh, lắc lắc đầu có chút
không hiểu ra sao nhìn Mặc Dạ, “Làm sao vậy?” Lúc nãy nàng còn ngồi trên ghế,
sao lúc này đã ngồi trên đùi Mặc Dạ rồi?
“Trước kia nàng đã từng thấy qua Thiên Bi?” Tình huống này, khi lần đầu tiên
Mặc Dạ nhìn thấy Thiên Bi của Ma Đạo cũng đã xảy ra một lần, nhưng khi đó bước
đi một nửa hắn liền tỉnh táo lại, về sau không dám chạm vào Thiên Bi nữa. Thứ
này dù sao cũng là truyền thừa của Lục Đạo, ai biết đụng phải sẽ có tác dụng
phụ gì.
“Hình như là vậy…” Mắt nhìn hai khối Thiên Bi kia, Tề Hoan lại có chút bồn
chồn, không phải nàng muốn làm như vậy, mà là trong lòng giống như luôn luôn
có một tiếng nói thúc giục nàng, “Ở Tiên Giới ta đã từng thấy một tấm bia
giống y hệt.”
“Nàng chạm vào rồi?” Khóe mắt Mặc Dạ hơi co rút lại, nhìn biểu tình của Tề
Hoan liền biết, nương tử nhà hắn thật đúng là một bé con hiếu kỳ!
“Không cẩn thận sờ soạng một chút mà thôi… Cũng không có gì lớn nha, chỉ là
trong đầu luôn có một chữ lúc ẩn lúc hiện.” Dù sao chút biến hóa kỳ lạ này Tề
Hoan tập mãi đã thành quen. Lần trước sau khi nàng chạm qua tấm bia đá kia,
trong đầu liền xuất hiện một chữ, mỗi khi nàng hứng thú hay kích động, chữ kia
sẽ xuất hiện lắc lư một vòng, bình thường cũng không ảnh hưởng gì đến Tề Hoan,
cho nên Tề Hoan quên luôn.
Ai biết, cái mình chạm phải lại là một khối Thiên Bi. Aiz, dù sao nàng cũng đã
sớm thừa nhận bản thân tài sơ học thiển rồi. Không biết Thiên Bi cũng không có
gì mất mặt.
“. . .Nàng xác định không có vấn đề?” Trong đầu xuất hiện một chữ, nhìn xem
nàng nói nhẹ nhàng linh hoạt cỡ nào.
“Đương nhiên. . .” Tề Hoan còn chưa nói xong, miệng đột nhiên khép chặt lại,
khuôn mặt đỏ lên, dường như rất thống khổ.
“Làm sao vậy?”
Tề Hoan nhìn thoáng qua Mặc Dạ, sau đó duỗi tay bịt tai hắn, lại dùng ánh mắt
liếc Kiều Xảo, Kiều Xảo lập tức nghe lời, bịt lỗ tai lại, chỉ có Thiên Khuê
trưng ra vẻ mặt quái dị nhìn nàng.
Không thể trách nàng không nhắc nhở, thật sự là ngộ tính của Thiên Khuê quá
kém.
Rốt cục nhịn không được, Tề Hoan mở miệng, một tiếng kinh Phật phát ra từ
trong miệng nàng, chỉ có một chữ “úm” mà thôi, đại điện bọn họ đang đứng liền
rung chuyển dữ dội.
Điều này tuyệt đối không thể trách nàng, muốn trách cũng nên trách công trình
bã đậu của Thiên Khuê. Đứng trong đống đổ nát, Tề Hoan vẻ mặt vô tội nhìn
Thiên Khuê. Vừa rồi sau khi đại điện chấn động vì một tiếng kinh phật của
nàng, cây cột chống của đại điện không chịu nổi nghiêng lệch về phía đỉnh đầu
Thiên Khuê.
Tề Hoan tưởng rằng hắn sẽ né tránh, ai ngờ lão nhân gia hắn ngồi không chịu
chuyển chỗ, mắt thấy cây cột to như vậy sắp nện vào đỉnh đầu, Thiên Khuê thậm
chí ngay cả chút phản ứng cơ bản cũng không có. Cuối cùng còn làm gãy cây cột.
Chậc chậc, cái đầu này thật cứng ah!
Đợi một lúc lâu cũng không thấy người tới. Tề Hoan hơi hơi kỳ quái, cho dù
Huyễn Ma Cung ít người thì cũng không đến mức bên này phát sinh chuyện lớn như
vậy mà ngay cả bóng dáng một người cũng không có chứ, nói sao thì Thiên Khuê
cũng là lão đại của bọn họ, một khi bị nện chết hay bị thương gì đó sẽ khiến
nhiều người đau lòng a.
Cũng may, không bao lâu sau, nữ tử ảo đỏ vừa mới dẫn đường cho mấy người Tề
Hoan vẻ mặt kinh hoàng chạy tới.
Nhìn thấy tình trạng bi thảm của đại điện, nàng ta sửng sốt một chút, sau đó
lập tức quỳ xuống đất, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Chủ tử, tiểu
thiếu gia, cậu ấy, cậu ấy đột nhiên té xỉu.”
Sắc mặt Thiên Khuê biến đổi, “Dẫn ta đi xem.”
Đưa mắt nhìn Thiên Khuê và nữ tử áo đỏ rời đi, Tề Hoan liếc nhìn Kiều Xảo,
mặc dù biểu hiện trên mặt đồ đệ giống như không quan tâm, nhưng mà… Không quan
tâm thì sao nàng lại có vẻ mặt như vậy. Theo dự đoán, con trai của Thiên Khuê
hẳn là bị âm thanh của mình làm cho té xỉu.
Tề Hoan khẽ thở dài một cái, quay đầu mới phát hiện hai tay mình bị Mặc Dạ nắm
chặt, Mặc Dạ đang từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng.
“Chàng muốn làm gì ~~” Tề Hoan rất có ý thức nguy cơ hỏi.
“Có muốn giải thích với ta một chút hay không, nàng chạm qua Thiên Bi lúc
nào?” Hắn đã dặn đi dặn lại, không nên đụng vào thứ gì kỳ lạ, gặp nguy hiểm
phải chạy trước tiên. Mà Tề Hoan, lần nào cũng đáp ứng nhưng đáng tiếc không
lần nào nghe lời.
Hắn không hiểu, Lục Đạo Thiên Bi này, sao người khác tìm hoài không thấy lại
bị Tề Hoan gặp phải.
Sau khi thu hồi hai khối Thiên Bi, Mặc Dạ kéo Tề Hoan đi về chỗ ở của hai
người, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt ai oán của nàng.
Kiều Xảo nhìn bóng lưng của hai người, cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang trong
trạng thái nửa mê nửa tỉnh và Tiêu Miêu cứng đờ y như xác chết dưới chân, nàng
cúi xuống kéo đôi cánh của Tiểu Miêu, rời khỏi đại điện đã hoàn toàn trở thành
một đống đổ nát.
Tề Hoan dốc hết sức bình sinh mới khiến Mặc Dạ hiểu rõ, có một số việc thực
ra là thân bất do kỷ. Đương nhiên, vừa rồi nàng cũng hoàn toàn là thân bất do
kỷ một lần, à không, là hai lần.
Sau khi dàn xếp xong vấn đề của mình, Tề Hoan lại quay về vấn đề Lục Đạo Thiên
Bi, mặc dù không biết vì sao mình bị Lục Đạo Thiên Bi nhìn trúng, nhưng trong
lòng Tề Hoan vẫn hơi đắc ý một chút, không phải ai cũng có cơ hội này nha.
Nhưng Mặc Dạ hiển nhiên không được lạc quan như Tề Hoan, âm thanh vừa rồi của
Tề Hoan thực sự có chấn động rất lớn, tuy nói là do lời niệm chú vốn lưu lại
trên Thiên Bi, nhưng ai biết vật kia có nảy sinh ảnh hưởng gì đến Tề Hoan hay
không.
Cho nên, trước khi chưa tìm ra đáp án thực sự, Mặc Dạ không tính để Tề Hoan
chạm vào hai khối Thiên Bi kia nữa.
Thời gian Tề Hoan ở Ma giới coi như khá thoải mái, nhưng tình hình Tiên Giới
bây giờ lại tương đối phức tạp. Thiên tướng Hỏa Nha vốn đóng giữ ở Quan Vân
Giản đột nhiên mất tích, thiên tướng Minh Diệt thì chết một cách ly kỳ.
Cho dù Minh Hỏa biết rõ chân tướng sự việc, nhưng hắn lại phải giả vờ không
biết, dù sao người chết cũng là con trai hắn. Về cơ bản bây giờ toàn bộ Tiên
Giới đều đang tìm kiếm tung tích của Hỏa Nha, mắt thấy hôn sự của Hỏa Như và
Tiểu Ngân sắp đến, nhưng Hỏa Như làm tân nương tử lại không hề có vẻ vui sướng
nên có gì.
Nàng có thể gả cho Tiểu Ngân cũng không phải vì Tiểu Ngân thích nàng. Mà là
ca ca của nàng giao dịch với Tiểu Ngân, mặc dù Hỏa Như vẫn không chịu nhìn
thẳng vào chuyện này, hơn nữa, trong những năm này, Tiểu Ngân chưa hề tiếp xúc
thân mật với bất kỳ nữ nhân nào, nên trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy, Tiểu Ngân
có lẽ vẫn quan tâm mình.
Thế nhưng, từ sau khi Hỏa Nha mất tích, Tiểu Ngân liền trở nên kỳ lạ. Có một
lần, nàng tiếp cận nghe lén cuộc nói chuyện giữa Tiểu Ngân và cận vệ của hắn,
lúc hai người nói chuyện với nhau dường như có nhắc tới cái tên Tề Hoan.
Hỏa Như đột nhiên nhớ tới, lúc trước ca ca truyền tin cho mình từng nói nữ
nhân bên cạnh Tiểu Ngân đã bị hắn giải quyết gọn nhẹ rồi, người ca ca nhắc tới
có lẽ là Tề Hoan.
Mọi người đều nói việc ca ca của mình mất tích có liên quan đến cái chết của
Minh Diệt, như vậy Minh Diệt thật sự giết Hỏa Nha rồi sao? Rõ ràng Tề Hoan
cũng ở Quan Vân Giản, vì sao không có ai nhắc tới nàng?
Đã mấy lần Hỏa Như muốn hỏi Tiểu Ngân chuyện này, thế nhưng nàng phát hiện
mình căn bản không tìm được Tiểu Ngân, hắn cả ngày đi sớm về trễ, cho dù nàng
gặp Tiểu Ngân cũng sẽ bị thị vệ dưới quyền hắn ngăn cản. Thái độ của Tiểu Ngân
đối với nàng dường như đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. May mắn chính
là, hắn đến nay vẫn chưa nói muốn từ hôn.
Mặc dù Tiểu Ngân không thường xuyên ở trong phủ, nhưng việc vui sắp tới, có
không ít tiên nhân lục tục tới thành, nhưng thật ra phần lớn mọi người là đến
vì danh hào đệ nhất thần tướng.
Sở dĩ Tiểu Ngân không hủy bỏ hôn sự là vì đợi đệ nhất thần tướng. Việc Tề Hoan
mất tích không làm cho Tiểu Ngân khẩn trương quá mức, nếu Hỏa Nha dám động Tề
Hoan, hắn nhất định sẽ nhận được tin tức, nhưng hiện tại Hỏa Nha và Tề Hoan
cùng mất tích ở một chỗ, sự tình liền trở nên thú vị. Hiện tại hai người tuyệt
đối không ở Tiên Giới, kết quả có khả năng nhất chính là đã đi Ma giới rồi.
Tiểu Ngân không biết Kiều Xảo, nhưng hắn vẫn biết rõ quan hệ giữa Kiều Xảo và
Tề Hoan, Kiều Xảo là người, nhưng lại tu theo yêu đạo, ở Ma giới phong sinh
thủy khởi, chiếu cố Tề Hoan có lẽ không phải vấn đề quá lớn.
Mà hắn, chỉ có thể nhịn cho đến hắn phá vỡ tầng ranh giới kia mới thôi. Khi
đó, chuyện nên biết chuyện không nên biết, bất kể là ai cũng không lừa được
hắn.