Người đăng: dauphaivay
Edit: Thảo Nguyễn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Lúc trở về, Tề Hoan không nhìn thấy Mặc Dạ, điều này khiến nàng có chút lo
lắng, nếu Mặc Dạ rời đi nhất định sẽ báo cho nàng biết, sao lại không nói một
tiếng đã biến mất đây, bên trong thành Kinh Lôi đã xảy ra chuyện lớn gì chăng,
chẳng lẽ Minh Hỏa đã tới rồi?
Tề Hoan chạy ra khỏi phòng, vội vã đi tìm Tiểu Ngân, kết quả chưa tới được chỗ
Tiểu Ngân đã bị người ta chặn lại.
Nhìn những thị vệ mặc kim giáp và Minh Tư ngăn cản vây chặt mình, trong mắt Tề
Hoan không hề che giấu vẻ chán ghét.
Nữ nhân này thật đúng là âm hồn bất tán!
“Phụ thân ta tìm ngươi.” Minh Tư cũng không cho Tề Hoan sắc mặt tốt, tuy không
đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên căn bản là dùng ánh mắt liếc xéo Tề
Hoan. Cũng không biết nàng liếc như vậy có thể mắc bệnh gì về mắt hay không.
“Ta không có hứng thú gặp phụ thân ngươi, tránh ra.” Thể diện lớn thật đấy,
hắn tìm mình thì mình phải đi sao, thật đúng là coi mình thành đồ ăn mà.
“Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta cảnh cáo ngươi…”
“Xem ra mấy đao lần trước không làm ngươi nhớ kĩ?” Tề Hoan cắt đứt lời nói của
Minh Tư, cười như không cười nhìn khuôn mặt nàng ta đổi từ màu đỏ sang trắng
bệch, cuối cùng là màu xanh. Ánh mắt thù hận giống như cái dùi muốn đâm Tề
Hoan thành cái nia, đáng tiếc, sức chống cự của Tề Hoan rất ngoan cường, không
thấy được bất kỳ đả kích tinh thần hay thể xác nào, ngược lại khiến hô hấp của
chính Minh Tư không được ổn định.
“Hừ, dù sao ta cũng đã chuyển lời, ngươi đi hay không thì tùy.” Minh Tư hít
một hơi thật sâu, cố chịu đựng thù hận tràn ngập trong lòng. Kết cục của Minh
Viêm tối hôm qua nàng ta đẫ thấy rõ, đồng thời, nàng ta cũng hiểu ra một
chuyện, trong mắt Minh Hỏa, bọn họ những thứ gọi là con cái này không có bất
kỳ giá trị nào cả.
Cũng bởi vì Minh Viêm không nói cho Minh Hỏa biết chuyện của Tề Hoan, vậy mà
thiếu chút nữa đã bị chính cha ruột của mình đánh chết, Minh Tư vốn còn cảm
thấy có chút may mắn liền kinh hồn táng đảm. Nếu không phải Minh Viêm còn hữu
ích thì e rằng bây giờ hắn đã là xác chết rồi.
Nam nhân vô tình như vậy, thế nhưng trong lòng chỉ có một nữ nhân là Tề Hoan.
Ánh mắt Minh Tư nhìn Tề Hoan có chút hâm mộ, bất kể nữ nhân này có quan hệ thế
nào với phụ thân thì nàng ta cũng đã có thể giành được tất cả tình cảm của
hắn, thật sự khiến người ta vừa đố kỵ vừa hâm mộ. Tề Hoan bị ánh mắt của nàng
làm cho toàn thân run rẩy, phất phất tay nói, “Không tiễn.”
Việc đuổi Minh Tư đi dễ dàng như vậy khiến Tề Hoan có chút không kịp phản ứng.
Nàng đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của Minh Tư một hồi, sau đó đột nhiên
nhớ tới Mặc Dạ, vội vàng chạy tới phòng Tiểu Ngân.
Chạy đến trước của phòng hắn, Tề Hoan thò tay gõ cửa, đáp trả là tiếng hô
bất mãn của Tiểu Ngân, “Ai?!”
Giọng điệu này, sao nàng lại cảm thấy con rắn kia hình như có chút chưa thỏa
mãn dục vọng? “Là ta, mở cửa.”
“Ngươi không thể chờ một lát sao!” Tiếng nước loáng thoáng truyền từ bên trong
ra, Tề Hoan nháy mắt mấy cái, đột nhiên hiểu rõ. Thời điểm mình đến đúng là
không thích hợp rồi. Nhưng con rắn này cũng thật biết động não ah, loại biện
pháp này cũng nghĩ ra được.
“Chuyện rất quan trọng, ngươi nhanh lên cho ta.”
Toàn thân trần trụi bước ra khỏi bồn tắm, mái tóc bạc vẫn buông dài đến tận bờ
mông rắn chắn, tiện tay cầm khăn mặt ở bên cạnh lau qua loa những giọt nước
trên người, sau đó hắn mới biến ra một bộ y phục mặc lên.
“A…? Ngân?” Tiểu hồ ly ghé vào thành bồn tắm nửa mê nửa tỉnh, đột nhiên phát
hiện người mới vừa rồi chà lưng cho mình biến mất, bất mãn nâng mí mắt lên.
“Chờ ta một chút.” Xoa đầu tiểu hồ ly, điều chỉnh lại vị trí của bình phong,
xác định từ bên ngoài không thể nhìn thấy hắn, lúc này Tiểu Ngân mới đi ra
ngoài.
Mang bộ mặt khó chịu mở cửa, vừa thấy vẻ mặt mờ ám kia của Tề Hoan, lòng bàn
tay Tiểu Ngân không nhịn được ngứa ngáy.
“Tìm ta làm gì?”
“Không mời ta đi vào ngồi một chút sao?” Trên mặt Tề Hoan nở một nụ cười trêu
chọc, trên người hắn vẫn có thể cảm giác được hơi nước, lọn tóc vẫn còn nhỏ
giọt, hơn nữa trong phòng không có bóng dáng tiểu hồ ly, không cần đoán cũng
biết hai người vừa rồi đang tắm. Ừ, hoặc là cùng tắm.
“Không tiện!” Trừng mắt nhìn Tề Hoan, nếu như mời Tề Hoan vào, đoán chừng tiểu
hồ ly sau này sẽ không chịu ở cùng một chỗ với hắn.
“Được rồi được rồi, đừng trừng nữa, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi biết
chuyện của Minh Vương không?”
Mặc Dạ không muốn mọi người biết hành tung của mình, tuy Tề Hoan nóng vội
nhưng cũng không thể trực tiếp nói chuyện này cho Tiểu Ngân, nàng chỉ có thể
hỏi một chút chuyện của Minh Vương. Vả lại, có khả năng làm Mặc Dạ rời đi
không nói một lời, e rằng chuyện này liên quan đến Minh Vương.
“Minh Vương? Không phải hắn đang ở Minh Giới rất tốt sao?” Lông mày Tiểu Ngân
nhíu lại, “Minh Giới xảy ra chuyện gì sao?”
“Lúc nãy Thiên Phạt tới tìm ta, muốn đưa Tỏa Hồn Ấn cho ta, ngươi cảm thấy
Minh Giới xảy ra chuyện gì?”
Lời nói của Tề Hoan khiến Tiểu Ngân há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc không thể che
dấu được, “Tỏa Hồn Ấn? Đây không phải là Minh Vương Ấn sao, sao có thể ở trong
tay Thiên Phạt? Ngươi xác định nó là thật?” Thần khí của Minh Giới không phải
ai cũng có thể chiếm được, nếu Minh Vương không xảy ra chuyện thì thứ này
tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong tay Thiên Phạt.
“Ta xác định cái kia là thật.”
” … Hắn tìm ngươi là vì Minh Hỏa?”
“Đúng là như vậy, ta cảm thấy an toàn của bản thân bị uy hiếp, muốn ở bên cạnh
bảo vệ ta không?” Tề Hoan chớp mắt mấy cái, Thiên Phạt không giống kiểu người
rộng lượng gì, mềm không được, thể diện người đã ta cho đủ, chủ yếu là Tề Hoan
không thèm nể mặt hắn.
Nếu thực lực ngang với hắn còn dễ nói, song thực lực bây giờ của Tề Hoan, ai,
lấy cứng chọi với cứng với người ta, cuối cùng bị đánh ôm đầu nhất định là
nàng.
“Ngươi ở chỗ này của ta, ta đi xem.” Đẩy Tề Hoan vào phòng, nhân tiện nhét
trường kiếm màu bạc vào trong tay nàng.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ dùng được cái này sao?”
Tề Hoan nhìn trường kiếm hình dáng kỳ lạ trong tay, thân kiếm đều là hình rắn
màu bạc, rất đẹp. Mặc kệ bề ngoài của chuôi kiếm này ra sao, mấu chốt là mình
có dùng được hay không.
Nàng còn nhớ rõ, năm đó lúc nàng học kiếm, sư phụ cho nàng dùng mấy người gỗ.
Lúc trước Hư Không Tử lo lắng Tề Hoan sẽ làm người ta bị thương nên mới tạo ra
mấy người gỗ giả để luyện tập, kết quả sau hai canh giờ, lão đi xem thành quả
chiến đấu, phát hiện trên người gỗ không hề có vết tích gì, ngược lại trên tay
đồ đệ nhà mình có một vệt máu, tóc còn bị mất một nửa.
Chiêu thức của nàng quá mạnh mẽ. Ngoại trừ một chữ loạn, không còn bất kỳ từ
nào có thể hình dung.
“Ta không trông cậy ngươi biết dùng, yên tâm. Lúc gặp nguy hiểm Kiếm Linh sẽ
tự động bảo vệ ngươi, dù sao người hắn phái tới, lợi hại nhất cũng chỉ là Tiên
Tôn mà thôi.” Thiên tướng nếu xuất động nhất định sẽ bị Minh Hỏa phát giác,
chỉ cần Thiên Phạt có chút đầu óc tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn
này.
Có tiểu hồ ly và Tề Hoan, lại thêm vũ khí của hắn, có lẽ sẽ không xảy ra vấn
đề gì.
“Tiên tiến như vậy?” Vừa nghe Tiểu Ngân nói, Tề Hoan nhịn không được hai mắt
tỏa ánh sáng.
” …” Nhìn nét mặt của Tề Hoan, Tiểu Ngân bỗng nhiên có chút hối hận, đã nhiều
năm như vậy, sao hắn lại quên đạo lý tiền tài không để lộ ra kia chứ. Tề Hoan
nữ nhân này … không biết học thói xấu ở đâu, chỉ thích đồ vật phát sáng lấp
lánh.
Hạ xuống hai đạo kết giới ở cửa ra vào, Tiểu Ngân đứng nhìn một lúc lâu, thân
thể mới hóa thành một tia sáng bạc biến mất ngoài cửa.
Đối mặt với cửa phòng đóng chặt, Tề Hoan nhún nhún vai, nàng thật sự không
phải cố ý muốn vào, đây chính là Tiểu Ngân bắt buộc đấy. Đoán chừng con rắn
kia đã quên mất tiểu hồ ly vẫn còn đang ở trong phòng tắm.
Trên thực tế, vừa mới rời khỏi chỗ ở, Tiểu Ngân đã xót xa ân hận thiếu chút
nữa phun ra một ngụm máu.
Vì đề phòng hồ ly khó xử, Tề Hoan đặc biệt ngồi trên ghế chờ một lúc, uống một
ly trà nhỏ, thế nhưng sau tấm bình phong vẫn không có phản ứng.
Đợi đến lúc nàng không thể chịu đựng được nữa, đi đến gần, mới phát hiện trong
bồn tắm to có một con hồ ly lông trắng đang nằm trôi nổi lềnh phềnh giống như
xác chết.
Chậc chậc, nếu không phải áp lực nước khá lớn cộng thêm dáng người của con hồ
ly này tương đối nhỏ, thì đoán chừng nó đã trở thành con Cửu Vĩ thiên hồ đầu
tiên chết vì ngâm nước rồi.
Dùng hai tay cẩn thận túm tiểu hồ ly ra, lại dùng khăn mặt lau lông ướt trên
người nó, hình như không có tác dụng gì. Tề Hoan nghĩ nghĩ, nhìn bốn phía lại
phát hiện trong phòng này còn có một chiếc đèn dầu.
Mặc dù lôi điện của nàng không thể dùng làm lửa, nhưng chiếc đèn dầu này hiển
nhiên có thể. Dẫn lôi điện đốt bấc đèn, một tay Tề Hoan xách tiểu hồ ly, một
tay cầm ngọn đèn, từ từ hong khô chung quanh thân thể nó.
Tiểu hồ ly vừa mở mắt đã thấy Tề Hoan đang dùng ánh mắt gian trá nhìn mình,
trong tay còn cầm công cụ gây án!
“Ngươi muốn làm gì!” Đừng trách nó ngạc nhiên, thật sự là trước đây khi Tề
Hoan nướng thịt, ánh mắt cũng đều khủng bố như vậy.
“Kêu la cái gì, lông còn chưa cạo đây này. Chiều dài nhỏ như vậy, ăn chim cút
cũng nhiều thịt hơn ngươi.”
Tề Hoan bất mãn, khẽ nói.
” … May mà ta nhỏ.” Tiểu hồ ly há mồm thổi tắt ngọn đèn để phòng ngừa vạn
nhất, sau đó nhảy đến trên cái bàn bên cạnh, bắt đầu giũ lông, một lúc sau,
thân thể đã khôi phục trạng thái hình cầu.
“Con rắn kia đâu?”
“Đi ra ngoài rồi, sao, tìm hắn có chuyện gì?” Tề Hoan trêu chọc nói.
“Mới không phải … Cái gì đó?” Vốn Tiểu hồ ly bộ dáng uể oải trong nháy mắt đã
dựng đứng chín cái đuôi lên, tất cả lông trên người đều giống như cây kim dựng
thẳng, giống hệt gai con nhím.
So sánh với sự khẩn trương của tiểu hồ ly, Tề Hoan lại không hề phát hiện ra
cái gì.
“Đừng lo lắng, là ta.” Ngọn đèn vừa bị thổi tắt đột nhiên tự mình phát sáng,
tay Tề Hoan run một cái, thiếu chút nữa ném nó ra ngoài.
Lần này ngọn lửa bên trong ngọn đèn không còn mang màu vàng nữa, mà là màu đen
kịt, giống hệt lỗ đen, đem toàn bộ ánh sáng chung quanh hút vào, Tề Hoan nhìn
liếc nhìn ngọn đèn, không thể nhịn được mê mang lắc lắc đầu.
“Minh Vương?” Giọng nói này Tề Hoan vẫn còn nhớ rõ, “Tại sao ngài lại ở chỗ
này?”
“Xảy ra một chút sự cố, thân thể và linh hồn ta bị tách ra, hiện tại hồn phách
của ta đang ở bên trong Tỏa Hồn Ấn, vừa rồi ngươi đụng phải Tỏa Hồn Ấn nên ta
đã phân một chút thần niệm trở về với ngươi.”
“Được rồi, muốn giúp đỡ thì có thể, nhưng nếu có nguy hiểm ta tuyệt đối sẽ
không đáp ứng.” Đừng trách nàng tiểu nhân, Tỏa Hồn Ấn ở trong tay Thiên Phạt
đấy, nàng cũng không muốn đi chịu chết đâu.
Minh Vương bị một câu nói của Tề Hoan làm cho thiếu chút nữa tức chết, ngọn
lửa màu đen bùng lên vài cái mới yên ổn lại. “Ta không có cách nào rời đi. Cho
nên ta hi vọng ngươi thừa dịp bây giờ rời khỏi chỗ này.”
Tề Hoan khẽ gật đầu, nếu như không có Thiên Phạt trấn giữ, đoán chừng Lôi Thần
Điện cũng không đáng sợ lắm. Hơn nữa Tề Hoan có dự cảm, đến điện Lôi Thần rồi,
ai là lão đại còn chưa biết đâu.
Cho dù không vì Minh Vương, thì cũng nên vì Bối Bối. Thoạt nhìn Minh Vương
cũng không phải loại người khiến người ta chán ghét như trong tưởng tượng, ít
nhất hắn còn có thể vì Bối Bối mà truy tìm đến tận Tiên Giới.
Một vương chủ Minh Giới chạy đến Tiên Giới, trên cơ bản không khác gì tự tìm
đường chết. Tề Hoan còn nhớ rõ một lần Mặc Dạ từng nói qua với nàng, Bối Bối
không phải con gái ruột của Minh Vương, aiz, thế giới này quả thật là phải có
bát quái thì mới đặc sắc.
“Ách… Giúp ngươi đương nhiên là có thể, nhưng có thể nói cho ta biết Thiên
Phạt bắt Bối Bối rốt cuộc muốn làm gì không?” Thật ra điều Tề Hoan muốn hỏi
không phải cái này, chỉ là tình huống bây giờ không thích hợp, muốn khai thác
bát quái vẫn nên đợi sau này hãy hỏi.
“Bối Bối là Huyền Âm thể, cơ thể dùng Cửu Âm Huyền khí bên trong Minh Giới
ngưng tụ ra, nếu như dùng làm thân thể thứ hai, mức độ cường hãn chỉ sợ ngay
cả Cửu Vĩ thiên hồ cũng không bằng.”
“…” Tề Hoan vẫn cho rằng thân thể của nàng dùng Lôi tạo thành đã là rất kinh
hãi rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn ah! Tiên nhân tu luyện đến
trình độ nhất định, có ai không muốn thân thể thứ hai chứ, đây chẳng khác gì
có thêm một mạng a!
Hơn nữa, thân thể còn cường hãn hơn so với Cửu Vĩ thiên hồ là mức độ gì.
Nghiêng mắt nhìn tiểu hồ ly, Tề Hoan lắc đầu dời mắt, hiển nhiên, Cửu Vĩ thiên
hồ mà Minh Vương nói nhất định không phải con bên người này, đặt mông là có
thể ngồi bẹp.
Bị ánh mắt khinh thường của Tề Hoan liếc qua, tiểu hồ ly bất mãn hết sức hừ
một tiếng, mặt uốn éo quay sang một bên. Lát nữa, nó tuyệt đối sẽ không cùng
hành động với Tề Hoan, hừ! Nàng dám xem thường Cửu Vĩ thiên hồ vĩ đại..
“Ta đến Lôi Thần Điện rồi phải làm sao mới tìm được Bối Bối?”
“Cầm chiếc chụp đèn này, hỏa diễm sẽ chỉ hướng chỗ của Bối Bối cho ngươi, nếu
ngươi tìm được nàng, hãy trực tiếp đưa nàng trở về Minh Giới.”
Đây là xem nàng như Truyền Tống Trận sao, Tề Hoan trợn trắng mắt, được rồi, ai
bảo ông ta là cậu của chồng mình, nhịn. Miễn phí truyền tống một lần.
Thật ra trong lòng Tề Hoan rất uất ức, Cửu U Tà Lôi của mình thật sự dùng quá
tốt, vượt quá ranh giới truyền tống, tuy không thể xác định vị trí nhưng trên
cơ bản vẫn sẽ không xuất hiện chênh lệch quá lớn. Điều khác biệt duy nhất
chính là, chỉ định truyền tống đến lục địa có khả năng sẽ đem người truyền
tống chuyển đến biển, ừ… Đưa thẳng vào miệng cá mập cũng không phải là không
có khả năng…
Nhưng, lôi điện truyền tống lại không thể sử dụng trong cùng một thế giới, nên
nàng đi đường chỉ có thể dùng lôi độn, hoặc ngồi trên mây kiếp chậm chạp đến
ngay cả ốc sên cũng muốn khinh thường.
“Được, ta đã biết, một mình ngài ở trong Tỏa Hồn Ấn không có vấn đề gì chứ?”
Tề Hoan lo lắng linh hồn Minh Vương bị Thiên Phạt phát hiện, chỉ còn lại linh
hồn thì lực công kích sẽ yếu hơn rất nhiều, nếu như bị phát hiện, chỉ e cái
mạng nhỏ của hắn thật sự sẽ không còn.
“Yên tâm, mau đi đi.”
Ném ngọn đèn cho tiểu hồ ly, tiện thể xách con hồ ly đang giận dỗi kia đi, Tề
Hoan trực tiếp dùng lôi độn ở trong phòng, chỉ độn vài lần đã ra khỏi thành
Kinh Lôi. Cũng may lúc Tiểu Ngân rời đi, kết giới được bố trí là để chống lại
công kích từ bên ngoài, bên trong có thể tùy ý xuất nhập, hắn cảm thấy lấy
tính cách của Tề Hoan tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài, không ngờ nàng chẳng
những đi mà còn nhân tiện bắt cóc tiểu hồ ly.
Đứng ở phía bắc thành Kinh Lôi ngoài trăm dặm, Tề Hoan đứng trên mây kiếp khóc
không ra nước mắt. Thật sự ngại quá, thời gian dài không trở về Tiên Giới,
nàng lại lạc đường rồi.
“Bên trái.” Tiểu hồ ly ngồi trên vai Tề Hoan, hai chân nhỏ ôm ngọn đèn cẩn
thận nghiên cứu phương hướng một chút, nói hai chữ.
“Ngươi không thể dùng Đông Nam Tây Bắc để miêu tả sao!” Tề Hoan mếu máo.
“Ta nói ngươi có thể phân biệt rõ ràng sao?” Không phải nó xem thường Tề
Hoan, cảm giác về phương hướng của nàng so với nó cũng không tốt hơn bao
nhiêu…
“…” Được rồi, nàng thật sự phân biệt không được, bị một con hồ ly khinh bỉ.
Dựa theo phương hướng tiểu hồ ly chỉ cho, Tề Hoan tiếp tục chạy về phía trước,
từ sau khi có lôi đan, nàng sử dụng lôi độn cũng chỉ tiêu hao không đáng kể,
bây giờ cách Lôi Thần tháp càng ngày càng gần, nàng phát hiện cự ly lôi độn
của mình vậy mà tăng lên gần gấp đôi.
Dưới chân đạp lên mây kiếp màu xám, Tề Hoan thở dài, Lôi Thần tháp ở ngay
trước mắt. Cách mười ba vạn năm, một lần nữa nhìn thấy Lôi Thần tháp, cái loại
quan hệ này giống như huyết mạch, không thể tách ra.
Nàng dường như có thể cảm giác được Lôi Thần tháp đang chào đón nàng, đúng
vậy, hồn phách của nàng bị hủy diệt ở ngay chỗ này, nghe Mặc Dạ nói, cuối cùng
đều bị hút vào bên trong Lôi Thần tháp, nếu không phải như vậy, làm sao nàng
có thể sống lại chứ.
Từ trên mây kiếp đi xuống, từng bước một tiến về phía tòa tháp cao đen kịt, Tề
Hoan có thể cảm giác được lôi đan trong đan điền đang chầm chậm nhảy lên,
giống như trái tim, lôi điện trên người như nước sôi từ từ tràn ra. Không đợi
đi đến trước Lôi Thần tháp, thân thể Tề Hoan đã bị bao vây lại. Tiểu hồ ly
thấy tình hình không ổn vừa định chạy, kết quả bị một đạo lôi điện làm cho rụt
chân nhỏ về.
Cũng may, những lôi điện kia không khủng bố như trong tưởng tượng, tiểu hồ ly
chỉ cảm thấy khắp người tràn vào từng luồng nhiệt, khiến thân thể vốn đã cường
hãn của nó lại một lần nữa bị cường hóa.
Tề Hoan không dừng lại, mãi đến khi tay nàng chạm vào tòa tháp, thân tháp bắt
đầu run rẩy kịch liệt, đại môn đã yên lặng mười ba vạn năm của Lôi Thần Tháp
rốt cục mở ra một lần nữa.
Vô số lôi điện màu sắc khác nhau phóng ra từ trong Lôi Thần tháp, nhất thời,
trên bầu trời 99 loại lôi điện đan xen nhau, bốn thần thú đang ngủ say sưa tại
bốn nơi của Tiên Giới đồng thời mở to hai mắt.
“Nàng, đã trở lại rồi!”