Hắn Quan Trọng Sao?


Người đăng: dauphaivay

Edit: Thảo Nguyễn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Việc nhập thân đối với Mặc Dạ không có gì khó khăn, hơn nữa thân thể của Tiểu
Miêu lại rất thích hợp, cho nên không cần nhiều thời gian Mặc Dạ đã tỉnh lại.

Tề Hoan vẫn tưởng rằng khi Mặc Dạ biết Tiểu Miêu là giống cái sẽ phát điên,
kết quả Mặc Dạ lại nói, loại hung thú Cùng Kỳ này không có giới tính rõ ràng,
nói cách khác, có thể chuyển đổi cho nhau.

Nếu như nói có chỗ nào không giống thì chắc cũng chỉ có cặp mắt kia thôi. Mắt
của Tiểu Miêu là màu vàng kim, nhưng sau khi Mặc Dạ nhập thân, mắt của nó đã
trở thành màu đỏ như máu, lần đầu nhìn thấy rất dễ khiến người ta chú ý.

“Tề tiểu thư, thành chủ mời ngài qua dùng bữa.” Không bao lâu sau, ngoài cửa
phòng truyền đến tiếng nói của Phủ quản gia.

Mở cửa phòng, ôm Mặc Dạ trong ngực, Tề Hoan cười cười nói, “Xin dẫn đường.”

Quả nhiên, nhìn bàn thịt và tiểu hồ ly màu trắng giống như quả cầu len đang ăn
vội ăn vàng trên mặt bàn kia, Tề Hoan biết mình đang mượn hào quang của nó,
nàng có nên vui mừng vì nuôi được một con hồ ly người gặp người thích không?

Tiểu Ngân khó chịu nhìn Tề Hoan tiến vào, nét mặt vẫn lãnh đạm như trước, hoàn
toàn không có ý chào hỏi. Tề Hoan cũng không thèm quan tâm, tự mình cầm đũa
vùi đầu ăn tận lực.

“Minh Tư đã trở về cùng Minh Viêm rồi, Minh Hỏa phái hai thủ hạ tâm đắc đến
chỗ này của ta.” Nhìn Tề Hoan cướp cánh chim kho từ chân tiểu hồ ly, lông mày
Tiểu Ngân nhíu lại.

“Ngươi đánh không lại bọn họ?” Cảm giác được con mèo bên cạnh đang tức giận,
Tề Hoan bỗng nhiên nhớ ra hình như mình quên chưa nói chuyện này cho Mặc Dạ.

Hỏng bét rồi, nam nhân thùng dấm chua này không biết lát nữa sẽ nổi bão thế
nào đây.

“Không liên quan đến chuyện đó, sắp tới ta phải rời khỏi đây, nếu ta đi rồi
bọn họ sẽ không nể mặt ta nữa.” Thực lực bị người ta nghi ngờ chất vấn, Tiểu
Ngân có chút bất mãn nhếch miệng.

“Cho nên?”

“Ngươi có thể đi cùng ta, nhưng chỗ ta muốn đi, Minh Hỏa chắc chắn cũng sẽ đi,
hắn thấy ngươi là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu không đến nửa đường ngươi có
thể một mình rời đi, ta có thể bảo đảm không có kẻ nào đi theo ngươi.” Cho dù
không thích Tề Hoan nhưng không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật. Tề Hoan
đang ở địa bàn của hắn, an nguy của nàng mình vẫn phải đảm bảo.

“Một mình rời đi à…” Cho nên nói Tề Hoan không giống với những người khác,
nàng nghe một câu, rút ra trọng điểm luôn khác người như vậy. “Ngươi định thay
ta chăm sóc hồ ly hả?” Tề Hoan cười như không cười ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngân.

“Không được sao.” Sắc mặt Tiểu Ngân trầm xuống, nếu tiểu hồ ly ở bên cạnh Tề
Hoan, có trời mới biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, còn không bằng ở cùng
hắn.

“Được hay không cũng không phải ngươi nói là xong.” Đại khái do thói hư tật
xấu của con người bùng phát, vừa thấy Tiểu Ngân sắc mặt lạnh như băng nói
chuyện với mình, Tề Hoan liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, chính là
muốn chọc hắn bùng nổ. Nàng kéo đuôi tiểu hồ ly, túm nó đặt trước mặt mình
hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta hay là muốn ở cùng Tiểu Ngân?”

“Đương nhiên là đi với ngươi.” Nhìn đi, ngay cả cân nhắc cũng không cần.

Hiện tại Tề Hoan không ngẩng đầu lên cũng có thể đoán được sắc mặt của con rắn
kia có bao nhiêu khó coi. Ngẩng đầu nhìn xem, ô hô, không xong, mặt đã đen
rồi. Buông đuôi tiểu hồ ly ra, thả nó trở về tiếp tục ăn, Tề Hoan dù bận vẫn
ung dung bỏ đũa xuống, ngồi nhìn Tiểu Ngân.

“Ngươi xem, đây không phải là ta quyết định nhé.” Nhìn nàng vô tội bao nhiêu.

“Điều kiện!!” Tiểu Ngân nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.

Tề Hoan duỗi ngón trỏ, nhẹ nhàng đong đưa, “Chỉ cần ngươi đi cùng ta, còn sợ
bị mất người sao.” Nàng chủ yếu là muốn tìm một tên tay chân có thực lực mạnh
mẽ mà thôi, thủ đoạn hãm hại lừa gạt mặc dù nghe không hay lắm nhưng lại rất
hữu dụng.

Tiểu Ngân nhìn chằm chằm Tề Hoan một hồi lâu, cuối cùng nhụt chí lắc đầu,
“Không được.”

Không phải không muốn, chỉ là thân bất do kỷ mà thôi.

Nếu lúc trước tiểu hồ ly không đột nhiên biến mất, có lẽ hắn còn có thể quay
trở lại làm chính mình năm đó, cho dù cùng tiểu hồ ly đợi Tề Hoan sống lại
cũng được. Thế nhưng, khi tất cả mọi người đều không còn nữa, chỉ có một mình
hắn, nỗi tuyệt vọng này không có cách nào giãi bày.

Nếu không phải người nọ xuất hiện, nếu không phải người nọ cứu hắn, có lẽ bây
giờ hắn sớm đã hài cốt không còn, đừng nói chi đến việc gặp lại tiểu hồ ly.
Cho nên hắn cam tâm tình nguyện đem tự do của mình dâng hiến cho y.

Không biết tại sao Tiểu Ngân lại lộ ra vẻ mặt này, mặc dù trong lòng tò mò
nhưng nàng cũng biết cho dù có hỏi thì Tiểu Ngân chưa chắc đã chịu nói. “Vậy
được rồi, trước tiên ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu.” Dù sao nàng
muốn cùng Mặc Dạ đi tìm Thiên Phạt, nếu như đi cùng Tiểu Ngân có thể gặp hắn
thì tránh lãng phí sức lực của bọn họ.

“Lôi Thần Điện.”

“… Thật là nơi khiến người ta hoài niệm a.” Khóe miệng Tề Hoan nhếch lên, vận
khí của mình thật đúng là tốt. Lôi Thần Điện, đã trôi qua nhiều năm như vậy,
chỉ sợ người và vật đã sớm không còn. Nghe nói bây giờ Thiên Phạt là chủ nhân
của Lôi Thần Điện, thay thế chấp chưởng thiên kiếp, vậy Lôi Thần tháp nàng để
lại có tác dụng gì chứ?

Nếu không phải Minh Hỏa cũng sẽ đến đó, thì Tiểu Ngân mang theo Tề Hoan cũng
không có vấn đề gì, chủ yếu là hắn sợ Minh Hỏa sẽ ra tay với Tề Hoan. Đối phó
với Minh Hỏa, hắn chỉ có thể bảo đảm bản thân không chết, muốn che chở Tề
Hoan, tuyệt đối không có khả năng.

Đương nhiên, trong lòng Tiểu Ngân hiểu rõ, Minh Hỏa sẽ không tổn thương Tề
Hoan. Nhưng đã trải qua một trận thay đổi lớn như thế, biết Tề Hoan hại chết
mẹ mình vậy mà vẫn chấp nhất với nàng, thì kẻ này thật giống kẻ điên, Ai biết
được sau khi gặp Tề Hoan hắn có làm ra loại chuyện khó khống chế gì không.

“Ta đi với ngươi.” Tề Hoan cúi đầu nhìn Mặc Dạ nằm bò trong ngực mình chớp
mắt, còn cố ý đặt chân lên ngực mình. Thật muốn chặt cái chân kia xuống ăn,
nam nhân này, thật không biết phân biệt nơi chốn gì cả. Thời điểm Tề Hoan nói
như vậy, Mặc Dạ cũng không để lộ ra biểu tình đặc biệt gì, đoán chừng cũng là
đồng ý.

Nếu tự mình đi thì cho dù biết rõ Lôi Thần tháp có tác dụng rất lớn mình, Tề
Hoan cũng nhất định không đi, nhưng đã có Mặc Dạ, nàng sợ ai chứ.

“Vẫn lời cảnh cáo lúc trước, xảy ra chuyện, ta không giúp được ngươi.”

“Không sao, chỉ cần ngươi cho ta chút lợi ích, ta giúp ngươi còn không được
sao ~”

Quả nhiên, giống như Tiểu Ngân nói, bọn họ vừa ăn xong bữa sáng… Tuy thời gian
ăn sáng hơi lâu, từ buổi sáng ăn thẳng đến giữa trưa, nhưng mà, tạm thời vẫn
xem như là ăn sáng.

Sau khi ăn cơm xong, người của Minh Hỏa đã tìm đến. Thái độ của hai người này
đối với Tiểu Ngân không khách khí cho lắm, thoạt nhìn dường như không sợ hắn.

Đúng lúc Tề Hoan ôm Mặc Dạ rời đi thì hai người này đi đến.

Tề Hoan liếc nhìn hai người, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Nàng rất khẳng
định, mình không hề lộ ra ánh mắt cười nhạo hay châm chọc khinh bỉ gì, đáng
tiếc, nàng không gây chuyện, không có nghĩa là người ta chịu buông tha nàng.

Đi chưa được hai bước, phía trước đã xuất hiện một bức tường chắn ngang, Tề
Hoan ngẩng đầu nhìn Trương Minh, lộ ra bộ mặt vô sỉ cười rạng rỡ, “Xin hỏi đại
nhân có gì căn dặn?”

Ở Tiên Giới, tiên nhân thực lực đạt đến Thiên Tướng đều phải gọi là đại nhân,
Tề Hoan không quen như vậy, nhưng nhập gia tùy tục, gọi một tiếng cũng không
mất miếng thịt nào.

“Đây là gì?” Thiên Tướng ngăn cản Tề Hoan vẻ mặt lạnh băng chỉ vào Mặc Dạ đang
chợp mắt trong ngực nàng.

“Mèo.” Tề Hoan ngay cả mắt cũng không chớp. Thật ra thân thể hiện tại của Tiểu
Miêu so sánh với mèo không khác gì phân biệt giữa ngày và đêm, có mèo nhà ai
mọc một đôi cánh dài đỏ như máu sao?

“Mèo? Hừ, làm sao ta lại không biết mèo của Ngân đại nhân giống hung thú Cùng
Kỳ như thế.” Người có mắt nhìn vẫn luôn luôn có. Tề Hoan cũng hiểu được, không
phải người này muốn gây phiền toái cho nàng, mà là muốn gây sự với Tiểu Ngân.

Việc Thiên Tướng nuôi một con hung thú quả thực cực kì phiền toái. Nhưng
chuyện này cũng có không ít người lén lút làm, bọn họ chỉ là cố ý bới móc mà
thôi.

“Mèo nhà ta lớn lên giống Cùng Kỳ. Ngươi có ý kiến sao?” Tiểu Ngân từ phía sau
đi tới, trong giọng nói mang theo ý khinh thường, tiểu hồ ly ngồi đàng hoàng
trên vai hắn, hai chân nhỏ túm một lọn tóc bạc của Tiểu Ngân.

“Nếu đây là một con mèo, chúng ta đương nhiên không dám có ý kiến, nhưng mà…”
Không đợi dứt lời, hắn đã trực tiếp duỗi tay định túm lấy Mặc Dạ từ trong ngực
Tề Hoan.

Hành động này nói ra chính là quấy rối tình dục! Tề Hoan biến sắc, nghiêng
người muốn tránh khỏi tay hắn, song bất kể trốn thế nào, thì tay của hắn vẫn
cứ đuổi theo như hình với bóng.

Tiểu Ngân trông thấy tình hình này liền biến sắc, định ra tay, ai ngờ Mặc Dạ
luôn hiền lành bỗng duỗi móng vuốt ra, cào lên cái tay kia một phát.

Lúc này nếu là Tiểu Miêu thì cào một phát cũng chỉ lưu lại vài vết đỏ mà thôi,
dù sao thân thể Thiên Tướng cũng khá cứng rắn, nhưng Mặc Dạ động thủ hiển
nhiên không nhẹ như vậy, vừa rồi Tề Hoan thấy rõ, móng vuốt kia thế mà tạo
thành mấy vệt rãnh màu đen rất sâu.

Gã Thiên Tướng hiển nhiên không ngờ con Cùng Kỳ rõ ràng chưa trưởng thành này
lại dám động tay, chờ đến khi hắn phát hiện, móng vuốt đã dán lên da rồi.
Trong lòng hừ lạnh, căn bản không cho rằng Cùng Kỳ có thể tạo ra bất cứ
thương tổn gì cho hắn.

Nhưng đợi đến khi trên tay xuất hiện bốn vết thương sâu đến mức nhìn thấy cả
xương cốt thì không riêng gì hắn, ngay cả Tiểu Ngân cũng ngớ ra.

Cho dù chính mình động thủ cũng chưa chắc có thể tạo ra vết thương máu chảy
đầm đìa thế này, con Cùng Kỳ kia… hình như có chút không thích hợp. Ánh mắt
Tiểu Ngân quái dị nhìn chằm chằm Tiểu Miêu.

“Tê.” Đau, cơn đau khủng khiếp từ mu bàn tay truyền đến làm cho hắn căn bản
không chú ý tới bốn luồng sương mù màu đen rất nhỏ chạy ngược theo mạch máu.
Bị hung thú tổn thương là phiền toái nhất, không thể khiến vết thương lập tức
khép lại, cho dù có dược vật chữa thương cấp cao nhất cũng không được, phải
dưỡng thương giống người bình thường. Chỉ sợ ngay cả khả năng lành lại cũng
không có.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tiên Giới không thích hung thú đến như vậy, vốn
là chủng loại đối lập, làm sao có thể vừa lòng.

“Ngại quá, Tiểu Miêu nhà ta không nghe lời như vậy đó.” Sau khi cào xong, Mặc
Dạ rụt lại trong ngực Tề Hoan, đôi mắt màu đỏ như máu hiện lên một tia âm
lãnh. Tề Hoan nhìn Thiên Tướng đau đến mặt mũi trắng bệch, vết thương trên tay
ngược lại rất dọa người, khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Nàng biết, nhìn mình có chút hả hê, ai bảo hắn vừa rồi dám có ý đồ động tay
động chân với mình, còn phải xem sắc mặt của Mặc Dạ nha, nam nhân nhà mình rất
hay ghen đấy, điểm này Tề Hoan thế nhưng nhận thức rất rõ.

“Ngươi, ngươi muốn chết!” Ngoài đau buốt trên bàn tay, Thiên Thướng phát hiện
cả cánh tay mình đều đau nhức, bất kể hắn dùng biện pháp gì cũng không khống
chế được cơn đau kinh khủng kia. Hơn nữa Tề Hoan còn ở một bên nói mát, hắn
không tức giận mà được sao.

Nhìn Thiên Thướng kia vẫn muốn động thủ, sát khí trên người Tiểu Ngân không hề
che giấu phóng thích ra, nhưng không đợi hắn ra tay, gã nam tử áo xanh chỉ có
tu vi tam trọng thiên phía sau gã Thiên Thướng chợt đưa tay ngăn cản.

“Thiên Gia, đừng xúc động.” Giọng nam tử áo xanh trong trẻo nhưng lạnh lùng,
nghe rất hay. Ít nhất hắn không giống chó điên gặp người liền cắn.

Tề Hoan thật sự sợ đám tiên nhân cực phẩm sản xuất từ Minh gia rồi, cả đám đều
bị bệnh chó dại, thấy nàng thì sủa loạn, đoán chừng Minh Hỏa những năm này
cũng không tốt hơn bao nhiêu.

“Lương… Tay của ta…” Gã Thiên Tướng tên Thiên Gia kia dường như rất nghe lời
vị nam tử áo xanh, hắn thật sự lui về phía sau, tay trái cố che vết thương
trên mu bàn tay.

“Tiểu thư, ban nãy mạo phạm cô, xin cô tha thứ, có thể cho ta mượn nhìn xem
con mèo này được không?” Ngữ khí coi như khá ổn, ánh mắt cũng rất đúng mực.
Đương nhiên, Tề Hoan vẫn là công dân tốt tuân theo pháp luật. Nhất định phải
phối hợp.

Cầm bàn chân béo múp míp của Tiểu Miêu, cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ
lòng bàn tay, Mặc Dạ sợ tổn thương nàng liền thu hồi tất cả móng vuốt sắc bén
vào trong đệm thịt, sờ tới sờ lui cảm giác thật sự không tệ.

“Nếu ngươi cứ khăng khăng như vậy….” Hai tay nâng Mặc Dạ đưa qua cho nam tử áo
xanh, đáng tiếc, hắn là người thông minh, chỉ cúi đầu nhìn lướt qua, vừa đối
diện với hai con mắt màu đỏ kia, hắn lập tức lui ra phía sau hai bước.

“Không cần.” Lương khó khăn bình phục sự hoảng sợ trong lòng, hắn không phải
Thiên Tướng, tu vi cũng chỉ là tam trọng thiên mà thôi, sở dĩ có được sự tán
thưởng của Minh Hỏa đều là nhờ vào đầu óc của mình.

Con Cùng Kỳ kia rõ ràng không thích hợp, hơn nữa, móng vuốt của nó ngay cả
Thiên Tướng cũng không cách nào ngăn cản được, nếu hắn bị chạm một phát, mạng
nhỏ còn có thể bảo trụ sao.

Mặc Dạ thấy Tề Hoan vậy mà dám đẩy hắn ra ngoài, chỉ thiếu không nhảy dựng lên
gầm thét, ánh mắt đương nhiên hung ác vô cùng, tròng mắt màu đỏ chỉ nhìn đã
khiến người ta lạnh sống lưng, loại cảm giác này cũng không phải chỉ có một
người nhận thấy.

“Nếu không có chuyện gì, ta đi về trước.” Ai, cảm giác cáo mượn oai hùm thật
tốt.

Tề Hoan ôm Mặc Dạ chuẩn bị rời đi, ai biết gã Thiên Tướng tên Thiên Gia vẫn
chưa từ bỏ ý định.

“Ngân đại nhân, lần này chúng ta tới là vì mời Tề Hoan tiểu thư đi một chuyến,
hi vọng ngài phối hợp.”

“Mệnh lệnh của Thần Thướng Minh Hỏa, ta đương nhiên phối hợp. Nàng ấy chính là
Tề Hoan, các ngươi hãy nói với nàng.” Có thể khẳng định, con Cùng Kỳ trong
ngực Tề Hoan đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết, Tiểu Ngân ngược lại
không lo lắng cho Tề Hoan, hơn nữa, hắn cũng không vừa mắt nữ nhân này, để
nàng chịu chút đau khổ cũng tốt.

Mặc dù Thiên Gia rất sợ con Cùng Kì trong ngực Tề Hoan, nhưng còn chưa đến mức
quá sợ hãi, hơn nữa, nhiệm vụ Minh Hỏa dặn dò nếu làm không xong, cái hắn sắp
đối mặt sẽ không phải chỉ là một hình phạt đơn giản.

Đừng thấy hắn ở bên ngoài là Thiên Tướng oai phong, ở trong mắt Minh Hỏa, bọn
họ bất kể lúc nào cũng có thể bị bóp chết như con sâu cái kiến mà thôi.

Sự chú ý của Thiên Gia và Lương lại một lần nữa chuyển dời đến Tề Hoan, Tề
Hoan hung dữ trừng Tiểu Ngân một cái, đáng lẽ chỉ mấy câu là có thể đuổi hai
người này đi, hắn lại cố ý hất nước bẩn lên người mình.

È hèm, xem ra con rắn này thật sự không chịu đau khổ là không được rồi.

“Tiểu Ngân…” Tề Hoan cười mà không cười.

“Hử?”

“Tiểu viện nhà ngươi rất đẹp a, đặc biệt là vị hôn…” Tề Hoan còn chưa dứt lời,
Tiểu Ngân đã biến sắc, trong mắt bốc lên sát khí, nếu là người khác thì đã sớm
bị hù dọa rồi, đáng tiếc Tề Hoan căn bản không sợ, chỉ cười mỉm nhìn hắn.

“Hai vị, mời.” Trên người Tiểu Ngân đột nhiên xuất hiện một lực uy áp khiến
Lương và Thiên Gia căn bản không dám cự tuyệt. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tề Hoan
rời đi.

“Tiểu Hoan, dường như có chuyện nàng đã quên nói với ta?” Không đợi Tề Hoan
trở về phòng, Mặc Dạ đã nhịn không được hỏi. Mặc dù giọng nói rất có cảm giác
áp bách, ừ, khí thế cũng rất đầy đủ, nhưng đối diện với Tiểu Miêu nói ra chủ
đề thâm trầm như vậy, Tề Hoan lúc nào cũng buồn cười.

“Chuyện này lại không quan trọng.” Chọn lời nói dễ nghe, nhất định phải làm
cho tâm tình hắn khoan khoái dễ chịu một chút.

Điều này có nghĩa là, cuộc sống sau này của nàng sẽ rất dễ chịu.

“Không quan trọng?” Vừa nghe đã thấy lý sự rồi, nếu hắn không ở đó, nếu Tề
Hoan gặp phải Minh Hỏa, nàng định tự mình đối phó thế nào. Nhớ tới người kia,
lửa giận của Mặc Dạ liền không thể đè nén, không phải hắn tức giận chuyện Minh
Hỏa liên kết với Lôi Thần âm mưu ám toán hắn trong đêm động phòng hoa chúc, mà
là hắn hận năm đó Minh Hỏa ép Tề Hoan gả cho mình! Nếu không phải vì ngưng tụ
linh hồn của Tề Hoan, một khắc cũng không thể buông lỏng, thì làm sao hắn có
thể để yên cho Minh Hỏa sống tới tận bây giờ.

Hiện tại, hắn ta vậy mà còn chưa từ bỏ ý định.

“Chàng cảm thấy hắn quan trọng sao?” Người kia bộ dạng thế nào nàng cũng sắp
quên rồi, thù hận không hề khắc cốt ghi tâm như vậy. Trong lòng Tề Hoan vẫn
hiểu rõ, những chuyện kia, cho dù Minh Hỏa không làm thì người khác cũng sẽ
làm. Sự tồn tại của Mặc Dạ lúc đó chính là đe dọa của Tiên Giới.

Chẳng qua, ai cũng không ngờ tới, cái gọi là Lục Đạo sụp đổ, Mặc Dạ chỉ là một
nguyên nhân dẫn đến, nàng mới là người thực hiện, điều này có lẽ là nhân quả
đi.

“Hừ.” Mặc Dạ không trả lời, nhưng thái độ của Tề Hoan làm cho tâm tình hắn khá
vui sướng, chỉ là vẫn hơi có chút bực mình mà thôi.

“Ngoan, meo một cái, ta cho chàng ăn cá.” Gãi gãi cằm Tiểu Miêu, đùa giỡn một
chút.

“Nữ nhân, nàng không muốn sống nữa sao! “Nhìn lông trên người Mặc Dạ dựng đứng
lên, Tề Hoan nhún nhún vai, nhìn đi, tính tình nam nhân nhà nàng nóng nảy quá.

“Chàng không thích ăn cá sao?”

“Ta không phải mèo.”

“Không sao, chàng sẽ thích.”

” … !!”

“Mặc Dạ, kén ăn là không tốt đâu…” Tề Hoan ôm Mặc Dạ đi từ từ, không phát hiện
sau khi nàng rời khỏi, một cánh hoa nhạt từ đầu vai nàng rơi xuống, rơi vào
trong hoa kính. Rất nhanh liền dung nhập vào trong đất tan biến không thấy
nữa.

Lúc này, Hỏa Như đang ngồi ngay ngắn trong phòng, cầm Trương Chỉ mà Tiểu Ngân
đưa tới nhìn chăm chú, đột nhiên thấy nha đầu thiếp thân xông vào.

“Tiểu Lục, có chuyện gì sao?”

“Tiểu thư, nô tỳ nghe được một chuyện.” Tiểu Lục khó khăn lắm mới khiến hô hấp
của mình bình tĩnh trở lại.

“Chuyện lớn gì khiến ngươi vội vàng thành cái dạng này?” Hỏa Như cười cười,
dường như rất quen với tật xấu của tỳ nữ nhà mình.

“Mặc Dạ mà công tử gia muốn tìm, hiện đang ở bên cạnh Tề Hoan.”

Hỏa Như sửng sốt một chút, lập tức nhịn cười, “Tiểu Lục, ngươi có nghe lầm hay
không, ca ca nói, Mặc Dạ là Quỷ Tiên, làm sao có thể ở bên cạnh Tề Hoan.”

“Nô tỳ chắc chắn sẽ không nghe lầm.” Tiểu Lục khẳng định.

“Được rồi ngươi không nghe lầm, nhưng mà trên đời này có rất nhiều người tên
là Mặc Dạ.” Hỏa Như cũng không để tâm đến lời nói của Tiểu Lục.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #195