Áp Đảo Mới Là Vương Đạo!


Người đăng: dauphaivay

Edit: Thảo Nguyễn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

A, người một nhà.

Tề Hoan tỏ ý đã hiểu, nam nhân mà, huống chi nam nhân đã nhiều tuổi như Tiểu
Ngân tìm vợ cũng không có gì lạ, chỉ là. . . thực không có chuyện gì sao?

Mặc dù Tề Hoan rất hiếu kỳ về nữ nhân bên trong, nhưng Tiểu Ngân cũng không
phải nam nhân của nàng, tìm nữ nhân thế nào đều không liên quan gì đến nàng.
Cho nên, Tề Hoan đành kìm nén lòng hiếu kỳ của mình lại.

“Hỏa tiểu thư, nếu người không có gì phân phó, lão nô lui xuống trước.” Thái
độ của Phủ quản gia đối với vị tiểu thư này cực kì cung kính, có thể thấy được
lão nhân này xuất phát từ tấm lòng.

“Đừng đi vội, chỗ này đã lâu lắm rồi không có khách đến chơi, nói thế nào thì
ta cũng là chủ nhân. . .. . . . . .” Sau khi âm thanh âm này truyền đến, bỗng
nhiên Tề Hoan thấy cây cối trong sân theo thứ tự di chuyển sắp xếp thành một
con đường nhỏ, một nữ tử mặc y phục màu xanh chầm chậm đi về phía hai người.

Cô gái này không được xem là quá xinh đẹp, nhưng nụ cười nhạt trên mặt lại
khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng khi nhìn thấy mình, giữa lông mày
lại có một chút buồn bã như có như không. Mình hoa mắt sao? Trong lòng Tề Hoan
âm thầm suy nghĩ.

“Xin chào, ta là vị hôn thê của Ngân, xin hỏi quý tính của tiểu thư?” Hỏa Như
đi đến trước mặt Tề Hoan dịu dàng cúi đầu, thật sự khiến Tề Hoan thụ sủng
nhược kinh.

Điều này cũng không thể trách nàng kinh ngạc, ai bảo từ khi nàng đặt chân đến
Tiên Giới, những nữ tử gặp được nếu không phải người điên thì cũng là mắt để
sau ngáy, nàngcho đến nay còn chưa từng được nói chuyện với nữ nhân bình
thường. Nhìn xem phong thái của người ta, tư thái ưu nhã này… ai! Nữ nhân của
Tiên Giới cần phải như vậy mới đúng.

Chẳng qua, hôn phu dẫn theo một nữ nhân không rõ lai lịch về nhà, thế nhưng
nàng ta cái gì cũng không hỏi, thật không biết do nàng ta không quan tâm, hay
là nhất mực tin tưởng Tiểu Ngân đây?

“Xin chào, ta tên Tề Hoan.” Quản gia ở bên cạnh thấy Tề Hoan nghe xong thân
phận của Hỏa Như mà không có biểu cảm đặc biệt gì, lúc này mới thở phào một
cái, xem ra không phải tình mới bên ngoài của chủ tử.

“Cô là bằng hữu của Ngân sao?” Hỏa Như dè dặt hỏi, trong mắt không thể che
giấu sự hiếu kỳ.

Lông mày Tề Hoan cau lại, “Chúng ta quen biết đã lâu. Mặc dù khi đó ở chung
một chỗ nhưng về cơ bản là không nói chuyện với nhau”.

“À.” Câu trả lời của Tề Hoan nói rõ ràng khiến Hỏa Như hơi thất vọng, nhưng
rất nhanh khôi phục lại bình thường. “Nếu không có việc gì, vậy đến chỗ của ta
ngồi một chút a, Ngân sai người đưa liệt hương tới, một mình ta uống cũng
không có ý nghĩa.”

Liệt hương là cái gì Tề Hoan không biết, nhưng người ta đã mời, nàng còn phải
ở chỗ này thêm một thời gian, đương nhiên không thể không nể mặt nữ chủ nhân.

Lão quản gia nhìn Tề Hoan và Hỏa Như đi vào trong viện, đứng bên ngoài đợi một
lát cuối cùng trở về báo cáo với chủ nhân.

Ở bên ngoài nhìn vào trong viện cảm thấy thực sự rất đẹp, đến khi vào trong
rồi Tề Hoan vẫn có cảm giác như đang mơ, nếu không phải Hỏa Như dẫn nàng đi
thì nàng cảm thấy mình thậm chí có khả năng lạc đường. Hoa trồng trong viện
này tên Lãnh Hương, ở Tiên Giới quanh năm nở không tàn, nhưng sau khi cánh hoa
héo tàn sẽ hình thành nên sương mùở xung quanh, trong màn sương tản ra mùi
hương thơm nhàn nhạt.

Vì vậy, khi đứng trong sân Tề Hoan có cảm giác mình đang ở trong biển mây mù,
hơn nữa nghe nói hương khí này rất có lợi đối với tiên nhân.

Dĩ nhiên, Lãnh Hương là loài hiếmcó ở Tiên giới, nghe Hỏa Như nói Tiểu Ngân
phải hao tốn rất nhiều công sức mới cấy ghép được.

Lúc Hỏa Như nói những điều này, Tề Hoan vẫn chú ý nét mặt của nàng ta, hình
như không hề có vẻ cố ý khoe khoang. Giống như bé gái trước giờ không có bạn
bỗng nhiên tìm được người nói chuyện, nóng lòng muốn đem chuyện vui của mình
chia sẻ với đối phương.

Tề Hoan chỉ cười nghe nàng nói, ngẫu nhiên chen vào một hai câu, hai người ở
chung rất hài hòa

Nhưng ở một nơi khác trong phủ thành chủ, bầu không khí hiển nhiên không tốt
lắm. Trên thực tế chỉ có một người đang áp suất thấpmà thôi, tiểu hồ ly thì bổ
nhào lên bàn ăn lấy ăn để.

Lúc Phủ quản gia bước vào, cảnh thấy được chính là thành chủ nhà mình đang ôm
một nam tử trẻ tuổi trong ngực, nam tử kia toàn tâm toàn ý bổ nhào về phía mặt
bàn, thành chủ thì đen mặt túm trở về.

Không thể trách Tiểu Ngân tức giận, hắn cho rằng mười ba vạn năm không gặp,
tiểu hồ ly nhìn thấy hắn dù sao cũng phải có chút cảm khái gì đó, kết quả
ngược lại người ta rất giỏi, ngoại trừ thịt ra, trong mắt không hề chứa bất kì
thứ gì! Đều là do Tề Hoan dạy dỗ, một con hồ ly ngoan như vậy, làm sao lại
biến thành thế này đây! Ở đáy lòng Tiểu Ngân gào thét.

“Đừng kéo ta!” Lực cản từ sau lưng truyền đến khiến tiểu hồ ly khó chịu quay
người lại, trong miệng vẫn còn ngậm một con chim lớn cỡ bàn tay. Mặc dù gia
súc ở Tiên Giới không bằng nhân gian, cũng mất nhiều năm tu thành chính quả,
nhưng linh thú gì gì đó lại không ít, chất lượng thịt đều rất ngon, chẳng qua
tiên nhân bình thường trông thấy linh thú đều quả quyết không chịu ăn chúng mà
thôi.

“Ngươi không thể ngồi ăn tử tế à.” Điều hắn muốn nói vốn không phải cái này,
nhưng mà, ai ~~

“Quá phiền toái, nếu không ta biến về thành hồ ly?”Tiểu hồ ly khó chịu lầm bầm
một câu, nếu không phải do bản thể của mình quá nhỏ, ăn quá lâu thì ai thèm
nghe lời hắn biến thành hình người ah.

“Không được.” Tiểu Ngân cưỡng ép ấn tiểu hồ ly lên đùi, “Ngươi yên phận một
chút cho ta.”

Ăn một cái liền trên nhảy dưới tránh, hắn không có chút tự giác làm người nào
sao?

“Được rồi, được rồi, ngươi nói nhiều quá.” Tiểu hồ ly lầm bầm một câu, nghiêm
túc ngồi trên đùi Tiểu Ngân, trái lại không hề cảm thấy động tác của hai người
có gì kỳ quái.

Phủ quản gia mới vừa vào cửa, hai con mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Đây là
tình huống gì, thành chủ ôm một nam nhân ăn cơm?!

“Thành chủ…” Do dự một lúc, Phủ quản gia vẫn tiến về phía trước vài bước, cung
kính cúi người.

“Ừ, sắp xếp thỏa đáng chưa?” Sắc mặt Tiểu Ngân không thay đổi quay đầu nhìn về
phía quản gia. Hắn biết rõ Tề Hoan kia cực kì khó trị, nếu nàng cố tình xoi
mói khuyết điểm thì sắp xếp thế nào cũng thành phiền phức, còn không bằng để
nàng tự chọn.

“Chuyện này… chuyện này… Tề tiểu thư đang ở cùng một chỗ với Hỏa tiểu thư.”

“… Tùy nàng, đúng rồi, cái này đưa cho Hỏa Như,để nàng ấy bế quan lĩnh hộiđi.”

Tiểu Ngân tiện tay ném ra một chiếc Tử Kim Bạc, trên mặt khắc chi chít những
chữ nhỏ, liếc nhìn thôi đã khiến người ta đầu óc choáng váng, đây không phải
vật người bình thường có thể xem.

Phủ quản gia vội vàng cất kỹ, cung kính bái lạy, chuẩn bị lui ra.

“Đúng rồi, phái một người thông minh lanh lợi một chút đi hầu hạ Tề Hoan.”

“Vâng” Nét mặt Phủ quản gia hơi kỳ lạ. Vốn cho rằng Tề Hoan và thành chủ thật
sự không có quan hệ gì, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy, bằng
không thì làm sao thành chủ lại bảo Hỏa tiểu thư bế quan, không phải là muốn
hai người các nàng tránh gặp nhau sao, còn nam tử kia nữa, hắn là ai?

Nghĩ nửa ngày cũng không tra được manh mối gì, cuối cùng Phủ quản gia lắc đầu,
thở dài đi về phía tiểu viện của Hỏa Như.

Cùng Hỏa Như nói chuyện phiếm, Tề Hoan cơ bản hiểu được một chút quan hệ giữa
nàng ta và Tiểu Ngân. Nói thế nào đây, nữ nhân này là bởi vì quan hệ thông gia
nên mới bị đưa tới chỗTiểu Ngân. Những chuyện khác Hỏa Như không nói, Tề Hoan
có hỏi nàng ta cũng không trả lời rõ ràng, người ta đã không muốn nói, Tề Hoan
cũng không cố gắng tìm hiểu.

Tính cách hai người không giống nhau, vốn không có tiếng nói chung gì nhưng
Hỏa Như khá tò mò về cuộc sống ở nhân gian của Tề Hoan, Tề Hoan kể không ít
chuyện ở nhân gian với nàng ấy, đương nhiên, nàng không nói đến sư môn của
mình.

Mặc kệ nơi này có phải địa bàn của Tiểu Ngân hay không, dù sao nàng cũng không
quen Hỏa Như, phái Thanh Viên ở Tiên Giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng
vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, nói nhiều rất dễ rước lấy phiền toái.

Lúc sắc trời gần tối, Phủ quản gia mới trở lại, Tề Hoan đoán chừng hình như
mình ở chỗ Hỏa Như quấy rầy khá lâu rồi, đành mở miệng cáo từ.

Nhận thứ quản gia đưa cho, Hỏa Như cẩn thận cất kỹ, rồi vui vẻ tiễn Tề Hoan ra
sân.

Sau khi Tề Hoan rời khỏi, gian phòng hai người vừa ngồi lúc nãy bỗng nhiên
xuất hiện một nữ tử mặc y phục nha hoàn, khi Hỏa Như đi về thấy nàng kia cũng
không có biểu cảm kinh ngạc gì.

“Tiểu thư, có cần Lục Ương đi điều tra thân phận của nàng ta không?” Nha hoàn
kia thu dọn chén trà Liệt Hương hai người vừa mới uống xong, lại bưng cho Hỏa
Như một ly nước.

“Không cần, có lẽ những lời nàng ta nói điều là sự thật.” Hỏa Như nhìn nước
trong chén, nhàn nhạt nói.

“Nhưng Ngân đại nhân đã rất lâu rồi không đến thăm tiểu thư.” Lục Ương nhịn
không được nhíu mày. Hơn nữa nàng cảm thấy thân phận của nữ nhân này không đơn
giản.

“Tiểu thư, tính tình này của người và thiếu gia làm sao một chút cũng không hề
giống nhau ah! Thiếu gia gả người tới đây không phải để chịu khinh bỉ.” Lục
Ương nhịn không được dậm chân.

“Yên tâm, trong lòng ta rất rõ, ca ca ah, chính là nghĩ quá nhiều. Ngân là nam
nhân trọng tình nghĩa, sao hắn có thể phản bội vị đại nhân kia.”

Lục Ương nhìn tiểu thư nhà mình, bất đắc dĩ thở dài, mặc dù Ngân đại nhân đối
xử với tiểu thư thân thiện hơn so với mọi người, nhưng ánh mắt ngài ấy nhìn
tiểu thư không phải là yêu thích, nàng luôn cảm thấy chỉ có một mình tiểu thư
nhiệt tình mà thôi.

Chọn bừa một tiểu viện đẹp mắt để ở, sau khi đuổi nha hoàn quản gia phái tới
ra ngoài, Tề Hoan ngả người nằm bẹp lên giường.

Thật mệt quá ah!

Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, tối nay không có trăng, ngược lại
ánh sao dày đặc lấp lánh, đáng tiếc, Tề Hoan đang ngủ mơ không rảnh chú ý đến
phong cảnh đêm trăng này.

“Tiểu Hoan.” Giọng nam trầm thấp mang theo chút khàn khàn vang lên bên tai, hô
hấp của Tề Hoan vẫn ổn định như trước.

“Nương tử.” Không ngừng cố gắng, đáng tiếc vẫn không có phản ứng.

“Nương tử, thức dậy đi”. Lần này giở trò, rốt cục, Tề Hoan đầu óc không tỉnh
táo đã cảm giác được một đôi tay lớn dính lên da thịt bên hông mình, từ từ di
chuyển lên trên.

Bà ngoại nó, tên hỗn đản nào dám sờngực lão nương! Tề Hoan vẫn chưa hoàn toàn
tỉnh táo, theo phản xạ nhấc chân đạp về phía bộ vị trọng yếu!

Đáng tiếc chưa đạp trúng đã bị người ta kẹp chặt.”Tiểu Hoan, việc này liên
quan đến hạnh phúc nửa đời sau của hai chúng ta, nàng không thể xằng bậy.”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Tề Hoan mở to hai mắt, phát hiện Mặc Dạ
đang ghé sát trên người nàng, trong mắt mỉm cười nhìn nàng.

“Mặc. . . . . . Sao chàng lại ở Tiên Giới?” Thấy rõ người đến, Tề Hoan hơigiật
mình nhưng vẫn rất có ý thức vòng tay qua cổ Mặc Dạ.

“Ta nhớ nàng.” Mặc Dạ xoay người ôm Tề Hoan vào trong ngực, đưa tay gạt mấy
sợi tóc tán loạn trên trán nàng ra sau tai, trong giọng nói hàm chứa vẻ mị
hoặc, “Có nhớ ta không?”

“Không. . . . . . Có. . . . . .” Bàn tay nhỏ bé của Tề Hoan chọc chọc ngực Mặc
Dạ, cười đến sáng lạn.

“Haiz. . . . . . Thật sự làm ta thương tâm mà, nếu không nhớ ta, vậy ta đi
đây.” Nói xong, Mặc Dạ thật sự đứng dậy, muốn xuống giường.

“Không được không được.” Tề Hoan ôm chặt Mặc Dạ, hai chân quấn bên hông hắn.

“Thật sự không nhớ ta?” Một tay ôm eo nhỏ nhắn của Tề Hoan, một tay nắm khuôn
mặt trơn mềm của nàng, Mặc Dạ cười rất đắc ý, cố ý muốn hỏi ra đáp án.

“Hừ, chỉ có một chút xíu mà thôi.” Mặc dù nói rất miễn cưỡng nhưng bên tai ửng
đỏ vẫn khiến Mặc Dạ vô cùng vui sướng.

“Mạnh miệng.”

“Mới . . . . . . Ôi, nơi này là cảnh trong mơ sao?” Nhìn chằm chằm cột giường
kia một lúc lâu, Tề Hoan xác định, cái giường mình vừa ngủ và cái này không
giống nhau, một lần nữa quay đầu nhìn trong phòng. Ngay cả bài trí cũng không
giống.

“Không phải.” Đem mặt vùi vào cổ Tề Hoan, chọn chỗ mẫn cảm của nàng mà hôn,
khiến toàn thân Tề Hoan chấn động, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được
lòng hiếu kỳ của nàng.

“Không phải cảnh trong mơ. . . . . . Chẳng lẽ là lĩnh vực của chàng?” Tề Hoan
nháy mắt mấy cái, theo thói quen nàng đã coi Mặc Dạ như nhân tài vạn năng rồi.

“Đây là lĩnh vực của nàng, nàng lại không tìm ta, buộc lòng ta phải tự mình
tìm nàng thôi.” Lần trước Tề Hoan kiệt sức bị cưỡng ép ra khỏi lĩnh vực của
mình, lại giữ Mặc Dạ lại.

Nếu là người khác, có lẽ khi Tề Hoan rời khỏi lĩnh vực liền trực tiếp bị bắn
ra ngoài, nhưng Măc Dạ dù sao cũng không phải người bình thường, hắn thế nhưng
lại có thể dung hợp lĩnh vực của mình cùng lĩnh vực của Tề Hoan thành một bộ
phận, kết quả chính là hắn có thể tùy ý ra vào lĩnh vực của Tề Hoan, đương
nhiên, loại chuyện này không phải ai cũng có thể làm được.

Lĩnh vực của Tề Hoan đối với Mặc Dạ căn bản không có nửa phần mâu thuẫn nào,
cho nên lúc lĩnh vực của hai người dung hợp, Tề Hoan không phát hiện ra.

Nếu là người khác, loại chuyện này căn bản không có khả năng phát sinh.

Đương nhiên, điểm tốt của việc này chính là về sau Mặc Dạ có thể từ quỷ vực
của mình tiến vào lĩnh vực của Tề Hoan. Mà Tề Hoan nha, điều tốt của nàng nàng
chính là nếu gặp đối thủ khó chơi, nàng có thể trực tiếp ném vào trong quỷ vực
của Mặc Dạ, để Mặc Dạ đối phó.

Điều kiện tiên quyết là nàng có đủ thực lực kéo người nọ vào lĩnh vực.

“Lĩnh vực của ta à . . . . . .” Trong lòng Tề Hoan khẽ động, đáy mắt hiện lên
một tia giảo hoạt, hừ hừ, nếu đã là địa bàn của mình thì sợ hắn làm quái gì.

Cho nên, ngay khi Mặc Dạ ôm Tề Hoan khí thế ngất trời, một thùng nước lạnh từ
đỉnh đầu hắn dội xuống, làm cho hắn lạnh đến xuyên tim.

“Tiểu Hoan. . . . . . ” Mặc Dạ cực kì bất đắc dĩ nhìn nữ nhân ngồi trên người
mình đang cười vô cùng vui mừng, cười khổ. Bởi vì đã sớm chuẩn bị kỹ càng nên
Tề Hoan căn bản không bị nước giội đến.

“Chàng đừng xằng bậy nha, lĩnh vực của ta trông thế nhưng rất yếu ớt đó.” Nàng
không quên lời nam nhân này nói lần trước, hừ, hiện tại bản cô nương nàng
không muốn, ngươi tự mình chơi đi.

“Lần này sẽ không. . . . . .” Tề Hoan vẫn là xem thường Mặc Dạ, một thùng nước
lạnh không thể giội hết dục vọng của hắn, ngược lại còn có chút giống như lửa
cháy đổ thêm dầu? Tề Hoan cảm thấy không ổn, trực giác muốn chạy.

Nói đùa gì chứ, lãng phí thời gian nhiều ngày như vậy, ngay cả cậu mình cũng
không đi tìm, khó khăn lắm mới ổn định được lĩnh vực của Tề Hoan, sao hắn có
thể khinh địch thả người chứ.

“Không được không được, ta vẫn không yên tâm.” Tìm thời cơ tốt, từ trong ngực
Mặc Dạ nhảy ra ngoài, Tề Hoan quay người liền muốn chạy.

“Thật sự không sao mà. . . . . .” Duỗi tay ôm Tề Hoantrở về, tiếp tục gặm chỗ
vừa mới với gặm.

“Cái kia. . . . . . Ta lo lắng. . . . . .” Nhỡ may làm được một nửa, bùm một
cái lĩnh vực vỡ tan, thì nàng phải tìm ai dập lửa a!

“Được rồi.” Mặc Dạ thở dài, tiếp tục như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất
lượng, cho nên Mặc Dạ vạn năng quyết định tìm cách khác, “Chúng ta đổi chỗ. ”
Mặc dù lĩnh vực của mình cảnh sắc không được đẹp cho lắm, nhưng là ổn định.

“Ta không đi quỷ vực, chỗ đó rất ghê tởm.”

” . . . . . . Nữ nhân, vậy nàng liền cam chịu số phận đi!”Nữ nhân này thật khó
trị mà, Mặc Dạ rốt cục nhịn không được trực tiếp hóa thân thành lão sói xám
đẩy ngã Tề Hoan xuống giường. Hiện tại xong rồi, dồn ép triệt để, ngay cả cơ
hội phản kháng người ta cũng không cho.

“A. . . . . . Chàng, bình, bình tĩnh một chút. . . . . . A. . . . . .”Hai tay
bị Mặc Dạ cố định lên đỉnh đầu, Mặc Dạ điểm một cái, y phục của Tề Hoan liền
hóa thành rất nhiều cánh hoa màu tím, tung bay khắp phòng, bên trên còn phát
ra quầng sáng nhàn nhạt.

“Ta thích cảnh này~” Hai mắt Mặc Dạ dường như có thể phun ra lửa, nhìn chằm
chằm thân thể trắng như tuyết trần trụi dưới thân mình.

“Ta cảm thấy được . . . . . .” Tề Hoan chỉ nói được một nửa, nam nhân kia đã
không nhẫn nại nổi nữa, trực tiếp cúi đầu xuống ngậm nụ hoa phấn hồng của nàng
vào trong miệng, tỉ mỉ gặm cắn, lúc thì dùng đầu lưỡi đùa bỡn.”Huhu. . . . .
.Chàng bắt nạt ta. . . . . .”

Bị chấn động bất thình lình khiến Tề Hoan nhịn không được nức nở nghẹn ngào
lên tiếng.

“Ta chỉ là đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ mà thôi.”Mặc Dạ nói mơ hồ không rõ,
hắn sao nhẫn tâm để nương tử như hoa như ngọc một mình phòng không gối chiếc
chứ.

“Không muốn.”

“Hửm?”Hắn vừa mới bị cự tuyệt sao? Mặc Dạ sửng sốt một chút, cảm giác tai của
mình có vấn đề.

“Chàng, buông ta ra.”Nhân lúc Mặc Dạ ngớ người, Tề Hoan giãy hai tay, nhân
tiện đẩy nam nhân phía trên ngã sang bên cạnh.

??!! Chuyện gì xảy ra thế này? Trong đầu Mặc Dạ hiện đầy dấu chấm hỏi, nhìn
khuôn mặt xinh đẹp của nương tử rõ ràng đang viết ‘ta khó chịu, đừng trêu ghẹo
ta’, nhất thời hắn không biết rốt cuộc là làm sao.

Rất tốt, nhìn Mặc Dạ bị đẩy sang một bên, đang ngẩn người, nét mặt tươi cười
của Tề Hoan lại một lần nữa bày ra, hừ, dựa vào cái gì nàng phải ở phía dưới,
áp đảo mới là vương đạo.

Thân thể trần trụi ngồi trên người Mặc Dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đắc ý,
ai bảo ngươi cởi ra y phục của ta, ta cũng cởi y phục của ngươi, cái này chẳng
phải huề nhau sao. Bàn tay nhỏ bé sờ đai lưng của Mặc Dạ, rút ra, ném đi. Xiêm
y trong phút chốc bị xé nát, dù sao đây cũng là lĩnh vực, chỉ cần Mặc Dạ không
phản kháng thì xé quần áo cũng dễ dàng như xé giấy mà thôi.

Nhưng. . . . . . thật không hiểu đầu óc Tề Hoan rốt cuộc tính toán thế nào,
như vậy coi như là huề nhau sao? Có trời mới biết.

Hóa ra nương tử thích ở phía trên. Cái này tuyệt đối không có vấn đề gì, hắn
nhất định phối hợp. Mặc Dạ ngoan ngoãn nằm ở trên giường, tùy ý bàn tay nhỏ bé
của Tề Hoan bận rộn trên người mình.

“Tiểu Hoan. . . . . . Nàng biết làm thế nào không?” Nhìn Tề Hoan ngồi trên
người mình suy nghĩ cực khổ, rốt cục Mặc Dạ nhịn không được mở miệng hỏi một
câu.

” . . . . . .” Mặc dù không phải lần đầu tiên Tề Hoàn áp đảo Mặc Dạ, có điều,
ách. . . . . . Khoảng cách thờì gian quá dài, có lẽ nàng nên từ từ nhớ lại
trình tự.

“Tiểu Hoan?”

“Kêu cái gì, để ta nhớ lại đã.”

” . . . . . .” Đợi nàng nhớ lại thì mình đã bị dục hỏa đốt người mà chết rồi!


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #193