Độ Kiếp Hóa Hình


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Tề Hoan vẫn luôn cảm thấy khả năng nhìn nhận phương hướng của mình không tệ,
về phần tại sao ngày xưa không tìm được đường trở về môn phái thì dù sao đó
cũng đã là quá khứ rất xa xôi rồi, làm người thì phải có tiến bộ chứ.

Nhưng kết quả của sự tiến bộ đó là. . . . . . . . Nàng đi nửa ngày, cuối cùng
vẫn trở về chỗ cũ. Quỷ dị nhất là Thương vẫn ngồi dưới chân núi, vẻ mặt cười
nhạo nhìn nàng. Nhìn Thương mặc huyền y đứng trong tuyết, Tề Hoan thật sự rất
muốn hộc máu.

“Có phải ngươi đã sớm biết ta sẽ quay về hay không?” Nếu không phải nàng đánh
không lại hắn thì mụ nội nó, nàng đã sớm cho hắn hai đạo lôi rồi, dám cười
nhạo nàng!

“Không biết.” Thương đứng dậy xoay người đi về, Tề Hoan ở phía sau nhắm mắt
theo đuôi. Bất luận dùng biện pháp gì nàng cũng không thoát khỏi mấy ngọn núi
này, e rằng nơi này có sắp đặt trận pháp, nhưng lấy trình độ của nàng thì hoàn
toàn không nhìn ra được dấu vết nào. Cho nên, cuối cùng đành phải đi theo hắn
như trước.

Ít nhất như vậy cũng khá an toàn, huống chi người này dường như không có địch
ý với nàng.

“Vậy ngươi ngồi ở đây làm gì?”

“Xem xem ngươi có ngu ngốc như ta tưởng tượng hay không.”

“Đã khiến ngươi thất vọng rồi, ta chính là ngu ngốc như vậy đấy!” Người này
thật sự xấu xa đến cực điểm! Tề Hoan nghiến răng nói từng câu từng chữ.

“Cũng may, ít nhất ngươi còn có thể tìm được đường trở lại.”

“Đa tạ khích lệ.” Thật quá vinh hạnh rồi, Tề Hoan đang nghĩ xem có nên cởi
giày ra đập vào đầu hắn để giải mối hận trong lòng hay không.

“Không phải ta đang khen ngươi.” Thương dừng bước quay đầu lại nhìn Tề Hoan
một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước, “Ta chỉ là sợ ngươi không chịu nổi
đả kích mà thôi.”

“$%#@. . . . . . . .”

Thật khó mới bình ổn được tâm tình, Tề Hoan nhã nhặn mở miệng, hết cách rồi,
có việc nhờ người ta đương nhiên không thể to mồm, “Xin hỏi, rốt cuộc phải làm
sao mới có thể ra khỏi chỗ này?”

“Lục đạo chư thiên trận, đã từng nghe qua chưa?”

Tề Hoan nhún nhún vai, “Chưa.”

“. . . . . . Nơi này là trung tâm trận. Chỉ cần có người xông vào thì trận
pháp sẽ biến đổi tuần hoàn, hai mươi tư giờ sẽ biến hóa một lần.”

“Có thể nói trọng điểm không?” Nói cái này với kẻ dốt trận pháp như nàng hữu
dụng sao, nàng chỉ muốn biết làm cách nào mới có thể rời khỏi đây mà thôi.

“. . . . . . . Sau sáu ngày, trận pháp sẽ trở lại bình thường, ngươi có thể đi
ra ngoài.”

“Vậy sáu ngày tới ta phải làm sao đây?” Tề Hoan chạy theo sau Thương.

“Làm sao ta biết được.”

Trong phủ thành chủ thành Tịch Diệt, sắc mặt Tuyết Sa cực kì khó coi nhìn chằm
chằm năm hộ vệ đang quỳ dưới đất: “Các ngươi xông vào cấm địa?”

“Không có, không có.” Hộ vệ đang quỳ trên mặt đất vội vàng lắc đầu, không dám
ngẩng lên dưới ánh mắt ngập tràn sát khí của Tuyết Sa. Hắn cũng biết, chỉ sợ
lần này đã chọc phải phiền toái lớn rồi. Từ trước đến này bất luận gặp phải
chuyện gì, thành chủ cũng chỉ bày ra bộ dạng lười biếng, chuyện này có thể
khiến nàng phản ứng mạnh như vậy, nam nhân kia, e rằng ngay cả thành chủ cũng
không chọc nổi.

“Vậy tại sao hắn lại động thủ giết người?” Giọng Tuyết Sa càng ngày càng sắc
bén, ả làm sao cũng không thể ngờ được lá gan của nữ nhân kia lại lớn như vậy,
dám xông vào cấm địa Tuyết Vực.

Cả Tiên giới đều biết đó là nơi không thể đi vào, nàng ta thật sự muốn chết,
hay là còn nắm chắc điều gì đây?

“Chúng thuộc hạ đuổi theo nàng, kết quả khi chúng thuộc định dẫn người đi, nam
nhân kia liền ra tay giết đội trưởng.” Nhớ đến tình cảnh lúc ấy, năm người vẫn
khó mà bình tĩnh được. Một chiêu, chỉ một chiêu, đó là Tiên Đế thất trọng
thiên a, ngay cả sức đánh trả cũng không có, cứ thế chết đi.

“Trên trán nam nhân kia có một dấu hắc ấn phải không?” Tuyết Sa vội hỏi.

Năm người nhìn nhau, sau đó đồng thời lắc đầu: “Không có.”

“. . . . . . . Là Thương, may mà là hắn. . . . . Coi như vận khí của năm người
các ngươi tốt.” Tuyết Sa thở phào một cái, lập tức khoát tay, “Được rồi, lui
xuống hết đi. Tất cả chuyện này không được phép nói với bất kỳ kẻ nào, chuyện
các ngươi tiến vào Tuyết Vực cũng nén lại trong bụng cho ta.” Tính tình của
Thương tuyệt đối không tốt hơn kẻ kia bao nhiêu, chỉ là hắn đỡ phiền toái hơn
thôi.

“Thành chủ, vậy nữ nhân kia phải làm sao bây giờ, nàng ta vẫn còn ở trong cấm
địa. . . . . .”

“Nàng ta, chưa từng xuất hiện trong thành Tịch Diệt, hiểu chưa?” Tuyết Sa vươn
chân ra, nam sủng đứng hầu hạ bên cạnh vội vàng quỳ xuống cầm lấy chiếc giày
thêu cẩn thận từng tý đi vào cho ả.

Vì một nữ nhân mà đắc tội Thương, ả tuyệt đối không muốn. Hơn nữa, nếu bước
vào cấm địa, nàng ta sẽ có bao nhiêu khả năng đi ra ngoài được đây. Nếu người
kia biết Thương giúp đỡ một nữ nhân, e rằng đến lúc ấy còn có trò hay hơn nữa.

Về phần con hồ ly kia. . . . . . . Hừ, nó sẽ không sống được quá lâu đâu. Đôi
giày thêu màu đỏ dẫm trên mặt đất, sa y màu diễm hồng trượt khỏi vai, kéo
xuống bên hông, chiếc yếm tơ mỏng màu trắng chỉ miễn cưỡng che được những bộ
vị quan trọng, khối thịt non mềm trắng nõn trước ngực khiến cho tất cả mọi
người nóng ran một trận.

Nhận thấy những ánh mắt nóng bỏng xung quanh, Tuyết Sa hừ lạnh một tiếng, tất
cả nhiệt độ trong đại sảnh thoáng chốc như hạ xuống không độ.

Tuyết Sa nện bước rời khỏi đại sảnh, sắc mặt khó coi, mỗi lần nhớ tới nam nhân
kia, tâm tình của ả liền không tốt, tại sao hắn ta luôn nhắm mắt làm ngơ với
mình!

Trong núi tuyết, Tề Hoan khoanh chân ngồi trên một đống tuyết lớn, những bông
tuyết đang không ngừng rơi xuống. Không biết tại sao nhưng chưa đến nửa đêm
tuyết liền rơi, đủ một canh giờ thì lại ngừng.

Tề Hoan phát hiện, chỉ có tu luyện vào lúc này mới khiến cho nàng tiến bộ tốt
nhất.

Khi Tề Hoan tu luyện, Thương mở to mắt ngồi an vị ở cách đó không xa nhìn về
phía nàng. Hai người bọn họ đúng là tương phản, chỉ trong một canh giờ này Tề
Hoan mới có thể khiến cho miệng mình nghỉ ngơi, sau khi nàng tu luyện xong thì
lại ầm ĩ.

Xung quanh Tề Hoan càng ngày càng thu hút nhiều bông tuyết, thậm chí trên bầu
trời mơ hồ còn nhìn thấy một cột lốc xoáy, những bông tuyết kia chưa chạm đến
thân thể nàng đã từ từ tan chảy.

Mấy ngày qua, Thương nhìn Tề Hoan tu luyện, sự hiếu kỳ trong lòng đối với nàng
cũng càng ngày càng tăng.

Trong tuyết này có chứa linh khí, hắn biết, nhưng hắn vốn không thể dùng thứ
này để tu luyện trong khi Tề Hoan lại có thể, hơn nữa. . . . . . Khi thân thể
nàng không còn cách nào hấp thu thêm linh khí, xung quang nàng sẽ xuất hiện
một tầng lôi điện màu xám tro, bất kể có bao nhiêu bông tuyết hàm chứa linh
lực rơi xuống, tất cả đều bị lôi điện hấp thu sạch.

Lúc đầu cơ thể Tề Hoan phát ra lôi điện màu xám, bây giờ thì màu sắc cũng đã
nhạt dần.

Nhưng trong đó lại ẩn chứa khí tức khiến trong lòng Thương mơ hồ sinh ra một
chút sợ hãi.

Tiên giới chưa từng có người nào tu luyện như thế, ít nhất hắn chưa từng thấy
qua.

“Tiểu Hoan. . . . . . .” Lúc Tề Hoan đang luyện hóa sát khí trong cơ thể, thì
giọng nói đau đớn của tiểu hồ ly vang lên.

Tề Hoan choàng mở mắt nhìn về phía tiểu hồ ly đang gục trong đống tuyết, “Sao
thế?”

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên ầm ầm nổ lên tiếng sấm vang vọng, trong
chốc lát, lôi quang màu tím đã bao kín cả bầu trời.

Nhìn thấy thế trận này, Thương không nhịn được nhíu mày, thiên kiếp ư, không,
phải nói là thăng thần kiếp. (*kiếp nạn dùng để thăng thần, cao hơn thiên
kiếp)

Một khi vượt qua được kiếp này, thực lực sẽ lập tức tăng vọt, chỉ cần thân thể
con tiểu hồ ly kia có thể chịu đựng nổi.

Nhưng bất luận người phương nào cũng không có khả năng vượt qua thăng thần
kiếp. Con hồ ly này, không biết nên nói vận số nó tốt hay là không tốt đây.

Ở đây, bất kỳ thiên kiếp gì cũng không thể xâm phạm, nếu nó không độ kiếp e
rằng từ nay về sau sẽ không còn bất kỳ cơ hội thăng cấp nào nữa, nhưng ít nhất
vẫn có thể giữ được mạng nhỏ.

Lôi điện màu tím trên không trung tạo thành tiếng nổ vang dường như muốn xé
rách cả bầu trời, nhưng lại không có một đạo lôi nào rơi xuống, Tề Hoan rất
nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì tiểu hồ ly đã định khế ước hồn phách tương liên với nàng nên khi nàng
có thể tu luyện đương nhiên Tiểu hồ ly cũng có thể. Thân thể nó đã sớm khôi
phục hoàn toàn, chẳng qua là linh thể trong người còn chưa đủ.

Tu luyện ở đây năm ngày, một phần nhỏ linh khí trong bông tuyết bị Tề Hoan hấp
thu, phần lớn còn lại đều ở trong cơ thể tiểu hồ ly.

Nhưng trước kia mỗi một lần độ thiên kiếp nó đều mọc thêm một cái đuôi, lần
này thì cả chín cái đuôi đều muốn mọc ra, nếu không cũng sẽ không xuất hiện
lôi kiếp khủng bố như vậy.

Thần lôi nằm trong tầng thứ năm của tháp Lôi Thần. Ý vi thiên đạo tài quyết,
uy lực mạnh mẽ, chỉ khi nghịch thiên chi linh (*)xuất thế thì loại lôi điện
này mới có thể xuất hiện. Tuy tiếp quản điện Lôi Thần một trăm năm nhưng từ
trước tới nay Tề Hoan chưa từng sử dụng loại lôi điện này.

(*) linh thể nghịch thiên

Xem ra, tiểu hồ ly quả thật rất có mặt mũi nha.

Trong dãy núi Tịch Diệt nghe thấy tiếng sấm lớn như vậy, giống như ngày tận
thế đã đến, cánh cửa điện Lôi Thần trên Tiên giới cũng sớm bị người ta dẫm
nát.

Lôi thăng thần xuất thế, có phải điều này đại biểu cho việc Thiên Phạt đã
khống chế được tháp Lôi Thần hay không? Phải biết rằng những năm qua Thiên
Phạt căn bản không thể phát ra nổi loại thiên kiếp như thế này.

Người đến bái phỏng rốt cuộc đều thất vọng bỏ về, bởi vì trong điện Lôi Thần
không ai biết rốt cuộc hắn đã đi đâu, không chỉ Thiên Phạt mất tích, ngay cả
Thần tướng Lâu La cũng không thấy tăm hơi.

Chẳng lẽ trên Tiên giới lại có thần khí xuất hiện sao, không thể không nói,
suy nghĩ của Tiên nhân cũng quá sáng tạo rồi, những lời đồn từng cái từng cái
truyền khắp Tiên giới. Có người nói Thiên Phạt đã hoàn toàn nắm trong tay tháp
Lôi Thần, đến lúc đó thứ tự của tứ đại Thần tướng sẽ có thay đổi, có người lại
nói Thiên Phạt và Lâu La đã tìm được Thần khí, hai người đang âm thầm tế
luyện, vân vân và mây mây.

Bất kể ngoại giới đồn đại những gì thì đều không có liên quan đến tiểu hồ ly.
Lúc này, nó chỉ cảm thấy giống như có một bàn tay đang không ngừng xé rách
thân thể của nó, mà nó ngoại trừ chịu đựng ra hoàn toàn không có cách nào giảm
bớt thống khổ.

Bởi vì không có lôi kiếp thay nó áp chế linh khí trong người, thân thể lớn
bằng bàn tay của tiểu hồ ly phồng lên y như một quả khinh khí cầu.

“Vì sao thiên kiếp không vào được nơi này?” Nhìn vẻ mặt ngày càng khổ sở của
tiểu hồ ly, Tề Hoan nào còn tâm trí quản xem chuyện này có liên quan đến
Thương hay không, nàng một tay túm lấy cổ áo Thương, vẻ mặt hung ác hỏi.

Thương bất đắc dĩ chỉ chỉ lên trên, “Trong lục đạo chư thiên trận, thiên kiếp
không có cách nào vào được.” Đại trận thượng cổ, dùng lục đạo thiên bi để bố
trí trận pháp, cõi đời này, bất kỳ loại thiên kiếp nào cũng không thể xuyên
qua được.

“Chết tiệt, ta dẫn nó ra ngoài.” Tề Hoan vung tay hất Thương ra, xoay người
muốn đi lại bị một cánh tay kéo lại.

“Không được, bây giờ thiên kiếp không phá nổi lục đạo chư thiên trận, đã bắt
đầu hội tụ lại, tám mươi mốt đạo thiên lôi tụ lại thành một đạo, ngươi cảm
thấy nó có thể chịu nổi sao!” Vẻ mặt Thương rất bình tĩnh, hắn vẫn luôn quan
sát sắc mặt Tề Hoan, bởi vì vừa nãy hắn phát hiện ra, Tề Hoan hình như không
hề sợ hãi thứ thiên kiếp đột nhiên xuất hiện này.

Lời Thương nói khiến bước chân của Tề Hoan dừng lại, nếu là lúc trước, Tiểu hồ
ly tuyệt đối có thể chịu đựng được, nhưng. . . . . . . bây giờ thân thể nó
chưa từng trải qua thiên kiếp tôi luyện, tuyệt đối không thể đạt được trình độ
khủng bố như trước kia. Hơn nữa. . . . . . Ngẩng đầu nhìn lôi điện đã biến
thành màu tím đen trên bầu trời, trong lòng Tề Hoan cảm thấy lo lắng, cho dù
nàng chịu lôi điện này cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra, huống chi là
tiểu hồ ly.

“Nếu không thì chờ ở đây, đợi thiên kiếp bị lục đạo chư thiên trận tiêu trừ
sạch sẽ là được, nhưng về sau con tiểu hồ ly này vĩnh viễn sẽ không thể thăng
cấp được nữa, mặt khác, ta hoài nghi không biết liệu nó có thể chống đỡ nổi
đến lúc đó hay không.”

“Còn gì nữa không?” Nàng tuyệt đối không thể để tiểu hồ ly mất hết thực lực,
nếu cả đời nó chỉ có thể dừng ở cảnh giới này, sợ rằng rất nhanh sẽ bị mạng
nhỏ. Thần tiên trên Tiên giới mặc dù không phải sài lang hổ báo gì, nhưng cũng
không có mấy người tốt đẹp.

Cửu Vĩ Thiên Hồ, lại là Cửu Vĩ Thiên Hồ không có thực lực, người nào sẽ bỏ qua
cho nó đây.

“Dùng những loại thiên kiếp khác thay thế, cho đến khi nó ngưng luyện cơ thể
thành công.”

“Ta biết rồi.” Tề Hoan nhìn Thương thật sâu, bất kể hắn muốn thử mình, hay là
thật tâm nghĩ biện pháp cho tiểu hồ ly, trước mắt nàng cũng chỉ có thể thử một
lần.

Nhưng không biết lực lôi điện trong cơ thể mình có đủ dùng hay không.

Nàng tìm một bãi đất trống rồi khoanh chân ngồi xuống. Hai mắt nhắm nghiền,
hai tay chắp lại chỉ lên trời, từng tia lôi điện từ lòng bàn tay tóe ra, dần
dần, lôi điện phát ra ngày càng nhiều, một lúc sau liền tạo thành một đám mây
kiếp màu xám nhạt trên đỉnh đầu.

Tiếng rên rỉ thống khổ của Tiểu hồ ly dường như bị ngăn cách bởi một không
gian khác, Tề Hoan chỉ có thể cảm giác được lực lôi điện trong cơ thể không
ngừng bị rút đi, sau đó dòng nước xoáy màu xám tro trong người nàng không
ngừng sản sinh ra lực lôi điện mới.

Cứ như vậy, trong lúc vô tình, đám mây kiếp trên đầu Tề Hoan trở thành thứ duy
nhất có thể nhìn thấy trên đỉnh đầu họ.

Thương khoanh tay trước ngực đứng ở một bên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt
lại hiện lên mấy phần kinh ngạc.

Hắn có thể nhìn ra được Tề Hoan có khả năng khống chế lôi điện, hơn nữa khống
chế cực tốt, phát ra mấy đạo thiên kiếp cũng không phải là không thể, nhưng
hắn căn bản không ngờ tới Tề Hoan lại có thể tạo ra trận thế lớn như vậy.

Thứ này có gì khác so với thăng thần kiếp kia?

Cho đến khi dòng nước xoáy trong đan điền không thể sinh thêm nổi một tia lôi
điện nào nữa, lúc này Tề Hoan mới ngừng lại. Bây giờ trên không trung đã hiện
ra một tầng mây màu xám, trong tầng mây mơ hồ có thể nhìn thấy lôi điện màu
bạc nhàn nhạt thật giống như vô số ngân long ẩn nấp trong đó.

Mặc dù dáng vẻ không tệ, nhưng uy lực thì. . . . . . Tề Hoan dốc hết lực lôi
điện toàn thân cũng không biết có đủ cho Tiểu hồ ly dùng hay không.

“Ngươi nhịn một chút, nếu có chỗ nào không thoải mái thì nói cho ta biết.” Tề
Hoan nói với Tiểu hồ ly.

Thương ở bên cạnh nghe thấy suýt nữa ngã nhào, đầu năm nay ngay cả độ Thiên
kiếp cũng có thể ăn gian rồi sao, hắn cũng cực kì muốn biết Tề Hoan làm cách
nào để có thể khống chế được mây kiếp mà nàng tạo ra.

Tiểu hồ ly miễn cưỡng gật đầu, bởi vì linh khí bạo động nên toàn thân nó đều
rướm máu, bộ lông từ xa nhìn lại giống như bị ướt vậy.

Khống chế thiên kiếp thực ra cũng không khó khăn như trong tưởng tượng, đặc
biệt là trước kia Tề Hoan còn có kinh nghiệm rất phong phú, chỉ thấy hai tay
nàng đánh ra một thủ ấn, từ trong đám mây xuất hiện từng đạo lôi điện to bằng
bắp đùi liên tiếp rơi xuống, đánh xuống người tiểu hồ ly.

Nếu là lôi điện bình thường, dù thế nào cũng phải lớn cỡ thùng nước, Tề Hoan
làm vậy là do sợ tiểu hồ ly không chịu nổi Cửu U Tà Lôi. Dù sao uy lực của
loại lôi điện này ngay cả nàng là người tu luyện cũng không đoán được.

Lôi điện từng đạo từng đạo đánh xuống, rốt cuộc, khi đạo lôi điện thứ chín
mươi chín bổ tới, thân thể tiểu Hồ ly mới bắt đầu nảy sinh biến hóa. Cơ thể
vốn bị trương lên dần dần thu nhỏ lại, chín cái đuôi lông xù bắt đầu không
ngừng thay đổi màu sắc.

Biết tiểu hồ ly đã đến thời khắc mấu chốt, Tề Hoan từ từ gia tăng uy lực lôi
kiếp, song rất nhanh nàng liền phát hiện ra vấn đề. Bên tiểu hồ ly không sao
nhưng quan trọng là mây kiếp đang từ từ tản đi, lực lôi điện trong cơ thể nàng
không đủ cho tiểu hồ ly hóa hình.

Trong lòng Tề Hoan bắt đầu lo lắng, nhưng nàng lại không tìm được cách giải
quyết. Ngay chính lúc này, Thương đột nhiên đi tới, hắn chăm chú nhìn Tề Hoan
hồi lâu, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Ta giúp ngươi mở tầng kết giới kia ra,
lôi điện phía trên ngươi có thể chịu được không?”

“Có thể.” Mặc dù không biết vì sao Thương lại muốn giúp mình, nhưng lúc này
tiểu hồ ly sống chết chưa rõ, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Thương gật đầu không nói gì thêm, trong tay phải đột nhiên huyễn hóa ra một
thanh cự kiếm, trên thân kiếm tỏa ra ánh sáng bảy màu, từng đợt khí lạnh thấu
xương phát ra. Đó là kiếm khí, nếu như không khống chế được kiếm thì sẽ bị
kiếm khí cắn trả, sống không bằng chết.

Tề Hoan đã từng nghe Mặc Dạ nói qua, chỉ có kiếm mang cấp bậc thần khí mới đủ
khả năng phát ra kiếm khí bảy màu, thứ trong tay Thương chính là thần khí
sao?!

Không để Tề Hoan suy nghĩ nhiều, Thương đột nhiên lao lên giữa không trung,
một đạo kiếm quang thất sắc hiện lên, cả vùng núi Tịch Diệt đều bị rung
chuyển, thăng thần kiếp vốn bị ngăn bên ngoài lục đạo chư thiên trận rốt cuộc
bổ xuống.

Nhưng đạo lôi kiếp đó lại giáng về phía Tiểu hồ ly, lúc lôi kiếp giáng xuống,
Tề Hoan trực tiếp xông vào bên trong. Lôi kiếp vốn đang uỳnh uỳnh bổ xuống
liền từ từ tụ hội quanh người Tề Hoan, bao nàng thành một cái kén màu tím thật
to.

Bốn phía đột nhiên chìm vào yên tĩnh, mọi tiếng động dường như bị ngăn trở
trong không gian này.

Kết giới phía trên vừa bị mở ra rất nhanh dung hợp lại, Thương thu kiếm về,
ngã xuống mặt đất thở hổn hển.

Hắn cảm thấy sau khi gặp được Tề Hoan, mình trở nên thật ngu ngốc. Mấy hôm
trước vừa bị nàng hại cho trọng thương hộc cả máu, bây giờ lại giúp nàng phá
vỡ lục đạo chư thiên trận, tiêu hao một lượng linh khí mà hắn phải mất hơn nửa
năm mới có thể hồi phục được. Ngẩng đầu lên nhìn lôi kén giữa không trung,
Thương lại thở dài.

Mặc dù Tề Hoan bị vây bên trong lôi kén, nhưng lôi kiếp trên đỉnh đầu tiểu hồ
ly cũng không dừng lại, từng đạo từng đạo Cửu U Tà Lôi được đánh ra từ trong
lôi kén, lôi kén màu tím từ từ thu nhỏ lại.

Cuối cùng, khi tầng lôi kén thu nhỏ lại đến mức chỉ to bằng một người, thân
thể tiểu hồ ly biến đủ chín màu xong dừng lại ở màu trắng.

Tiểu hồ ly đứng thằng người, ngẩng mặt nhìn trời. Sau đó đôi chân lông xù biến
thành cặp đùi săn chắc, bụng nhỏ mềm mại biến thành cơ bụng rắn chắc, ách,
cuối cùng biến thành một nam tử không mảnh vải che thân. . . . . . ..


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #183