Còn Có Thể Gặp Lại


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Chẳng nhẽ vị này cũng bị đuổi giết giống mình, chạy đến đây rồi không cẩn thận
bị ngã? Tề Hoan càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không thì tại sao
ngực hắn lại có vết máu đây?

“Làm sao ngươi lên được ngọn núi này?” Nam nhân kia vẫn giữ nguyên tư thế,
nhưng sát khí trong mắt đã giảm đi, khiến cho nhịp tim Tề Hoan khôi phục lại
như bình thường.

“Đi tới chứ sao.” Thế mà cũng hỏi, Tề Hoan dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.

“. . . . . . . Ngươi không biết nơi này là cấm địa sao!” Nam nhân kia nghiến
răng nghiến lợi, hắn hao phí ba ngàn năm, mắt thấy sắp thành công rồi, ai ngờ
đột nhiên lại bị một nữ nhân từ trên trời rơi xuống làm hắn thất bại trong
gang tấc, suýt nữa bạo thể mà chết.

Có bóp chết nàng ta cũng không thể giải được mối hận trong lòng hắn!

“Ở đây cũng không treo biển, làm sao ta biết được.” Tề Hoan hùng hồn nói, đã
là thời nào rồi còn ai chơi trò ngục giam chứ, ngươi nói nơi này là cấm địa
thì phải là cấm địa sao, ai thừa nhận a!

“Ngươi, ngươi. . . . . . .” Trong lúc nhất thời hít thở không thông, nam nhân
kia nôn ra một ngụm máu, sau đó nghiêng người một cái, trực tiếp ngã xuống đất
hôn mê bất tỉnh.

Mặc dù Tề Hoan tự nhận mình tâm địa cũng chẳng ra gì, nhưng người ta hộc máu
ngất xỉu ngay trước mặt mình, nàng cũng không thể bỏ mặc coi như không thấy.
Dù sao Tiên giới không có cảnh sát hay gì gì đó đại loại như vậy, nàng cũng
không sợ đến lúc đó bị hắn tố cáo lên trên.

“Này, ngươi chết chưa.” Tiến đến bên cạnh nam nhân kia, ngồi xổm xuống dùng
ngón tay chọc chọc vào vai hắn, không có phản ứng. Nàng lại chọc chọc vào mặt
hắn, vẫn không có phản ứng. “Không phải là chết thật rồi chứ?”

Mình cũng chỉ nói một câu, tính khí của hắn cũng quá dễ cáu đi. Tề Hoan lo
lắng nửa quỳ trên mặt đất, đưa mặt tiến lại gần ngực nam nhân kia, muốn nghe
xem tim hắn còn đập hay không?

Ai ngờ vừa đặt tai xuống, hai mắt nam nhân kia đột ngột mở ra, thoáng chốc,
trong mắt hắn hiện lên một tia sáng chói mắt.

“Ngươi đang làm gì?” Nam nhân kia cũng không đứng dậy mà chỉ ngạc nhiên nhìn
Tề Hoan.

“Ta đang nghe xem ngươi đã chết chưa?” Tề Hoan trả lời theo phản xạ, hoàn toàn
không chú ý xem là ai đang nói chuyện với mình.

“À, vậy ngươi cảm thấy thế nào?”

“Hết thuốc chữa rồi.” Thậm chí ngay cả nhịp tim cũng không còn, nên sớm tính
toán đào một cái hố đi thôi. . . . ..

“A! Ngươi, sao ngươi, làm sao lại. . . . . . .” Xác chết vùng dậy? Không phải
chứ, mới chưa được năm phút mà xác chết đã vùng dậy rồi, thi khí thi độc thi
ban và những thứ cần chuẩn bị khác vẫn chưa làm xong mà, sao lại vội vã như
vậy chứ.

*thi khí: mùi xác chết

*thi độc: chất độc sinh ra sau khi người ta chết

*thi ban: những đốm đỏ, vết bớt loang lổ của xác chết.

“Ngươi là người hay thây ma vậy?” Mặc dù không kì thị chủng tộc, nhưng nàng
vẫn muốn cách xa cương thi ra một chút, ngộ nhỡ trúng độc hay làm sao đó,
tương lai sinh con với Mặc Dạ lại thành một đứa con nửa quỷ nửa cương thi, chỉ
nghĩ tới thôi Tề Hoan đã cảm thấy nhân sinh vô vọng rồi. Nàng ngồi xổm trên
mặt đất, khẽ dịch hai bước chân, nhìn nam nhân kia một cái, lại dịch hai bước
nữa.

“Đều không phải. . . . . . .” việc Tề Hoan ngạc nhiên ngoài ý muốn chiếm được
cảm tình của nam nhân kia, vốn hắn định giết nàng, những kẻ dám xông vào nơi
này, hồn phi phách tán là kết cục tốt nhất.

Nhưng nữ nhân này cũng có chút thú vị, chỉ nghe nàng nói chuyện mà sát ý trong
lòng lại cứ thế từ từ tản đi. Hơn nữa, trong ngực nàng còn ôm một con Cửu Vĩ
Thiên Hồ, trên cổ treo một con Cùng Kỳ. Cho dù đại tiểu thư thế gia sợ rằng
cũng không thể phô trương như vậy.

Tuy Cửu vĩ thiên hồ ở thời viễn cổ cũng không phải đại yêu quý hiếm gì, nhưng
ở thời nay thật đúng là độc nhất vô nhị, khắp trên trời dưới đất, cả Tiên giới
cũng chỉ có một con Cửu Vĩ Thiên Hồ trưởng thành này mà thôi.

Còn hung thú Cùng Kỳ nữa, chỉ cần là nơi khủng khiếp sẽ sinh ra hung thú, bọn
chúng là loài thú hiếm có mang thực lực có thể sánh bằng bốn thần thú, hơn nữa
trưởng thành cực nhanh, nếu không phải loại hung thú này khá lười thì e rằng
lục đạo đã không còn chỗ nào yên bình nữa. Nàng có thể nuôi hung thú lại không
bị những thứ oán khí kia ăn mòn, quả nhiên không giống người thường.

“Được rồi, chúng ta đổi đề tài, ngươi là tiên, ma, yêu hay quỷ?” Nàng phỏng
đoán người này hẳn phải là ma tu đi, khí chất lãnh khốc, ngoại hình đủ đẹp
trai, vóc người cũng không tệ, chắc là được chăm sóc rất kỹ, hoàn toàn phù hợp
với quan niệm thẩm mĩ. Dĩ nhiên, mặc dù nàng đã được coi như phụ nữ có chồng,
nhưng chuyện này cũng không trở ngại đến việc nàng ngắm mỹ nhân.

Nam nhân kia ngồi dậy nhìn Tề Hoan một cái, trực tiếp bỏ qua vấn đề của nàng,
“Vì sao ngươi lại chạy đến đây?”

“Có người nhìn trúng ta, muốn cướp ta về làm áp trại phu nhân.” Tề Hoan nhún
nhún vai, vẻ mặt vô tội nói.

“. . . . . . Hẳn là sẽ không có nam nhân nào không có mắt như vậy.” Giọng nam
nhân kia rất chắc chắn, khiến Tề Hoan suýt nữa không nhịn được nổi giận.

Người này ăn nói cũng quá độc địa đi, nàng làm sao, cho dù không có dung mạo
chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, nhưng chồng nàng có! Hừ, dù sao cũng là của
nhà mình, dùng chung tài nguyên nha.

“Hừ, ngươi nhất định là không có vợ!” Loại nam nhân không biết săn sóc nữ
nhân, còn xấu tính như vậy, khẳng định là không ai thèm.

Nam nhân kia hừ một tiếng, không đáp lời Tề Hoan. Hắn vậy mà lại khoanh chân
ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Tề Hoan không nhìn thấy ở dưới đất có một luồng linh khí mạnh mẽ hội tụ, trực
tiếp xông vào trong cơ thể hắn.

Qua một lúc lâu, nam nhân kia mới chậm rãi mở mắt ra, nhổ một ngụm nước miếng.
Lần này thật đúng là lỗ to, tuy nhiên đây là lần đầu tiên hắn không muốn giết
người để phát tiết.

Nhìn thoáng qua Tề Hoan đang chán nản ngồi xổm trên đất nặn người tuyết, ánh
mắt nam nhân kia chợt lóe lên. Có nên đưa nàng lên không, bây giờ còn chưa
biết thân phận của nàng, hơn nữa, con hồ ly trên người nàng có chút phiền
toái. Đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải nữ nhân khác
người thế này.

Nàng vậy mà không bị khí tức trên người hắn quấy nhiễu, vẫn có thể trực tiếp
chạm vào người hắn.

Nhìn chằm chằm Tề Hoan thật lâu, Tề Hoan cũng không cảm giác được, nàng đang
vô cùng chăm chú nặn người tuyết, nặn người tuyết cũng không có gì vui, quan
trọng là trong tuyết này chứa linh khí mà nàng có thể hấp thu được, mỗi lần
hấp thu một chút liền cảm thấy lực lôi điện trong cơ thể mình mạnh mẽ hơn vài
phần.

Kể từ khi sử dụng Cửu U Tà Lôi hóa ra bản thể, Tề Hoan đã không thể nào hấp
thu linh khí được nữa, Cửu U Tà Lôi rất thân thiết với oán khí âm khí chứa
năng lượng cuồng bạo, nhưng Tề Hoan căn bản không thể dùng oán khí để tu
luyện, trong nhà có một nam quỷ phát ra oán khí là đủ rồi, nàng vẫn nên khỏe
mạnh tiến về phía trước thì hơn.

Khi ở Nhân Gian nàng cũng đã thử qua nhiều loại linh khí, trừ lần trước hấp
thu lực lôi điện vạn năm của tiên thú Lôi Minh tu luyện, thì tu vi của Tề Hoan
vẫn không tiến bộ thêm nữa.

Trên đời này có mấy người tu luyện lôi thuật chứ, lần trước giết được Lôi Minh
cũng là do vận khí nàng tốt, lần sau, e rằng ngay cả mình chết như thế nào
cũng không biết.

Phương pháp hấp thu công lực của người ta để tăng công lực của mình, có lẽ
phải chết từ trong trứng nước thôi.

Lôi điện tỉ mỉ tạo thành một cái lưới nhỏ mắt thường không thể thấy được, chụp
xuống nền tuyết, sau đó tùy ý Tề Hoan nắm bóp, tạo thành một người tuyết nho
nhỏ.

Nam nhân kia ngồi một bên nhìn Tề Hoan, sau đó cúi đầu liếc nhìn người tuyết
bên cạnh, đưa tay cầm lên một con, nhưng tuyết ngay lập tức tan chảy theo khe
hở trên bàn tay hắn.

Căn bản không có bất kỳ kết dính nào, vậy nàng làm sao nặn được?

“Con cá này quá xấu.” Không biết từ lúc nào nam nhân kia đã ngồi xổm bên cạnh
Tề Hoan, cau mày chỉ vào con cá Tề Hoan vừa mới làm xong.

Tề Hoan nhìn con cá kia một chút, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân kia, tức
giận trợn mắt, xí, không thèm chấp nhặt với tên thổ dân này, ngay cả mỹ nhân
ngư mà cũng chưa từng nhìn thấy.

Dĩ nhiên, chỉ có mình Tề Hoan cho đó là mỹ nhân ngư mà thôi, nếu như thật sự
đưa con cá kia vào truyện cổ tích, chỉ sợ hoàng tử nhìn thấy mỹ nhân ngư xong,
có khi sẽ trực tiếp chết đuối dưới biển luôn.

Mặc dù có thể dùng lôi điện hấp thu phần lớn linh khí trong tuyết, nhưng Tề
Hoan phát hiện linh khí ở đây mang theo một cỗ sát khí, mặc dù ảnh hưởng của
nó đối với nàng không lớn lắm, nhưng nếu hấp thu quá nhiều sẽ rất dễ sinh ra
sát khí mãnh liệt trong nội tâm nàng.

Cho nên nàng mới làm chậm như vậy, sau khi nặn đống người tuyết xong, nàng cảm
thấy lượng linh khí mà mình hấp thu cũng đạt đến độ bão hòa nhất định rồi.

“Này, ngươi tên là gì?” Nhìn nam nhân kia đang rất chăm chú nghiên cứu bảy chú
lùn nàng vừa nặn, Tề Hoan đột nhiên mở miệng hỏi.

“Thương.”

“Ta tên là Tề Hoan, ta nói này, ngươi có cách nào đưa ta lên không?” Nói tới
nói lui, chuyện này mới là quan trọng nhất, Tề Hoan mới không tin nàng là
người đặc biệt đâu, hơn nữa, từ đầu đến cuối nàng vẫn không nhìn ra được thực
lực của người này sâu cạn thế nào.

Mặc dù lúc xuống rất dễ dàng nhưng muốn lên thì…. Tề Hoan khẳng định là mình
không có khả năng và dũng khí đó, hai con thú trên người mình lại không thể
trông cậy vào rồi, cho nên cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Thương.

“Có thể, nhưng vì sao ta phải đưa ngươi lên?” Thương nhìn Tề Hoan, lời hắn nói
ra lại khiến người ta muốn đấm cho hắn một phát vào mồm.

“Ta biết tên của ngươi, người cũng biết tên của ta, vừa rồi chúng ta hàn huyên
nhiều như vậy, cho nên chúng ta cũng coi như người quen rồi, hơn nữa, mỹ nhân
ngư này ta tặng cho ngươi làm quà gặp mặt, vậy ngươi chính là bằng hữu của ta
nha, bằng hữu không phải là nên giúp đỡ nhau sao?” Nhìn đi, lý luận lưu loát
như vậy, cái lý luận ép mua buộc bán này của Tề Hoan đi đến đâu cũng áp dụng
được a.

Bằng hữu? Cái từ này thật sự là mới mẻ với hắn. Thậm chí còn có người dám nói
mình là bằng hữu của hắn a! Nhìn chằm chằm Tề Hoan một lát, khóe miệng Thương
khẽ nhếch lên, nữ nhân này dường như càng ngày càng thú vị.

Cuối cùng, cũng không biết dây thần kinh nào trong đầu Thương bị trục trặc,
rồi lại bị nàng kéo thành rãnh to, hắn thế nhưng còn chủ động đưa nàng xuống
núi.

Nhưng khi hai người đi xuống chân núi, Tề Hoan đột nhiên ngừng lại, sống chết
không chịu đi tiếp. Bởi vì dưới chân núi có sáu người, giờ phút này cả sáu
người đó đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.

Len lén liếc nhìn Thương vẻ mặt không chút thay đổi nào ở bên cạnh, trong lòng
Tề Hoan thấp thỏm, mặc dù lừa gạt người ta, nhưng mà hắn có thể ra tay giúp đỡ
mình hay không lại là một vấn đề nghiêm trọng.

Ánh mắt sáu người kia căn bản không đặt trên người Tề Hoan, mà vẫn nhìn Thương
không nói một lời. Bọn họ đều là hộ vệ bên cạnh Tuyết Sa, cho nên cũng từng
nghe nói đến bí mật về thủ vệ của vùng núi này.

Nghe nói, người kia tu luyện ở trong núi.

Mà nam nhân này vốn ngay từ đầu không phải ở chung một chỗ với Tề Hoan, như
vậy, cái người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tề Hoan này, rốt cuộc có lai lịch
địa vị gì? Trong lúc nhất thời, sáu người đều cảm thấy bồn chồn lo lắng.

“Đi thôi.” Thương vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn dẫn
đầu đi về phía trước.

Tề Hoan do dự chốc lát cuối cùng vẫn đi theo, nhưng bước chân của hai người
chênh lệch khá lớn, Tề Hoan chỉ có thể miễn cưỡng đi theo phía sau hắn mà
thôi.

Như vậy cũng tương đối an toàn, mặc dù chỉ có cách hai bước, nhưng nếu có
người công kích thì người bị thương trước cũng sẽ không phải là nàng.

Nhìn Thương từng bước từng bước đi bên cạnh mình, sáu người kia bắt đầu khẩn
trương. Trong lòng Tề Hoan cũng cảm thấy bất ngờ. Xem ra, cái vị tên Thương
này rất nguy hiểm a, mình có phải là không nên trêu chọc hắn hay không đây?

“Tránh ra.” Mặc dù trong lòng lo lắng. nhưng nếu bọn họ trở về tay không, dựa
theo tính tình của Tuyết Sa, hình phạt dành cho bọn họ tuyệt đối sẽ khiến
người ta đêm ngủ cũng mơ thấy ác mộng, cho nên bọn họ quyết định chặn đường
Thương và Tề Hoan.

“Nữ nhân này là tội phạm quan trọng do thành chủ chúng ta truy nã, hy vọng các
hạ không ngăn trở chúng ta. . . . . . . .”

Người cầm đầu còn chưa nói hết đã thấy hắn vẽ nên một đường cong duyên dáng
trên không trung, sau đó ngã xuống nền tuyết cách đó hơn mười thước.

Máu tươi từ người hắn không ngừng chảy ra, rất nhanh nhiễm đỏ một mảng tuyết
lớn. Rõ ràng chỉ thấy Thương giơ ống tay áo lên mà thôi, trong nháy mắt liền
giết chết một Tiên Đế thất trọng thiên? Mắt nàng bị hoa rồi sao, hay là gian
lận đây, hay là xuất hiện bug rồi? (*bug: lỗi hệ thống)

Tề Hoan lại dùng sức dụi dụi mắt, thật sự đã chết, đã tắt thở hoàn toàn rồi.

Nhìn cái người nằm trên đất kia, trong đầu Tề Hoan âm thầm sinh ra một ý niệm.
Sau khi rời khỏi đây, chuyện đầu tiên chính là phủi sạch quan hệ với Thương.
Không phải nàng qua cầu rút ván, quan trọng là thực lực của người này quá kinh
khủng, thủ đoạn cũng quá ngoan độc, một khi không cẩn thận gặp phải địch nhân
của hắn, sợ rằng mạng nhỏ của mình mất lúc nào cũng không biết. Hơn nữa, có
trời mới biết hắn có ý đồ gì với mình hay không, mặc dù mình cũng không có chỗ
nào đáng để đối phương mưu toán, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.

“Tự tiện xông vào cấm địa, chết.”

“Ngươi, ngươi là người thủ hộ cấm địa?” Trong đầu năm người kia chợt vang lên
lời Tuyết Sa từng nói, trong núi có người thủ hộ cấm địa, thực lực cường đại,
người này chính là kẻ thủ hộ trong truyền thuyết sao.

Thương rũ mắt xuống, nhìn móng tay sạch sẽ chỉnh tề, không lên tiếng, giống
như ngầm thừa nhận thân phận mà họ nói.

“Đắc tội rồi.” Bất kể có đúng như bọn họ phỏng đoán hay không thì người thủ hộ
cấm địa cũng không phải người mà bọn họ có khả năng đối phó được, một khi chọc
phải, không ai có thể thu thập tàn cuộc. Năm người kia rời đi không quay đầu
lại, thậm chí đến thi thể đồng bọn cũng không mang về.

“Ngươi không đi sao?” Thương nhìn Tề Hoan, không có ý định đi tiếp.

“Còn ngươi?”

“Ta không đi.” Câu trả lời của Thương khiến Tề Hoan thở phào nhẹ nhõm, đồng
thời cũng có chút đau lòng. Mặc dù mới chỉ biết nhau hơn hai canh giờ, nhưng
người này hẳn là đã sớm nhìn thấu mục đích của nàng đi.

Thế mà hắn lại giúp nàng đuổi đám người kia đi, tính ra nàng vẫn thiếu nợ hắn
ân tình không nhỏ.

“Ta đi đây, ngươi bảo trọng.” Tề Hoan đi hai bước rồi quay đầu vẫy vẫy tay với
hắn, sau đó không chút do dự rời khỏi nơi này.

Nàng không hề nhìn thấy, Thương ở phía sau vốn mang vẻ mặt không chút thay
đổi, khóe miệng giờ đột nhiên lại nhếch lên, tạo thành một độ cong duyên dáng,
“Chúng ta còn có thể gặp lại, Tề Hoan.”


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #182