Trở Lại Tiên Giới.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Chỉ như vậy?! Loại chuyện tình cảm này, ai dám nói mình thật sự hiểu đây. Yêu
Nhiêu cũng là người sảng khoái, sau khi có được đáp án, cũng không tiếp tục
dây dưa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng áo đỏ kia biến mất ở phía chân trời, bên hông Mặc Dạ truyền đến một
cơn đau nhói, cúi đầu liền thấy Tề Hoan đang phùng mang trợn má, bạo hành thắt
lưng hắn.

Nhìn Mặc Dạ chỉ dùng hai câu đã khiến Yêu Nhiêu tức giận bỏ đi, Lạc Hà cắn môi
dưới, mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng bị ánh mắt cảnh cáo của Minh Hồi
làm cho nàng ta đành phải tiếp tục im lặng.

Sau khi trở về phái Thanh Vân, cuộc sống vẫn bình thản trôi qua như trước.
Thêm tiểu hồ ly cũng chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi. Tầng hai vốn bỏ trống
giờ được dành cho tiểu hồ ly, mỗi ngày Mặc Dạ không đọc sách cũng không tu
luyện, trừ thỉnh thoảng trở lại Minh giới một chuyến ra thì hắn chỉ quanh quẩn
bên cạnh Tề Hoan.

Cuộc sống như vậy không có gì không tốt, nhưng hình như bọn họ không có duyên
với cuộc sống yên bình như thế thì phải.

Ở phái Thanh Vân ngây người hai tháng, một đêm nào đó, Tề Hoan còn đang ngủ,
đột nhiên một trận uy áp từ không trung giáng xuống.

Mặc Dạ vừa đi Minh giới, một mình Tề Hoan khó có thể chống cự được lực uy áp
này, nàng đành phải lôi địa võng ra, ngay cả tiểu hồ ly đang chui trong ngực
nàng ngủ cũng bị đánh thức.

“Ít nhất là Tiên Tôn.” Tiểu hồ ly xù lông vươn móng vuốt, một ngọn lửa hình hồ
ly màu vàng bùng lên giữa không trung.

“Ngươi đi xem một chút đi.” Mặc Dạ đã nói, chỉ cần ở trong rừng trúc này, thì
chưa chắc có kẻ nào đủ khả năng nhận ra sự tồn tại của nàng. Kẻ trước mắt này
thấp nhất cũng là Tiên Tôn, chỉ cần Tề Hoan xuất hiện, chắc chắn sẽ bị phát
giác.

Ngày ấy Lôi Minh đã nói, tiên nhân có tu vi từ tam trọng thiên trở lên không
được phép ở lại Nhân Gian. Mặc dù nàng không quan tâm điều này, nhưng cũng
không muốn gặp phải rắc rối. Tiểu hồ ly tu vi không cao, có lẽ sẽ không gây ra
phiền toái quá lớn.

Tiểu hồ ly gật đầu, thân thể hóa thành một đạo bóng đen, rất nhanh biến mất
khỏi phòng.

Chờ thật lâu vẫn không thấy tiểu hồ ly trở lại, Tề Hoan cảm thấy giống như đã
có chuyện không hay xảy ra. Nàng ngồi trên giường một lúc, cuối cùng không
nhịn được đi giày vào, vừa định mở cửa đã thấy tiểu hồ ly nhảy từ cửa sổ xuống
giường.

“Sao ngươi lại bị thương?” Chăn trải giường màu trắng thoáng chốc bị nhuộm đỏ,
lòng Tề Hoan quặn đau một cái, vội vàng chạy tới.

“Vết thương nhỏ thôi, ba lão đầu phái Thanh Vân bị bắt đi rồi, người tới chính
là thiên tướng áo đỏ trong Thiên Đạo Các.” Tiểu hồ ly thở dốc một hơi, móng
vuốt nhỏ biến ra một làn sáng xanh, sau đó đè xuống vết thương trên bụng mình,
dùng mắt thường có thể thấy được vết thương đang từ từ khép lại.

“Những người khác đâu?” Nhìn vẻ mặt tiểu hồ ly, sợ rằng chuyện không đơn giản
như vậy.

“. . . . . . . .” Tiểu hồ ly trầm mặc, dù thế nào cũng không chịu trả lời câu
hỏi của Tề Hoan.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan biến sắc, dù tiểu hồ ly không chịu nói gì,
nhưng đại khái nàng cũng hiểu được Hỏa Nha đã làm gì với phái Thanh Vân. Mặc
dù nàng không có bất kì tình cảm gì với những người trong phái Thanh Vân bây
giờ, nhưng nơi này là phái Thanh Vân, tổ sư gia của môn phái này vẫn là Đoạn
Tuế, vì vậy nàng không thể bỏ mặc không đếm xỉa.

“Ngươi không phải đối thủ của hắn, có đi cũng chỉ chịu chết, chờ Mặc Dạ trở về
đã rồi nói sau.” Tiểu hồ ly nhìn Tề Hoan xoay người đi ra ngoài, đột ngột mở
miệng nói. Kết giới của Mặc Dạ bao phủ cả rừng trúc, chỉ cần Tề Hoan không đi
ra thì Hỏa Nha cũng không làm gì được nàng.

Hành động của Hỏa Nha hiển nhiên là để dẫn dụ Mặc Dạ, nếu Tề Hoan tùy tiện
xông ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tề Hoan.

Tề Hoan vừa vọt tới cửa nghe thấy lời tiểu hồ ly nói chợt dừng bước, nàng
hiểu, trong lòng nàng cái gì cũng hiểu, nhưng mà, lúc này bảo nàng khoanh tay
đứng nhìn sao. . . . ..

Đứng ở cạnh cửa, ngửa đầu nhìn trời cao, kết giới Mặc Dạ bày ra không có màu
sắc, cho nên nàng có thể nhìn thấy rõ Hỏa Nha đang đứng giữa không trung,
trong tay còn cầm một cái Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên).Đầu bên kia của nó
là ba lão giả râu tóc bạc phơ toàn thân đầy máu, trên người không có chỗ nào
lành lặn.

“Mặc Dạ, ngươi đi ra cho ta, ngươi đi ra cho ta. . . . . . .” Giọng nói lớn
lối quanh quẩn trên bầu trời phái Thanh Vân, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng
vang vọng lại.

“Mặc Dạ, ngươi sợ sao, ha ha. . . . . . . . .”

Tiểu hồ ly ngã ngồi trên giường, trong đôi mắt tròn tràn đầy lo lắng, kết giới
của Mặc Dạ, Hỏa Nha không thể nào phá vỡ được, nó chỉ lo lắng Tề Hoan xúc
động. Nó cũng lớn lên từ nhỏ ở phái Thanh Vân, tình cảm đối với phái Thanh Vân
tuyệt đối không ít hơn Tề Hoan bao nhiêu, nhưng trước mắt cả hai người bọn họ
đều không thể đối phó được Hỏa Nha.

Tiếng quát tháo của Hỏa Nha kéo dài đến sáng sớm, Tề Hoan vẫn đứng trong rừng
trúc, ngửa đầu nhìn trời, mắt không chớp lấy một cái, giống như muốn khắc ghi
kỹ một khuôn mặt vào trong lòng.

Sau khi mặt trời lên cao, Hỏa Nha mới đem ba lão đầu kia rời đi. Ánh mặt trời
màu vàng chói chang chiếu xuống đỉnh Vong Ưu, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn
thấy cầu vồng trên thác nước cách đó không xa, cảnh sắc hiếm có như vậy, nhưng
Tề Hoan không có tâm tình thưởng thức. Nàng cúi đầu nhìn lòng bàn tay bởi vì
dùng sức quá nhiều mà đã bị móng tay bấm thủng, trong lòng một lần nữa dâng
lên cảm giác bất lực.

Cho tới bây giờ, nàng đã quá lệ thuộc vào Mặc Dạ, thế nên, bởi vì hắn không ở
đây, cái gì nàng cũng không thể làm được sao? Từng như thế, hiện tại vẫn như
thế sao? Điều nàng có thể làm chỉ là vĩnh viễn ở phía sau Mặc Dạ ư?

Ba ngày liên tiếp, Mặc Dạ vẫn không trở về, Tề Hoan cũng không rời khỏi rừng
trúc một bước.

Rạng sáng ngày thứ tư, thân ảnh Mặc Dạ rốt cục xuất hiện ở núi Thanh Vân. Nhìn
phái Thanh Vân biến thành một mảnh hỗn độn, huyết quang trong mắt Mặc Dạ chợt
lóe, bay thẳng đến đỉnh Vong Ưu.

“Tiểu Hoan?” Thấy Tề Hoan đứng trong rừng trúc ngẩng đầu không biết đang nhìn
cái gì, sắc mặt Mặc Dạ cực kỳ khó coi, đưa tay ôm nàng vào trong ngực thật
chặt.

“Chàng đã trở lại.” Tề Hoan xoay người, vùi mặt vào trong ngực hắn. ôm chặt
lấy hông hắn.

“Thật xin lỗi, ta đã về trễ.” May mắn, may mắn nàng vẫn còn đây. Những người
khác chết, hắn đều có thể không quan tâm, chỉ cần nàng còn sống.

“Không sao, bọn họ, sẽ không chết vô ích.” Ánh mắt Tề Hoan dần dần trở nên
lạnh băng, cho dù phái Thanh Vân chỉ còn lại một người duy nhất là nàng, nàng
cũng sẽ để cho tất cả bọn họ biết, đắc tội phái Thanh Vân, sẽ là ác mộng khiến
cho họ phải hối hận cả đời.

Trừ Tề Hoan và tiểu hồ ly, trên núi Thanh Vân không còn bất kỳ người nào sống
sót. Từng bước từng bước đi qua núi Thanh Vân, Tề Hoan muốn đem tất cả cảnh
sắc nơi này ghi tạc trong lòng.

Tiên giới, dãy núi Tịch Diệt.

“Lão đại, ba dư nghiệt này đã bị bắt tới đây.” Hỏa Nha hấp tấp xông vào nơi đệ
nhất Thần Tướng tu luyện, khi nhìn thấy bức tượng đá, bước chân hắn mới dần
nhẹ hơn, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.

“Ngươi còn giết những người khác?” Âm thanh truyền ra từ trong tượng đá, không
vui không giận, “À. . . . . . Đều giết, hắc hắc, thuận tay thôi mà.” Hỏa Nha
cười lúng túng, theo bản năng gãi gãi sau gáy.

“Trừ bọn họ ra, có người nào còn sống không?”

“Cái này. . . . . . . Ta cũng không biết. Ở phái Thanh Vân có một chỗ ta không
thể xông vào được, hình như là chỗ Mặc Dạ ở.” Chẳng qua hắn đã mắng lâu như
vậy, có người có thể nhịn không lao ra liều mạng sao, hẳn là không còn ai nữa
mới phải.

“Hỏi xem Mặc Dạ đến Nhân Gian rốt cuộc là vì cái gì, hỏi xong rồi thì đều xử
lý hết đi.”

“Hiểu.” Đợi hồi lâu, cũng không có tiếng nói vang lên nữa, lúc này Hỏa Nha mới
xoay người rời đi.

“Quỷ Tiên Mặc Dạ, hy vọng ngươi sẽ không phải kẻ hữu danh vô thực.” Một lúc
sau, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên, âm thanh kia bị gió thổi bay
rất nhanh, không lưu lại chút dấu vết nào.

Phái Thanh Vân bị hủy, Tề Hoan và Mặc Dạ cũng không tiếp tục ở lại đó. Đứng
giữa không trung, nhìn phái Thanh Vân bị ngọn lửa minh hỏa* màu đen thiêu
trụi, Tề Hoan trầm mặc không nói.

*minh hỏa: lửa của Minh giới, hay còn gọi là lửa địa ngục.

Sợ rằng không lâu sau, tin tức phái Thanh Vân đột nhiên biến mất sẽ truyền
khắp Nhân Gian. Phái Thanh Vân từng được lưu truyền vài ngàn năm, rút cục hoàn
toàn biến mất. Rất nhanh, mọi người sẽ dần dần quên mất cái tên phái Thanh Vân
này, giống như nó chưa từng tồn tại.

Nhìn minh hỏa sắp tắt, trong ngọn lửa màu đen đột nhiên hiện ra một cánh cửa,
một gã thư sinh trung niên mặc trường bào màu xanh tay cầm quạt giấy bước ra
từ bên trong.

Sau khi nhìn thấy Mặc Dạ, y trực tiếp quỳ xuống đất. “Đại nhân, Minh Vương mất
tích.”

“Không liên quan đến ta.” Mặc Dạ cau mày, giọng nói lạnh lùng.

“Mấy chục vạn ác quỷ địa ngục làm loạn, thuộc hạ. . . . . . Không khống chế
được. Hơn nữa, dòng Vong Xuyên đã cạn, cầu Nại Hà cũng đã bị hủy. . . . .” Cứ
qua một câu, đầu gã thư sinh trung niên kia càng cúi thấp, cuối cùng trực tiếp
nằm ra đất.

“Mới chỉ ba ngày không có hắn, Minh giới đã rối loạn sao?” Dòng Vong Xuyên
cạn, cầu Nại Hà bị hủy, là kẻ nào mới có được thực lực này? Mặc Dạ lạnh lẽo
hỏi.

“Thuộc hạ vô năng, có một vị đến từ Tiên giới, bảo là muốn tìm Minh Vương nói
chuyện. Minh Vương không có ở đây, thuộc hạ không ngăn được hắn.”

“Cho nên?”

“Hắn nói gặp ngài cũng được, hắn đang chờ ngài ở mười tám tầng địa ngục.”

“Cút.” Thật là vừa yên bình chưa được bao lâu đã lại phong ba bão táp, Thần
Tướng của Tiên giới không biết sao lại rảnh rỗi tới mức đặc biệt đến tìm hắn
gây phiền toái đây.

Gã thư sinh trung niên kia nghe Mặc Dạ nói xong, thế mà lại mang bộ dạng như
đã xong việc, vội vàng chạy về phía cánh cửa. Minh hỏa dần dần biến mất, cánh
cửa kia cũng biến mất trong không trung.

Nhìn mảnh đất khô cằn phía dưới, Tề Hoan quay đầu đi về phía Mặc Dạ, “Đưa hai
chúng ta trở về Tiên giới đi.” Nàng biết, Mặc Dạ không chịu mang nàng đến Minh
giới là bởi vì nàng và tiểu hồ ly bây giờ không chịu nổi oán khí ở nơi đó.

Mặc dù nguyên thần đã khôi phục, nhưng muốn chữa trị ba hồn bảy vía cũng không
phải chuyện một sớm một chiều. Oán khí rất dễ xâm chiếm nguyên thần, một khi
không giữ được, sợ rằng Mặc Dạ sẽ phải đợi thêm mười ba vạn năm nữa.

Tuy rất muốn sống cả đời ở Nhân Gian như vậy, không quan tâm chuyện trong lục
giới, nhưng có lúc, thật sự là thân bất do kỷ. Nàng là đệ tử phái Thanh Vân,
cho nên, có một số việc, bất luận muốn hay không muốn, nàng đều phải gánh vác.

“Có thể, đáp ứng ta, không được phép xúc động, không được để mình rơi vào hiểm
cảnh, vô luận thế nào, nàng còn có ta, biết không?” Hai tay Mặc Dạ nắm bả vai
Tề Hoan, nhìn đôi mắt rực sáng của nàng, gằn từng câu từng chữ nói.

Tề Hoan trước nay luôn là người thông minh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì
không nên làm. Nhưng Tiên giới bây giờ đã khác trước kia, Đoạn Tuế sống chết
không rõ, Lôi Thần và Thiên Lôi đều lánh đời không xuất hiện. Một khi nàng gặp
chuyện không may, trừ mình ra không có bất kỳ kẻ nào có thể đến giúp nàng.
Nhưng hắn lại không thể không chút kiêng kỵ xuất hiện ở Tiên giới, hắn chỉ cầu
mong Tề Hoan có thể tự chiếu cố tốt bản thân mình.

“Yên tâm, ta còn chờ cưới lại một lần nữa đấy, lần này, để sư tổ làm người làm
chứng cho chúng ta, thuận tiện mời cả cậu của chàng nữa.” Tề Hoan ôm eo Mặc
Dạ, tựa đầu vào ngực hắn, cười nói.

“Được, xử lý xong chuyện ở Minh giới, ta đi đón nàng.”

“Ừ. . . . . .”

Lần này trở lại Tiên giới, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng. Mặc Dạ
trực tiếp phá tan lối vào, thuận tay tẩy đi toàn bộ trí nhớ của hai thiên binh
giữ cửa, rồi đưa Tề Hoan và tiểu hồ ly đi vào.

Đứng ở cửa vào Tiên giới, Tề Hoan ôm tiểu hồ ly nhìn Mặc Dạ bên kia, “Ta chờ
chàng.”

Mặc Dạ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tề Hoan, cửa vào Tiên
giới dần dần khép lại, ngăn cách hai người ở hai bên.

Quay lại liếc nhìn cánh cửa đã đóng chặt, Tề Hoan sải bước rời khỏi nơi này.

Tiên giới bây giờ và Tiên giới nàng từng biết không giống nhau, trừ chủ thành
ra, Tiên giới rất hoang vu. Có điều. . . . . . . . Nhìn tòa thành vô cùng náo
nhiệt trước mắt, cùng đám Tiên Nhân và Tu Chân giả ngự kiếm bay tới bay lui,
Tề Hoan và tiểu hồ ly liếc nhìn nhau một cái, hăng hái ngẩng cao đầu.

Ôm tiểu hồ ly đi về phía tòa thành nhỏ, tới cửa thành, Tề Hoan ngửa đầu nhìn
ba chữ to trên cổng, thành Tịch Diệt.

“Này, tiểu cô nương, rốt cuộc cô có vào hay không, chớ cản đường a.” Một giọng
nói thanh thúy đột nhiên truyền đến từ phía sau, thân thể Tề Hoan cứng đờ,
nghiêng đầu sang, nhưng phía sau lại không có gì cả.

“Ta ở phía dưới.”

Tề Hoan nghe lời cúi đầu xuống, nhìn thấy một người, ách. . . . . Không đúng,
là một con, một con hổ toàn thân vàng óng đang gục trên mặt đất. Chẳng qua. .
. . . . . Liếc nhìn tiểu hồ ly trong ngực mình, lại liếc nhìn con hổ kia.

Thật sự là hổ a, trên trán còn có một chữ Vương nè, rõ ràng là bộ dạng giống y
đúc một con hổ.

Vấn đề là, vì sao nó còn không lớn bằng tiểu hồ ly đây? Thoạt nhìn thì giống
như một món đồ chơi bỏ túi.

“Không cho phép khinh bỉ ta!” Không đợi Tề Hoan mở miệng, con hổ kia đã căm
giận hét lên.

Tề Hoan gật đầu, ngay sau đó tránh đường, “Ngươi đi trước đi.”

“Cô không nhìn thấy ta bị thương sao!” Con hổ khó chịu nói, một đôi chân nhỏ
màu vàng cào cào trên mặt đất.

“À.”

Tề Hoan ngồi xổm xuống, vừa định xách con hổ nhỏ kia lên, tiểu hồ ly đột nhiên
xen vào một câu, “Tiểu Hoan, con hổ nhỏ như vậy, lột da xong, hai chúng ta
chia thế nào?”

. . . . . . . . Tề Hoan đầu đầy hắc tuyến, thật là, tiểu hồ ly sao lại nói
những lời trong lòng ra vậy.

Vừa nghe tiểu hồ ly nói xong, bộ lông vàng trên người con hổ kia lập tức dựng
lên, không phải đều nói tiểu cô nương rất thích động vật sao, tâm địa còn rất
tốt nữa, sao lại nói muốn ăn nó đây?

“Đừng nghe nó nói nhảm, yên tâm, ta sẽ không ăn ngươi đâu.” Tề Hoan tiếp tục
thực hành kế hoạch dụ dỗ thú con, con hổ này màu lông đẹp như vậy, ừm, hẳn là
thịt cũng rất ngon mới phải.

“Cái đó. . . . . . . ta vẫn nên tự mình. . . . . . .” Con hổ kia từng bước lui
về phía sau, đột nhiên ở phía sau truyền đến một trận huyên náo, nghe tiếng
hẳn là có không ít người.

“Vào thành lục soát, chắc chắn là nó chưa rời đi được đâu.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, mặt con hổ liền biến sắc, không nói hai lời trực
tiếp nhào vào trong ngực Tề Hoan, rồi lập tức biến thành một sợi dây chuyền
màu vàng đeo quanh cổ nàng.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #178