Hỏa Cưu Phần Thiên*.


Người đăng: dauphaivay

(*) cưu: chim gáy. Phần: đốt, thiêu.
Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Mười ba vạn năm trước, lục đạo thay đổi, năm vạn năm sau trong lúc Tiên Ma Yêu
Quỷ bộc phát một trận chiến lớn chưa từng thấy, Đoạn Tuế rốt cục đoạt được một
chỗ đứng cho phái Thanh Vân ở Tiên giới.

Nhưng hai vạn năm trước, khi thần khí Lượng Thiên Xích xuất thế, Đoạn Tuế đột
nhiên mất tích, cùng mất tích theo ông còn có những đệ tử trọng yếu của phái
Thanh Vân. Mà Lượng Thiên Xích kia giờ đang ở trong tay đệ nhất Thần Tướng.

Ở Nhân Gian, phái Thanh Vân vẫn là môn phái Tu Chân lớn nhất, nhưng hiện tại,
các môn phái khác đã bắt đầu rục rịch hành động. Nếu Đoạn Tuế còn không xuất
hiện, sợ rằng, trong thời gian dài Nhan Gian sẽ không được yên bình.

Tuy Mặc Dạ chưa từng trở lại Tiên giới từ kể sau khi rời khỏi Lôi Thần tháp,
nhưng phần lớn những chuyện xảy ra vẫn không thoát khỏi tai mắt của hắn. Sau
khi nghe hắn nói xong, Tề Hoan trầm mặc, từ đầu tới cuối không nói một chữ.

Thiên Đạo Các nằm trong Thiên Nhai Hải Các, đầu tháng ba hàng năm, vào ngày
hỏa cưu phần thiên, chính là ngày Thiên Đạo Các mở ra.

Lúc Tề Hoan đến Thiên Đạo Các, chung quanh đã tụ tập rất nhiều Tu Chân giả của
các môn phái. Nàng và Mặc Dạ vừa tới, Minh Hồi cũng mang theo những đệ tử tinh
anh của phái Thanh Vân đi tới.

Mặc Dạ đứng ở ven bờ Thiên Nhai, nhìn mặt biển mênh mông vô tận phía trước,
thần sắc ẩn chứa vẻ nghiêm túc. Tề Hoan ôm tay hắn đứng bên cạnh, rõ ràng sợ
đến hai chân phát run, nhưng lại cố ý muốn nhìn xem Thiên Nhai Hải Các này rốt
cục mở ra như thế nào.

Trong mắt Tề Hoan, ôm tay Mặc Dạ không là gì cả, nhưng ở trong mắt mọi người
xung quanh thì cử chỉ này chính là không hợp lễ tiết.

Trùng hợp đúng lúc này, sứ giả ngoại môn của Thiên Đạo Các đi tới. Nội môn của
Thiên Đạo các nằm ở bên trong Thiên Nhai Hải Các, nhưng ngoại môn lại tọa lạc
ở Trung Châu, muốn vào Thiên Đạo các phải do sứ giả ngoại môn dẫn đường.

Tuy nói bọn họ thuộc về ngoại môn, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường.
Nếu so ra thì thực chất thực lực của Thiên Đạo các mạnh hơn phái Thanh Vân
không chỉ một bậc. Bởi vì lần trước khi ba lão tổ tông phái Thanh Vân cùng
liên thủ phá Thiên Nhai Hải Các, xông vào Thiên Đạo các, nhưng theo lời Mặc Dạ
nói thì lúc đó Tiên Thú trấn giữ trong các vẫn không hề xuất hiện.

Nếu loại sinh vật nghịch thiên này xuất hiện, sợ rằng cả Tu Chân giới đều sẽ
trở thành thiên hạ của Thiên Đạo các.

“Minh Hồi chưởng môn, lần này sao ngài lại tự mình đến vậy, không lẽ còn chưa
hết hy vọng sao.” Sau khi đại trưởng lão ngoại môn của Thiên Đạo Các trông
thấy Minh Hồi, liền mang vẻ mặt mỉm cười đứng trước mặt y, giọng nói mặc dù
không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

Lời hắn vừa nói ra, chung quanh yên tĩnh vài giây, sau đó mọi người ồn ào nhỏ
giọng nghị luận. Chuyện Minh Hồi bị đánh khỏi Thiên Nhai Hải Các lúc trước
cũng không phải bí mật gì, vậy mà y lại tới đây, thật sự là khiến người ta khó
có thể hiểu được.

Sắc mặt Minh Hồi hơi khó coi, nhìn Đại trưởng lão mặc áo bào màu đen chỉ lộ ra
đôi mắt, trong mắt toát ra sát khí không chút nào che giấu. “Hải Nhai, ngươi
cũng đừng cao hứng quá sớm, thương thế của ngươi cũng đã được ba trăm năm đi.”

Sau đó cả hai người đều không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm đối phương. Hồi
lâu sau, Hải Nhai mới hừ một tiếng quay đầu sang hướng khác, đúng lúc nhìn
thấy Tề Hoan theo sát Mặc Dạ đang hoa chân múa tay nói gì đó. Hắn nhìn Tề Hoan
một hồi lâu, đột nhiên cười nhạo nói, “Tiểu cô nương kia chính là đệ tử củi
mục mà các ngươi thu vào năm nay sao? Nghe nói còn là đệ tử duy nhất của tiểu
sư đệ thiên tài nhà ngươi nữa, nữ nhân này trái lại thật lợi hại nha! Phái
Thanh Vân đúng là huân tố bất kế (chay mặn đều ăn không chút so đo), ta thấy,
vị trí đệ nhất môn phái này của các ngươi cũng không ngồi được lâu nữa đâu.”
Nói xong, Hải Nhai phủi đít rời đi. Những người còn lại đều lén lút nhìn Tề
Hoan và Mặc Dạ, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói gì đó, rồi hiểu ý nhau cười một
tiếng.

Chỉ bỏ lại Minh Hồi tức đến mặt đỏ bừng, người ta nói chính là sự thật, y còn
có thể nói gì nữa chứ.

Minh Hồi nắm chặt tay, mạnh mẽ đè ép sự căm tức trong lòng xuống, cho dù mình
bất mãn với Tề Hoan, nhưng Mặc Dạ vẫn còn, y phải nhịn. Lại một lần nữa liếc
nhìn Hải Nhai đang nghênh đón các chưởng môn, Minh Hồi rốt cuộc rũ mắt xuống.

Ngay lúc này, giữa trời quang vạn dặm đột nhiên có một tiếng sấm nổ tung,
tiếng thảo luận chung quanh nhất thời ngừng lại, “Hải trưởng lão, nếu nói sai
thì phải xin lỗi, ngươi còn chưa xin lỗi đâu.” Một giọng nam ôn hòa dễ nghe từ
xa vang lên, truyền vào trong tai mọi người.

Hải Nhai nghe tiếng nhìn lại, thấy Mặc Dạ cười cười nhìn hắn, Tề Hoan đứng ở
một bên, cúi đầu nhìn đá vụn dưới chân.

“Hử, ha ha, Mặc Dạ, ngươi muốn ta nói xin lỗi, vì sao ta phải xin lỗi? Là bởi
vì ta vũ nhục đồ đệ ngươi? Chẳng lẽ ta nói không phải sự thật sao!”

“Thật dài dòng, ngươi muốn người chết nói xin lỗi làm gì.” Tề Hoan cau mày hừ
một tiếng, một câu nhẹ nhàng này khiến Minh Hồi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Không phải là y tính sai chuyện gì chứ, vì sao Tề Hoan lại dùng giọng điệu này
nói chuyện với Mặc Dạ?

“Nói cũng đúng.” Mặc Dạ cười cười, ai cũng không nhìn thấy hắn xuất thủ, nhưng
trên người Hải Nhai lại dấy lên một ngọn lửa màu đen, ngọn lửa này không hề có
nhiệt độ bao lấy toàn thân Hải Nhai, lúc đầu hắn còn không giãy giụa, bởi vì
hắn không hề cảm thấy có cái gì không ổn, nhưng vài giây sau, hắn đã mất đi
mọi cơ hội, bởi vì hắn đã hóa thành tro rồi.

“Minh hỏa (lửa địa ngục)?” Trong Tế Thần điện của Thiên Đạo các, tiên thú Lôi
Minh đang nằm úp sấp trên đất, hơi thở phì phì, trên đỉnh đầu mọc một chiếc
sừng bạc, như chợt cảm nhận được gì đó, nó đột nhiên run rẩy đứng lên nhìn
chiếc gương trước mặt, trên gương xuất hiện cảnh tượng bên ngoài Thiên Nhai
Hải Các.

“Lôi Minh đại nhân, xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trong Tế Thần điện, một bóng
trắng đột nhiên xuất hiện, người nọ quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu vẻ mặt cung
kính hỏi.

“Người không nên tới đã xuất hiện, mở các đi, để bọn họ vào. Đúng rồi, Hải
Nhai kia, chết thì đã chết, đừng đi tìm nam nhân đó gây phiền toái.”

“. . . . . . Vâng.” Gã áo trắng nói xong, thân ảnh liền biến mất.

Chỉ lưu lại tiên thú với vẻ mặt nghi ngờ, hồi lâu sau, nó mới thở dài, “Hy
vọng không phải đến gây sự.”

Cùng lúc Hải Nhai bỏ mình, mấy vạn quả cầu lửa từ trong biển lao ra, mãi đến
khi bay lên không trung mới đột nhiên nổ tung, Tề Hoan nhìn kỹ mới thấy, những
quả cầu lửa kia lại chính là những con chim nhỏ, hay nói đúng hơn là hỏa cưu
(chim gáy lửa).

Hỏa cưu không ngừng lao ra từ dưới biển, một lúc lâu sau, một con hỏa cưu
khổng lồ toàn thân đỏ ngầu không chút tạp sắc bay ra, nó vừa xuất hiện, ngọn
lửa trên người những con hỏa cưu nhỏ kia càng rừng rực thêm vài phần.

Lúc này căn bản không ai rảnh đi chú ý đến Hải Nhai nữa, cho dù muốn tìm Mặc
Dạ báo thù thì cũng không ai có lá gan ra tay vào lúc này, mọi người đều đang
chờ đợi.

Cuối cùng, mấy trăm vạn con hỏa cưu nhuộm đỏ bầu trời, ngẩng đầu nhìn lên
giống như bị thiêu đốt, mặt biển cũng phản chiếu thành màu đỏ. Từng đợt tiếng
nổ ầm ầm vang lên, trên mặt biển đột nhiên xuất hiện mười mấy xoáy nước khổng
lồ, mặt biển nhanh chóng chìm xuống, một cung điện dưới đáy biển xuất hiện
trước mắt mọi người, đây chính là Thiên Đạo Các.

Mặc dù Thiên Đạo Các này thoạt nhìn giống như được xây dưới đáy biển, nhưng
nếu có người thật sự tiến vào đáy biển, chắc chắn sẽ không trông thấy bất kỳ
vật gì, chỉ khi rút hết toàn bộ nước biển, mới có thể thấy được diện mạo chân
chính của Thiên Đạo các. Nhưng muốn rút hết nước biển, cho dù là tu sĩ Đại
Thừa kỳ cũng không có bản lĩnh này.

Sau khi Thiên Đạo Các xuất hiện, những con hỏa cưu kia ào ào nhập vào xoáy
nước, không đến một lát sau, mỗi xoáy nước đều dừng lại, tất cả đều trở về yên
tĩnh như cũ.

“Sao vậy?” Mặc Dạ phát hiện Tề Hoan đang sững sờ, cúi đầu hỏi một câu.

Tề Hoan lắc đầu, cau mày không lên tiếng. Trước kia nàng không thích giết
người, cũng không cảm thấy thành tựu gì khi giết một người có tu vi kém hơn
mình quá nhiều, nhưng nàng lại không rõ, hôm nay vì sao chỉ vì một câu nói của
Hải Nhai mà mình lại muốn hắn phải chết.

Mặc Dạ giết người là do nàng muốn, nhưng Tề Hoan cảm thấy đó cũng không phải
kết quả mà nàng mong muốn. Rốt cuộc vì sao mình lại biến thành như vậy? Tề
Hoan nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, nàng cảm thấy có rất nhiều lúc lý trí đã
chạy khỏi đầu của nàng.

Sứ giả dẫn đường của Thiên Đạo Các rốt cục xuất hiện, ngay lúc tất cả mọi
người đều mang vẻ mặt đồng tình nhìn Mặc Dạ, thì sứ giả Thiên Đạo Các kia lại
làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, sắc mặt bình tĩnh đưa chưởng môn các môn
phái dẫn vào trong Thiên Đạo các.

“Sư phụ, tại sao lại bỏ qua cho Mặc Dạ kia? Không phải hắn đã giết đệ tử Thiên
Đạo Các chúng ta sao?” Một bé trai mặc áo bào màu trắng đi theo một lão già
râu tóc bạc phơ bay về phía trước.

“Giết người không phải là có thể giải quyết được vấn đề.” Lão già xoa xoa đầu
bé trai, nhưng bé trai dường như không thỏa mãn với đáp án này, khuôn mặt xinh
đẹp có chút ảm đạm. Một lúc sau, lão già lại lên tiếng lần nữa, “Nói sai thì
sẽ phải trả giá thật lớn, hắn không thể trả được, nên chỉ có thể dùng bản thân
để bồi thường.”

Cái chết của Hải Nhai cứ thế bị đè xuống, ngay cả khi trong lòng mọi người đều
có một dấu chấm hỏi thật to, nhưng lúc này không ai dám động vào xúi quẩy của
Thiên Đạo các, cho nên mọi người đều nhất trí làm như chuyện này chưa từng xảy
ra.

Đệ tử phái Thanh Vân đều ở Đông Thanh các, Tề Hoan trở về phòng mình liền trực
tiếp nhào lên giường, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Mãi cho đến khi sắc trời tối dần, Tề Hoan cũng không ra khỏi cửa, không thay
đổi tư thế của mình. Nàng giống như tượng gỗ nằm trên giường không nhúc nhích.

“Nói cho ta biết, nàng đang nghĩ cái gì?” Mặc Dạ không biết đã vào phòng từ
lúc nào, ngồi xuống bên giường Tề Hoan.

“. . . . . . . . .” Tề Hoan vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không
có bất kỳ phản ứng gì.

“Tiểu Hoan, nhìn ta.” Hai khuỷu tay Mặc Dạ đặt bên tai Tề Hoan, cả người treo
trên người Tề Hoan, tóc dài chạm vào gò má nàng. Hắn cúi đầu, đôi mắt đen
không biết từ bao giờ đã chuyển thành màu đỏ như máu.

Tề Hoan sững sờ nhìn Mặc Dạ, hai tay giơ lên, nhẹ nhàng xẹt qua trán, mặt,
sống mũi cao thẳng, đôi môi mím chặt, sau đó dời đến hai má của hắn, dùng sức
véo, rồi vô cùng vô trách nhiệm nói một câu, “Ta muốn đi ngủ.” Sau đó, nàng
cũng không thèm quản hiện tại Mặc Dạ mang vẻ mặt gì, trực tiếp nhắm mắt lại,
không đến một lát sau đã chìm vào mộng đẹp.

Cuối cùng kiếp nạn đầu tiên đã xuất hiện rồi sao! Mặc Dạ thở dài, hôn lên khóe
môi Tề Hoan.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #169