Người đăng: dauphaivay
Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Tiên thú sao? Tiên thú thì Tề Hoan đã gặp không ít, tất nhiên, đa số tiên thú
xuất hiện trước mắt nàng đều sẽ biến thành bữa ăn ngon trong bụng. Tiên thú
khác với yêu thú, chúng không thể biến thành hình người, chỉ có thể sống dựa
vào bản thể cường đại, tất nhiên trí tuệ của bọn chúng rất cao, nhưng điều này
cũng không ảnh hưởng gì đến độ ngon của chúng.
Nhưng Tiên giới trước kia chưa bao giờ có tiên thú mạnh như vậy, quả nhiên thế
đạo thay đổi rồi.
Thật ra ban đầu Tề Hoan chỉ tò mò mà thôi, cũng không có ý định đi giúp đỡ,
nhưng sau khi nghe đến địa võng, nàng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ.
Tề Hoan phỏng đoán thực lực của mình hiện giờ cao nhất cũng chỉ đạt tầm ngũ
trọng thiên mà thôi, huống chi bây giờ phía trên Tiên Tôn cửu trọng thiên còn
có Thiên Tướng và Thần Tướng, so với họ, nàng thật sự khá nhỏ bé.
Tề Hoan cảm giác được trong thân thể mình tích tụ một nguồn năng lượng khủng
khiếp, song mấu chốt là nàng không có cách nào sử dụng được nguồn lực lôi điện
đó.
Tuy thân thể nàng là do lôi điện ngưng tụ thành, nhưng đáng tiếc thần hồn quá
cứng rắn, khả năng khống chế thân thể vô cùng trúc trắc, chỉ cần không cẩn
thận một chút là có thể hủy hoại phần thân thể khó khăn lắm mới ngưng tụ được
này.
Cho nên, nàng cần vũ khí. Địa võng đương nhiên là vũ khí tốt nhất, không chỉ
có thể dung nạp lôi điện, còn là đồ của mình, tuy không biết lý do vì sao lại
trở thành tiên khí, nhưng nhờ đó mà có thể dùng tốt hơn cả ngày trước. Thuận
tiện giúp đỡ Minh Hồi luôn, coi như nàng làm một chuyện tốt đi.
Nhưng lại xuất hiện vấn đề. Mặc Dạ ấy vậy mà sống chết không chịu đi, ngoại
trừ dùng sắc dụ ra, tất cả các biện pháp Tề Hoan đều dùng hết rồi, thế mà nam
nhân này vẫn gắt gao cắn chặt răng, không chịu đáp ứng.
Làm sao bây giờ? Tự mình đi sao? Nói đùa gì vậy, mình có bao nhiêu cân lượng,
Tề Hoan đều biết rõ. Đừng nói là Tiên Tôn, cho dù một tiên nhân ngũ trọng
thiên nàng cũng chưa chắc đánh bại.
Các loại kinh nghiệm thực chiến gì đó nàng học không được bao nhiêu, thứ lợi
hại duy nhất chỉ có lực lôi điện, tuy nói Cửu U Tà Lôi là loại lôi điện quỷ dị
nhất, nhưng lại khá chậm, nếu dùng để vượt cấp giết đối thủ e rằng chẳng khác
gì nằm mơ ban ngày. Mà với Tề Hoan, khi đánh nhau với người khác chỉ cần chậm
một phút, khả năng thua sẽ lại càng lớn.
Mặc dù trước mắt vũ khí đối với nàng không có nhiều chỗ dùng, nhưng chuyện sau
này ai biết trước được, nàng không muốn những chuyện kia phát sinh thêm lần
nữa, cho nên nàng cần phải mạnh hơn.
Mấy ngày sau đó, Tề Hoan rảnh rỗi liền chạy ra ngoài, cũng hỏi thăm được không
ít chuyện về Thiên Đạo Các. Nói sao thì nàng cũng thuộc nhóm đệ tử tinh anh
của nội môn, có một số việc nàng có tư cách biết, nhưng có lẽ do chuyện này
liên quan đến chưởng môn nên cũng không được lưu truyền quá nhiều trong nội
môn.
Tề Hoan chỉ dò hỏi được các chủ Thiên Đạo Các có thực lực rất mạnh, lúc trước
một mình hắn xuất thủ ngăn cản hai lão đầu của phái Thanh Vân, hơn nữa bọn họ
còn có một tiên thú, uy lực rất kinh khủng, đặt ở Nhân Gian chính là loại thực
lực tuyệt đối.
Có đi hay không, vấn đề này thật sự rất nghiêm túc. Tề Hoan ngồi trên đỉnh núi
cao nhất dãy Vong Ưu, từ trên cao nhìn xuống, trải qua sự cố gắng không ngừng
của nàng, cảnh sắc vốn hoang vu của đỉnh Vong Ưu cuối cùng đã có khởi sắc.
Không biết rốt cuộc Mặc Dạ đã làm gì, toàn bộ linh khí trên núi đều tụ tập ở
rừng trúc bên dưới đầm, thực vật bình thường căn bản không có biện pháp sinh
trưởng ơ nơi thổ địa hoang vu này, cuối cùng Tề Hoan đi lấy một lượng lớn Phù
Sinh Thảo trồng khắp núi.
Phù Sinh Thảo là một loại nguyên liệu luyện chế giáp thi (áo giáp bằng tử
thi), sức sống cực mạnh, thoạt nhìn không khác gì cỏ bình thường, nhưng phiến
lá có một chấm đỏ.
Xa xa nhìn lại cũng khá đẹp mắt, Tề Hoan không hề cảm thấy việc đám cỏ này tản
ra thi khí (mùi xác chết)mãnh liệt vào ban đêm thì có cái gì không ổn, dù sao
thi khí kia không lan rộng được, cũng không thể có cách nào xâm nhập vào khu
vực rừng trúc.
Hơn nữa, luồng thi khí này dường như còn có thể tẩm bổ cho rừng trúc, gần đây
Tề Hoan phát hiện những chấm li ti trong rừng trúc càng ngày càng nhiều.
“Tề Hoan.”
Tề Hoan ngẩng đầu, khá kinh ngạc khi Minh Hồi đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, y
vẫn không buông tha, vẫn ngày ngày đến tìm Mặc Dạ, đồng nghĩa với việc, Mặc Dạ
vẫn luôn cự tuyệt. Chẳng qua, y đến tìm mình làm gì?
“Chưởng môn có chuyện gì không?” Tề Hoan ngồi trên tảng đá không hề đứng dậy,
trong đầu hơi nghi ngờ hỏi.
“Hội Minh hai tháng sau ngươi có hứng thú đi xem không?” Minh Hồi nhìn về phía
Tề Hoan mỉm cười.
Tề Hoan cụp mắt, khóe miệng gợi lên nụ cười. Hội Minh, thật ra chính là ngày
hội mười năm tổ chức một lần của Tu Chân giới.
Thời hoàng kim, khi Tề Hoan vừa gia nhập Tu Chân giới cũng đã tham gia, có
điều khi đó địa vị của nàng rất cao, căn bản không cách nào ra sân mà thôi.
Đánh nhau với đám trẻ ranh của các phái khác, Tề Hoan không có hứng thú, nhưng
không ngờ Minh Hồi này lại không hết hi vọng, biết không thể tác động được
phía Mặc Dạ, liền đến tìm mình.
Bởi vì, Hội Minh lần này được cử hành ở Thiên Đạo các.
Dựa theo tu vi của Tề Hoan, trên thực tế, ở trong mắt người khác nàng không có
bất kỳ tu vi gì, Minh Hồi căn bản không cách nào nhìn thấu được thực lực của
Tề Hoan, nhưng y vẫn để mình tham gia Hội Minh, nếu Mặc Dạ thật sự quan tâm
mình, hắn nhất định sẽ theo đến Thiên Đạo Các, vậy nếu hắn không quan tâm mình
thì sao?
Tề Hoan khẽ thở dài, quả nhiên, thời gian trôi qua quá lâu, phái Thanh Vân đã
không còn là phái Thanh Vân lúc trước nữa. Ít nhất, ở môn phái xa lạ này, nàng
đã mất đi những thứ từng sở hữu, những người nàng quan tâm, tất cả đã chấm dứt
từ thế hệ Linh Phong Tử rồi.
“Chưởng môn cảm thấy ta đi thì thích hợp sao?” Tề Hoan chống cằm, ngẩng đầu
nhìn Minh Hồi.
“Sáu sư huynh đệ chúng ta đều phái đệ tử đi, thất sư đệ dĩ nhiên không thể
ngoại lệ.” Đợi lâu như vậy mà Mặc Dạ vẫn không cho y một câu trả lời chắc
chắn, tính nhẫn nại của Minh Hồi đã sắp cạn sạch.
Y không phải đối thủ của Mặc Dạ, cũng không có cách nào bắt ép Mặc Dạ, nhưng
dù sao y cũng là chưởng môn phái Thanh Vân, có một số việc, y không cần dùng
đến sức mạnh.
“Được rồi, ta đáp ứng.” Tề Hoan đứng dậy, vỗ vỗ đạo bào trên người, không nhìn
Minh Hồi lấy một cái, bay thẳng về phía rừng trúc bên kia.
Tề Hoan trả lời thống khoái như vậy trái lại khiến cho Minh Hồi vô cùng kinh
ngạc. Không phải y chưa từng điều tra Tề Hoan, nhưng căn bản không có thông
tin nào hữu dụng, chỉ biết nàng là một cô gái bình thường, một cô nhi được
nuôi dưỡng từ nhỏ, sau đó được Mặc Dạ coi trọng.
Trong cơ thể Tề Hoan không hề có chút hiệu linh lực lưu chuyển nào, hiển nhiên
nàng không phải loại thiên tài tu luyện gì, cũng không phải mỹ nữ tuyệt sắc,
đã vậy, Mặc Dạ rốt cuộc coi trọng nàng chỗ nào? Cho đến nay Minh Hồi vẫn không
thể hiểu được, vì vậy y mới định dùng Tề Hoan để thử dò xét Mặc Dạ, nếu Mặc Dạ
thật sự như y hy vọng, thì sau này quan hệ giữa y và tiểu sư đệ này sẽ được
cải thiện lớn. Trong mắt y, Mặc Dạ vẫn luôn là người không có nhược điểm, Tề
Hoan kia rốt cuộc có phải nhược điểm của hắn hay không đây? (TNN: nhìn nhầm
cọp mẹ thành mèo kitty r =]])
Trở lại nhà trúc, Tề Hoan phát hiện Mặc Dạ đang nằm trên giường đọc sách,
những quyển sách kia hình như đều không phải đồ của Nhân Gian, Tề Hoan có thể
cảm nhận được khí tức bất đồng từ chúng. Có điều, liếc qua nam nhân lười biếng
kia một cái, Tề Hoan nhăn mũi. Được lắm, nàng không ở trong phòng, hắn sẽ
chiếm giường của nàng. Nàng nháo muốn ở riêng, thì sáng hôm sau khi tỉnh lại
nhất định sẽ đang nằm trong ngực hắn.
Chuyện này cũng không tính là gì, mấu chốt là bây giờ mình đang tức giận a,
hắn sao lại không thể phối hợp một chút, không có tính tự giác a! Trước kia vì
sao không phát hiện ra nam nhân này vô lại như thế chứ. Hắn càng vô lại, Tề
Hoan càng khó chịu, kết quả, cái gì cũng không hề biến chuyển.
“Minh Hồi đến tìm nàng?” Thấy Tề Hoan trở về, Mặc Dạ tiện tay ném quyển sách
qua một bên, từ trên giường ngồi dậy.
“Không cần ngươi xen vào.” Tề Hoan nhìn hắn làm mặt quỷ, bất kể thế nào thì
cũng coi như đạt được mục đích của mình, tiếp theo là làm sao để lôi Mặc Dạ ra
ngoài. Chuyện này, thật sự rất khó.
Nam nhân này hoàn toàn cứng mềm đều không ăn a!
“Còn tức giận à. . . . . . . Nghe nói thường xuyên tức giận sẽ mau già. .. . .
. . . .” Mặc Dạ cười híp mắt nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan lập tức trở nên lạnh lùng, hung dữ quay sang
trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Tất nhiên, ta cho rằng lời này tuyệt đối là sai lầm!” Công phu gió chiều nào
che chiều ấy của Mặc Dạ càng dùng càng thuần thục. “Nàng muốn đi không?”
“Chưởng môn ra lệnh, ta nào dám không nghe, hoặc là, bây giờ ngươi chuẩn bị
đuổi đồ đệ.”
Tề Hoan cười như không cười nhìn Mặc Dạ, nàng cũng không tin Mặc Dạ không nghe
thấy những gì nàng nói lúc nãy với Minh Hồi, chuyện hèn hạ vô sỉ hơn nam nhân
này còn có thể làm được, hơn nữa còn không hề cảm thấy hổ thẹn một chút nào.
“Được rồi, đây là lần cuối cùng. . . . . . . Chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ
đổi chỗ ở.”
Cuối cùng, Mặc Dạ đã thỏa hiệp.
Mặc Dạ chịu đi theo, ở một phương diện khác hiển nhiên đã xác nhận tầm quan
trọng của Tề Hoan đối với hắn. Vốn Hội Minh lần này không cần Minh Hồi đi
cùng, nhưng y lại ra sức cố gắng trở thành người dẫn đầu.
Trước khi rời khỏi phái Thanh Vân, Tề Hoan rốt cuộc đã nhìn thấy ba vị được
gọi là ba lão bất tử của phái Thanh Vân.
Nói thật, sau khi nhìn thấy bọn họ, trong lòng Tề Hoan vẫn cảm thấy đè nén vô
cùng khó chịu. Thực lực của ba lão đầu này đều đã đạt đến Nhị trọng thiên,
nhưng vẫn không cách nào có được kim thân.
Đối với một tiên nhân mà nói, không có kim thân thì vĩnh viễn không thể phi
thăng Tiên giới, nói cách khác, ba lão đầu này sợ rằng cả đời chỉ có thể sống
ở Nhân Gian, hơn nữa cả đời không thể tăng lên thực lực.
Lại nói, ba người này rất giống với sư thúc sư bá của sư phụ mình, không phải
giống ở vẻ ngoài, mà giống ở thái độ hành xử, so với bọn họ, thế hệ đệ tử như
Minh Hồi thật sự đã thay đổi.
Bởi vì trên danh nghĩa Tề Hoan là đồ đệ của Mặc Dạ, cho nên hai người cùng đi
không bị chỉ trích gì, mà Minh Hồi bởi vì còn có chuyện muốn nhờ Mặc Dạ, nên
cũng không nói gì trước hành động rời khỏi đoàn của hai người.
Nhưng những đệ tử kia lại không sao cảm thấy thoải mái cho được, vốn tất cả
mọi người đều nhờ thực lực đi đến ngày hôm nay, riêng Tề Hoan lại được đặc
cách như vậy, cho nên, bọn họ ít nhiều đều có chút khó chịu với Tề Hoan.
Mặc Dạ rời khỏi đoàn cũng không phải vì chuyện gì khác, chỉ bởi vì Tề Hoan sợ
độ cao thôi, hắn để Tề Hoan ôm cũng không sao cả, nhưng ở trong mắt người khác
lại không hay lắm, thế nhưng hắn không ngờ hành động rời khỏi này ngược lại
khiến người ta chú ý nhiều hơn nữa.
“Vì sao ba người bọn họ lại biến thành như vậy?” Sau khi rời khỏi phái Thanh
Vân, Tề Hoan rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi Mặc Dạ.
“Bị đánh.”
“Ý của ngươi là. . . .. . . . . .”
Mặc Dạ thở dài, “Phái Thanh Vân từng xảy ra chuyện.”