Người đăng: dauphaivay
Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Tám lần thiên kiếp trước của Hắc Chiến, Tề Hoan đều ngủ, nàng nghĩ đầu mình
đau chỉ là cảnh trong mơ, vì dù sao khi tỉnh dậy nàng vẫn cảm thấy thần thanh
khí sảng, hoàn toàn không có triệu chứng nhức đầu.
Hôm nay là ngày mấu chốt, so với mấy ngày trước, hôm nay Hắc Hổ tộc náo nhiệt
hơn rất nhiều. Có rất nhiều đại yêu vốn đã lánh đời cũng chạy tới, chuẩn bị
nhìn xem Hắc Chiến có thể vượt qua thiên kiếp thành công hay không.
Những năm gần đây, số yêu tu Đại Thừa kỳ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nếu
như không có thêm yêu tu đột phá cửa ải Độ Kiếp này, tương lai của Yêu tộc sẽ
rất đáng lo ngại.
Mặc Dạ vẫn như trước không mang Tề Hoan đi xem lễ, nhưng lần này Tề Hoan lại
không ngủ, Mặc Dạ vừa đi nàng liền từ trên giường bò dậy.
Rửa mặt xong, Tề Hoan đi ra khỏi phòng, ngoài viện bầu trời nắng đẹp, từng đám
từng đám mây trắng xanh thẳm bao la, mặt trời chói mắt cũng không làm cho
người ta cảm thấy nóng.
Trong Hắc Hổ tộc, từ các trưởng lão cho tới đầu bếp tất cả đều chạy đi xem lễ,
Tề Hoan đối với chuyện đi xem lễ này có chút bóng ma tâm lý, hơn nữa nàng đã
chơi lôi điện nhiều năm như vậy, thật sự không thấy có gì đẹp mắt.
“Tại sao ngươi không đi xem lễ cùng Mặc Dạ?” Phía sau đột nhiên truyền đến
giọng Hắc Duẩn Nhi, Tề Hoan chợt quay đầu, phát hiện Hắc Duẩn Nhi mặc một thân
trang phục màu đen đứng sau lưng nàng, cằm ngẩng lên, trong ánh mắt toát lên
vẻ khinh thường.
Quả nhiên, Hắc Duẩn Nhi ngày đó đột nhiên trở nên tốt tính chỉ là để cho người
khác nhìn.
“Cả đời ta sợ rằng không có cơ hội độ thiên kiếp, cho dù đến xem cũng không
chẳng làm gì.” Tề Hoan ôn hòa nói.
“Hừ, ngươi cũng rất biết thân biết phận đấy.”
“Vì sao ngươi không đi?” Ném cục đá trong tay vào hồ nước khiến đám cá chép
bảy màu đang túm tụm hoảng sợ tản đi, ánh mặt trời chiếu lên mình đám cá bảy
màu, chiết xạ ra những tia sáng lấp lánh.
“Ta đi rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy ta đang đứng ở trên đài xem lễ.”
Hắc Duẩn Nhi nhếch miệng, nàng trước giờ chưa từng là kẻ an phận thủ thường,
cũng chưa từng đem đồ mình thích tặng cho người khác.
Cho nên, chỉ có thể trách Tề Hoan xui xẻo.
“Nói như vậy, nếu ta xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không có kẻ nào hoài nghi
ngươi?” Tề Hoan nhìn Hắc Duẩn Nhi, một câu nói thẳng tâm tư của nàng ta.
“Ngươi rất thông minh, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết quá thống khổ
đâu.” Hắc Duẩn Nhi có chút kinh ngạc trước thái độ của Tề Hoan, nhưng nàng
cũng không để tâm.
“Bởi vì ta là đồ đệ của Mặc Dạ, cho nên ngươi muốn giết ta?”
“Đúng.”
Nam nhân kia thu hút quá nhiều hoa đào rồi! Tề Hoan bĩu môi, trong lòng có
chút không thoải mái. Mặc dù đã nghe Hắc Hổ nói Mặc Dạ luôn cự tuyệt Hắc Duẩn
Nhi, nhưng trong lòng nàng vẫn khó chịu, huống chi Mặc Dạ còn làm ra vẻ không
nhận ra nàng, điều này khiến Tề Hoan càng thêm bất mãn.
“Ta chết đi, Mặc Dạ cũng sẽ không thích ngươi, hắn đã có vợ ngươi không biết
sao?”
“Không thể nào!” Tin tức đột ngột của Tề Hoan khiến Hắc Duẩn Nhi bị đả kích
không nhỏ, vẻ mặt nàng ta không thể tin nổi nhìn Tề Hoan, chữ vương màu vàng
trên trán dần nổi lên.
“Có cái gì không thể, tuổi của ngươi kém hắn nhiều như sao trên trời, hắn đã
trải qua những chuyện gì, ngươi có biết không?”
“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!” Hắc Duẩn Nhi bị những lời nói của Tề Hoan
kích thích, hai mắt biến thành màu vàng, quanh người tản mát một tầng kim
quang, bao phủ toàn thân.
Nhìn quả đấm xuyên qua không trung ập đến, Tề Hoan ngồi yên không nhúc nhích.
“Phốc!” Nắm đấm kim quang vừa chạm vào thân thể Tề Hoan thì ngay lập tức Hắc
Duẩn Nhi hộc máu bay ngược ra ngoài. Tề Hoan đúng là không biết pháp thuật,
nhưng trên người nàng có mang rất nhiều Thanh Quang phù do Mặc Dạ lưu lại. Nếu
Tề Hoan có thể nhìn ra suy nghĩ của nàng ta, thì Mặc Dạ tất nhiên cũng có thể.
“Ngươi. . . . . . .” Hắc Duẩn Nhi nằm trên mặt đất, một tay lau máu bên khóe
miệng, vẻ mặt kinh sợ nhìn Tề Hoan.
Tề Hoan quơ quơ một tá Thanh Quang phù trong tay, “Ta còn hơn một trăm tờ,
cũng không biết ngươi có thể cố gắng bao lâu.”
“Hừ, ngươi cũng quá xem thường ta.” Trong mắt Hắc Duẩn Nhi hiện lên sát khí,
lại đánh tới. Nhìn nàng ta từng quyền từng quyền đánh tới, lại tự mình bị phản
phệ phun ra từng ngụm từng ngụm máu, Tề Hoan cảm thấy giống như nhìn thấy
chính bản thân mình lúc trước.
Chấp nhất, chấp nhất vì một người đàn ông. Bất luận thế nào cũng không chịu
buông tay, bất luận kẻ nào cũng không thể khiến nàng buông tay. Lặng lẽ nhìn
Hắc Duẩn Nhi gần như tự mình hại mình, ánh mắt Tề Hoan càng lúc càng lạnh như
băng. Đáng tiếc, Mặc Dạ chỉ có một, nàng sẽ không nhường cho bất kì kẻ nào.
Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên đáp xuống một đám mây đen, tiếng sấm
cuồn cuộn từ trên trời truyền đến, Hắc Chiến bắt đầu độ kiếp rồi.
Ngoài dự liệu của mọi người, trừ mây kiếp màu đen ra, vẫn còn một đám mây màu
xám tro, mây kiếp kia tuy chỉ có một đám, nhưng mang theo hơi thở hủy diệt,
khiến cho người ta ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cũng không có.
Hướng bay của đám mây kia chính là đỉnh đầu của Tề Hoan.
Hắc Duẩn Nhi còn đang không ngừng công kích, nhưng Tề Hoan đã không cười được
nữa, bởi vì nàng phát hiện đám mây kia. Đám mây màu xám, cùng tầng mây bên
trong, chính là lôi điện màu xám tro quen thuộc.
Cửu U Tà Lôi! Nói đùa gì vậy, nàng bây giờ ngay cả năng lực tự vệ cũng không
có, đừng nói đến Cửu U Tà Lôi, cho dù là thiên kiếp bình thường nhất cũng có
thể biến nàng thành tro rồi, nếu như đám mây này hạ xuống, đảm bảo ngay cả
nguyên thần của nàng cũng sẽ bị phá hủy.
Bên kia lôi kiếp đang đánh xuống, bên này cột sét màu xám tro cũng bắt đầu bổ
xuống Tề Hoan.
Đám mây trên đầu nàng nhỏ hơn gấp trăm lần so với đám mây chỗ Hắc Chiến, nhưng
uy lực của lôi điện bên trong lại lớn hơn gấp trăm lần.
Tề Hoan còn chưa kịp chạy, đã bị lôi điện bao phủ, sau khi cột sét đánh xuống,
Tề Hoan chỉ cảm thấy thân thể mình bị xé rách, không phải cảm giác, mà thực sự
bị xé rách.
Tề Hoan vô cùng kinh ngạc cúi đầu nhìn, bây giờ nàng đang ở giữa không trung
quan sát thân thể mình, đây chính là nguyên thần xuất khiếu sao?
Nhìn thân thể mình bị bổ nát, Tề Hoan còn chưa kịp đau buồn thương tiếc, đã
cảm thấy trong đầu có cái gì đó chấn động kịch liệt.
“Đau quá. . . . . . .” Cửu U Tà Lôi có thể bổ thẳng tới nguyên thần, điểm này
Tề Hoan căn bản không biết, nàng dĩ nhiên cũng không biết, Cửu U Tà Lôi là lôi
điện thích hợp nhất để luyện hóa nguyên thần, đáng tiếc người bình thường
không có cách nào hưởng thụ nổi nó.
Đau, thật giống như đau đớn của mấy vạn năm tụ lại, đầu nàng như bị vô số kim
châm đâm vào, thân thể bị sức mạnh đáng sợ kéo căng ra, ngay khi ý thức của Tề
Hoan bị cơn đau cắn nuốt, trên bầu trời đột nhiên ập xuống một cái đỉnh nhỏ
màu đen, che lấy đám mây kiếp.
Cái đỉnh kia vừa xuất hiện, Cửu U Tà Lôi đột nhiên ngừng lại, không đánh xuống
nữa, lôi điện kia giống như bị không gian nuốt chửng, biến mất không còn một
mảnh.
Nhưng không đợi Tề Hoan nghỉ ngơi đủ năm phút, một tia lôi điện khác lại bắt
đầu bổ xuống, cứ như vậy, mỗi khi ý thức nàng dần dần mơ hồ thì lôi điện sẽ
ngừng lại, sau đó tiếp tục đánh. Tề Hoan không biết rốt cuộc đã bị sét đánh
bao lâu, cảm giác đau đớn trên đầu càng lúc càng giảm, lôi điện kia đánh tới
nguyên thần của nàng thế nhưng nàng lại có cảm giác sảng khoái.