Tâm Sự Riêng Một Chút!


Người đăng: dauphaivay

Edit: Khuê Loạn

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Bạch Hổ, qua nhiều năm như vậy, mà tính cách của ngươi vẫn làm cho người ta
chán ghét như thế.” Không đợi Tề Hoan trả lời, một giọng nữ dễ nghe đã chen
vào, giọng nói này Tề Hoan rất quen thuộc.

Tề Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy Minh Hỏa đi theo sau Chu Tước đang bước vào. Khác
với lần trước, cách ăn mặc của Chu Tước long trọng hơn nhiều. Chu Tước mặc
chiến giáp màu đỏ, vẻ mặt ôn nhu, anh khí mười phần, trên chiến giáp kia thỉnh
thoảng còn có một ngọn lửa màu đỏ hiện lên, dù xa như vậy, nhưng Tề Hoan vẫn
có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của ngọn lửa đó.

“Sao nào, mặc váy Viêm Thần thì ta sẽ sợ ngươi sao.” Bạch Hổ chống cằm, khinh
thường bĩu môi. Váy Viêm Thần là Thần giáp mà sau khi Thần thú đạt đến một độ
tuổi nhất định có thể tu thành, Tiên giáp căn bản không thể nào so sánh được,
tuổi của Bạch Hổ nhỏ hơn Chu Tước không ít, cho nên hắn chưa có Thần giáp.

Sau khi có Thần giáp, cho dù Bạch Hổ bẩm sinh có thực lực cao hơn Chu Tước,
cũng không thể dễ dàng đánh bại nàng.

“Tham kiến Chu Tước đại nhân.” Lôi Thần lại đứng dậy đón chào, Chu Tước hướng
về phía Lôi Thần gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Tề Hoan, vẻ mặt từ ái.

Tề Hoan dựa theo quy củ hành đại lễ với Chu Tước, cũng không lộ ra vẻ quá thân
thiện.

Vốn chỗ ngồi bên cạnh Tề Hoan là để lại cho Chu Tước và Minh Hỏa, nhưng nếu
Bạch Hổ đã ngồi xuống, Chu Tước tuyệt đối sẽ không ngồi bên này, Lôi Thần
không thể làm gì khác, đành an bài Chu Tước ngồi đối diện Bạch Hổ.

Hai người kia dường như trời sinh đã đối lập nhau, tuy những Tiên đế Chân quân
ở phía dưới không có cảm giác gì, nhưng Tề Hoan ngồi ở trên lại cảm thấy vô
cùng rõ ràng, Chu Tước phát ra một ngọn lửa trong suốt đốt sạch tóc mai của
Bạch Hổ không còn sót lại chút gì, mà Bạch Hổ duỗi móng vuốt ra, cào xước một
lớp da trên bàn tay trắng nõn của Chu Tước.

Minh Hỏa từ lúc đi tới vẫn luôn nhìn Tề Hoan, ánh mắt vô cùng nóng bỏng khiến
Tề Hoan nhíu mày, nhưng nàng vẫn không hề ngẩng đầu lên.

Lại qua một lát, một lão giả đầu đầy tóc bạc cùng một đại thúc đầu trọc lần
lượt đi vào, Tề Hoan đã nghe Mặc Dạ nói, Thanh Long là người lớn tuổi nhất
trong bốn Thần thú, cũng là người duy nhất sắp chết rồi, người đầu trọc còn
lại hẳn là Huyền Vũ.

Có điều, Tề Hoan vẫn cảm thấy hơi kì lạ, không phải nói bốn Thần Thú không thể
tùy tiện rời khỏi nơi trấn thủ sao, tại sao hôm nay tất cả đều chạy tới điện
Lôi Thần vậy.

“Lão sâu ăn lá, nhìn ngươi có vẻ như vừa thức dậy!” Bạch Hổ nhìn thấy Thanh
Long đi tới, chán nản nói một câu, cũng không đánh nhau với Chu Tước nữa.

“Ha ha, Tiểu Bạch, ngươi vẫn còn trẻ như vậy à.” Thanh Long chậm chạp kéo quải
trượng đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Hổ, thoạt nhìn hai người quan hệ không
tồi, phải nói là Thanh Long rất có địa vị trong bốn Thần thú, ba người kia
nhìn thấy hắn đều tôn kính mười phần.

“Vị này chính là điện chủ tương lai của điện Lôi Thần sao, trẻ tuổi thật tốt.”
Sau khi ngồi xuống, Thanh Long nhìn thẳng vào Tề Hoan, ánh mắt có chút kỳ dị.

“Thanh Long đại nhân quá khen.” Tề Hoan mặc dù bối phận không đủ, nhưng lấy
địa vị hôm nay của nàng, hoàn toàn có thể sánh vai cùng bốn Thần thú. Trong
lòng Tề Hoan vô cùng khó hiểu, tại sao bốn Thần thú này lại rời khỏi hang ổ
của mình, trong chuyện này hẳn có quan hệ vô cùng mật thiết với điện Lôi Thần.

Sự hiện hữu của bọn họ vốn là để trấn áp lục đạo, nhưng bằng thực lực của bốn
Thần thú, hoàn toàn không thể thực hiện được, tháp Lôi Thần mới là mấu chốt để
trấn áp lục đạo. Nếu tháp Lôi Thần bị hỏng, bốn người bọn họ căn bản không có
cách nào ngăn được lục đạo rung chuyển, hơn nữa hiện nay thực lực của bốn Thần
thú không cân bằng, nếu làm loạn, rất dễ khiến Tiên giới bị hủy diệt. Bây giờ
nghe nói Tề Hoan có thể ngưng tụ tháp Lôi Thần, chuyện này liên quan đến vận
mệnh của lục đạo, dĩ nhiên bọn họ phải quan tâm.

Thật ra thì, địa vị chủ điện Lôi Thần không đủ để sánh với bọn họ, nhưng nếu
Tề Hoan thật sự có thể ngưng tụ ra tháp Lôi Thần, thì địa vị của nàng ở Tiên
giới tuyệt đối có thể sánh ngang Thần thú.

“Nếu các vị đều đã đến đông đủ, như vậy nghi thức chính thức bắt đầu.” Lôi
Thần đứng lên, quét mắt nhìn bốn phía một lượt, vẻ mặt có chút kích động. Tề
Hoan cũng đứng lên theo, nghi thức rất đơn giản, Lôi Thần chỉ cần đem trật tự
quy tắc trong điện Lôi Thần, cùng khẩu quyết mở ra kiếp số thiên bi giao cho
nàng là được, mọi người chờ, chỉ là bước cuối cùng kia.

Tề Hoan nửa quỳ trước mặt Lôi Thần, nhận lấy Lôi bảng ghi trật tự quy tắc
trong tay hắn, trên bảng viết những quy định mà Lôi Thần cần tuân thủ, người
làm trái ắt bị trời phạt.

Tề Hoan mở Lôi bảng ra, nhìn từng trật tự quy tắc được lực Lôi Điện phong ấn,
trong lòng cười lạnh. Bảo vệ trật tự thiên địa, cái gọi là trật tự, chính là
giết sạch tất cả những người có khả năng uy hiếp đến Tiên giới đi. Thiên địa,
chẳng lẽ thiên địa chỉ có một mình Tiên giới thôi sao!

Sau khi chính thức trở thành điện chủ điện Lôi Thần, chuyện đầu tiên Tề Hoan
phải làm chính là khôi phục tháp Lôi Thần.

Trong tay nàng cầm Lôi bảng, đi theo phía sau bốn Thần thú, cùng với đám Tiên
tôn, Tiên đế có chút khẩn cấp kia, bước về phía tàn tích của tháp Lôi Thần.

Không biết do nguyên nhân gì, Tề Hoan vừa mới nhích lại gần tàn tích của tháp
Lôi Thần, nó đã ầm ầm sụp đổ, không có chút báo trước nào, sau một trận bạo
động lực lôi điện, cả tháp Lôi Thần giống như chưa từng tồn tại, hoàn toàn
biến mất trước mắt mọi người.

Những người bên cạnh đều không biết do nguyên nhân gì, mà Tề Hoan có cảm giác,
nàng phát hiện, càng nhích tới gần tháp Lôi Thần, thì tháp Lôi Thần bên trong
đan điền lại càng rung động, tháp Lôi Thần trong đan điền bắt đầu hấp thu lực
lôi điện bên ngoài, chưa đầy một lát sau, lực lôi điện đã bị hút sạch, cho nên
phần tàn tích của tháp Lôi Thần này mới có thể sụp đổ.

Tề Hoan xoa xoa bụng, trong bụng chứa nhiều đồ, thật sự cũng không cảm thấy có
cái gì đáng để kinh ngạc. Nàng đi lên phía trước, đứng trên nền móng của tháp
cũ, Lôi bảng màu tím vàng bay ra khỏi tay, dừng lại trên không trung, che hết
cả người nàng.

Tề Hoan khoanh chân ngồi xuống, chậm chạp vận động lực Lôi Điện trong cơ thể,
để cho đầy đủ chín mươi chín loại lực Lôi Điện trong đan điền dung nhập toàn
bộ vào xương cốt trong thân thể của mình, không đến một lát sau, cả người nàng
đều giống như hoàn toàn biến thành lực Lôi Điện. Đây chính là lôi hóa trong
truyền thuyết, ngay cả Lôi Thần mới chỉ nghe qua trong truyền thuyết mà thôi,
hắn căn bản không có cách nào làm được, bởi vì lực Lôi Điện trong cơ thể căn
bản không đủ để chống đỡ tình huống như thế này.

Nhưng Tề Hoan thì khác, sau khi cả người nàng lôi hóa xong, một ngọn tháp Lôi
Thần thoạt nhìn vẫn còn lung lay từ từ hiện ra trong cơ thể nàng, lúc mới đầu
thân tháp trong suốt, nhưng uy lực của chín mươi chín loại Lôi Điện thì khác,
yên ổn vững chắc sắp xếp trong đó.

Dần dần, thân ảnh Tề Hoan biến mất trong tháp Lôi Thần, thân tháp dần chuyển
thành màu đen. Cuối cùng hoàn toàn bao hết cả người Tề Hoan ở bên trong.

Cứ như vậy, cũng không biết kéo dài bao lâu, Tề Hoan chỉ cảm thấy mình giống
như đã biến thành tòa tháp này, vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy vẻ mặt kinh
ngạc của bốn Thần thú, cùng đám người Lôi Thần.

Chẳng qua, thứ mà bọn hắn nhìn, hiển nhiên không phải là mình. Thân tháp dường
như đã xây xong, Tề Hoan từ từ thu hồi lực lôi điện trong cơ thể, mặc dù tháp
Lôi Thần bị dời ra khỏi người, nhưng những thứ lực lôi điện kia vẫn không biến
mất khỏi cơ thể Tề Hoan, nàng thậm chí còn cảm thấy, chỉ cần mình nghĩ đến,
thì bất kể thế nào, tháp Lôi Thần này đều nằm trong phạm vi khống chế của
nàng.

Sau khi thoát ra khỏi trạng thái lôi hóa, cả người bay lên không trung ra khỏi
tháp Lôi Thần, nhìn Tề Hoan không bị tổn hao gì đi ra khỏi tháp, Lôi Thần cũng
thở phào, cuối cùng, tháp Lôi Thần đã khôi phục nguyên trạng.

Tiên nhân đều biết tháp Lôi Thần rất quan trọng đối với Tiên giới, nhưng lại
không biết tháp Lôi Thần vốn không thể thiếu đối với lục đạo, hắn làm Lôi Thần
vốn không xứng chức, thiếu chút nữa hại lục đạo thương sinh, hôm nay coi như
đã bù đắp lại được.

Lúc Tề Hoan bước từng bước ra, Lôi bảng trên không trung từ từ thu nhỏ lại,
trực tiếp bay trở lại tay nàng. Cầm lấy Lôi bảng, Tề Hoan cảm giác được lực
trật tự (*) trên tay dường như mãnh liệt hơn một chút. Đáng tiếc, đối với nàng
mà nói vẫn còn yếu ớt, không đủ để trói buộc nàng.

(*) một dạng uy lực ép người ta vào trật tự khuôn khổ, thường dùng để khống
chế tiên nhân, khiến bọn họ bắt buộc phải làm đúng chức trách của mình, không
được cảm tính.

“Lôi thúc.” Tề Hoan gật đầu với Lôi Thần, đây chính là kết quả mà hắn muốn,
mình nợ Lôi Thần, đã trả hết, tiếp theo, bất luận phát sinh chuyện gì, bọn họ
đều phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

“Chúc mừng ngươi, Tề Hoan.” Chu Tước vẻ mặt tươi cười nhìn Tề Hoan, nếu là lúc
trước, Tề Hoan có lẽ sẽ cảm thấy Chu Tước là người dễ thân cận, nhưng bây giờ,
nàng cảm thấy người như Bạch Hổ mới đúng là dễ thân cận.

Bạch Hổ vốn muốn đi lên trước, kết quả nhìn thấy Chu Tước đứng bên cạnh Tề
Hoan, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm, lui về phía sau hai bước.

“Tiểu Bạch, tính khí này của ngươi nên sửa lại.” Thanh Long đứng phía sau Bạch
Hổ, mỉm cười nhìn Tề Hoan, ánh mắt sâu không lường được.

“Sửa? Ta không tính sẽ sửa.”

Bạch Hổ bĩu môi, từ sau khi hắn sinh ra, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tước hắn
đã vô cùng chán ghét ả.

Chu Tước cũng rất chán ghét mình, nhiều năm như vậy mọi người đều không gặp
mặt, nhưng sự chán ghét lại chưa từng giảm bớt, Bạch Hổ kết luận, bọn họ nhất
định là thiên địch (kẻ thù trời sinh). Hắn, là thiên địch của Chu Tước!

“Ai . . . . . . . Chúng ta còn một trận ác liệt cần phải đánh, tháp Lôi Thần
khôi phục lại là chuyện tốt, chẳng qua, chúng ta có thể nắm giữ hoàn toàn tháp
Lôi Thần sao?” Thanh Long thở dài.

“Không phải còn có tiểu nha đầu kia sao, tháp Lôi Thần dù sao cũng là do nàng
tạo ra, nếu nàng có thể khống chế, dĩ nhiên cũng có thể giúp chúng ta. Hừ, ta
thấy Chu Tước đột nhiên thân thiện với nàng như vậy, có lẽ cũng là bởi vì
chuyện này đi.”

“Không phải vậy, không phải vậy.” Thanh Long lắc đầu, liên tục nói hai câu
không phải vậy, không biết là đang nói Tề Hoan hay đang nói Chu Tước.

“Tề Hoan, ta có chút chuyện muốn tâm sự riêng với con một chút, có được
không?” Chu Tước mỉm cười nhìn Tề Hoan. Lôi Thần vốn còn định nói gì đó, nhưng
cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tề Hoan liếc nhìn Lôi Thần đang lúng túng, lại liếc nhìn Minh Hỏa đang mỉm
cười phía sau Chu Tước, khẽ gật đầu một cái.

Sau khi Tề Hoan và Chu Tước rời đi, những người còn lại cũng được mời về điện
Lôi Thần, ăn mừng Tề Hoan trở thành điện chủ mới của điện Lôi Thần, mà lúc
này, Chu Tước đang thay Tề Hoan sắp đặt cuộc sống cho nàng.

“Tề Hoan, Minh nhi rất thích con, chắc hẳn con cũng đã biết a.”

“Phải.” Tề Hoan gật đầu.

“Ta cũng rất đồng ý việc hai người các con ở chung một chỗ, Minh nhi chưa từng
chấp nhất như vậy với bất kỳ ai.” Chu Tước ngẩng đầu, ngọn lửa trong mắt không
ngừng lay động, giống hệt như Minh Hỏa.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #149