Người đăng: dauphaivay
Edit: Khuê Loạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Cỗ kiệu Phương gia dừng ở ngoài cửa tửu lâu xong, kiệu phu hạ kiệu, tiểu nha
hoàn mặc váy lụa thêu hoa văn xanh biếc đứng bên cạnh đi tới đầu kiệu nhỏ nói,
“Tiểu thư, chúng ta đã đến.”
“Ừ.” Chỉ đáp một tiếng, nhưng giọng nói mềm mại dịu dàng, làm cho người ta cảm
thấy, đại tiểu thư Phương gia nhất định là một mỹ nhân.
“Đây là đại tiểu thư Phương gia sao?” Trong đại sảnh, đám khách nhân rối rít
bàn luận xôn xao.
“Chắc chắn là vậy, ngươi nhìn nha đầu bên cạnh xem, nha đầu nhà người ta mỹ
mạo có thể so với hoa khôi đầu bảng của Hồng lâu, trừ đại tiểu thư Phương gia,
còn ai có thể bạo tay như vậy a.” Một người vô cùng khẳng định nói.
Mặc dù cách nói hơi thô tục, nhưng đó cũng là lời nói thật, tiểu nha đầu kia
mặc dù chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhưng tướng mạo đã xem như số một số
hai ở Cẩm Tú thành này.
Tiểu nha đầu lỗ tai giật giật, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui nhăn lại, cách xa
như thế vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ nói thầm, xem ra công phu của tỳ nữ
này cũng không kém.
Phương Gấm bước ra khỏi kiệu, quay đầu liếc nhìn bảng hiệu treo trên lầu hai,
bên trái tửu lâu, bên trên viết hai chữ rồng bay phượng múa——–Hoan Cư.
Nàng đến chính là vì hai chữ này.
Phương Gấm rảo bước đi vào tửu lâu, chưởng quỹ vẫn đứng ở sau quầy liền tự
mình ra đón, hắn quen nhìn người, lại đã làm chưởng quỹ nhiều năm ở đây, hơn
nữa đều là tửu lâu hàng đầu, nếu không phải ông chủ của Hoan Cư trả rất nhiều
tiền, thì hắn đã không chạy đến làm chưỡng quỹ cho một tửu lâu chưa mở được
đến một năm.
“Phương tiểu thư, đã lâu không gặp a.” “Tửu chưởng quỹ, tại sao ông lại ở chỗ
này?” Phương Gấm cũng biết chưởng quỹ này, vốn hắn là chưởng quỹ của tửu lâu
lớn nhất Cẩm Tú thành, có điều về sau lại bởi vì đắc tội với Đông gia nên bị
đuổi đi, nhưng hắn rất biết cách làm người, sau chuyện kia không những không
bị chèn ép, mà còn có không ít người muốn mời hắn.
“Ông chủ thưởng thức ta, nên cho ta ở chỗ này kiếm miếng cơm ăn a.” Tửu chưởng
quỹ cười ha ha nói, “Phương tiểu thư là muốn tới dùng cơm, hay có chuyện gì?”
Tửu chưởng quỹ là người tinh tường, hắn không tin tửu lâu nhỏ như cái miếu này
có thể chứa được vị Phương Gấm đây.
“Ta muốn hỏi, chữ viết trên tửu lâu này là?”
“Chuyện này. . . . . . .” Tửu chưởng quỹ sửng sốt, không nghĩ tới Phương Gấm
lại vì việc này mà đến, “Không giấu gì cô nương, bảng hiệu này ta quả thật
không biết, biển hiệu là do ông chủ sai người mang đến.”
“A? Không biết ông chủ có ở đây hay không, ta có thể gặp hắn không?” Ánh mắt
Phương Gấm sáng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng.
“Chuyện này. . . . . . Mặc dù ông chủ đang ở đây, nhưng. . . . . . . .” Tửu
chưởng quỹ liếc nhìn lầu trên, ông chủ thoạt nhìn tính tình không tệ, nhưng
lần trước có một tiểu nhị không gõ cửa đã chạy vào, liền bị ném trực tiếp
xuống lầu, suýt nữa gãy chân. Lúc ông chủ ăn cơm, kiêng kỵ nhất là bị quấy
rầy, cho dù hắn là trưởng quỹ, cũng không dám tùy tiện. Nhưng Tửu chưởng quỹ
đến bây giờ vẫn còn cảm thấy kỳ quái, tại sao bị rơi từ lầu hai xuống, mà tiểu
nhị kia chỉ bị đau toàn thân mấy ngày, mà không bị thương gì.
“Không sao, ta sẽ chờ.” Phương Gấm không có tính tình kiểu Đại tiểu thư, tính
cách cũng ôn hòa.
“Vậy cũng được, mời Phương tiểu thư lên nhã gian phía trên, một lát nữa ông
chủ ra ngoài, ta sẽ báo cho cô.” Tửu chưởng quỹ dẫn Phương Gấm tới nhã gian,
gọi một bàn điểm tâm tinh xảo, cho nha hoàn hầu hạ nàng ở lại trong nhã gian,
rồi lui ra ngoài trước.
Tề Hoan cùng Mặc Dạ ở trong phòng ăn đến tận trưa, cũng bởi vì Tề Hoan là
Tiên, bất kể ăn nhiều hay ăn ít cũng không sao, cho đến khi cả hai bàn thịt
đều bị ăn sạch sẽ, lúc này Tề Hoan mới kéo tay áo màu trắng của Mặc Dạ, ra sức
lau miệng.
Mặc Dạ nhướn mày, đối với hành động khiêu khích của Tề Hoan cũng không thèm để
ý.
Tề Hoan nhìn bộ dạng cười như không cười của hắn, vô cùng muốn cho một tát.
Vốn ăn một bữa cơm chỉ mất một hai canh giờ là đủ, kết quả ăn được nửa, nàng
chỉ mở miệng hỏi một câu, ngươi không ăn sao? Liền bị đặt lên bàn trà, gặm cho
không còn một mống, ngay cả cặn bà cũng không chừa.
“Ăn no chưa? Có muốn ăn tiếp không?”
“Hừ, không ăn nữa, tâm tình không tốt.” Hung dữ trừng Mặc Dạ một cái, Tề Hoan
vỗ bàn đứng vụt dậy, sau đó lại mềm nhũn ngồi xuống.
Vận động quá lớn, chân tê dại rồi.
Mặc Dạ đi tới bên cạnh Tề Hoan, khóe miệng mỉm cười, một tay đưa đến đùi nàng,
nhẹ nhàng xoa bóp, giúp da thịt cứng ngắc của Tề Hoan thả lỏng một chút.
“Hay ta bế nàng về?” Thấy Tề Hoan không phản kháng, Mặc Dạ được một tấc lại
tiến thêm một thước ôm nàng vào ngực, một tay nắm eo nàng, một tay suồng sã
dao động khắp nơi.
“Ừm…” Tề Hoan ở trong ngực Mặc Dạ híp mắt ừ hử một tiếng, nhưng ngay sau đó
liền nhớ ra, nơi này là Nhân Gian, hơn nữa còn là cổ đại, nếu bị hắn bế qua
mấy con phố về nhà, thì sau này nàng cũng không cần ra khỏi cửa nữa. “Không
được, chúng ta đi nhanh đi, Tiểu Xảo còn chưa ăn cơm tối đâu.”
Lúc này Tề Hoan mới nhớ tới trong nhà còn có một đồ đệ chưa được ăn cơm, nàng
là điển hình ‘một người ăn no, cả nhà không đói bụng’, bây giờ có thể nhớ tới
Kiều Xảo đã là không tệ rồi.
“Yên tâm, thức ăn ta đều đã chuẩn bị rồi, Kiều Xảo chỉ cần hâm nóng lại là có
thể ăn.” Mặc Dạ cảm thấy, so với Tề Hoan hắn càng ngày càng giống sư phụ Kiều
Xảo hơn. Bây giờ càng phát triển, kiêm luôn chức nội trợ trong nhà, điều duy
nhất khiến hắn bất mãn chính là, đến nay hai người vẫn chưa thành thân.
Mặc dù trước kia trong mắt Mặc Dạ, thành thân chỉ là một loại quá trình, không
có chút ý nghĩa nào, nhưng bây giờ, hắn lại vô cùng khát khao quá trình này.
Đây là một hứa hẹn, đại biểu hai người bọn họ từ nay về sau chỉ thuộc về nhau.
“Ừm, vậy thì tốt, đi thôi, về nhà.” Phát hiện tay nam nhân này càng lúc càng
càn rỡ, Tề Hoan kẹp chặt hai chân, ngăn cản ngón tay Mặc Dạ tiếp tục thăm dò,
sau đó kéo nó ra ngoài.
“Được rồi.” Nhìn nhìn một lượt, Mặc Dạ gật đầu đồng ý. Mặc dù thỉnh thoảng đổi
chỗ cũng tình thù, nhưng nơi này quá nhỏ, còn không có giường, vẫn là ở trong
nhà tốt hơn.
Nếu Tề Hoan biết ý nghĩ trong đầu Mặc Dạ, không biết nàng có còn khẩn trương
về nhà như vậy nữa không.
Mặc Dạ nắm tay Tề Hoan, vừa đi ra cửa, đã nhìn thấy một nữ tử mười tám mười
chín tuổi, tướng mạo vô cùng xuất sắc đang đứng bên ngoài, bên cạnh nàng còn
có một nữ tỳ sắc mặt khó coi.
“Chuyện gì?” Mặc Dạ quét mắt qua hai nữ nhân đang cản đường của hắn một cái,
vẻ mặt bình thản. Tướng mạo của Phương Gấm đặt ở trong mắt người khác, có lẽ
được xưng tụng là tuyệt sắc, nhưng đặt ở trong mắt hắn, thì cũng không có gì
khác so với những người bình thường.
Phương Gấm có lẽ rất ít khi gặp phải người không động tâm với dung mạo của
nàng, nên bị Mặc Dạ hỏi như vậy, liền ngẩn người ra không biết nói cái gì.
“Tiểu thư nhà ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.” Không đợi Phương Gấm mở miệng,
nha đầu phía sau nàng đã lên tiếng. Giọng nói vô cùng hách dịch, giống như
muốn để Mặc Dạ biết, có năng lực được tiểu thư nhà ta để ý, đó chính là thiên
đại phúc phận.
“Thúy Nhi.” Phương Gấm không vui kêu một tiếng, tiểu nha đầu le lưỡi, lui
xuống. Cũng không trách được nàng ta tức giận như vậy, tiểu thư nhà bọn họ tới
từ buổi trưa, kết quả giương mắt đợi đến khi mặt trời lặn vẫn không nhìn thấy
người đâu, đành dứt khoát canh ở cửa, vậy mà đã đứng đợi ở đây được hai canh
giờ rồi.
“Xin chào, ta tên là Phương Gấm, ta muốn hỏi ngài một chút, biển hiệu bên
ngoài tửu lâu của ngài, là ai đề chữ, ta muốn mời hắn giúp ta viết lên một mẫu
thêu.”
Tề Hoan đứng nghe phía sau, miệng nhỏ nhắn vểnh lên, mạnh mẽ véo chỗ thịt mềm
bên hông Mặc Dạ. Không phải chỉ viết mấy chữ thôi sao, vậy mà cũng có người
đến xin! Hừ, ta cũng viết được, mặc dù hơi khó coi một chút. . . . . . ..
“Chữ là ta viết, về phần giúp ngươi, xin lỗi, ta không viết cho người khác.”
Mặc Dạ túm tay nhỏ không yên phận của Tề Hoan, quay đầu nhìn nàng một cái, hàm
ý trong ánh mắt khiến Tề Hoan run run một chút, vội vàng rút tay ra, nhưng Mặc
Dạ nắm rất chặt, làm thế nào cũng không rút ra được.
Chữ của hắn vốn chứa oán khí, vì tấm biển đặt dưới ánh mặt trời nên oán khí đã
tiêu tan gần hết, hơn nữa tửu lâu này nhân khí tràn đầy, bởi vậy mới không gây
ra phiền phức gì, hơn nữa còn hợp thành phong thủy cho nơi này.
Nhưng nếu để một nhà bình thường treo, rất có khả năng sẽ khiến cả nhà tuyệt
tự, phải biết rằng, một hơi thở của Quỷ Tiên có thể lấy đi mạng của một người.
“Mong ngài hỗ trợ, chuyện này đối với nhà ta. . . . . . . Ta. . . . . .”
Phương Gấm chỉ nói một nửa, đột nhiên che miệng, suýt chút nữa đã nói lộ ra
trước mặt người ngoài rồi.
“Không liên quan đến ta.”
Mặc Dạ chẳng thèm để ý đáp lại khiến vành mắt Phương Gấm nhất thời đỏ lên, nha
đầu bên cạnh tức giận đến đỏ bừng mặt, dáng vẻ muốn xông lên liều mạng với Mặc
Dạ.
“Đi thôi.” Mặc Dạ nắm tay Tề Hoan đi xuống lầu, thời điểm đi qua quầy, quét
mắt qua tửu chưởng quỹ, trên mặt không chút biểu cảm, rồi cất bước rời đi.
Tửu chưởng quỹ đụng phải ánh mắt Mặc Dạ, không biết tại sao rùng mình một cái.
Ông chủ dường như rất bất mãn với mình a. . . . . . . . ..
Tửu trưởng quỹ thở dài trong lòng, không biết ông chủ nhà mình có lai lịch địa
vị như thế nào, thậm chí ngay cả Phương tiểu thư cũng không thèm để ý. Nhắc
tới cũng lạ, hắn đột nhiên mở một tửu lâu ở Cẩm Tú thành, vậy mà chẳng có ai
đến tra xét, mặc dù sau lưng có người nói bậy, nhưng tửu lâu này quả thật làm
ăn càng ngày càng tốt.
Theo lý mà nói, đến một vùng đất mới, không lạy “Sơn thần” không bái “Thổ
địa”, hắn làm sao có thể chống đỡ được?
“Ngươi tại sao không giúp nàng, tiểu nha đầu người ta rất đáng thương a.” Lúc
Tề Hoan nói những lời này, trong giọng nói rõ ràng có chút chua. Haizz, nhìn
dáng vẻ lê hoa đái vũ (khóc như hoa lê trong mưa) của Phương tiểu thư kia,
nàng cũng không nhịn được muốn đi tới an ủi. May mắn nam nhân này không nhìn
nàng ta mấy lần, nếu không đêm về nhất định rửa kĩ mắt cho hắn.
“Nếu ta viết, sáng mai toàn gia bọn họ đều sẽ bỏ mạng.”
“À, hóa ra là ngươi lo lắng cho nàng ta!” Tề Hoan nhìn chằm chằm Mặc Dạ, nàng
chính là cố tình gây sự đấy, ngươi giỏi thì cắn ta a, cắn ta a.
Giọng Tề Hoan khiến Mặc Dạ không nhịn được bật cười, “Ta chỉ viết cho nàng.”
“Hừ.” Mặc dù vẫn còn chua, có điều miễn cưỡng đạt yêu cầu. Tề Hoan kéo Mặc Dạ
chậm rãi đi về phía trước, trời chiều chiếu vào hai người đi cạnh nhau tạo
thành một cái bóng thật dài.
“Tiểu thư, tại sao phải tìm hắn a, chúng ta đổi thành người khác không được
sao?” Tiểu Thúy nhìn tiểu thư ngơ ngác dõi theo hướng nam nhân kia rời đi,
không nhịn được lên tiếng oán trách.
Phương Gấm thở dài, “Chỉ có chữ của hắn, mới có thể làm cho người kia vừa
lòng, hơn nữa thời gian đã không cho phép chúng ta đi tìm người khác.” Phương
gia bọn họ mặc dù gia nghiệp lớn, nhưng thịnh cực tất suy (hưng thịnh đến cực
điểm ắt sẽ suy tàn), đạo lý này đến hiện tại nàng mới hiểu.
Nàng đã quên, nhà nàng nổi tiếng đều là dựa vào gấm vóc, vậy mà bây giờ bên
ngoài lại đồn rằng hoàng gia muốn gấm vóc của Phương gia cũng phải đến cầu mới
có.
Cứ như vậy, lan truyền đến tai đương kim hoàng đế, hoàng dế cho Phương Gấm hai
tháng, bảo nàng dâng lên một bức thêu, nếu không thể làm cho hắn vừa ý, liền
đại biểu Phương gia chỉ có hư danh, vũ nhục hoàng gia, từ trên xuống dưới đều
bị xử tội khi quân.
“Tiểu thư, bây giờ chúng ta phải làm gì a?”
“Phái người hỏi thăm chỗ ở của hắn, hôm nào chúng ta lại tới cửa bái phỏng lần
nữa.” Nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay như vậy.
Sau hôm đó, Tề Hoan có thể thường xuyên nhìn thấy Phương Gấm xuất hiện ở trước
cửa nhà nàng, nhưng nàng cũng không có hứng thú mời khách vào nhà, nàng cho là
Phương Gấm đến vài lần sẽ hết hy vọng, kết quả nàng ta không chỉ đến hàng
ngày, mà thời gian nán lại càng lúc càng lâu.
“Này, hay ngươi gọi nàng vào đi?” Nhìn bên ngoài mưa to sấm chớp, Phương Gấm
kia vẫn đứng ở cửa, Tề Hoan không nhịn được chọc chọc Mặc Dạ đang uống trà.
Hai người lúc này ngồi ở hoa đình, chỉ liếc mắt là có thể trông thấy tình cảnh
bên ngoài, đương nhiên cái Tề Hoan nhìn thấy là hình ảnh sau khi xuyên thấu
qua hai lần tường.
Mặc dù bên ngoài hoa đình mưa rơi nặng hạt, dưới đất nổi đầy bọt khí, nhưng
không hề có một giọt nào bắn vào trong đình.
“Gọi vào để làm gì, nàng định viết chữ cho nàng ta?” Mặc Dạ nhướng mày, cười
như không cười nhìn Tề Hoan. Một tay viết chữ của Tề Hoan, cũng có thể coi là
cực phẩm.
“Rồi sẽ có biện pháp nha, nàng ta ngày nào cũng đợi ở đây, khiến cho ta không
dám ra ngoài chơi.” Ánh mắt ai oán của Phương Gấm kia khiến Tề Hoan vừa nhìn
đã cảm thấy giống như mình làm ra chuyện tội ác tày trời nào đó, cho dù trên
thực tế, nàng chưa hề làm gì a.
“Kiều Xảo, đi ra mời người ta vào.” Mặc Dạ mở miệng, một nha đầu mặc váy tím
đi ra từ đại sảnh cách đó không xa, lanh lợi hoạt bát chạy đi mở cửa, Mặc Dạ
cũng mang theo Tề Hoan trở lại đại sảnh.
Lúc Phương Gấm cùng tỳ nữ kia được mời vào, toàn thân đã ướt đẫm, trên mặt
nước nhỏ tong tong, lộ vẻ chật vật nhếch nhác thảm hại. Một thân xiêm y tinh
xảo tuyệt mỹ cũng bị ngấm hết nước mưa, đem dáng người tuyệt đẹp của nàng lộ
rõ.
Đáng tiếc, nam nahan duy nhất trong căn phòng này lại không có chút hứng thú
nào với vóc người của nàng.
“Kiều Xảo, mang các nàng đi rửa mặt, thuận tiện đem hai bộ xiêm y mà sư phụ
ngươi mua tới.”
“Vâng, sư công.” Kiều Xảo chớp chớp đôi mắt màu đen, cười híp mắt đáp lại. Kể
từ khi bắt đầu tu luyện《 Yêu chi đạo 》, Kiều Xảo rất nhanh đã học được cách
khống chế yêu đồng của mình, mặc dù khi tâm tình kích động, vẫn dễ mất khống
chế, nhưng nàng cũng không bị người ta cho là yêu quái nữa.
“Ngươi thật đúng là hào phóng a.” Vừa nghe Mặc Dạ bảo Kiều Xảo đem y phục mình
mua cho Phương Gấm, Tề Hoan nhăn mũi nhỏ hừ một tiếng.
“Nàng mặc sao?” Mặc Dạ nhướn mi, ngay cả tiên y tiên phẩm nàng còn ghét bỏ, y
phục của nhân gian nàng sẽ mặc sao.
“Không mặc.” Dù gấm ở nhân gian có tốt hơn nữa, cũng vẫn kém tiên y, nàng mua
chỉ là để thỏa mãn tâm lý thích mua đồ của nữ nhân mà thôi, mua xong chỉ bày
cho đẹp mắt, cũng không có mặc qua.
Phương Gấm đi theo Kiều Xảo rửa mặt xong, Kiều Xảo mang tới hai bộ xiêm y, sau
khi Phương Gấm cầm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ lên.
Xiêm y này. . . . . . . Cũng quá hở hang đi.
Nhìn thấy Phương Gấm cầm xiêm y mãi mà không thay, Kiều Xảo nhìn liếc qua, sau
đó khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi, lập tức giành y phục lại.
“Thật xin lỗi, ta lấy nhầm.” Vật này là sư công mua cho sư phụ, nàng vậy mà
lại lấy nhầm rồi, nếu để Phương Gấm mặc vào, sư công còn không đánh mông nàng
sao.
Lúc Kiều Xảo ôm lễ phục rời đi, cũng không phát hiện ở trong đống váy rơi ra
một tấm lụa trắng.
Lụa trắng kia bay xuống chân Phương Gấm, không đợi nàng ta gọi, thì Kiều Xảo
đã chạy mất hút. Phương Gấm cúi người nhặt lên, vừa nhìn một cái liền hoàn
toàn ngây dại.
Đây là vật gì, dùng cái gì dệt thành, tại sao nàng chưa từng thấy qua, hơn nữa
trình độ dệt còn cao hơn nàng gấp trăm ngàn lần.
Trước kia, nàng dám thề, nhân gian tuyệt đối không ai có kỹ thuật dệt gấm có
thể so được với nàng, nhưng sau khi nhìn thấy tấm vải này, nàng mới chợt phát
hiện, trên đời này quả nhiên núi cao vẫn còn núi cao hơn.
“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Thúy thay xiêm y sạch sẽ tinh tươm, tò mò
đi tới.
Phương Gấm nhìn quanh một chút, phát hiện váy áo ẩm ướt của mình còn treo ở
ghế dựa bên cạnh, vội vàng chạy tới, cũng chẳng quan tâm lạnh hay không trực
tiếp mặc lên người, sau đó lôi kéo Tiểu Thúy, “Đi mau, chúng ta về nhà.”
“Tiểu thư, người muốn làm gì a?” Tiểu Thúy không rõ vì sao toàn thân tiểu thư
đều run rẩy, ngay cả môi cũng phát run, dường như là bị cái gì đả kích, hay là
nàng quá kích động?
Đợi đến khi Kiều Xảo mang quần áo mới trở lại, cửa phòng mở toang, khách bên
trong đã đi mất. Kiều Xảo cảm thấy kỳ quái đi quanh phòng hai vòng, lẩm bẩm tự
hỏi: “Kỳ lạ, người đâu rồi?”
Nếu khách nhân đã về, Kiều Xảo cũng chỉ có thể cất xiêm y trở lại. Sau đó chạy
tới thông báo cho Tề Hoan.
Tề Hoan đối với chuyện các nàng đột nhiên rời đi còn có chút kỳ quái, song Mặc
Dạ thì hoàn toàn không thèm quan tâm, nếu không phải vì Tề Hoan, hắn căn bản
sẽ không mời các nàng đi vào, đi thì đi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Phương Gấm sau khi rời khỏi chỗ Tề Hoan, lôi kéo Tiểu Thúy chạy như điên, căn
bản không để ý đến mưa to, đợi đến khi nàng chạy về Phương phủ, không kịp đứng
vững đã cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất đi.