Người đăng: dauphaivay
Find and Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Cốt Vương đúng là đã chết triệt để. Sau khi bị Mặc Dạ hút hết âm khí, không
chỉ hỏa hồn bị tiêu diệt, mà ngay cả bộ xương bảy màu cũng biến thành màu xám
đen, trong chốc lát liền biến thành tro bụi.
Sau khi Cốt Vương chết, không có bất kỳ cốt ma nào dám tới tìm Mặc Dạ báo thù,
nếu ngay cả Cốt Vương cũng không phải đối thủ của Mặc Dạ, thì ai dám xông lên
chịu chết chứ, đây chính là Thiên Ma giới, thực dụng đến mức làm cho người ta
buồn cười.
“Chúng ta bây giờ đi tìm Tinh Hoàng sao?” Ngồi trên phi kiếm màu vàng rộng
rãi, như hào quang chói mắt xẹt qua màn đêm, Tề Hoan ngồi tựa bên cạnh Mặc Dạ,
không ngừng điều chỉnh tư thế, không có tiểu hồ ly, nàng cảm thấy thật giống
như thiếu thiếu chút gì đó.
Chẳng qua lời này nàng cũng không dám nói trước mặt Mặc Dạ, nam nhân này vô
cùng nhỏ mọn, lần trước nàng chỉ lầm bầm có hai câu, kết quả hắn nói muốn hôm
nào đó làm cho nàng một bữa thịt Cửu Vĩ thiên hồ kho tàu, “Nàng muốn đi chịu
chết?”
“Tất nhiên không muốn.” Tìm hồi lâu vẫn không tìm được vị trí thoải mái, Tề
Hoan bò dậy, đoan chính điều chỉnh tư thế của Mặc Dạ thật tốt, rồi mới đặt
mông ngồi lên đùi hắn, còn dựa vào ngực hắn, mặc dù hơi cứng, nhưng sử dụng
làm ghế rất tốt nha, Tề Hoan thầm nghĩ trong lòng.
“Chúng ta hạ giới có được không?” Hai cánh tay ôm eo Tề Hoan, Mặc Dạ đặt cằm
trên vai nàng, ở bên tai nàng hỏi.
“Vì sao muốn hạ giới?” Không thể không nói, thật ra thì Tề Hoan ngược lại vô
cùng đồng ý với đề nghị của hắn, trên Tiên giới còn một đống cục diện rối rắm,
nàng không muốn trở về, Thiên Ma giới nàng cũng không thích thú, về phần Minh
giới thì thôi đi, nàng không có cảm hứng bồi dưỡng tình cảm với đám tiểu quỷ
kia, nghĩ tới nghĩ lui dường như chỉ có Nhân Gian là tốt nhất.
Mặc dù phi thăng đã được một thời gian, nhưng Tề Hoan vẫn không có tính tự
giác làm tiên nhân, chỉ cảm thấy mình tựa như thích hợp với Nhân Gian hơn.
Người ta thường đi đến chỗ cao, nước chảy về chỗ trũng, nàng thì ngược lại,
không có biện pháp đây là do tính cách rồi, đại khái rất khó thay đổi.
“Không phải nàng thích sao?”
Mặc dù lời của Mặc Dạ là hướng theo suy nghĩ của Tề Hoan, nhưng căn cứ qua
kinh nghiệm thua thiệt nhiều năm, Tề Hoan tuyệt đối không ngu đến mức nghĩ là
nam nhân này không có bất cứ mục đích nào khác.
“Ai nói ta thích!” Trong tình huống không biết hắn có mục đích gì, cứ thử một
chút đã rồi hãy nói.
“À ~ thì ra nàng không thích thành thân ở Nhân Gian, vậy chúng ta đi Minh
giới? Dù sao ta vẫn thấy nơi đó an toàn nhất.” Mặc Dạ cười nhẹ, tuy hắn đuổi
theo thần niệm của Tinh Hoàng, nhưng lại phát hiện y ở chung một chỗ với một
kẻ có thực lực thấp nhất cũng là cấp Vương. Chẳng lẽ Vương ở Thiên Ma giới gần
đây đã bắt đầu hoạt động rồi? Trong tình huống không nắm chắc, Mặc Dạ không
muốn lôi kéo Tề Hoan đi theo mình chịu chết.
Nếu chưa hiểu rõ tình huống, hắn không ngại đem nữ nhân này cột lại bên người
đã rồi nói tiếp, thật vội a! Điều khiến Mặc Dạ lo lắng hơn chính là, nếu một
ngày nào đó Tề Hoan cao hứng nói không lấy chồng, vậy thì đống sính lễ hắn đưa
ra sẽ bị trôi theo dòng nước. . . . . . . Mặc dù những thứ sính lễ kia đã bị
một tờ giấy ghi nợ thay thế. . . . . ..
“Muốn, muốn, đương nhiên muốn.” Vừa nghe Mặc Dạ nói đến Nhân Gian là vì chuyện
thành thân, Tề Hoan vội vàng đáp ứng, bọn họ gặp nhau ở Nhân Gian, bây giờ trở
lại Nhân Gian cũng coi như là lưu lại kỷ niệm.
Mặc dù không ai mở miệng nói đến chuyện sau này, nhưng trong lòng cả hai người
đều hiểu rõ, thiên địa sắp tới sẽ rối loạn, mà hai người đều là trung tâm của
vòng xoáy, nếu cuộc sống sau này không tốt, bọn họ muốn trân trọng hiện tại.
Tận hưởng lạc thú trước mắt, đó là phương châm trong cuộc sống của Tề Hoan từ
trước đến giờ.
“Thì ra nàng khẩn cấp như vậy a ~~”
“Không phải vậy, ta là lo lắng qua mấy năm nữa, ngươi cũng không biết đã bao
nhiêu tuổi, sinh đứa nhỏ rất dễ dàng bị đao.” Tề Hoan nghĩ nghĩ, ở hiện đại
mọi người đều nói nữ nhân sau hai mươi chín tuổi sinh con thì tỷ lệ đao sẽ rất
lớn. . . . . . . Mặc dù chỉ là ví dụ trên sinh học, nhưng Tề Hoan vẫn luôn tôn
sùng như chân lý. Bây giờ nàng đã hơn một ngàn tuổi, ai biết được sẽ sinh ra
hài tử như thế nào.
“. . . . . . . Nếu không tin được, nàng có thể kiểm nghiệm hàng trước.” Mặc Dạ
ban đầu sửng sốt, tiếng nói càng ngày càng trầm thấp, cho dù không nhìn thấy
vẻ mặt, nhưng chỉ cần nghe âm thanh này, cũng đủ làm cho người ta xụi lơ.
Tề Hoan tự nhận mình không phải là “nữ tử chính trực” gì, cho nên nàng không
hề lưu tình mà hóa sắc rồi. . . . . . ..
Lúc này đang ở trên phi kiếm, có lẽ Mặc Dạ không nên quá xúc động mới phải,
cho dù đã chuẩn bị tốt tâm lý giao mình cho hắn, nhưng vừa đến thời khắc mấu
chốt, Tề Hoan lại cảm thấy gân cốt toàn thân đều run rẩy nghiêm trọng. Tiểu
thuyết tình yêu nàng đã thấy nhiều, cho dù chưa trải nghiệm thực tế thì cũng
biết bước là sẽ đau, nàng lo lắng a!
Mặc Dạ cũng vì thế mà bị nội thương không biết bao nhiêu lần, nhưng loại
chuyện này cho dù hắn tức giận thì cũng không có chỗ nào giải tỏa, hiện tại
thật vất vả đợi được Tề Hoan tự dâng mình tới, quản khỉ gió nó là địa phương
nào.
Giạng chân trên người Mặc Dạ, hết sờ lại gặm, còn đem nửa người trên của hắn
lột sạch sẽ, Tề Hoan đắc ý không được bao lâu, liền phát hiện ra một chuyện
làm cho nàng kinh hồn khiếp vía, nam nhân này, dường như so với tưởng tượng
của nàng còn kích động hơn a.
Ngay lúc Tề Hoan đang chần chừ, Mặc Dạ một tay đặt Tề Hoan nằm trên thân kiếm
rộng rãi, trận pháp trên thân kiếm đột nhiên phát động, một tầng hào quang màu
lam nhạt bao phủ quanh hai người.
Xong rồi, xong rồi, Mặc Dạ lại bí mật thi triển trận pháp rồi, nàng hiện tại
chạy trốn còn kịp sao? Nằm trên thân kiếm, Tề Hoan nhìn xung quanh, hy vọng
lúc này có người nào đó không thức thời đến quấy rầy một chút.
“Nàng chết tâm đi.” Mặc Dạ mỉm cười, nhưng dù thế nào Tề Hoan cũng không cảm
thấy nụ cười đó là có ý tốt. Còn lời của hắn nữa, cái gì gọi là chết tâm,
không tới phút cuối cùng, nàng tuyệt đối không từ bỏ ý định.
“Ta cảm thấy. . . . . . .” Tề Hoan chống hai tay trên vai Mặc Dạ, phòng ngừa
hắn đột nhiên đánh lén, ấp a ấp úng nói.
“Hử?”
“Ta cảm thấy. . . . . . . . Cái kia. . . . . . .” Mắt Tề Hoan đảo loạn, không
biết nên nói cái gì mới có thể làm cho Mặc Dạ tỉnh táo lại. Chỉ có thể trách
nàng luôn bị sắc dụ, mấy lần liền không cầm giữ được, hơn nữa lại vô cùng nhát
gan, lúc trước còn có thể lấy cớ, bây giờ thì…. trời muốn hại ta a~ Tề Hoan
thầm khóc thét trong lòng.
“Nàng không phải chê ta quá lớn tuổi sao. . . . . . . Tất nhiên là ta phải
chứng minh rồi.” Mặc Dạ lần này mỉm cười thật đúng là không có ý tốt, Tề Hoan
chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, xiêm y của nàng nhất thời biến thành từng
mảnh, từng mảnh nhỏ.
Thế này quá vô sỉ rồi, ỷ vào tu vi cao hơn nàng, lại dám cách không xé y phục!
Trong nháy mắt cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Hoan đỏ lên, cũng không đẩy Mặc Dạ
ra, dứt khoát ôm cổ hắn kéo xuống, dán thân thể lên so với bị nhìn thấy còn
tốt hơn, mặc dù động tác này lại càng nguy hiểm hơn một chút.
Khi thân thể hai người gần sát nhau, Tề Hoan cảm giác hô hấp của Mặc Dạ dường
như nóng hơn, ham muốn trong mắt không hề che dấu, làm cho Tề Hoan không dám
nhìn thẳng.
Nụ hôn nóng bỏng che đi toàn bộ những lời viện cớ chưa kịp ra khỏi miệng của
Tề Hoan, đầu lưỡi linh động thăm dò trong khoang miệng khẽ mở của nàng, quấn
quýt si mê, đây là một nụ hôn cuồng nhiệt đến gần như bá đạo, Mặc Dạ tùy ý dây
dưa, bắt chước hành động thân mật nhất của nam nữ, tựa như ám chỉ, lại giống
như muốn biểu đạt cái gì.
Thời điểm hai người tách ra, Tề Hoan mơ hồ có thể cảm giác được trong miệng
lưu lại mùi vị của hắn, cố gắng trợn to hai mắt, theo bản năng vươn lưỡi ra
liếm liếm môi dưới hơi hơi tê dại.
Mặc Dạ nhìn thấy một màn này, mâu quang nhất thời âm u, ngọn lửa cháy trong
mắt dường như càng dữ dội hơn. Hắn dùng khuỷu tay chống đỡ người, cúi đầu gặm
cắn từng tấc da thịt nhạy cảm trắng nõn của nàng, ở phía trên lưu lại dấu vết
tím đỏ. Cảm giác nóng ẩm trượt đến ngực Tề Hoan, Mặc Dạ há miệng đem đỉnh màu
đỏ hồng kia ngậm vào, một tay ở bên kia cố gắng châm lửa.
“Ưmm. . . . . . . Ngươi. . . . . . .” Hai chân thon dài của Tề Hoan vô thức
quấn bên hông Mặc Dạ, hai tay vẫn đặt trên vai hắn không biết từ lúc nào đã để
ở bên người.
Mặc Dạ nghe tiếng ngẩng đầu, nụ cười trên mặt mang vẻ tà ý, “Ta làm sao?” Hắn
cười hỏi, ác ý đem đỉnh nhọn ở nửa người dưới đụng đụng, làm cho Tề Hoan suýt
nữa sợ hãi kêu thành tiếng.
“Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm nàng đau đâu.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của
Tề Hoan lúc đỏ lúc trắng, Mặc Dạ không nhịn được thở dài, mặc dù không muốn hù
dọa nàng, nhưng hiện tại, cho dù kề đao bên cổ thì hắn cũng không có biện pháp
để dừng lại rồi.
Nếu lời nói có thể làm nàng không khẩn trương, vậy thì sẽ dễ xử lý hơn.
Rốt cuộc, Tề Hoan cắn răng nhắm mắt lại, cùng lắm thì coi như bị chọc một đao.
“Vậy, ngươi nhẹ chút a. . . . . . .”
Mặc Dạ vừa nghe xong, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ, “Có giác ngộ là tốt
rồi.”
Tề Hoan hơi cứng người, hai chân bị treo trên hai tay Mặc Dạ, ấp a ấp úng nói
một câu, “Ta cảm thấy động tác này có chút không nhân thể mĩ học. . . . . . .”
(tức là tư thế nhìn không đẹp mắt ý =]])
Nhân thể mĩ học là cái gì, Mặc Dạ không biết, hắn chỉ biết, nếu để cho Tề Hoan
nói tiếp, hắn nhất định sẽ bị nội thương.
Dùng môi ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn lải nhải của Tề Hoan, tay Mặc Dạ ở trước
ngực Tề Hoan từ từ trượt xuống, lấy tốc độ nhanh chóng xẹt qua vùng bụng bằng
phẳng, ngón tay vẽ mấy vòng tròn quanh cái rốn nhỏ, một tay khác từng tấc từng
tấc đi lên từ phía đầu gối, dò tìm đến chỗ thấm ướt giữa hai chân nàng.
Ngón tay Mặc Dạ thăm dò, đi vào sâu bên trong, Tề Hoan chợt trừng to hai mắt,
hơi rưng rưng, tiếng hô lên bị Mặc Dạ nuốt vào miệng.
“Ưm. . . . . . ư. . . . .” Tay Mặc Dạ tàn sát bừa bãi giữa hai chân nàng, Tề
Hoan theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân, kết quả lại đem hai chân kẹp chặt
hông hắn. Dưới bụng có một luồng khí nóng không biết từ đâu truyền đến, Tề
Hoan chưa bao giờ trải qua tình huống như thế, chỉ có thể ngửa đầu, tiếng rên
rỉ không kìm được khẽ cất lên.
Híp mắt nhìn vẻ mặt cuồng loạn của Tề Hoan, Mặc Dạ cố ý rút tay ra, cảm giác
cơ thể đột nhiên trống không, Tề Hoan không nhịn được nhíu mày hừ một tiếng.
Phát hiện Mặc Dạ định đứng dậy, Tề Hoan bất mãn vươn tay, muốn kéo hắn về,
“Trở lại. . . . . . . .”