Chiếm Đoạt.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Tiểu Mộng
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Sau khi rời khỏi tháp Phong Thần, Tề Hoan quay đầu nhìn lại tòa tháp đã sớm
biến mất, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

“Sao thế?” Mặc Dạ cúi nhìn hạt châu màu tím trên tay, nghiêng đầu hỏi Tề Hoan.

“Cha của tiểu hồ ly… sẽ không sao chứ?”

“Không biết.” Mặc Dạ cười trả lời, nhìn nhìn bầu trời xám xịt đằng xa, trên
mặt không rõ là vui hay buồn. Người đó sẽ chết, không hơn. Tan thành mây khói,
từ nay về sau Tiên giới sẽ không còn kim ô, cũng sẽ không còn đại yêu thượng
cổ.

Nhưng sống chết của người khác chẳng có liên quan gì tới hắn, hắn chỉ cần Tề
Hoan sống, chỉ cần nàng còn sống là tốt rồi.

“À, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?” Tề Hoan nhanh chóng vứt chuyện này ra sau
đầu, Mặc Dạ sẽ không lừa nàng đâu.

“Chúng ta đi gặp Minh Vương.”

“Phụt… cái gì? Ngươi nói đi gặp Minh Vương?” Tề Hoan sợ hãi kêu lên, có nhầm
không, đây không phải là ăn no rỗi việc sao?

“Ừ… Yên tâm, giao tình của chúng ta không tệ.”

Không tệ cái khỉ gì, đầu năm nay bạn bè chính là dùng để bán đứng đấy, huống
hồ thân phận hiện giờ của hắn “đặc biệt” như vậy, hẳn là ai nhìn thấy cũng sẽ
không nói hai lời mà chọc luôn cho một đao.

Nếu để Tề Hoan tự đi, khẳng định nàng sẽ không thể rời khỏi Địa ngục Vô Gian
được, nhưng may là có Mặc Dạ bên cạnh. Mặc Dạ chỉ cần vung tay một cái, không
gian tối tăm mù mịt phía trước liền tách ra thành một kẽ hở, đi vào trong kẽ
hở đó, Tề Hoan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, thoáng cái đã đến Minh giới.

Lần thứ hai đi vào Minh giới, nàng vẫn rất ghét nơi này, lần đầu tiên tới đây,
tu vi của nàng không cao nên cảm thấy vô cùng áp lực, nhưng hiện giờ lực lôi
điện cũng coi như luyện thành, vậy mà nơi này vẫn khiến nàng hít thở không
thông.

Mặc Dạ phát hiện sắc mặt Tề Hoan không tốt, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, một
tầng sương trắng bao quanh thân thể Tề Hoan, hóa giải oán khí u minh trong
Minh giới.

Đối với Mặc Dạ thì oán khí u minh là thuốc bổ thượng hạng, nhưng đáng tiếc,
đối với người tu luyện khác, loại khí tức này tuy không phải độc dược nhưng
cũng chẳng khác là bao. Một khi bị oán khí u minh xâm nhập, đó tuyệt đối không
phải là chuyện khiến người ta vui mừng.

Cứ như vậy, Mặc Dạ cùng Tề Hoan nghênh ngang đi vào đài luân hồi, lần này ngồi
ở vị trí Luân Hồi vương không phải tiểu Bối Bối nữa mà là Minh Vương.

“Ngươi tới rồi, có tìm được người đó không?” Minh Vương thấy Tề Hoan xuất hiện
cùng Mặc Dạ, thì lông mày liền nhíu lại rồi lập tức đặt lực chú ý lên người
Mặc Dạ.

“Tìm được.”

“Ta nhớ… ngươi là Tề Hoan, không phải ngươi là người của Lôi Thần điện sao? Là
người thừa kế được Lôi Thần chỉ định.” Minh Vương nhìn Tề Hoan, đồng thời quay
đầu nhìn Mặc Dạ, phát hiện Mặc Dạ dường như đã sớm biết chuyện này rồi.

“Người khác thì cứ thấy thế, còn ta thì chẳng đồng ý điều gì cả.” Tề Hoan biết
rõ, Lôi Thần và Thiên Lôi đối xử với mình rất tốt, có ơn với mình, dù sao ba
trăm năm ở Lôi Thần điện đều là do bọn họ nhất mực chăm sóc Tề Hoan, bất kể vì
nguyên nhân gì, đây đều là ân tình. Lúc Mặc Dạ không ở bên cạnh nàng, là họ
cho Tề Hoan nơi ăn chốn ở, dù Tề Hoan không biết cái gọi là “có ơn tất báo”
nhưng nàng cũng không muốn trở mặt với hai người.

Chỉ tiếc, nàng không thể hứa hẹn bất cứ điều gì cho Lôi Thần điện, nếu trở
thành người của Lôi Thần điện thì nhất định sẽ phải đối đầu với Mặc Dạ, như
thế thà để nàng chết đi từ lúc trước còn hơn.

Ban đầu khi vừa bước chân vào một thế giới xa lạ, Tề Hoan cũng chưa từng sợ
hãi, nàng chỉ thầm muốn một cuộc sống bình thường, thoải mãi, dễ chịu mà thôi.
Nếu Mặc Dạ không xuất hiện, cuộc sống của nàng hẳn là vẫn bình thản, sau đó
dần dần đi về phía Lôi Thần điện, hợp tình hợp lý trở thành người thừa kế của
Lôi Thần điện.

Nhưng hắn xuất hiện, cuộc sống của nàng lại có thêm một nam nhân, một nam nhân
có thể thay đổi cả cuộc đời nàng, vì hắn, bất kể là buông tay thứ gì, Tề Hoan
đều cam tâm tình nguyện.

“Lúc ngươi ở nhân gian, nghe nói ngươi đã thích một nữ nhân, là nàng sao?”
Minh Vương hỏi Mặc Dạ.

“Hừ, không phải ngài đã dùng kính Luân Hồi nhìn rồi sao?” Mặc Dạ tức giận hừ
một tiếng, khinh bỉ ham mê rình trộm của Minh Vương. (TNN: sau này a cũng thế
thôi, chê người ta làm gì =]])

“Đúng vậy, nhưng lúc nhìn qua kính Luân Hồi, quanh thân nàng ta quấn đầy linh
khí hỗn độn, không thấy rõ được tướng mạo. Không thể không nói, ánh mắt nhìn
người của ngươi cũng không có gì đặc biệt.” Minh Vương nói không hề khách sáo,
Tề Hoan nhăn mũi, nam nhân này hẳn vẫn còn căm tức việc lần trước, đúng là kẻ
lòng dạ hẹp hòi, thế mà lại làm Minh Vương. Háo sắc, ác độc, nhỏ mọn, trở mặt
như trở bàn tay.

“Ta còn nghe nói, Minh Hỏa Tiên Tôn của Tiên giới hiện đang chuẩn bị hôn lễ,
hình như muốn kết hôn với người tên là Tề Hoan…” Nhìn hai người đồng thời quay
mặt nhìn nhau, Minh Vương cười vô cùng sáng lạn.

Tề Hoan quay mặt là do quá kinh hãi, nàng căn bản đã quên mất chuyện này, vừa
trở về điện Lôi Thần đã gặp phải một đống chuyện, đến giờ nàng còn chưa hiểu
mình chạy đến Địa ngục Vô Gian bằng cách nào nữa. Nên từ đầu tới giờ nàng chưa
hề nghĩ đến chuyện hôn lễ ở Minh Hỏa thành.

Về phần Mặc Dạ quay mặt, thì quá rõ ràng rồi, nữ nhân của mình lại thành vợ
sắp cưới của người khác, là nam nhân thì chắc chắn sẽ nổi giận.

“Chúng ta nói chuyện.” Mặc Dạ nhướng mày, trên mặt nở nụ cười khiến lòng người
run rẩy, cánh tay đặt bên hông Tề Hoan từ từ tăng lực.

Cười kiểu này hẳn là sắp tức phát điên rồi. Tề Hoan cúi đầu xuống sợ run, nam
nhân ghen, đặc biệt là Mặc Dạ mà ghen thì thể nào cũng biến thân thành Đại Ma
Vương Cađic (*), vô cùng khủng bố.

(*) nhân vật trong truyện Bảy viên ngọc rồng

“À… Đây là hiểu lầm thôi.” Tề Hoan chớp mắt mấy cái, có trời đất chứng giám,
nàng là bị người khác hãm hại, nàng chưa bao giờ đồng ý cái gì cả.

“Ta hiểu.” Mặc Dạ vẫn mỉm cười, nhưng gân xanh trên trán lại nói rõ tâm trạng
kích động hiện giờ của hắn.

“Ta là người vô tội mà~~~~~~” Tiếng kêu thê thảm dần dần rời xa đài Luân Hồi,
Minh Vương vuốt cằm nhìn hai người đi xa, khóe miệng khẽ nhếch.

“Phụ thân?” hai người vừa đi, Bối Bối một thân hồng phấn xinh xắn như con bướm
nhỏ chạy tới, nhưng cô bé cũng không nhào vào người Minh Vương mà chỉ chạy đến
trước mặt hắn thì ngừng lại. Cô bé rất yêu quý cha mình nhưng hình như phụ
thân không thích cô.

Minh Vương giương mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Bối Bối, dù cho ở nơi tăm tối
như Minh giới, nàng vẫn khác hẳn những kẻ khác, lúc trước không phải vì thế mà
hắn có chết cũng không chịu buông tay sao!

Minh Vương nở nụ cười tự giễu. Hắn ở Minh giới nhìn đủ sinh tử luân hồi, si
tình oán hận của nhân gian, cứ tưởng rằng mình là người thông suốt nhất, ai
ngờ kẻ ngu ngốc nhất lại chính là hắn.

Nếu đã thông suốt, sao phải cưỡng ép giữ nàng lại?

“Phụ thân, người không vui sao?” Thấy sắc mặt Minh Vương thay đổi, Bối Bối cẩn
thận hỏi.

“Đến đây.” Minh Vương không trả lời mà đưa tay về phía Bối Bối.

Dường như Bối Bối rất sợ hắn, do dự một lúc mới cắn môi chậm rãi đi về phía
hắn, thấy vẻ hoảng sợ trong mắt nàng, sắc mặt Minh Vương càng thêm âm trầm,
đưa tay ôm Bối Bối vào ngực.

“Phụ thân, phụ thân, con…” Minh Vương càng ôm càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn
của Bối Bối vì không thở được mà đỏ bừng lên.

“Không được sợ ta, cũng không được rời khỏi nơi này, một bước cũng không được,
nghe rõ chưa?” Giọng nói lạnh lẽo truyền đến bên tai, hắn không buông Bối Bối
ra nhưng cũng dần dần thả lỏng.

“Con nghe rõ.” Bối Bối không hiểu, vì sao phụ thân lại nói những lời này với
mình, từ trước đến giờ, nàng vẫn không nghĩ đến chuyện rời khỏi phụ thân. Phụ
thân không thích mình nhưng mình vẫn thích người a!

Mặc Dạ tìm được một nơi có chút ít dấu tích của quỷ thì dừng lại, ra vẻ “ngã
phật từ bi” nhìn Tề Hoan, không mở miệng nói chuyện. Tề Hoan bắt đầu nổi da
gà, ban đầu còn có thể trừng mắt nhìn hắn, nhưng dần dần Tề Hoan bại trận,
đương nhiên, đây không phải vì mắt của nàng nhỏ mà là do ánh mắt của Mặc Dạ có
lực sát thương quá lớn.

Nàng nhịn không được mở miệng hỏi trước, “Ta chẳng đồng ý hắn cái gì cả, đều
là do bọn họ tự chủ trương.”

“Bọn họ? Bọn họ gồm những ai?” Mặc Dạ đương nhiên không cho rằng Tề Hoan bắt
cá hai tay. Nữ nhân như Tề Hoan, nếu có một ngày nàng không thích hắn nữa,
nàng nhất định sẽ nói thẳng. Chứ không phải loại người thừa dịp hắn không có
mặt mà vụng trộm gả cho kẻ khác.

“Lôi Thần, Lôi Thần hi vọng ta gả cho Minh Hỏa, hơn nữa…” Tề Hoan nhíu mày,
“Hơn nữa, Minh Hỏa từng lừa ta đi gặp Chu Tước, những Tiên Tôn khác dường như
cũng đồng ý việc ta gả cho hắn.” Đừng nói Tề Hoan có thích Minh Hỏa hay không,
bị người khác ép kết hôn, nàng nhất định không đồng ý.

“Nàng đã gặp Chu Tước? Bà ta đưa nàng cái gì?” Thấy Tề Hoan biểu lộ khác
thường, Mặc Dạ hỏi thêm một câu.

“Hỏa tinh.” Tề Hoan thành thật trả lời.

“Coi như không phí công đi.” Mặc Dạ bất đắc dĩ cười, vốn Hỏa tinh là khó lấy
được nhất bởi vì hắn không biết làm sao tìm được Chu Tước, không ngờ Tề Hoan
đánh bậy đánh bạ mà lại vớ được vật này rồi.

Tuy hiện tại việc tu luyện của Tề Hoan chưa xảy ra vấn đề gì, nhưng đó là bởi
vì nàng chưa chính thức tu luyện “Thiên chi đạo”. Một khi nàng bắt đầu, những
ma khí vốn thuộc về Mặc Dạ trong cơ thể nàng nhất định sẽ bạo động. Tu vi của
Mặc Dạ cao hơn Tề Hoan rất nhiều, một khi ma khí bạo động, với thân thể của Tề
Hoan sợ rằng khó mà kiên trì được. Đây cũng là lí do Mặc Dạ không để Tề Hoan
tu luyện tiếp mà một mực chạy đến Địa ngục Vô Gian tìm “Yêu chi đạo”.

Hắn muốn nàng mau chóng luyện thành hai đạo khác, có lẽ sẽ giúp cách biệt Tiên
– Ma cân bằng hơn. Nhưng Tề Hoan lại tu ra thứ lôi điện mà ngay cả Mặc Dạ cũng
không biết nguyên nhân. Song có vẻ lực lôi điện này khá có ích với Tề Hoan nên
hắn cũng không ngăn cản.

“Cái gì mà không phí công, bản cô nương đây còn chưa gả đi đâu, chưa gì đã
truyền tai tiếng thì về sau ta lấy chồng thế nào được chứ!” Tề Hoan bất mãn hừ
hừ hai tiếng.

Mặc Dạ dừng vài giây, rồi cười tủm tỉm nói, “Yên tâm, ta tin nàng trong sạch.”

“…” Tề Hoan trợn trắng mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì phía sau nàng
chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một vòng xoáy màu đen, Tề Hoan chưa kịp kêu
thành tiếng đã bị vòng xoáy khó hiểu kia hút vào.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #123