Bị Nam Tử Đeo Mặt Nạ Bắt Cóc.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Tổ sư bá”. Tề Hoan trong lúc miên man nghe thấy giọng của Linh Vân Tử.

“Ồ, Vân Tử à, ngươi không phải đi tiễn chưởng môn Thục Sơn sao, như thế nào
lại về trước rồi?” Hư Không Tử quay đầu nhìn Linh Vân Tử một thân chật vật,
kinh ngạc hỏi.

“Đệ tử phát hiện trong rừng rậm cách núi Thanh Vân hơn trăm dặm có rất nhiều
đạo sĩ Tu Ma, chưởng môn các phái đến đây xem lễ đều bị vây ở trong rừng.”

“Càn rỡ, Ma Đạo thật sự là khinh người quá đáng rồi! Chúng ta đi xem xem.” Hư
Không Tử nghe xong lập tức nổi cáu, bình thường đều là lão chạy đến sơn môn
người ta gây phiền toái, khi nào thì lại có người dám tìm sơn môn của lão gây
phiền toái đây?

“Không có…nhân tính… quăng mình lại đây rồi bỏ chạy…” Tề Hoan nghe thấy tiếng
cửa bị đá văng, sau đó tiếng động ngừng lại, khóc không ra nước mắt.

Nếu nàng thực sự lâm vào hôn mê đã tốt, mấu chốt là hiện tại nàng giống như
người sống thực vật, hết lần này tới lần khác có thể nghe thấy tiếng người ta
nói chuyện, nhưng lại không nhúc nhích được, đây không phải là muốn mạng của
nàng sao?

Suy nghĩ lung tung cả buổi, Tề Hoan quyết định vẫn là nên nghiên cứu cái phiến
vân kiếp(*) trong bụng cho tốt, nếu không đến một ngày nào đó trong bụng nàng
vừa trời mưa vừa sét đánh, nàng cũng không muốn giày vò mạng nhỏ của mình như
vậy.

(*) cũng là một dạng hình vẽ như Thái cực đồ, cái này là khi chị hấp thụ Lôi
kiếp có được

Tề Hoan một bên nội thị (nhìn vào trong) đan điền, một bên cẩn thận từng li
từng tý tác động đến cái Thái cực đồ kia, không nghĩ tới nó vẫn giống như
trước, đều không thèm đếm xỉa đến nàng.

Ngược lại, cái phiến lôi kiếp kia, bắt đầu không an phận… bắt đầu chuyển động,
linh khí toàn thân Tề Hoan dũng mãnh tiến vào trong đan điền, phiến lôi kiếp
đột nhiên nổ rộng ra, từng đạo ánh sáng màu tím cùng những tia chớp nhỏ màu
trắng trong chốc lát toàn bộ tràn vào bên trong kinh kỳ bát mạch của Tề Hoan.

“Xong đời, cái này toàn thân đều là ** rồi!” Tề Hoan đột nhiên cảm thấy mình
là nhân vật nguy hiểm. Kinh mạch toàn thân của nàng bị lôi kiếp dũng mãnh xông
vào mà chẳng bị ảnh hưởng tí nào, chỉ có điều những tia nhỏ như sợi tóc kia
giống tấm lưới điện màu tím che lại tất cả các huyệt mạch của nàng.

Thế nào mà người ta Tu Tiên đều an an ổn ổn, đến phiên mình sao lại nhiều
phiền toái như vậy, Tề Hoan kêu than. Mặc dù không biết là nguyên nhân gì,
khiến tu vi của nàng trực tiếp từ tiền kỳ Trúc Cơ nhảy đến hậu kỳ Trúc Cơ,
song cũng không làm cho nàng có tí cảm giác vui sướng nào.

Nàng không muốn làm người ăn cua (chơi chữ ý nói làm liều mà lại được lợi),
hấp thu thiên lôi để tăng tu vi, loại chuyện này nàng tuyệt đối không làm lần
thứ hai, về sau nếu thấy khí trời có tia sét dù nói gì nàng cũng không đi ra
ngoài.

Những lôi kiếp kia sau khi phân tán đến toàn thân Tề Hoan xong, dường như hoàn
toàn tĩnh lặng, mà Tề Hoan cũng bởi vì tiêu hao linh khí quá nhiều dần dần
chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, một hồi tiếng động nổ vang đinh tai nhức óc, Tề Hoan
vội vàng bật mạnh ngồi dậy trên giường, không đợi nàng kịp cao hứng vì mình
tỉnh lại, thì đột nhiên cảm giác toàn bộ phòng bắt đầu… lay động.

“Động đất sao?” Tề Hoan kinh ngạc. Tuy còn chưa cảm nhận được mùi vị mình đã
trở lại (chị tỉnh lại ý), song nàng phản ứng cũng nhanh, tiện tay xốc chăn
mỏng lên muốn xông ra phòng ngoài. Trong quá trình chạy trốn nàng còn không
quên cầm theo thanh phi kiếm dùng để “cố định” ở trên tường chạy đi, nói như
thế nào đó cũng là tài sản của nàng.

Đợi đến lúc Tề Hoan chạy ra ngoài, nàng lại bắt đầu hối hận, bên ngoài còn
không có an toàn bằng ở trong phòng đâu, cứ nhìn phế tích của khắp đỉnh núi là
biết, cho dù đỉnh Vong Ưu đều là nhà tranh không chắc chắn lắm, nhưng cũng là
nhà tranh trải qua mưa gió trên trăm năm rồi, địa chấn đơn giản bình thường
sao có thể làm cho sập được?

“Hoan Tử, chạy mau.”

“Hả?” Đột nhiên có một tiếng rống to từ xa xa truyền đến, Tề Hoan còn chưa kịp
phản ứng đã thấy “vèo” một cái, cảm giác mình bay lên trời.

“Má ơi !!” Cúi đầu nhìn thấy mặt đất cách lòng bàn chân mình càng ngày càng
xa, Tề Hoan ngay cả người bên cạnh là ai cũng không thấy rõ, trực tiếp nhảy
lên trên người người nọ.

“Xuống.” Giọng nam trầm thấp cực kỳ quyến rũ vang bên cạnh tai Tề Hoan.

“Không chịu không chịu, chết cũng không chịu.” Tề Hoan nhìn xuống chân mình,
lắc đầu.

“Nếu không ta sẽ ném ngươi xuống.” Trong giọng nói của nam nhân mang theo một
tia lạnh như băng, còn có cả tức giận.

“Ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi. . . . . .”

Tề Hoan vẻ mặt ai oán ngẩng đầu lên nhìn nam nhân bị tay chân mình cuốn chặt
lấy, sau đó hít vào một hơi, người này là ai? Nàng như thế nào chưa từng thấy
qua?

Hơn nữa trên mặt hắn còn mang một chiếc mặt nạ màu đỏ như máu, nhìn rất dọa
người, mặt nạ chỉ lộ duy nhất đôi mắt, má ơi, đó là mắt người sao, tại sao lại
có màu đỏ thế?

Mặc dù Tề Hoan thiếu chút nữa bị một cái liếc mắt này dọa cho choáng váng,
nàng vẫn gắt gao ôm lấy nam nhân kia, nói cái gì cũng không buông tay. Nàng
tuyệt đối sẽ không nói với bất kì ai rằng, mình thực ra là mắc chứng sợ độ
cao.

“Người phái Thanh Vân đều có lá gan nhỏ như vậy?” Dường như đối với việc Tề
Hoan sợ độ cao, giọng nam tử có chút cao lên, đoán chừng là nghi vấn hỏi.

“Ai nói vậy?” Tề Hoan bất mãn căm tức nhìn nam tử, đây chính là danh dự của
mình, tuyệt đối không thể thừa nhận mình nhát gan được.

“Tu vi còn rất thấp.” Tâm tình nam nhân có vẻ đột nhiên tốt lên, cố ý khiêu
khích Tề Hoan.

“Con mắt nào của ngươi thấy tu vi ta thấp.” Mặc dù mình mới tu tiên không đến
năm tháng, thế nhưng đã đến hậu kỳ Trúc Cơ, coi như ăn gian cũng chưa nhanh
bằng mình, vậy mà nam nhân này còn dám nói nàng tu vi thấp.

“Hai mắt.”

“Mắt ngươi bị cận thị à…” Dù sao Tề Hoan cũng không nhìn ra được tu vi của nam
nhân này, bất quá có thể khẳng định tu vi của hắn so với mình còn cao hơn rất
nhiều.

“Này, ngươi thả ta xuống dưới được không?” Bay cả buổi, Tề Hoan cảm giác mình
đã đi xa khỏi núi Thanh Vân, trong lòng có chút bất an, nàng sợ là mình không
tìm được đường về a!

“Không được.” Nam nhân kiên định lắc đầu.

“Đại hiệp, ta chỉ là một đệ tử cấp thấp trên núi Thanh Vân thôi, cũng không có
lỗi gì với ngài, ngay cả con kiến cũng không dám bóp chết, ngài bắt ta làm
gì?” Tuy Tề Hoan không biết Tu Ma giả là cái dạng gì, nhưng không ăn qua thịt
heo cũng đã gặp heo chạy nha. Nam nhân này mặc dù trên người không có ma khí
đen sì sì gì đó, nhưng chỉ cần nhìn cái mặt nạ đỏ như máu đã biết rõ hắn không
phải người tốt rồi. Hơn nữa lúc hôn mê nàng nghe thấy lời kia của Linh Vân Tử,
suy đoán một chút sẽ biết, vị này nhất định là Tu Ma giả.

Mặc dù chính tà lưỡng lập (hai phe phân rõ), nhưng đó cũng phải ở khi Tề Hoan
có năng lực thì mới áp dụng được, còn bây giờ nàng tỏ ra yếu đối một chút chắc
không thành vấn đề, tin rằng sư phụ lão nhân gia sẽ không chú ý đâu.

“Nha!” Nam tử cười khẽ một tiếng, “Đệ tử cấp thấp của núi Thanh Vân lại được ở
trong đỉnh Vong Ưu, chính phái của ngươi lúc nào đã sửa tập tục rồi?”

Con bà nó, không có việc gì ngươi nghiên cứu tập tục của giới Tu Chân chúng ta
làm gì! Tề Hoan vụng trộm trừng mắt liếc nam nhân, dưới đáy lòng nghiến răng
nghiến lợi. Trong giới Tu Chân, có thể ở tại ngọn núi cao nhất, bình thường
đều là chưởng môn các phái cùng các nhân vật cấp trưởng lão, có hơn thì là mấy
đệ tử thân truyền (đệ tử chân truyền), tỷ như nàng vậy. Chẳng qua thông thường
chỗ ở của sư phụ khá xa hoa, chỗ đồ đệ thì đơn sơ, mà chỗ ở của nàng cũng Hư
Không Tử lại vừa vặn ngược lại.

Thì ra cũng là bởi vì cái tòa lâu đài cổ kia của Tề Hoan quá khoa trương, cho
nên thời điểm nàng chạy ra ngoài mới có thể bị người phát hiện.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #12