Ai Bị Áp Đảo?!


Người đăng: dauphaivay

Edit: Sakura

Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

“Xin lắng tai nghe.” Cho dù đang ở thế hạ phong, Mặc Dạ cũng không lộ vẻ kinh
ngạc, vẫn giữ được khuôn mặt tươi cười.

“Nói, ngươi vừa rồi đi đâu?” Tề Hoan hung dữ trừng Mặc Dạ, dám giả ngu với
nàng, liền cho hắn biết rõ sự lợi hại của bổn cô nương.

“Nàng tò mò?” Mặc Dạ nhướng mày, bộ dạng cười mà như không cười càng thêm tà
ác.

“Ngươi nói hay là không nói.” Rõ ràng mình chiếm được thượng phong, nhưng Tề
Hoan lại cảm thấy gió lạnh thổi sau lưng, hình như nàng đã quên mất cái gì đó
rất quan trọng, nhưng lại nghĩ không ra.

“À. . . . . . Nói cho nàng biết cũng không sao, có điều. . . . . .hôn một cái
ta sẽ nói cho nàng biết.” Mặc Dạ nhếch miệng cười đáp, thần thái cực kì vô
lại.

“Ngươi sẽ nói cho ta biết?” Tề Hoan dĩ nhiên không tin, một khi mình bị hắn
chiếm tiện nghi còn không đạt được đáp án mình cần, đây không phải là rất
thiệt thòi sao.

“Nếu không ta hôn nàng cũng được, chịu một chút thiệt hại cũng không sao.”
Nhìn đi, quỷ còn có thể vô sỉ như vậy!

“. . . . . . Này, chi bằng ngươi nói cho ta biết trước?” Tề Hoan đem khuôn mặt
nhỏ nhắn tiến đến trước mặt Mặc Dạ, ôn tồn thương lượng, không biết vì cái gì,
sau khi Mặc Dạ trở về, nàng cảm giác trên người Mặc Dạ có thêm một số thứ
khiến nàng rất động tâm, trong lòng ngứa ngáy, cho nên mới có thể hiếu kỳ như
vậy đấy. . . . ..

Dê vào miệng cọp rồi.

Con ngươi màu đỏ của Mặc Dạ nhíu lại, trong mắt hiện lên một vòng dị sắc,
“Không được, ta không tin nàng sẽ tuân thủ lời hứa.”

Giọng nói chắc nịch, từ đó có thể thấy được, Mặc Dạ hiểu rõ Tề Hoan đến cỡ
nào.

“Ngươi quá đáng, ta có thể dùng danh dự của tổ sư gia phái Thanh Vân cam đoan,
ta tuyệt đối. . . . . .”

Không đợi Tề Hoan nói xong, Mặc Dạ đã dùng một câu chặn lại toàn bộ lời nói
phía sau của nàng, “Tổ sư gia phái Thanh Vân các nàng có mấy thứ đại loại như
danh dự sao?”

Hắn. . . . . . nói đúng rồi, phái Thanh Vân bọn họ từ trên xuống dưới cái gì
cũng dạy, duy chỉ không dạy đồ đệ tuân thủ hứa hẹn, về phần mấy thứ danh dự
này, đừng nói là lão tổ tông, hình như mấy đệ tử bên dưới lão cũng rơi vào
tình trạng thiếu hụt.

“Vậy ngươi muốn thế nào!” Tề Hoan bĩu môi, cô nương nàng bắt đầu không hài
lòng rồi đấy!

“Không bằng. . . . . . Đưa lỗ tai tới đây, ta nói cho nàng biết.” Giọng Mặc Dạ
càng lúc càng trầm, Tề Hoan trong đầu chỉ nghĩ tới làm sao khiến hắn nói ra,
nên không chú ý đến vẻ mặt quỷ dị của hắn, đợi đến khi thân thể úp sấp xuống
người Mặc Dạ, nàng mới vô cùng hoảng sợ phát hiện, Ti Không Lăng trên người
hắn đã tự tháo ra rồi, hơn nữa cực kì nhanh chóng cố định tứ chi của nàng lên
giường. (TNN: chết chưa =]] há há cười hả hê)

Hức… nàng đã nhớ ra, huhu….. Rốt cuộc nàng đã nhớ ra mình quên mất chuyện quan
trọng gì rồi, có vẻ như, phương pháp khống chế Ti Không Lăng, cùng toàn bộ kĩ
xảo, tất cả đều do Mặc Dạ truyền thụ cho nàng nha, thứ này căn bản vốn là bị
hắn khống chế mà!

Vậy mà nàng lại ngu xuẩn đến mức dùng Ti Không Lăng để đối phó Mặc Dạ, a ~
trên thế giới này còn con cừu non nào ngu hơn nàng sao!!!!

Cả người Tề Hoan hóa thành chữ 大 bị cột trên giường, ánh mắt hoảng hốt nhìn
nam nhân đang tiến tới gần kia, giọng điệu vốn cường ngạnh cũng bắt đầu mềm
đi, “Cái kia,…..ta ban nãy chỉ là nói đùa thôi…..không có ý gì khác đâu nha~~”
Ai mà tin chứ! Lời này nói ra ngay cả nàng cũng không tin nổi.

“Nàng nói, ta đương nhiên tin tưởng.” Khuôn mặt Mặc Dạ chỉ cách Tề Hoan không
tới năm phân, tiếng hít thở cùng nhịp tim của hai người đều truyền rõ ràng tới
tai đối phương. Vốn tưởng rằng dùng thực lực cường hãn của mình, bị đè ngã
nhất định là Mặc Dạ, song lại không biết chính nàng đã đánh giá quá thấp tiềm
lực của hắn, sự thật chứng minh, nàng mới chính là người bị đè ngã đó.

“Cho nên. . . . . . không bằng ngươi thả ta ra, chúng ta hảo hảo nói chuyện?”
Dần dần từng bước, cộng thêm nụ cười ngọt ngào, đáng tiếc Tề Hoan không có
thói quen sử dụng mỹ nhân kế, tay Mặc Dạ vừa di động trên người nàng đã thành
công làm cho nụ cười hoàn mỹ kia biến dạng.

“Ta cảm thấy như vậy càng dễ nói chuyện hơn.” Ngôn ngữ tay chân cùng ngôn ngữ
bạo lực vô luận ở giới nào cũng đều thông dụng nha, “Nhìn đi, chúng ta ở chung
thật tốt.”

Tay Mặc Dạ tiếp tục suồng sã vuốt ve bốn phía trên đùi tuyết trắng của Tề
Hoan, hắn có thể cảm giác được rõ ràng thân thể trong lòng bàn tay run nhè
nhẹ. Tuy nàng đã chuẩn bị tốt tinh thần đẩy ngã Mặc Dạ, nhưng đây cũng không
có nghĩa là nàng sẽ không luống cuống a! Cô nương nnàg vẫn còn là hoàng hoa
khuê nữ đó, đã khi nào từng bị nam nhân sờ chân chứ!

“Có thể, nhưng mà, nhưng mà ta cảm thấy. . . . . . Á, ngươi khốn kiếp.” Ngực
bị Mặc Dạ dùng sức cắn một cái, Tề Hoan đau đến thiếu chút nữa khóc thét, bên
trên dấu răng thật sâu chảy ra tia máu tươi. Mặc Dạ cúi đầu liếm sạch máu trên
miệng vết thương, hô hấp nóng rực phun lên ngực nàng, nhắm trúng tim đập đã
mất đi khống chế của Tề Hoan. Rất nhanh, máu ở miệng vết thương đã ngừng lại,
nhưng dấu răng thật sâu vẫn còn đó, giống như. . . . . . giống như đây là ấn
ký thuộc về hắn.

“Nàng là của ta.” Mặc Dạ ngẩng đầu, trong ánh mắt ngoại trừ Tề Hoan ra không
nhìn thấy thứ gì khác, “Nàng là của ta.” Một lần nữa lặp lại, môi Mặc Dạ đã kề
lên môi Tề Hoan.

Đột nhiên, Mặc Dạ giống như nghĩ tới điều gì lại ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc
nói ra một câu, “Không được cắn.”

. . . . . . Tề Hoan vô tội chớp mắt mấy cái, nàng vừa mới định bụng dặn mình
không cắn đấy. . . . . . Lần trước, thực sự là ngoài ý muốn mà ~ đồ nam nhân
nhỏ mọn thù dai.

Lưỡi Mặc Dạ đưa ra lướt qua cánh môi phấn nộn của Tề Hoan, nhẹ nhàng gặm môi
nàng, sau đó đem lưỡi trượt vào trong, quấy đảo tất cả giác quan của nàng,
ngang ngược vơ vét hương vị ngọt ngào trong miệng nàng. Tề Hoan cảm thấy đầu
óc mơ màng, tất cả cảm giác đều tụ về phía lưỡi hai người quấn lấy nhau, thậm
chí nàng còn không phát hiện, xiêm y trên người mình bất tri bất giác đã thiếu
đi một nửa.

Từng bước từng bước hôn lưu luyến triền miên, đem những “âm mưu quỷ kế” vừa
mới chứa đầy trong đại não Tề Hoan xóa sạch, bây giờ nàng chỉ có thể nghĩ đến
một mình Mặc Dạ.

Tề Hoan là đệ tử giỏi học tập, tối thiểu kẻ làm thầy như Mặc Dạ cũng hết sức
hài lòng với thành quả dạy dỗ của mình, sau khi hai người tách ra, hô hấp đều
bất ổn, Mặc Dạ vẫn nằm trên người Tề Hoan, lúc mạnh lúc nhẹ đưa lưỡi lướt qua
vành tai nàng.

Mà Tề Hoan thật vất vả tìm về nhịp thở của mình, đột nhiên phát hiện một tình
huống vô cùng khủng bố, cái kia. . . . . . vật dưới kia là cái gì?!

Tề Hoan trừng to mắt, một cử động nhỏ cũng không dám. Cảm nhận được thân thể
Tề Hoan cứng ngắc, đầu Mặc Dạ vốn chôn bên cổ nàng hơi nâng lên, “Làm sao
vậy?” nam nhân được ăn hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng, thẳng đến khi hắn
đang suy tư xem nên ăn bữa chính trước hay cùng lúc ăn cả món chính lẫn điểm
tâm, thì lúc này không hề báo trước bị ăn ngay một nện.

“Ngươi. . . . . . Ngươi, ngươi, ngươi đừng kích động nha. . . . . .”

Phát hiện tầm mắt Tề Hoan một mực nhìn xuống, Mặc Dạ tà ác mỉm cười, ác ý đem
thân thể hung hăng đặt trên người Tề Hoan, xúc cảm giữa hai chân càng thêm rõ
ràng, khiến Tề Hoan sợ tới mức thiếu chút nữa khóc ầm lên.

“Ta rất tỉnh táo.” Giọng nói đúng là tỉnh táo, thế nhưng ánh mắt lại nóng bỏng
dọa người, Tề Hoan không chút nào nghi ngờ trong chốc lát bản thân mình sẽ bị
gặm đến ngay cả tro cốt cũng không còn, nàng thật sự rất muốn hỏi Mặc Dạ, có
thể hay không chừa cho nàng một chút.

“Thế nhưng mà. . . . . .” Thế nhưng mà thân thể ngươi lại vô cùng không khớp
với lời nói của ngươi a! Nếu vật thể phía dưới kia không còn tính xâm lược như
vậy, thì nàng sẽ rất cảm kích đấy.

“Ta chỉ là vì chuyện tình tối nay, thu một chút lợi tức ngon ngọt mà thôi.
Đừng lo. . . . . .” Tuy trong lòng rất muốn, nhưng đáng tiếc bây giờ còn chưa
phải lúc. Cho dù Tề Hoan chịu, hắn cũng không thể mạo hiểm như vậy.

Thân thể quỷ tiên của hắn vừa tu thành không lâu, oán khí cùng âm khí cường
đại trên người còn chưa luyện hóa hết, nếu tùy tiện đụng vào Tề Hoan, sẽ lưu
lại âm khí trong cơ thể nàng, tu vi hai người chênh lệch quá xa, cái này đối
với nàng tổn thương cực lớn, căn bản Mặc Dạ không dám mạo hiểm.

Có điều, món ăn ngon nho nhỏ này cũng làm hắn vô cùng thống khổ, mắt thấy mỹ
thực mình thèm thuồng bày ra trên bàn, lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đó
là cảm giác thế nào chứ?!

Lời Mặc Dạ nói khiến Tề Hoan khó hiểu chớp mắt mấy cái, thu một chút ngon
ngọt? Nói như vậy tối hôm nay hắn lẻn ra ngoài là bởi vì mình sao? “Ngươi đi.
. . . . .”

Còn chưa nói xong, đột nhiên Tề Hoan cảm thấy trước ngực mát lạnh, đó là bởi
vì. . . . . . Mặc Dạ rút tay ra rồi, mà cái yếm của nàng, không biết lúc
nào đã biến thành tấm vải sát người. . . . ..

“Ngươi, ngươi, ngươi ngươi ngươi. . . . . .” Tề Hoan thở gấp một hơi, thiếu
chút nữa nghẹn lời.

Huhuhu, xong rồi xong rồi, ngoại trừ một bước cuối cùng chưa làm ra, cái gì
nên làm hắn đều làm, chịu thiệt lớn rồi.

Mặc Dạ gian nan ép mình không cúi đầu xuống, không thể nhìn tiếp, bằng không
hắn nhất định sẽ không khống chế được. Nghiêm túc ôm Tề Hoan một hồi, hô hấp
nặng nề bên tai dần dần bình tĩnh xuống, cuối cùng….an toàn rồi! Tề Hoan âm
thầm cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng cũng có chút tiếc nuối, mất mát
nho nhỏ.

Mặc Dạ tùy tiện vỗ tay một cái, Ti Không Lăng bắt đầu dịch chuyển biến thành
một khối vải hình vuông, che thân thể tuyết trắng đã sớm không còn mảnh vải
che thân của Tề Hoan lại. Mặc Dạ xoay người đem Tề Hoan ôm vào trong ngực,
đồng thời, trong tay xuất hiện một giọt nước màu xanh da trời, giọt nước xinh
đẹp kia tỏa ra mùi thơm tinh khiết.

“Đây là. . . . . .” Tề Hoan nhìn xem giọt nước trong tay Mặc Dạ, nhịn không
được nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy linh khí thủy hệ nồng đậm, tiểu Thanh Long
trong đan điền cũng bắt đầu náo loạn hứng khởi.

“Thủy tinh.”

“Đêm nay ngươi đi lấy vật này?” Thứ mà ngay cả tiểu Thanh Long cũng thèm khát,
lại có thể dễ dàng lấy được như vậy? Tề Hoan nhăn mày, ngửa đầu nhìn Mặc Dạ,
có vài phần lo lắng.

“Một giao dịch rất rẻ, người kia cũng bất đắc dĩ mới đem thứ này cho ta, dù
sao trừ ta ra, không còn ai có thể lấy được.” Thanh Long cũng không phải kẻ ai
muốn là có thể gặp, kết giới trong lòng đất kia ngoại trừ quỷ tiên như Mặc Dạ
ra căn bản không ai có thể phát giác được.

Chắc hẳn thời điểm hắn xuất hiện, Thanh Long đã nhận ra được thân phận của hắn
chăng, song Mặc Dạ rất kỳ quái, Thanh Long vì sao lại mang thứ đó giao cho
hắn, câu nói kia chẳng lẽ Thanh Long không biết sao?

“Như vậy bây giờ nó là của ta.” Tề Hoan vô cùng không khách khí tiếp nhận thủy
tinh.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #110