Người đăng: dauphaivay
Edit: Sakura
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
“Ách. . . . . . Cái kia. . . . . .” Tề Hoan nhìn về phía Cửu cô nương. Không
biết nên xưng hô như thế nào, nói sao nàng ấy cũng là mẹ của tiểu hồ ly, gọi
như vậy có chút không thỏa đáng
Cửu cô nương nhìn ra Tề Hoan lúng túng, đưa tay sờ sờ bộ lông mềm trên người
nhi tử, màu đen đã thoáng sạm lại, “Gọi ta là Cửu Nương.”
“Được, Cửu Nương, ta có một số việc cần phải xử lý, đi ra ngoài trước một
chuyến.” Tề Hoan lườm Mặc Dạ một cái, giải thích với Cửu Nương.
“Ừ.” Cửu cô nương chỉ cúi đầu nhìn tiểu hồ ly, không có hỏi xem Tề Hoan đi ra
ngoài làm gì, thuận miệng đồng ý.
Bên ngoài sơn động là một cảnh tượng hoang vu, ngẩng đầu nhìn từ phía chỉ có
mấy đồi đất màu vàng, dưới chân là mảnh đất khô cằn, không có màu sắc đẹp đẽ
gì. Phụ cận thành Nhược Thủy căn bản không có thực vật cùng sinh vật nào sống
sót, cho dù là sinh linh của Tiên Giới cũng cần nước, song nhược thủy lại là
nước chết, không thể nuôi sống bất kỳ sinh linh nào.
“Nói đi, thiên hồn của tiểu hồ ly đâu?” Tề Hoan tức giận, lườm Mặc Dạ đi theo
đằng sau, xem bộ dáng vô tội của hắn Tề Hoan liền không nhịn được nắm chặt
tay, nếu không phải nàng đánh không lại hắn thì. . . . ..
Mặc Dạ nhìn Tề Hoan đè nén phẫn nộ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên,
khóe miệng nhịn không được cong cong, vậy cũng coi như một thú vui tà ác a.
“Vì sao lại cho là ta biết? Mấy năm nay ta đều ở Minh giới nha.” Mặc Dạ sờ sờ
cằm, ý cười trong mắt càng đậm, nhìn, lại tức giận rồi! Hắn xác thực vô cùng
ưa thích bộ dạng tức giận của Tề Hoan a, thật sự là. . . . . . rất có sức
sống. Nếu nàng còn sống, coi như ngày nào cũng gào thét tức giận mình cũng
được, lúc trước, khi nhìn nàng vô thanh vô tức nằm trong ngực, Mặc Dạ đã từng
nghĩ như vậy.
“Hừ, ngươi không phải thần thông quảng đại sao!” Tề Hoan bực bội hừ một tiếng,
dường như ngay từ khi mới quen biết, hắn cơ hồ cái gì cũng có thể làm được,
thật khiến người ta khó chịu mà. (TNN: à cái này gọi là GATO đây =)))
“Vậy à. . . . . .” Mặc Dạ vui vẻ đã tiếp nhận lời ca ngợi của Tề Hoan, “Chẳng
qua, tại sao ta phải nói cho nàng biết? Giao dịch là phải công bằng nha, ta
nói cho nàng nơi giữ thiên hồn của tiểu hồ ly, nàng cho ta cái gì tốt?” Mặc Dạ
nghiêng đầu, cười mỉm nhìn Tề Hoan, trong mắt lưu quang lấp lánh, đen tối
không rõ, nhìn mà không hiểu sao nhịp tim của Tề Hoan cũng tăng lên.
“Như vậy. . . . . .” Con mắt Tề Hoan đảo tròn tròn, ra vẻ hiểu được gật đầu,
“Ta dùng thứ trân quý nhất của mình đổi lấy tin tức này của ngươi, được
không?”
“Trân quý nhất sao?” Nụ cười trên mặt Mặc Dạ ngưng lại, “Nàng nói là trân quý
nhất đấy!” Thứ trân quý nhất của Tề Hoan là cái gì, thực ra Mặc Dạ không biết,
có điều trong ấn tượng của hắn, thứ trân quý nhất của nữ nhân không ngoài
trừ. . . . . . Lúc này hắn trái lại thật sự hi vọng Tề Hoan sẽ nghĩ giống như
những nữ nhân bình thường kia. (TNN: a lại tưởng bở rồi =]])
“Dĩ nhiên, đổi hay không đổi?” Trong nụ cười của Tề Hoan mang theo một phần
giảo hoạt, tuyệt đối nàng sẽ không nuốt lời, nhưng không biết Mặc Dạ có thể
tiếp nhận cái phần đại lễ kia hay không thôi.
“Một lời đã định.”
“Nói cho ta biết thiên hồn của tiểu hồ ly ở nơi nào?” Dường như Mặc Dạ cũng
không sợ Tề Hoan lật lọng, cho nên nàng dứt khoát thu hàng trước trả nợ sau.
“Ở chỗ của Tiểu Ngân, hai ngày sau Tiểu Ngân sẽ chạy tới.” Mặc Dạ tà ác cười
cười, dù sao vẫn là quá non đi, chẳng lẽ tiểu nữ nhân này không biết, không
thể tùy tiện làm giao dịch với ma quỷ sao, rất dễ bị lừa đấy!
“Ngươi sẽ không phải muốn nói cho ta biết, cho dù ta không hỏi ngươi, thì đến
lúc đó Tiểu Ngân cũng sẽ xuất hiện chứ?!” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi, gằn
từng chữ hỏi.
“Có thể nói vậy, không nghĩ tới nàng lại không nhẫn nại như thế.” Mặc Dạ nhún
nhún vai, thần sắc mười phần vô tội, hắn cái gì cũng không có làm, đây hết
thảy đều là do Tề Hoan chủ động nha.
“Coi như ngươi lợi hại.” Mặc Dạ thật đúng là không làm gì cả, bởi vì hắn đã
sớm đào tốt hố rồi chờ nàng ngu ngốc nhảy vô, chẳng qua sau cùng là ai bị
thiệt còn chưa biết đâu, hừ!
Vì giao dịch kia, Tề Hoan tạm thời ở trong động phủ của Cửu cô nương. Tuy động
phủ này thoạt nhìn không được tốt lắm, nhưng dù sao Cửu cô nương tu vi cao
thâm, chỉ cần cho nàng một hố nhỏ, nàng cũng có thể mở ra không gian của bản
thân ở bên trong, một không gian khác thuộc về mình.
Cửu cô nương còn đặc biệt mở cho Tề Hoan một không gian khác, vốn định trang
trí xa hoa một tí, kết quả nàng còn chưa kịp làm gì, Tề Hoan đã đem một đống
đồ dùng trong nhà, nào chậu rửa mặt, ghế nằm, gương, bàn trang điểm, tủ quần
áo, toàn bộ chuyển từ nhẫn trữ vật ra, dáng vẻ kia thoạt nhìn là muốn ở lại
chỗ này mười năm tám năm đấy.
Thấy Cửu cô nương vẻ mặt kinh ngạc, Tề Hoan cũng có chút ngượng ngùng nói,
“Thói quen, thói quen ấy mà.”
“Nha. . . . . .” Cái thói quen này thật đúng là kỳ lạ nha, Cửu cô nương nhịn
không được nhìn thêm vài lần, đống đồ kia thật tiện nghi nha, nhìn cái chậu
rửa mặt kìa, ở trong mắt người bình thường là một kiện pháp bảo khó cầu, song
ở trong tay Tề Hoan, tác dụng duy nhất hình như chỉ để rửa mặt.
Nửa đêm tỉnh lại, Tề Hoan mở ra con mắt nhập nhèm buồn ngủ, phát hiện Mặc Dạ
vốn làm gối ôm cho mình bây giờ không biết chạy đi đâu.
Gần đây Mặc Dạ càng lúc càng giống người bình thường rồi, những đặc tính nên
có của quỷ đang chậm rãi biến mất, rõ ràng nhất chính là độ ấm trên người hắn,
đặc biệt là nơi lạnh lẽo về đêm này. Ôm hắn cùng ôm ấm lô không khác biệt lắm.
Có phải hay không sẽ có một ngày, trừ mình ra, những người khác cũng có thể
nhìn thấy hắn?
Sâu trong lòng đất mấy vạn dặm dưới thành Nhược Thủy, trong một không gian độc
lập màu xanh dương, một con cự long toàn thân xanh thẫm đang nằm, tiếng hít
thở đều đều vang dội khắp không gian.
Phía trước đầu cự long, một nam nhân mặc áo bào trắng đứng thẳng, tóc dài màu
đen xõa tung trên vai, trong mắt lóe ra hào quang màu đỏ máu, trên mặt tươi
cười lại giống như không cười làm cho người ta cảm thấy rét lạnh dị thường,
người này chính là Mặc Dạ vốn đang nằm trên giường làm gối ôm cho Tề Hoan.
Đột nhiên cảm thấy địa bàn của mình xuất hiện một vị khách không mời mà đến,
Cự Long mạnh mẽ mở mắt ra, “Ngươi là ai?” Nó cũng không phẫn nộ, giọng nói
trầm thấp vang dội, đối với Long tộc cao ngạo mà nói, hiển nhiên con rồng này
vô cùng lý trí.
“Ta tới mượn một thứ của ngươi.” Mặc Dạ bình tĩnh nhìn Cự Long biến thành một
lão giả bộ dạng hơn tám mươi tuổi.
“Cái gì?”
“Ta muốn một giọt thủy tinh.”
“Thủy tinh? Các hạ khẩu vị thật lớn a! Ta tu luyện 300 vạn năm, bất quá chỉ tu
ra hai giọt thủy tinh mà thôi, ngươi cảm thấy ta còn vài giọt khác sao?” Lão
long cười lắc đầu, tuy nói thì nói vậy, nhưng trên mặt lão lại không hề có vẻ
đồng ý hay cự tuyệt.
“150 vạn năm trước, Thiên Yêu làm loạn, ngươi dùng một giọt thủy tinh phong bế
một thân tu vi của Thiên Yêu, như vậy còn một giọt kia đâu?” Mặc Dạ cười khẽ,
hắn đã đến, dĩ nhiên phải có mười phần nắm chắc nhất định đem thứ đó bắt tới
tay.
“Tại sao ta phải cho ngươi?” Mí mắt Lão Long cụp xuống, thần sắc có chút mỏi
mệt, lão không thích đám tiên nhân không có tư chất kia, hơn nữa lão thật sự
đã rất già rồi.
“Dù sao ngươi cũng sống không được bao lâu nữa, hoặc là bây giờ ngươi cho ta,
ta hứa sẽ làm một việc giúp ngươi, hoặc là ba ngàn năm sau ta đến thay ngươi
nhặt xác rồi lấy đi, ngươi cảm thấy hai lựa chọn đó cái nào tốt?” Ngữ điệu Mặc
Dạ cũng không phải uy hiếp, mà chỉ đơn thuần nói ra sự thật. Lão Long sống
không quá ba ngàn năm, vốn lão có được sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng đáng tiếc
lại lựa chọn con đường này, nhất định phải dùng máu tươi của mình để thủ hộ
nơi đây, đời này của lão cũng chính là thiêu đốt sinh mệnh của mình mà thôi.
“Thủy tinh ta có thể cho ngươi, nhưng ta muốn hỏi một câu, ngươi chỉ cần thủy
tinh, hay cả bốn loại đều muốn?” Thủy tinh là do vô số Tiên Thiên Thủy Linh
chiết xuất thành, bất luận kẻ nào chỉ cần có được một giọt liền có thể khống
chế nước trong thiên địa, mà thủy tinh còn chứa kịch độc, cho dù toàn bộ nhược
thủy thông thiên trong ngoài thành Nhược Thủy cũng không đáng sợ bằng một giọt
thủy tinh.
“Bốn loại.” Nhìn giọt thủy tinh hình giọt lệ màu xanh lam trôi nổi trong lòng
bàn tay, khóe miệng Mặc Dạ hơi cong lên, tay phải co lại, đem hào quang màu
xanh lanh đó giấu đi. “Như vậy, ngươi muốn ta giúp ngươi điều gì?”
“Trước khi ta chết, ta hi vọng ngươi thông tri với chủ nhân nơi này, bảo nàng
rời xa thành Nhược Thủy.” Sau khi lão chết, nhược thủy ở đây không còn bị
khống chế, người chết đi sẽ không ít.
Lão già rồi, đã tính không ra người ứng kiếp có đến hay không, vì vậy biện
pháp an toàn nhất là để mọi người rời đi. Tứ đại chủ thành của Tiên giới, ba
nghìn năm sau, sợ sẽ biến thành tử thành rồi.
“Có thể, như vậy, cáo từ, Thanh Long.” Trong mắt Mặc Dạ lóe ra hào quang màu
đỏ máu quỷ dị, hắn sẽ tuân thủ ước định sao? Ai mà biết được! Hắn là quỷ tiên,
Tiên giới chết bao nhiêu người lại có quan hệ gì tới hắn, dù sao vĩnh viễn đều
là kẻ địch.
Thời điểm Mặc Dạ lặng yên không một tiếng động trở về giường của Tề Hoan, Tề
Hoan nằm thẳng trên giường, chăn mỏng kéo đến ngực phập phồng theo tiếng hít
thở của nàng.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm dáng ngủ của nàng rất lâu, sau đó mới cẩn thận từng li
từng tí kéo chăn ra, đang chuẩn bị lên trên giường, thì đột nhiên mắt Tề Hoan
mở to, một miếng vải đỏ linh hoạt như rắn đem Mặc Dạ còn không kịp phản ứng
trói chặt lại.
“Ti Không Lăng?” Khó khăn cúi đầu nhìn xuống, thấy tầng vải đỏ bọc trên người
mình kia, lại nhìn Tề Hoan. Thật sự là thông minh a, vậy mà biết dùng thứ
này để đối phó hắn.
“Ta nhớ được ngươi đã từng nói với ta, hình như Ti Không Lăng có thể trói được
quỷ thần. . . . . . Hừ hừ.” Tề Hoan hơi nhỏm dậy, hai tay khoanh trước ngực,
vẻ mặt đắc ý, cuối cùng đã trói được hắn treo ngược lên rồi.
“Nha. . . . . . Xem ra câu nói tự gây nghiệt không thể sống này thật đúng là
có đạo lý.” Vì sợ hắn có cơ hội giãy giụa, Tề Hoan còn đem cổ, ngón tay, thậm
chí ngón chân hắn đều cố định lại.
“Tới đây.” Tề Hoan ngoắc ngoắc ngón tay, trên Ti Không Lăng sinh ra một sức
mạnh cực lớn, mạnh mẽ kéo Mặc Dạ tới trước mặt Tề Hoan.
Đem Mặc Dạ động cũng không động được ấn ngã xuống giường, Tề Hoan ôm chăn,
đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống nhìn Mặc Dạ, vẻ mặt gian trá.
Hừ, dám thừa dịp nàng ngủ chuồn êm ra ngoài, không biết sau lưng nàng đã làm
mấy việc xấu xa gì, không thể tha thứ! Muốn làm chuyện xấu, sao có thể bỏ quên
nàng đây này!
“Biết sai ở chỗ nào chưa?” Tề Hoan đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo vênh váo. Nông nô
xoay người khởi nghĩa, nàng muốn đả đảo giai cấp địa chủ.