Người đăng: dauphaivay
Edit: Sakura
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
“Ngươi cũng muốn đi thành Nhược Thủy sao?” Tuy Ngọc Long Nhi cùng Minh Viêm
đều vô cùng nghi ngờ, nhưng Ngọc Long Nhi vẫn nhẫn nại hỏi một câu, còn Minh
Viêm tự nhận là không quen biết Tề Hoan, nên không tùy tiện mở miệng.
“Đúng vậy a, Nhị thúc nói dẫn ta đi gặp lão tổ tông của phái Thanh Vân chúng
ta.” Tề Hoan trả lời, “Các ngươi cũng đi?”
“Cha ta một trăm năm trước đã tấn chức tiên tôn, được mời tới.” Ngữ điệu Minh
Viêm tuy rất hời hợt, nhưng trên mặt lại tràn đầy đắc ý làm người ta nhìn thấy
rõ ràng, nếu người không biết còn tưởng là hắn tấn chức tiên tôn nữa đấy.
“Nha.” Tề Hoan gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Nếu là 300 năm trước, địa vị tiên
tôn tuyệt đối làm cho người vọng tưởng. Song sau 300 năm, nàng đối với vị trí
tiên tôn đã không còn khái niệm gì nữa rồi, hai vị thúc thúc của mình đều là
tiên tôn, trong đó còn có một người là đệ nhất tiên tôn, nhìn kiểu gì cũng vẫn
là bộ dạng bình thường, cũng không có mọc thêm vài cái đầu.
“Vậy ta đi trước, chờ tới thành Nhược Thuỷ sẽ tới tìm ngươi nha Ngọc Long
Nhi.”
Tề Hoan còn chưa nói xong, đã nghe tiếng Thiên Lôi vọng qua, “Nha đầu chết
tiệt kia, còn không nhanh lên cho ta, ngươi đem linh lực của lão tử cho không
đấy à!” Khởi động Truyền tống trận đều cần dùng linh lực của bản thân thúc
đẩy, Thiên Lôi vì biểu hiện thân phận của mình, không, hẳn là vì thân phận lão
ca của hắn, nên liền đặc biệt khởi động truyền tống trận một cách hoành tráng,
kết quả lãng phí linh lực càng nhiều.
Tề Hoan lề mề trong chốc lát, linh khí trong cơ thể hắn đã bị hấp thu một phần
mười rồi, tuy rất nhanh được bổ sung, nhưng lão gia hắn cũng đã vô cùng khó
chịu rồi.
“Đã biết, đã đến ~ thật nhỏ mọn mà. Long Nhi đừng quên tìm ta nha.” Tề Hoan
kín đáo đưa cho Ngọc Long Nhi một cái ngọc phù truyền âm, sau đó vội vội vàng
vàng chạy vào trong truyền tống trận.
Tề Hoan chỉ cảm thấy trong không trung như dấy lên vô số pháo hoa, không đợi
nàng cẩn thận thưởng thức, người đã bị đưa tới một tòa thành màu xanh dương.
Thiên Lôi quên giải thích cho Tề Hoan, kỳ thật cái cảnh sắc đồ sộ kia là cho
người khác thưởng thức đấy, bọn hắn tiến vào Truyền Tống Trận, không có cơ hội
chứng kiến. . ..
Vừa ra khỏi Truyền Tống Trận, Tề Hoan đã nhìn thấy một nữ tử mang khăn che
mặt màu xanh phía trước, đang đi về phía Lôi Thần, làn váy màu xanh
theo bước chân của nàng giống như từng gợn sóng lăn tăn.
“Y phục này. . . . . . khẳng định rất đáng tiền!” Nghe xong Tề Hoan đánh giá,
Lôi Thần đi ở phía trước liền lảo đảo, sau đó bước nhanh lên hai bước, kéo
giãn khoảng cách với Tề Hoan. Hắn vậy mà còn trông cậy Tề Hoan sẽ
nhìn ra được cái gì xâu xa, quả nhiên ý nghĩ của mình quá là mơ
tưởng hão huyền rồi.
Tuy ở đây chỉ có một người nghênh đón Lôi Thần và Thiên Lôi, nhưng cũng đủ
để thấy mặt mũi Lôi Thần lớn cỡ nào, bởi vì nữ nhân này chính là thành
chủ của thành Nhược Thủy – Thủy Linh.
Lúc Thủy Linh đi tới hình như có lơ đãng nhìn qua Tề Hoan, thời gian ánh
mắt dừng trên mặt nàng hơi lâu một chút, song rất nhanh liền đưa tầm mắt
chuyển qua trên người Lôi Thần.
“Lôi Thần đại ca, ta còn tưởng rằng huynh sẽ không tới chứ.” Thủy Linh xưng
hô với Lôi Thần rất là thân mật, xem Lôi Thần vẻ mặt mỉm cười, đoán chừng quan
hệ của bọn họ rất tốt.
“Cuộc sống bình yên cũng quá nhàm chán rồi, nếu bọn hắn thích chơi, ta đương
nhiên phụng bồi.” Lôi Thần cởi mở cười to, Tề Hoan nhịn không được liếc mắt
nhìn Thiên Lôi đứng bên cạnh, sau đó than thở, là hai huynh đệ, lớn lên
cùng nhau, vì sao khi cười to, tiếng cười của Lôi Thần làm tâm tình
người ta vui sướng, mà tiếng cười của Thiên Lôi lại giống như quái
thú muốn ăn thịt người ?!
“Tiểu Hoan tử, tới tới, làm quen với Thủy Linh tỷ tỷ của ngươi.”
Tỷ tỷ? Tề Hoan đầu đầy hắc tuyến, nàng mới hơn một ngàn tuổi thôi a, vị Thủy
Linh “Tỷ tỷ” này cho dù dùng xưng hô tằng tằng tằng tằng tằng tỷ tỷ
cũng vẫn còn dư dả đó nha~
*tằng: là xưng hô chỉ quan hệ họ hàng cách 4 đời (bằng với ‘cố’ của VN mình, trên ‘ông bà’ 1 tầng)
“Lôi Thần đại ca đừng đùa, ngươi là Tề Hoan à, ta thường xuyên nghe Lôi
Thần đại ca nhắc tới ngươi đấy, gọi ta Thủy Linh là được rồi.” Giọng nói của
Thủy Linh vô cùng êm tai, nhẹ nhàng lại làm cho người nghe mát lòng mát
dạ, hơn nữa thái độ của nàng gần gũi, khiến hảo cảm Tề Hoan đối
với nàng tăng lên gấp đôi.
“Xin chào.” Tề Hoan không biết nên xưng hô thế nào với Thủy Linh, cái bối
phận này quá rối loạn rồi, vẫn là đợi thân nhau rồi bàn sau. Thủy Linh
chớp mắt mấy cái, nhìn ra Tề Hoan xấu hổ, trong mắt hiện lên ý cười, không
nói gì nữa.
“Lôi nhị ca, huynh như thế nào cũng tới?” Trông thấy Thiên Lôi, Thủy Linh có
chút kinh ngạc, ngày thường nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì, thì một trong
hai huynh đệ nhất định sẽ ở lại Lôi Thần điện, đây cũng là lý do
vì sao Lôi Thần trở thành đệ nhất tiên tôn, mà Thiên Lôi chỉ xê xịch
so với hắn một chút, lại không đứng trong hàng ngũ chín đại tiên
tôn.
“Hắc hắc, ta cũng già rồi, đi lăn lộn một chút mới tốt cho dưỡng lão
nha!” Thiên Lôi cười hắc hắc, ánh mắt nhìn Tề Hoan càng nóng bỏng. Người
thừa kế mà hắn tìm khắp nơi đã xuất hiện, thì hắn cần gì phải
phấn đấu quên mình nữa chứ.
Cố gắng nhịn mấy trăm năm đem Tề Hoan bồi dưỡng thành lão đại của Lôi Thần
Điện, đến lúc đó trời đất bao la hắn liền mang theo lão bà đi khắp nơi tìm
người gây phiền toái, đánh không lại thì lôi lão ca tới quần ẩu. . . . . .
Cái này chính là chí hướng lớn lao của Thiên Lôi.
“Lôi nhị ca vẫn còn tuổi trẻ vô cùng mà, thôi đừng đứng ở đây nói chuyện,
chúng ta về thành rồi nói tiếp.” Trông thấy xung quanh người tới
càng lúc càng đông, Thủy Linh gật nhẹ đầu với mấy người, rồi quay
đầu dẫn đường cho đám Lôi Thần.
Bởi vì có người bên cạnh, nên Tề Hoan không nói gì với Mặc Dạ, chỉ có
thể làm bộ như không thấy hắn, có điều, bây giờ Mặc Dạ hiển nhiên
đang ở tình trạng áp suất thấp.
Quá phận chính là, rõ ràng quỷ có thể bay đi, Mặc Dạ lại cố ý ghé vào trên
lưng Tề Hoan, cảm giác như cõng một ngọn núi lớn lê lết hai vạn năm vậy.
“Nam nhân, ngươi quá nhỏ mọn rồi.” Không phải chỉ không nói với hắn mình
quen Minh Hỏa Chân Quân thôi sao, lại dám như vậy với nàng. Tề Hoan rốt cục
nhịn không được lầm bầm một câu.
“Có áp lực. . . . . . mới có động lực. . . . . .” Mặc Dạ cười tủm tỉm treo
trên người Tề Hoan, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương. Lúc trước sở dĩ muốn
chuyển sang tu thành quỷ tiên, chỉ vì trái tim chống đỡ ma lực đã bị
hắn móc ra, số lượng tâm đầu huyết (*) tu được từ bé cũng cho Tề
Hoan uống rồi, cho dù tiếp tục tu ma cũng không đạt được trình độ
như trước, chẳng thà chuyển sang tu quỷ, vừa may quyển bí kiếp vốn
nên bị tiêu hủy lại ở trên người hắn. Bây giờ nhớ lại, quyết định
của mình quả nhiên sáng suốt, ít nhất tu quỷ khiến hắn có thể
quang minh chính đại kè kè bên người nữ nhân này, thay nàng giải
quyết phiền toái.
(*)tâm đầu huyết: máu trong tim, màu vàng, khác với máu bình thường, nơi tích
tụ tu vi của tu chân giả.
Câu nói sau cùng kia, nếu một ngày nào đó để Tề Hoan biết được, tu vi của
Mặc Dạ vậy mà có thể sánh ngang với Lôi Thần, nhất định sẽ kích động
mà kêu thành tiếng. . . . ..
Hóa ra hắn chính là kim bài hộ mệnh! Nhìn tâm tình Mặc Dạ xuống thấp,
lúc ấy Tề Hoan chính là an ủi Mặc Dạ như vậy đấy, ngươi có thể coi như mình
đang bảo vệ trân bảo tuyệt thế, đừng hoài nghi, cái trân bảo tuyệt
thế kia chính là chỉ nàng.
“Ngươi quá nặng rồi.” Tề Hoan phàn nàn nói, quỷ không phải là không có cân
nặng sao, như thế nào Mặc Dạ càng lúc càng giống người bình thường rồi, mà
ngay cả trên người cũng bắt đầu xuất hiện một chút độ ấm.
“Ta tin tưởng dưới áp lực của ta, nàng sẽ dũng cảm tiến lên.” Dùng tay sờ
sờ mặt Tề Hoan, Mặc Dạ không hề có ý định buông tha nàng.
“Chờ ta đi học được vài cách bắt quỷ của cao thủ, nhất định sẽ bắt
ngươi đầu tiên!”
“. . . . . . Ngay cả vẽ Thanh Tâm Phù cũng vẽ sai —— nàng sao?” Một câu bao
hàm vẻ chế giễu trắng trợn của Mặc Dạ suýt chút nữa khiến Tề Hoan
phát điên ngay tại chỗ, chuyện mất mặt như vậy đừng có nói ra được
không! Hơi quá đáng nha, nàng rõ ràng đã thiêu hủy toàn bộ số bùa
vẽ sai rồi, nam nhân khốn kiếp này làm sao mà biết được?
Mặc dù thiêu rồi, nhưng Tề Hoan hiển nhiên không nhớ ra số lượng lá bùa
bị thiêu hủy kia, mấy vạn tờ giấy cho dù đốt thành tro, thì nó
cũng sẽ chất thành một đống được không!
Nói không nói được, đánh cũng đánh không lại, Tề Hoan im lặng một hồi lâu,
cuối cùng túm lấy cánh tay đang bám trên vai mình xuống, dùng sức
cắn một ngụm, rất có cảm giác nha, chỉ tiếc là không thấy máu.
Động tác này đối với Tề Hoan mà nói rất bình thường, nhưng ở trong
mắt người khác lại vô cùng quái dị, bởi vì ngoại trừ nàng ra, tất
cả mọi người đều không ai nhìn thấy Mặc Dạ.
“Tiểu Hoan tử, ngươi làm sao vậy?” Trông thấy động tác kì quái của Tề
Hoan, Thiên Lôi vẻ mặt mờ mịt, nha đầu kia như thế nào vừa đi vào thành vẻ
mặt liền hớt ha hớt hải như vậy?
“Không có, ha ha, không có chuyện gì.” Tề Hoan cười ngây ngô hai tiếng.
Thiên Lôi cũng không nghĩ nhiều, túm tay nàng đi nhanh về phía trước,
lúc bị Thiên Lôi túm, Tề Hoan chỉ lảo đảo một cái, mà Thiên Lôi thì
cảm thấy khí lực của Tề Hoan ấy vậy mà thay đổi rồi, hắn kéo một
phát mà lại không kéo được nàng. Còn tưởng Tề Hoan đang đùa giỡn
với mình, vì vậy Thiên Lôi dùng sức kéo phát nữa. Cũng may Mặc Dạ
phản ứng nhanh, lập tức buông Tề Hoan ra, kết quả hắn trông thấy thân
thể nhỏ nhắn của Tề Hoan hóa thành một đường cong duyên dáng lao về
phía Thiên Lôi.
“Nhị thúc của ngươi có lợi hại không!” Thiên Lôi vẻ mặt đắc ý.
“. . . . . .” Tề Hoan đầu đầy hắc tuyến, quay đầu nhìn Mặc Dạ đứng trong đám
người đang mỉm cười với nàng, nghiến răng nghiến lợi.
Các tiên tôn khác đã sớm tới phủ đệ của Thuỷ Linh, cho nên Thuỷ phủ vốn trong
trẻo lạnh lùng nay lại náo nhiệt vô cùng.
Đương nhiên người đến không riêng gì Tiên Tôn, bình thường bọn họ đều mang
theo người nhà, có đồ đệ thì lôi kéo đồ đệ, có nhi nữ thì lôi kéo nữ nhi,
nhưng dù sao vẫn là số ít so với Đoạn Tuế Tiên Tôn mang theo tất cả đồ đệ và
đồ tôn như vậy.
Lúc Lôi Thần hỏi thăm Đoạn Tuế Tiên Tôn, Thủy Linh vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ,
tuy biết phái Thanh Vân đoàn kết, nhưng ngài cũng không cần thiết phải mang
theo bảy tám đồ tử đồ tôn tới a.
“Lôi Thần đại ca, huynh quen Đoạn Tuế Tiên Tôn?” Trước kia chưa bao giờ thấy
Lôi Thần hứng thú với vị tiên tôn nào, Thủy Linh nhịn không được tò mò. Tuy
nàng thật bất đắc dĩ với Đoạn Tuế, nhưng không thể không nói, đồ tử đồ tôn hắn
mang lên, thực lực cùng tư chất đều là số một, tu vi của đồ đệ và đồ tôn theo
thứ tự là Bát Trọng Thiên cùng Thất Trọng Thiên, ngay cả ba tằng đồ tôn (*)
vừa phi thăng không lâu cũng có một người là ngũ trọng thiên, hai người lên
muộn hơn là tứ trọng thiên.
(*) tằng đồ tôn: đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ mình =]]
Đương nhiên Thủy Linh biết rõ đây là một thế lực khủng bố tiềm ẩn, cho dù một
môn phái năng suất cao tới đâu, cũng không có khả năng xuất hiện bảy tám tiên
nhân mang thực lực này chỉ trong mười vạn năm, nhưng cố tình phái Thanh Vân
lại có được màn khủng bố này.
Trách không được Tử Tiêu Tiên Tôn và Bích Lưu Tiên Tôn ngày nào cũng vắt óc
suy nghĩ xem làm sao diệt trừ đám người phái Thanh Vân, đáng tiếc cho dù năm
đó phái hai tiên nhân xuống, thì phái Thanh Vẫn vẫn phát triển tốt như thường.
“Tiểu Hoan tử cũng là đệ tử của phái Thanh Vân, lần này mang nàng tới chính là
muốn tìm sư phụ của nàng.” Lôi Thần vẻ mặt bất đắc dĩ, đáng tiếc mình không
thể hạ giới, bằng không chuyện thu Tề Hoan làm đồ đệ sao có thể đến lượt phái
Thanh Vân. Thật đúng là không công nhận đại lễ, bản thân mình còn phải nhận ân
tình của họ.
“A?” Thuỷ Linh trước nay luôn vô cùng bình tĩnh, giờ phút này cũng không nén
nổi vẻ mặt kinh ngạc, nàng nhớ rõ ba tằng đồ tôn của Đoạn Tuế tiên tôn hình
như vừa phi thăng mấy trăm năm thôi, làm sao bây giờ ngay cả đồ đệ của tằng đồ
tôn cũng phi thăng rồi? Cho dù phái Thanh Vân nhân tài đông đúc, năng suất cao
cũng không cần khoa trương như vậy chứ.
“Sư tổ bọn họ đã đến sao?” Tề Hoan có chút không nhịn nổi nữa hỏi thăm, đã rất
lâu không được gặp sư phụ lão nhân gia rồi, không biết hắn sống thế nào, có
nhớ đồ đệ bảo bối là nàng đây hay không.
Kỳ thật chuyện này căn bản không cần hỏi, Hư Không Tử tất nhiên sẽ trả lời như
thế này, chỉ cần không có con là cuộc sống của sư phụ sẽ trôi qua rất tốt, nhớ
thì đương nhiên là nhớ rồi, chính là ngày nào cũng phải nghĩ xem hôm nay con
có đắc tội với tôn thần nào không, ngày mai sư phụ có cần phải dọn đồ chạy
chối chết hay không ……
“Ta mang ngươi qua.” Thủy Linh gật gật đầu với Lôi Thần, rồi kéo tay Tề Hoan
đi ra ngoài.
Tiên tôn tới Thuỷ phủ đều ở tại cung điện bên trong, đại khái là do phong cách
của Tiên Giới, nên phủ thành chủ của tứ đại chủ thành đều vô cùng hoa lệ, cung
điện xa hoa lộng lẫy. Tề Hoan theo Thuỷ Linh đi qua một cây cầu, đã thấy bên
trong tiểu lương đình bằng nước, có hai lão già râu tóc bạc phơ.
Hai người kia bộ dáng tiên phong đạo cốt, vô cùng thoả mãn hình tượng tiên
nhân trong lòng Tề Hoan. Tuy bây giờ nàng nhìn đâu cũng là thần tiên, hơn nữa
còn có thần tiên địa vị tối cao, nhưng bọn họ nhìn sao cũng không giống, trong
suy nghĩ của Tề Hoan, thần tiên vốn nên râu tóc bạc phơ, đứng trên đám mây,
vạt áo tung bay mới đúng.
Đáng tiếc đáp mây bay trên Tiên Giới chỉ có Lôi Thần cùng Thiên Lôi, hiện tại
thêm nàng, mà cả ba người bọn họ…e là đời này cũng không đạt được tiêu chuẩn
tiên phong đạo cốt rồi.
“A, sao Thủy Linh tiên tôn lại tới đây?” Trông thấy Thủy Linh cùng Tề Hoan,
hai lão giả đang đánh cờ đều đứng dậy, tuy tướng mạo chênh lệch, nhưng hai
người họ thật ra không lớn tuổi hơn Thuỷ Linh.
“Đoạn Tuế tiên tôn, đây là đệ tử của phái Thanh Vân các ngươi, ta đặc biệt
mang nàng tới.” Thủy Linh cười cười đem Tề Hoan đưa tới trước mặt lão giả mặc
trường bào màu xanh nhạt.
“A?” Đoạn Tuế cũng há hốc mồm, đệ tử môn phái mình lúc nào thì phi thăng
rồi, hắn làm lão tổ tông vậy mà không biết? Đám tiểu tử vô liêm sỉ kia hằng
ngày làm ăn kiểu gì thế, “Nha đầu, thằng nhóc sư phụ vô liêm sỉ kia của ngươi
là ai?”
“Ách. . . . . . Hư Không Tử.” Tề Hoan thấy vẻ mặt lão tổ tông khó chịu, vẫn là
nhỏ giọng bán rẻ sư phụ mình.
“Thằng nhóc sư phụ khốn kiếp kia của ngươi thu nhận ngươi lúc nào?” Tuy biết
Tề Hoan không nói dối, nhưng Đoạn Tuế vẫn còn chút kỳ quái, bởi vì hắn căn bản
nhìn không thấu công pháp tu luyện của Tề Hoan, kia tuyệt đối không phải bất
kì điển tịch nào được truyền thừa trong phái Thanh Vân.
“Lúc sư phụ đạt tu vi Độ Kiếp kỳ xuống núi rèn luyện, rồi mang đệ tử về sơn
môn. . . . . . Sau đó không tới hai mươi năm, hắn liền phi thăng rồi.” Tề
Hoan bổ sung một câu, tỏ vẻ bất mãn của mình, chưa thấy qua sư phụ nhà ai vô
trách nhiệm như vậy đấy!