Người đăng: dauphaivay
Edit: Sakura
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ
Cuối cùng Tề Hoan đương nhiên không bỏ trốn cùng Mặc Dạ, nhưng ngược
lại nàng đã tìm được cơ hội rời khỏi Lôi Thần Điện.
Đối với nàng mà nói, cho dù tiếp tục ở lại Lôi Thần Điện, thì tiến bộ
cũng sẽ không lớn, dùng 300 năm để khống chế thành thạo lực lôi
điện trong tay đã là cực hạn rồi, muốn hấp thu lôi điện thuộc top 10
trong Lôi Thần tháp không thể chỉ dựa vào khả năng khống chế lôi
điện, mà còn dựa vào may mắn, đương nhiên, cũng không thể thiếu thời
gian. Đối với tiên nhân, thứ vô dụng nhất chắc hẳn chính là thời
gian rồi.
Tuy Tề Hoan cho rằng vận may của mình không tệ, nhưng nàng lại không
định tiêu hao mấy vạn năm để tìm hiểu cái thứ kia, quá lãng phí tâm
tình, huồng hồ có Mặc Dạ bên cạnh, nàng làm gì có nhiều tâm tư tu
luyện chứ.
Cũng may công pháp tu luyện của nàng không cần tu tâm đạo gì đó, thanh tâm
quả dục đối với nàng mà nói thật sự quá mức khủng bố rồi, nếu nàng tu luyện
giống Hư Không Tử, đoán chừng ngay cả đột phá Kết Đan kỳ cũng là vấn đề.
Vốn dĩ Tề Hoan chuẩn bị rời khỏi Lôi Thần Điện, thế nhưng không đợi
nàng đi tìm Lôi Thần nói chuyện, thì Lôi Thần đã tới tìm nàng
trước.
Đứng ngoài Lôi Thần tháp, trong tay Tề Hoan còn dang nhéo nhéo tiểu
hồ ly do lôi điện biến thành, tuy chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng lại
giống y hệt tiểu hồ ly bị Thiên Vũ tiên tôn bắt đi. Cứ ở Lôi Thần
điện chờ tin tức, song trong lòng Tề Hoan luôn bất an, nàng cũng không
muốn khi mình nhận được tin, lại là tin tiểu hồ ly bị người ta lột
da ăn sạch.
Nhìn tiểu hồ ly chớp nhoáng trong tay Tề Hoan, Lôi Thần vui mừng
nhếch miệng cười cười, rồi cất bước đi về phía nàng, “Tiểu Hoan
Tử, ngươi không phải muốn đi tìm sư phụ sao, vừa may chín đại tiên tôn
của Tiên giới đang chuẩn bị cử hành đại hội, đoán chừng sư tổ cùng
các trưởng bối của ngươi cũng sẽ tới đó.”
“A? Thật sao?” Tề Hoan vẻ mặt kinh hỉ. Tuy cách biệt hơn 1000 năm đối với
tiên nhân mà nói cũng không phải quá lâu, nhưng đối với nàng thực sự
đã xa xôi rồi. Tuy nàng đã thành tiên, nhưng trước mắt nàng còn chưa
có cảm giác làm thần tiên.
“Ừ, lại nói chuyện này còn có chút liên quan tới ngươi.” Thấy Tề Hoan hưng
phấn như vậy, Lôi Thần gật đầu cười.
“Liên quan tới ta?” Nàng là người mới đến, vừa lên Tiên Giới đã bị ném tới
Thiên Ma giới, ngoại trừ Minh Hỏa Chân Quân ra, trên cơ bản không ai biết
nàng, lại có 300 năm ở Lôi Thần Điện, nàng cũng không có khách ghé thăm gì,
ngoại trừ cái người không biết tên bị Lôi nhị thúc ném ra khỏi Lôi
Thần Điện, hình như không còn ai khác biết nàng mới phải.
“Đúng vậy a, việc ngươi làm với tên đồ đệ của Độ Vọng tiên tôn kia,
thế nhưng lại rất uy phong đó.” Lôi Thần cười như không cười liếc xéo
Tề Hoan, nha đầu kia tự cho rằng việc mình làm không ai phát hiện,
lại không biết, những chuyện xảy ra trong phạm vi Lôi Thần điện, không
có chuyện gì qua được mắt hắn đấy.
Đồ đệ của Độ Vọng tiên tôn mơ tưởng muốn kết thành đạo lữ với Tề Hoan,
thậm chí còn có lần động tay động chân với nàng, tuy cuối cùng bị
Thiên Lôi ném ra ngoài, nhưng Thiên Lôi ngại mặt mũi của Độ Vọng tiên
tôn, nên cũng không làm gì quá đáng. Kết quả Tề Hoan thế mà lại
thừa lúc tiểu tử kia hôn mê, thoát y của hắn, chỉ để lại mỗi đồ
lót, rồi dùng Khổn Tiên Thằng (dây trói của tiên giới) treo ngược
trên cửa thành Kinh Lôi suốt hai ngày. Hai ngày sau, may mà có người
tốt bụng cứu hắn xuống.
Mặc dù bị thua thiệt, nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói không
được ai đã cởi hết quần áo rồi treo ngược hắn lên. Tề Hoan làm
loại chuyện này đã sớm quen rồi, sao có thể để lộ sơ hở, Độ Vọng
tiên tôn cũng chỉ có thể cam chịu thiệt thòi, bực tức trở về. Dù
sao nơi này là địa bàn của Lôi Thần Điện, hai vị tiên tôn trong Lôi
Thần điện cũng không phải chỉ để trưng bày cho đẹp mắt, y cũng không
muốn xông vào Lôi Thần điện tìm chết.
Nếu ở bên ngoài đánh nhau bất luận sống hay chết còn dễ nói, nếu tiến vào Lôi
Thần Điện, kia tuyệt đối là làm thức ăn cho người ta.
Chuyện của chín đại tiên tôn vốn đã không còn là bí mật, bọn họ ai
nấy đều nhìn đối phương không vừa mắt, huống hồ Lôi Thần lại được
xưng là đệ nhất tiên tôn, rất nhiều người bất mãn với hắn. Mượn
chuyện này, Độ Vọng tiên tôn liền tổ chức đại hội, một lần nữa
quyết định địa vị bài danh của chín đại tiên tôn.
Kỳ thật, chuyện này kể ra rất nhàm chán, thế nhưng ở Tiên Giới, ngoại trừ
tu luyện ra còn có việc vui gì khác? Đánh nhau để tránh nhàm chán
đã là một phát minh vô cùng tốt rồi. Lôi Thần vốn hiếu chiến, hơn
nữa hắn lại không hề cho rằng mình sẽ thất bại, cho nên dứt khoát
liền đáp ứng đại hội lần này.
Lôi Thần – đệ nhất tiên tôn đã đồng ý, thì các tiên tôn khác tuyệt đối
cũng không dám phản đối, vì vậy các lão đại trên Tiên giới, đều
đang xắn tay áo, trong chín đại tiên tôn ai cũng muốn bảo vệ vị trí
của mình, hoặc là giành một vị trí cao hơn, còn lại các tiên tôn
không có bài danh thì muốn kiếm được một danh hiệu.
Nếu ai có thể đem Lôi Thần kéo xuống ngựa, vậy thì càng đặc sắc rồi. Đương
nhiên, cho dù như thế, địa vị của Lôi Thần Điện vẫn không hề dao động, dù
sao Lôi Thần chưởng quản kiếp số của nhân gian, tuy tất cả đều phải chấp
hành dựa theo kiếp số trên Thiên Bi, nhưng đây chính là vị thần lôi phạt
thiên bẩm, bằng không thì mỗi đời chủ nhân của Lôi Thần Điện đã không được
gọi là Lôi Thần rồi.
Danh hiệu này, không phải ai cũng có thể lấy đi.
Bí mật nhỏ bị Lôi Thần phát hiện, Tề Hoan cũng không xấu hổ lắm, dù sao tất
cả mọi người đã thành thói quen. Lôi Thần lại không giống như muốn vạch trần
bí mật của nàng, Tề Hoan rất bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra.
Trở về thu thập một số đồ vật đơn giản, kỳ thật cũng không còn cái gì cần
mang, quần áo đều ở trong nhẫn trữ vật rồi, nhưng dù sao cũng đã dùng hơn
ba trăm năm, cũng sinh ra cảm tình nha, tuy đồ trong phòng không phải của
nàng, có điều bây giờ chúng nó đều họ Tề rồi. Về phần Mặc Dạ ở bên cạnh,
vẻ mặt cười nhạo, Tề Hoan rất tự giác bỏ qua.
Cuối cùng, đợi nàng cùng Lôi Thần và Thiên Lôi rời khỏi Lôi Thần Điện, thị
nữ quét dọn vào phòng, nhìn trong phòng sạch sẽ, thậm chí ngay cả cái chậu
rửa mặt cũng không còn. . . . . . vẻ mặt tức khắc tràn đầy kinh hãi.
Dọc đường, điều khiến Tề Hoan cảm thấy kì quái đó là, rõ ràng Mặc Dạ
ở ngay bên người Tề Hoan, nhưng Thiên Lôi và Lôi Thần lại không ai phát
hiện, dường như hắn chỉ là không khí tầm thường.
Cho dù Thiên Lôi miêu tả Quỷ Tiên vô cùng khủng bố, nhưng Tề Hoan vẫn cho
rằng hắn chỉ là khoa trương mà thôi, có điều xem ra, sự tồn tại của Mặc
Dạ quả thực giống như BUG* (bị lỗi phần mềm). Thậm chí ngay cả đệ nhất Tiên
Tôn của Tiên giới cũng không phát hiện ra sự hiện hữu của hắn, nếu
muốn đối phó Lôi Thần, với thực lực hiện giờ của Mặc Dạ, nếu
đánh lén, xem chừng cho dù Lôi Thần không chết thì cũng chỉ còn nửa
cái mạng.
“Này, ngươi không biết là hành vi của ngươi hơi quá đáng sao?” Tề Hoan che
miệng nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói một câu với Mặc Dạ đang ở phía
sau hóa thành sắc quỷ. Sau đó cánh tay sau lưng chợt hung hăng lọt vào, nam
nhân chết tiệt này, làm dám ban ngày ban mặt giở trò phi lễ nàng,
nha nha, còn dám thò tay vào trong áo!
Trước kia nàng còn có thể cầm thanh đao chặt hắn, kết quả mấy hôm trước Mặc Dạ
hỏi Tề Hoan ở nhân gian đã trải qua những chuyện gì, Tề Hoan nhất thời đắc
ý, lại đem chuyện Đông Nguyên từng cầu hôn nàng nói cho Mặc Dạ, sau đó, Mặc
Dạ nửa đêm đem thân thể để ở ngoài cửa, chỉ chừa một cái đầu người ngủ cùng
Tề Hoan.
Cho dù sau khi nàng thành tiên, thần kinh có mạnh mẽ hơn một chút, nhưng cũng
chịu không nổi trò hù dọa như vậy ah!
Lúc ở nhân gian, mặc dù Tề Hoan không có thích ai, nhưng cũng không phải ngây
thơ vô tri, thời điểm nàng bế quan tu ra linh hồn Chu Tước, thì tu vi của
Đông Nguyên đã lên đến Hóa Thần Kỳ, đại khái là vì hòa hoãn mâu thuẫn giữa
phái Thanh Vân cùng Thục Sơn, sư phụ Nguyên Huệ của Đông Nguyên đã tự mình
dẫn người đến cầu thân. Đáng tiếc Tề Hoan vô tình, cự tuyệt hôn sự kia. Hơn
nữa khi đó trong lòng nàng chỉ có Mặc Dạ, căn bản chứa không nổi những người
khác.
Nghe Linh Vân Tử nói, Đông Nguyên ở bên ngoài sơn môn phái Thanh Vân ba
tháng, cuối cùng Tề Hoan không hề gặp hắn một lần. Đợi khi Tề Hoan xuất quan,
mới nghe nói Đông Nguyên cưới Tiêu Tiêu, hai người xem như thanh mai trúc mã,
Tề Hoan phái người đưa hạ lễ, rốt cuộc cũng chưa hề gặp qua Đông Nguyên.
Nàng thừa nhận mình thích Đông Nguyên, nhưng cũng chỉ bởi vì tướng mạo của
hắn, nhìn Đông Nguyên sẽ rất khó quên được cái người nàng thích trước
khi xuyên qua kia. Huống chi, có một số việc đã làm sai liền vĩnh viễn không
có biện pháp đền bù, nàng lúc trước bị Đan Kiếp bắt, nói đi nói lại đều là
bởi vì Đông Nguyên cùng Tiêu Tiêu, nếu không phải bởi vì lần đó, sư bá Hư
Linh Tử cũng sẽ không thiếu chút nữa tan thành mây khói. Cho dù nàng thật sự
có tình với Đông Nguyên, thì cũng sẽ vĩnh viễn chôn ở đáy lòng.
Ai biết Mặc Dạ ghen như vậy, mặc kệ Tề Hoan nhõng nhẽo, cùng hắn ký kết
miệng mấy hiệp ước không bình đẳng, vậy mà hắn vẫn không chịu thu cái
đầu kia về. Tuy cái đầu đó khá đẹp trai, nhưng cũng không có cơ bụng
sáu múi làm người ta chảy nước miếng a, hức, hãy tha thứ cho tính
háo sắc của nàng~~
Thiên Lôi cùng Lôi Thần cưỡi trên mây kiếp cách Tề Hoan không xa, hắn cư
nhiên dám làm càn như vậy. Tuy không thấy được hắn, nhưng mà bọn họ
có thể thấy mình được không!!
“Có sao, chẳng lẽ nàng không biết là thân thể ta rất lạnh sao?” Mặc Dạ hoàn
toàn không để ý đến vẻ mặt xấu hổ của Tề Hoan, cố ý cọ qua cọ lại bên cổ nàng,
cợt nhả nói.
“Cho dù lạnh, cũng không thể thò vào trong áo ta, ta cũng sẽ lạnh được
không!!” Cái lạnh nói không nên lời này làm cho Tề Hoan run lên, kỳ
thật chủ yếu là do Mặc Dạ vừa tu thành quỷ tiên, chưa thể khống
chế tốt oán khí cường đại trong người, nên thân thể hắn vẫn làm cho
người ta cảm thấy lạnh băng như vậy.
“Làm ta ấm lên là nghĩa vụ của nàng nha, đêm đó nàng đã đáp ứng rồi.” Mặc
Dạ cười như con mèo trộm cá, nếu sớm biết một cái đầu người đã có thể đem
Tề Hoan dọa thành cái dạng này, hắn tội gì vắt óc suy nghĩ nhiều biện pháp
như vậy chứ.
“Nói láo, ngươi căn bản sẽ không ấm.” Tề Hoan chợt tỉnh ngộ, đêm đó, tại sao
nàng lại cảm thấy nam nhân này đáng thương, tin tưởng lời nói một bên của hắn
cơ chứ. Đêm hôm đó, Mặc Dạ thế nhưng “than thở khóc lóc” nói người mình lạnh
như băng, nên không dám đụng vào Tề Hoan vân vân, một loạt lời nói vô liêm sỉ.
Kết quả Tề Hoan thần trí mơ hồ, não liệt ra, không hề suy xét liền nói một
câu sưởi ấm cho hắn. . . . . . Trời ạ, trên đời này còn có nữ nhân nào ngu
xuẩn hơn nàng sao! Lại muốn để một con quỷ bám lên người mình sưởi
ấm, đây căn bản là cho Mặc Dạ cái cớ quang minh chính đại ăn đậu hũ của
nàng.