Ta Cũng Rất Coi Trọng Mình.


Người đăng: dauphaivay

Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Nhận được ánh mắt “long lanh như nước” của sư huynh, Linh Vân Tử sắc mặt lạnh
nhạt rời khỏi ghế, cất bước đi về phía Tề Hoan.

“Chậc chậc, sao lại đần như vậy chứ, chỉ cần bước sang bên phải nửa bước là có
thể tránh được rồi, ngươi xông về phía trước làm cái gì, ngại sơ hở trên người
còn ít hay sao!” Tề Hoan căn bản đang quan sát hăng say, không có chú ý tới
phía sau mình từ lúc nào đã nhiều hơn một người.

Linh Vân Tử yên lặng đứng phía sau Tề Hoan, sau khi nghe thấy câu nói của
nàng, thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, hắn vậy mà lại không biết vị sư thúc
này đối với cuộc tỷ thí có kiến giải như vậy, chỉ nói một câu đã có thể chỉ ra
điểm trọng yếu.

Kỳ thật cái này là do kiếp sống gần mười năm chơi game online của Tề Hoan,
muốn nàng chân chính đi PK thì tuyệt đối không được, nhưng với tư cách là
người chơi trò chơi, bất kể là kỹ thuật hay kỹ xảo PK nàng đều có thể đàm
luận, thật không phụ lòng hơn mười năm nàng chơi game trên máy tính.

“Ngu ngu, đúng là ngu mà! Phi kiếm chỉ đem làm vật trang trí sao, ngươi cũng
đánh lén lại hắn là được a! Cũng đã đánh lén rồi còn giả trang quân tử làm cái
gì…” Trên đài khí thế cao ngất trời, dưới đài Tề Hoan cũng vừa hô vừa dậm
chân. Chỉ có Linh Vân Tử vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ như trước, phàm là
có ánh của ai nhìn tới, toàn bộ bị Linh Vân Tử trừng mắt nhìn trở về.

Đệ tự bổn phái biết rõ Tề Hoan địa vị cao, không ai dám tiến lên tìm phiền
toái. Những tên đồ đệ khác phái kia mặc dù bất mãn với Tề Hoan, nhưng ngại khí
thế cường đại của Linh Vân Tử, nhất thời cũng không có người nào dám tiến lên.

Cuối cùng, tên đệ tử Thục Sơn kia ra sai một chiêu nên thua đệ tử nội môn của
phái Thanh Vân. Thấy người chung quanh hoan hô náo nhiệt, Tề Hoan nhếch miệng.
Cái này nếu ở trong trò chơi, tuyển thủ như vậy chính là cải trắng, một đao đi
xuống là xong.

Trận thứ hai là đệ tử cung Tam Dương cùng đệ tử phái Thanh Vân tỷ thí. Lần này
phái Thanh Vân cử Âu Dương Lâm ra sàn, mà cung Tam Dương bên kia cử ra một con
“King Kông.”

“Nghe nói cung Tam Dương cũng là tu đạo….Ta thật nghĩ không ra nha, cái dạng
đạo bào gì có thể thích hợp với vị này.” Kẻ xuất hiện chính là một gã thanh
niên nam tử ngăm đen, vẻ mặt chất phác. Chỉ là thân hình của hắn khá khổng lồ,
Âu Dương Lâm cao cũng phải một mét sáu, vậy mà vị này còn cao hơn nàng nửa
thân người, chưa nói đến thực lực của hắn thế nào, đứng trong đám người thì
thân thể này cũng là một loại hung khí a!

Tề Hoan không nhịn được tặc lưỡi, thiên hạ rộng lớn quả nhiên không thiếu cái
lạ. Xung quanh hình như chỉ có mình nàng ngạc nhiên, tất cả mọi người đều
không hề có vẻ gì là kinh ngạc, xem ra năng lực thựa nhận của mọi người cũng
không tệ, trách không được những người trong môn phái thấy tóc nàng ngắn như
thế mà cũng đều không có phản ứng gì. Nghĩ tới đây Tề Hoan lại sờ sờ đỉnh đầu
mát mẻ của mình, tóc đã dài ra không ít, nhưng mà khoảng cách đến ‘phiêu dật’
còn kém xa lắm, tóc của nàng a ~~ nhớ năm đó, chính mình chỉ dựa vào một mái
tóc dài đã câu dẫn được bao nhiêu trai đẹp đó nha!

Tề Hoan vẫn còn đang than thở về mái tóc dài của mình, thì trên đài Âu Dương
Lâm đã cùng vị huynh đệ “king kong” kia động thủ, đừng nhìn hình thể hắn khổng
lồ, động tác vẫn rất linh hoạt. Mặc dù như thế, hắn vẫn không phải là đối thủ
của Âu Dương Lâm, dù sao thực lực của hắn so với Âu Dương Lâm thấp hơn một
bậc, nếu như ngươi không phải thiên tài hoặc yêu nghiệt, một bậc cũng là
chướng ngại không thể vượt qua.

Ngay khi Âu Dương Lâm lộ vẻ mặt đắc ý chuẩn bị cho nam tử này một kiếm cuối
cùng, thì dưới chân nàng đột nhiên bất ổn (ở đây ý nói ko vững vàng, lảo đảo),
ở trước mặt mọi người ngã xấp xuống trên đài thí luyện.

Toàn bộ sân thí luyện vốn đang yên tĩnh, lập tức lộ ra những tiếng cười chói
tai. Tu Tiên giả thế nhưng lại ngã sấp xuống trong trận tỉ thí, nói ra thôi
cũng đủ làm người ta cười chết.

Nhìn Âu Dương Lâm che mặt chạy đi, một đạo ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt bay vào
trong tay áo Tề Hoan. Linh Vân Tử vẫn đứng bên cạnh Tề Hoan, cứng ngắc ngẩng
đầu lên nhìn sư huynh của hắn ở phía xa, mười phần bất đắc dĩ lắc đầu.

Những người khác cách khá xa, cho nên không phát hiện được, nhưng mà Linh Vân
Tử cách Tề Hoan quá gần, hơn nữa ở thực lực của hắn, việc mờ ám của Tề Hoan
căn bản không thể qua mẳt hắn được.

Tề Hoan vốn là có ý định để cho Âu Dương Lâm múa thoát y cơ, nhưng ngại có
Linh Vân Tử đúng ở đây, nên nàng mới tạm thời thay đổi chủ ý. Tề Hoan cho tới
bây giờ chưa từng là một người chịu uất ức, ngược lại nàng là một người tuyệt
đối sát phạt quyết đoán, nếu ai thật sự đắc tội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không
nương tay.

Sau khi Tề Hoan tâm tình tốt rời khỏi sân thí luyện, Linh Vân Tử gọi đệ tử
canh giữ sân cùng các đệ tử khác ở bên ngoài đến, hỏi rõ mọi chuyện. Sau cùng
có một gã đệ tử đem đoạn đối thoại của Tề Hoan cùng Âu Dương Lâm nói ra.

Biết được đầu đuôi sự việc, Linh Vân Tử cũng không thèm cân nhắc, trực tiếp hạ
lệnh cấm đối với Âu Dương Lâm, đến Khô Thủ Phong diện bích ba năm, trục xuất
nội môn.

Có thể một Tề Hoan không đáng để Linh Vân Tử làm như vậy, nhưng Âu Dương Lâm
lại không suy nghĩ đến một tầng khác, Tề Hoan không chỉ đại diện cho một
người, nàng là đồ đệ duy nhất của Hư Không Tử, cũng chính là đại diện cho tất
cả mọi người cùng cấp bậc với nàng, đánh vào mặt nàng, chẳng khác nào đánh vào
mặt đệ tử đời thứ hai của phái Thanh Vân.

Tu vi của Tề Hoan đúng là rất thấp, nhưng các vị sư huynh sư tỷ kia của nàng
đều là cao thủ thành danh trong giới Tu Chân, cho dù không có ở trong núi
Thanh Vân, cũng không biết Tề Hoan, nhưng nếu biết có người khi dễ tiểu sư
muội của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua, đừng nói đến là một đệ tử
cấp thấp của bổn môn.

“Sư thúc, đến giờ đi xem lễ đài rồi.” Đột nhiên tiếng của Linh Vân Tử vang lên
ở ngoài cửa, Tề Hoan đang híp mắt nằm trên giường, xung quanh vẫn còn một chút
ánh sáng màu xanh quấn quanh thân thể.

“Aizzz….” Tề Hoan cố ý thở dài thật dài, trong lòng nàng không nhịn được oán
trách, mình lại chọc phải ai đây, trong núi Thanh Vân này có mấy ngàn người,
Linh Vân Tử sao cứ nhắm vào nàng vậy !

“Sư thúc.”

“Được rồi, ta tới liền đây.” Tề Hoan không tình nguyện bước xuống giường,
trong lòng tức giận, thoáng khinh bỉ sư phụ Hư Không Tử sắp độ kiếp kia của
mình, người ta độ kiếp đều là ở ban ngày, lão hết lần này tới lần khác lại nửa
đêm độ kiếp, sợ không thấy lôi kiếp sao.

Sau khi ra khỏi cửa, Linh Vân Tử dẫn Tề Hoan đến trên Truyền tống trận [1] ở
trung tâm Đỉnh Vong Ưu. Trong núi Thanh Vân có bảy ngọn núi lớn đều có Truyền
tống trận, chỉ tiếc năng lực Tề Hoan quá thấp, căn bản không mở ra được, lần
này coi như được hưởng thụ miễn phí công nghệ cao của giới Tu Chân.

[1] Truyền tống trận: đây gọi là một nơi có sắp đặt ngũ hành, dùng để dịch
chuyển tức thời, chỉ cần mở ra chọn địa điểm sẽ lập tức đến nơi.

Một luồng ánh sáng thoáng hiện lên, Tề Hoan cùng Linh Vân Tử đã đến đỉnh Tẩy
Thần.

Ngọn núi này chính là ngọn núi duy nhất trong dãy Thanh Vân không có người ở,
nó được coi là thánh địa của phái Thanh Vân, bởi vì từ nơi này ít nhất đã có
mười vị tiên nhân xuất hiện. Đồng thời nó cũng trải qua vô số lễ tẩy huyết,
quá trình thành tiên tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng, trong
phái Thanh Vân người độ kiếp thất bại nhiều gấp mười lần người có thể thành
công.

Lúc này trên đài xem lễ đã đứng đầy người, Linh Vân Tử dẫn Tề Hoan đi đến vị
trí gần Hư Không Tử nhất rồi ngừng lại. Bên trái nàng là hai lão đầu không
biết tên cấp bậc Độ Kiếp kỳ, bên phải là vị Tiên Tử sư huynh Hóa Thần kỳ, sau
lưng còn có một loạt sư điệt Nguyên Anh kỳ.

“Ai, với tư cách là đệ tử duy nhất của sư phụ, ta cảm thấy áp lực thật lớn.”
Tề Hoan than thở.

“Hoan Tử à, ta xem trọng con.” Trên khuôn mặt khô héo của Hư Dương Tử cố nặn
ra một nụ cười, còn dùng sức vỗ vỗ bả vai Tề Hoan.

Tề Hoan mất thăng bằng thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất, may mắn có sư
huynh Hoa Hiển Tử động tác nhanh, đỡ được nàng.

“Ta cũng rất xem trọng mình.” Tề Hoan có chút vô sỉ trả lời, khiến Hư Dương Tử
mặt mo nghẹn lời.


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #10