Chuyện Ma Quái Ở Tống Gia


Người đăng: dauphaivay

Edit: Bỉ Ngạn
Beta: ✘ ๖ۣۜWɧisКƴ

Ánh mặt trời chói mắt nóng rực xuyên qua những tán cây ngô đồng thưa thớt,
chiếu lên thành những điểm lốm đốm trên con đường dài lát đá màu rêu xanh ở
trấn Thanh Đường, ve sầu đậu trên ngọn cây kêu đến tâm tê liệt phế, làm cho
người nghe cũng cảm thấy thực bực bội.

Thanh Đường là một trấn nhỏ cổ xưa, trước kia cũng không gọi là Thanh Đường.
Nghe nói có vị tiên nhân đi qua nơi này, dừng chân để lại một thanh kiếm gọi
là Thanh Đường bảo kiếm, cho nên trấn nhỏ này mới vì thế mà thay tên.

Sau giờ Ngọ, vốn là khí trời nóng bức làm cho người ta chịu không nổi đột
nhiên biến sắc, mây đen cuồn cuộn kéo đến che kín bầu trời, một lúc sau sấm
sét vang đội, mưa to trút xuống, đem toàn bộ nóng nực giội tắt.

Vốn một phiên chợ nhỏ huyên náo ồn ào, cũng bởi vì mưa to mà dừng lại, rất
nhiều tiểu thương không kịp chạy về nhà đều trú ở quàn trà bên đường, tốp năm
tụm ba thành từng đám, nói chuyện Trương gia, tán dóc Lý gia.

“Lý thẩm, thẩm nghe nói gì chưa, Tống gia ở phía đông trấn có ma quỷ lộng hành
đó!” Đại nương nhà Tề gia nhỏ giọng nói với một phụ nhân hơn năm mươi tuổi
mang khăn thêu hoa bên cạnh.

“Thật hay giả vậy?” Phụ nhân gọi là Lý thẩm kia lén lén lút lút liếc nhìn bốn
phía, che miệng thầm thì hỏi lại.

“Đương nhiên là thật rồi, thẩm không thấy Tống gia mời rất nhiều đạo sĩ tiên
trưởng tới trừ ma à, nhưng mà ta nghe đồn là con ma kia rất hung hãn, mấy vị
đạo trưởng đó đều không có biện pháp thu phục được nó đấy.”

“Ta thấy có lẽ là do Tống gia làm quá nhiều chuyện thất đức, hơn phân nửa con
ma kia là Liễu nhị nương đó, chậc chậc, ngươi không tưởng tượng được đâu, nàng
năm đó chết rất oan uổng. Ta thấy Tống gia lần này sợ là sẽ bị nàng náo đến
tuyệt hậu đi.” Lý thẩm bĩu môi, giọng nói không khỏi có chút cao lên.

“Suỵt —— mấy lời này không thể nói lung tung được đâu, nếu để người của Tống
gia nghe được là không xong đó.” Đại nương Tề gia vội vàng quét mắt nhìn những
người bên cạnh, phát hiện mọi người đều không có chú ý tới lời nói của các
nàng, lúc này mới nói tiếp, “Nhưng mà theo ta thấy, lần này Tống gia xem ra là
xui vãi lều rồi (TNN: dạ nguyên văn đó ạ ;84 ). Nếu lúc trước bọn hắn không
chiếm đoạt nhà của Liễu gia người ta thì làm sao lại xảy ra chuyện này cơ
chứ.”

“Nghiệp chướng mà!” Hai người than thở một phen, lại thấy mưa đã dần dần nhỏ
đi.

Không đến nửa canh giờ, mưa to ngừng lại, mặt trời từ trong đám mây ló rạng,
phiến đá bên đường bị mưa giội qua lộ ra màu nâu xanh. Các tiểu thương tốp năm
tốp ba cũng đi ra khỏi quán trà, mỗi người tự tìm một phiến đá không đọng
nước, đem hàng hóa mới thu hồi lại lần nữa bày ra.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ khu chợ lại khôi phục cảnh tượng náo nhiệt vốn có,
thành trấn lại bị tiếng huyên náo bao phủ.

Song, lúc này trong đại viện Tống gia ở phía đông trấn, lại là một mảnh tĩnh
lặng, hơn ba mươi miệng ăn lớn nhỏ của Tống gia đều uể oải ngồi trong đại
sảnh, mắt Tống lão gia trên thượng vị càng hiện rõ quầng thâm rất đậm.

“Lão gia à, ngài phải nhanh nghĩ biện pháp khác thôi, cứ tiếp tục như vậy toàn
bộ nhà chúng ta từ trên xuống dưới đều sẽ không ngủ nổi mất.” Nhị di thái ngồi
bên phải Tống lão gia, sắc mặt trắng xanh cầu xin.

“Nghĩ biện pháp nghĩ biện pháp, ta còn có thể có biện pháp nào nữa chứ, đã mời
bốn vị đạo trưởng rồi, còn không phải đều vô dụng sao.” Tống lão gia đập mạnh
chén trà sứ thanh hoa xuống bàn, làm sao hết lần này tới lần khác lại nhằm
đúng lúc này mà xảy ra chuyện quái đản như vậy cơ chứ?

Lúc đầu thấy mấy hạ nhân nói nửa đêm xuất hiện bóng người ở hậu viện, Tống lão
gia hết lần này tới lần khác đều không chịu tin mấy chuyện tà đạo này, tưởng
là bọn hạ nhân mượn cớ làm biếng. Kết quả, nửa đêm hôm đó hắn đi nhà xí, thì
thấy ở bên cạnh giếng hậu viện phía đông bắc thế nhưng có một bóng người đang
đứng.

Lúc ấy sắc trời quá tối, Tống lão gia cũng chỉ nhìn thấy người kia ăn mặc kín
bưng, một thân áo trắng, đầu bóng loáng (trọc á), hơn nữa trong miệng còn phát
ra tiếng ô ô a a. Cái này không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Tống lão gia lập tức
bị dọa cho chết khiếp.

Lại nói khi Tống lão gia còn trẻ cũng là một gia chủ tâm ngoan thủ lạt (lòng
dạ độc ác), phủ đệ này trước kia vốn không phải họ Tống, mà là họ Liễu. Nhưng
vì Liễu gia neo người, cho nên Tống lão gia phái người đi câu dẫn khuê nữ duy
nhất nhà họ Liễu – Liễu Nhị Nương, rồi sau đó thừa dịp Liễu Nhị Nương đang
cùng tình nhân hẹn hò, liền mang một đám người tới bắt gian tại trận.

Cô nương chưa xuất giá lại phóng túng cùng nam nhân, hơn nữa còn bị người ta
nhìn thấy, chuyện này không bao lâu đã truyền khắp toàn bộ thôn trấn. Liễu lão
gia nhất thời tức giận công tâm đi đời nhà ma.

Mà Liễu Nhị Nương sau khi mất đi người thân duy nhất, chạy đến tìm tình nhân,
mới phát hiện tình nhân đã có vợ. Cuối cùng nghe đồn Liễu Nhị Nương cạo trọc
đầu vào chùa trở thành ni cô.

Về sau chuyện này qua đi, Tống lão gia trả giá thấp đem toàn bộ gia sản nhà
cửa Liễu gia mua lại từ trong tay quan phủ, mà tên tình nhân của Liễu Nhị
Nương kia cũng trở thành quản gia Tống gia. Cho đến sau này, mọi người mới
hiểu được, tất cả đều là do Tống lão gia bày bố, chẳng qua đợi đến khi mọi
người hiểu ra thì đã muộn, Liễu Nhị Nương đã sớm tự sát ở trong chùa rồi.

Vì thế nên khi Tống lão gia thấy cái đầu trọc kia, liền lập tức nhận định đây
là Liễu Nhị Nương trở về tìm hắn báo thù.

Hơn nữa từ đó trở đi, trong nhà Tống gia bắt đầu phát sinh rất nhiều chuyện kỳ
quái, đầu tiên là đầu bếp Tống gia phát hiện gia súc hắn nuôi tự dưng mất
tích, sau đó là kho củi không hiểu sao xảy ra hỏa hoạn, càng dọa người hơn
chính là khi đại thái thái Tống gia đi vào nội đường niệm kinh, thì phát hiện
những cống phẩm kia đều đã không cánh mà bay rồi. (TNN: mọi ng thử đoán xem là
ai gây ra =))))))

Chuyện ma quỷ hoành hành trong nhà đem toàn bộ Tống gia trên dưới náo loạn tới
trời long đất lở, bây giờ người người trong Tống gia không ai dám đi ngủ vào
buổi tối, Tống lão gia cũng đi tìm vài vị đạo sĩ nghe đồn rất lợi hại tới trừ
ma, thế nhưng cứ mỗi lần đạo sĩ nói trừ xong rồi, thì ngày hôm sau y như rằng
lại có người trông thấy con ma kia xuất hiện bên bờ giếng.

Hiện tại không người nào Tống gia dám tới gần hậu viện nửa bước, mà ngay cả hạ
nhân cũng đều chạy sạch.

“Cha, ngài cũng nên có chút hành động gì đi chứ, mọi người cũng không thể cứ
ngồi chờ chết như vậy được, ai mà biết con ma kia lúc nào sẽ động thủ với
chúng ta đây.” Đại thiếu gia Tống gia Tống Chí sắc mặt cũng không đẹp hơn chút
nào.

Hắn vừa nói xong, người trong đại sảnh cũng nhao nhao mở miệng, đều ý muốn
Tống lão gia đưa ra quyết định. Cuối cùng Tống lão gia vỗ mạnh xuống đùi một
cái, “Đúng rồi, ta làm sao lại quên mất Tiểu Xảo chứ!”

“Mau mau, Tống Chí con mau đi ngựa tới Vô Lan Quan núi Thương Lan tìm cô cô
của con đi.” Lúc này Tống lão gia mới nhớ tới muội muội của mình.

Nhớ lại trước kia Tống gia tại Thanh Đường trấn cũng không có thế lực lớn như
vậy, làm cho Tống gia nổi danh phải nhờ tới một sự kiện hồi năm mươi năm
trước. Lúc ấy có một vị đạo trưởng đến Thanh Đường chấn, vị đạo trưởng này
nhận nữ nhân duy nhất của Tống gia là Tống Xảo Nhi làm đồ đệ.

Vì vậy, từ đó về sau, Tống gia trở thành đại gia tộc của Thanh Đường Trấn này,
dù sao Tống gia cũng có người được đạo trưởng coi trọng, cái gọi là một người
đắc đạo gà chó cũng thăng thiên chính là nói chỗ này đây.

Tống Xảo Nhi đi lần này là hơn bốn mươi năm, trong thời gian đó nàng chỉ trở
về Tống gia duy nhất một lần, lúc ấy Tống lão gia cũng đã qua tuổi năm mươi,
song bộ dạng Tống Xảo Nhi lại vẫn như hai mươi tuổi, điều này khiến cho Tống
lão gia càng thêm tin tưởng vào chuyện thần tiên không nghi ngờ gì nữa. Xem ra
trở thành đệ tử của đạo trưởng tu tiên là có thể trường sinh bất lão rồi.

Trước khi đi Tống Xảo Nhi có nói với đại ca mình, rằng nàng ở trong Vô Lan
Quan núi Thương Lan tu hành. Bây giờ Tống gia xảy ra sự tình như vậy, Tống lão
gia mới nhớ tới vị muội muội này.

Đại thiếu gia Tống Chí nghe phụ thân nói xong nào dám trì hoãn, lập tức cưỡi
ngựa hướng núi Thương Lan chạy đi.

Một ngày sau Tống Chí trở về, nhưng lại không có Tống Xảo Nhi đi cùng. Tống
lão gia thấy con trai về một mình, trong lòng không khỏi hồi hộp bất an.

“Tống Chi, cô cô con đâu?” Tống lão gia kéo nhi tử phong trần mệt mỏi tới bên
người, thấp giọng hỏi thăm.

“Cha, con chưa đi tới núi Thương Lan, thì trên đường đã gặp được một vị đạo
trưởng, hơn nữa con còn mang đạo trưởng đó về nhà đây này.” Tống Chí cười ha
hả giải thích với Tống lão gia.

“Khốn kiếp, là tên nào, sao không thấy nửa bóng người?” Tống lão gia nghe xong
tưởng nhi từ đùa giỡn lừa mình, liền giơ tay cho ngay một cái tát.

Bị ăn tát, Tống Chí ủy khuất nhìn phụ thân, “Đạo trưởng nói đêm nay giờ Tý hắn
mới đến được…”

Trải qua một phen Tống Chí ba hoa chích chòe miêu tả, Tống lão gia cuối cùng
cũng tin tưởng, nhi tử thật sự mời tới một vị đạo trưởng. Lại nói lúc đó Tống
Chí vốn là đang định đi núi Thương Lan, ai ngờ ban đêm hắn đi vào trong rừng,
lại bỗng trông thấy một lão đạo mặc áo xanh bồng bềnh từ trên trời giáng
xuống.

Sau khi trông thấy lão đạo sĩ, Tống Chí cũng mặc kệ quen biết hay không, trước
bổ nhào lên trên người lão đạo sĩ rồi bắt đầu gào khóc. Nghe xong một phen
miêu tả bi thảm của Tống Chí, lão đạo ấy vậy mà lại quyết định cùng hắn đi một
chuyến. Cho nên, Tống Chí mới không đến núi Thương Lan mà ngay tức khắc trở
về.

Đêm khuya, trong hậu viện Tống gia không một bóng người, gió nhẹ lướt qua cành
liễu rủ bên hồ nước, cành liễu kéo lê trên mặt nước tạo thành từng gợn sóng
lăn tăn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, góc hậu viện phía đông bắc Tống gia bất thình
lình có bóng một người đứng bên cạnh giếng.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, người kia vậy mà lại đang —— tắm rửa!

Hơn nữa nàng còn vừa tắm vừa hát, chính giọng hát kia đã dọa cho bọn Tống lão
gia mất nửa cái mạng, cẩn thận nghe ra cư nhiên là, “Tôi yêu tắm rửa làn da
sáng bóng oh oh oh oh úc úc úc úc ~~~”

“Aiz, nếu có sữa tắm thì tốt rồi… Không thì dùng tạm xà bông thơm cũng được.”
Cầm gáo hồ lô ‘mượn’ từ trong phòng bếp, múc một gáo nước lạnh từ trong giếng
dội lên người, lập tức nhẹ nhàng hít một hơi, “Nước không bị ô nhiễm dùng để
tắm rửa thật là thoải mái ah~”

Tắm xong, Tề Hoan thỏa mãn đem miếng vải màu trắng mang quý danh “khăn tắm”
kia buộc lại trên người, âm thầm cảm thấy may mắn, thật tốt khi lúc mình xuyên
qua còn đang trên giường lớn trong nhà.

Tề Hoan, 23 tuổi, trước khi xuyên qua chức vụ của nàng là trạch nữ. Lý tưởng
lớn nhất cuộc đời là có thể suốt đời nằm trên giường, hơn nữa có tiền có đồ
ăn, cho nên một khắc xuyên không kia, nàng đang trên giường.

May mắn là ở trên giường, cho nên nàng mới có thể có ‘tấm màn che’ lớn như
vậy. Mà ngay cả Tề Hoan cũng rất kỳ quái, vì cái gì khi mình xuyên qua lại mất
hết quần áo rồi, điều này thật là khó hiểu. Thế nhưng cả tóc và lông mi cũng
bị mất thì hơi quá đáng rồi, mặc dù lấy dáng vẻ chim sa cá lặn hoa nhường
nguyệt thẹn của mình (tự nhận), thì thiếu vài cọng tóc cũng không gọi là gì …
nhưng mà không thể sạch hoàn toàn như vậy được.

May thay thời điểm đáp xuống khá tốt là ở trong kho củi của Tống gia, bằng
không ngộ nhỡ nàng bị nhìn sạch thì càng không phải là bi thảm sao, đẹp trai
nhìn còn dễ nói, chứ nếu như bị Tống lão gia tử kia nhìn thấy, vậy còn chỗ
sống nữa hay không!

Sờ lên vài sợi tóc đen ngắn cũn vừa mọc ra trên đỉnh đầu, Tề Hoan lại thở dài
lần nữa. Đều là xuyên không, nữ nhân trong truyện thì đụng phải nam nhân phong
hoa tuyệt đại, vì cái gì nàng lại không có cái vận khí kia chứ! (Phải xem lại
cách sống nàng ạ!!! ^^!)


Nửa Kiếp Tiểu Tiên - Chương #1