Người đăng: Phong_Truc
' Cốc! Cốc! Cốc '
" Tiểu thư, mau dậy đi "
" Tiểu thư, xuống ăn sáng thôi "
" Tiểu thư, dậy đi học thôi "
" Tiểu thư, Sở Sở tiểu thư gọi cô đi chơi "
" Tiểu thư, cô làm sao vậy? "
" Tiểu thư, mau trả lời đi, đừng đùa nữa "
" Sở Sở tiểu thư, tiểu thư sốt cao rồi "
" Mau gọi bác sĩ đi, Tiểu Tuyết, em mau tỉnh lại "
" Sở tiểu thư, Tuyết tiểu thư không sao, chỉ cần uống thuốc là sẽ khỏi "
" Cảm ơn bác sĩ, Tiểu Mộc, chị tiễn bác sĩ Lâm giùm em "
" Vâng "
Trong mơ màng, Vân Tuyết nghe được rất nhiều lời nói khác nhau, nhưng chung
quy đều rất lo lắng, nhưng sau đó cô không còn nghe được gì nữa. Cô phải ngủ
một giấc để tiêu hóa tất cả những trí nhớ mình đã được nhận không lâu trước
đó.
Lần nữa mở mắt, đập vào mắt cô vẫn là căn phòng trắng với cách bài trí xa lạ,
cô ngồi dậy, đi đến tủ quần áo lấy một chiếc áo croptop trắng khoét vai in
hình gấu trúc, quần jean đen và đôi giày thể thao đen, sau đó vào wc làm vscn
và tắm rửa thay quần áo.
" Tiểu Tuyết, em dậy rồi à? Mau ăn cháo đi, sau đó uống thuốc "
Vân Sở mở cửa đi vào, trên tay cầm một khay gỗ đựng chén cháo nóng hổi, chị ta
mặc chiếc váy liền màu xanh, chân đi đôi dép bông hình thỏ xanh, tóc nâu thả
xõa, gương mặt thiên sứ giống Vân Tuyết 50%, ôn nhu nói.
" Dạ "
Vân Tuyết đáp, ngoan ngoãn ăn bát cháo thịt do chính tay cô nàng nữ chính thân
yêu nấu, công nhận nữ chính có khiếu nấu ăn, chị ta mới 16 tuổi mà nấu ăn cũng
bằng cô học cả 1 năm, à, lúc đó hình như cô 10 tuổi thì phải.
" Ăn xong thì uống thuốc, sau đó nằm nghỉ cho khỏe, hôm qua chị giúp em xin
phép rồi, em chưa khỏi ốm thì đừng đi học, lát nữa em ăn xong thì kêu Tiểu Mộc
dọn dẹp, chị đi học đây "
Vân Sở ôn nhu nói.
" Không muốn, người ta muốn đi học cơ, năm nay học bổng vào trường S người ta
vẫn muốn lấy mà "
Vân Tuyết nhanh nhẹn uống thuốc, làm nũng nói, tay ôm eo Vân Sở, không chút
dấu vết ăn đậu hũ của cô.
Vân Sở 16 tuổi, dáng người quyến rũ, cao 1m68, mà Vân Tuyết tuy mới 15 tuổi
nhưng cũng chẳng kém Vân Sở là mấy, tuy vậy cô cao hơn Vân Sở vài cm, cao
1m70.
" Được rồi, được rồi, đi thì đi, mau thay đồ đi, chị cũng phải thay đồ nữa "
Vân Sở ôn nhu nói.
" Dạ "
Vân Tuyết nói, đi đến tủ đồ lấy bộ đồng phục của trường Angels và đôi bốt đen
cổ cao 5cm, đi vào wc thay đồ, sau đó cầm balo chạy thẳng xuống phòng khách.
Đồng phục trường Angels :
Nữ gồm : áo sơmi trắng dài tay viền sọc caro đỏ đen, caravat sọc caro đỏ
đen, áo khoác đen có logo của trường ở ngực trái, váy sọc caro đỏ đen dài chạm
đầu gối, tất đen dài qua đùi, giày tự chọn.
Nam gồm : áo sơmi trắng dài tay viền đỏ, caravat đỏ, áo khoác đen có logo
của trường ở ngực trái, quần tây đen, giày tùy chọn.
Vân Sở mặc đồng phục, đi đôi cao gót đen 7 phân, đeo balo đen xuống sau, hai
người lên chiếc BMW do tài xế riêng chở đến trường.
Trường Angels là trường dành cho quý tộc và học sinh nghèo học giỏi đạt học
bổng, mỗi năm chỉ có 5 xuất học bổng, và người có thể nhận được đương nhiên là
vô cùng giỏi rồi. Trường Angels có tổng cộng khối A, khối B, và khối C. Khối A
là lớp giỏi và giàu, khối B là lớp của học sinh nhà giàu, khối C là lớp của
học sinh nhà giàu bình thường và học sinh học bổng, có lớp âm nhạc, lớp hóa
học, lớp nấu ăn, phòng học bơi, phòng thay đồ, phòng chơi bóng rổ, sân tập thể
dục, sau trường là một hoa viên trồng đầy hoa.
' Kéttt '
Chiếc BMW sang trọng số lượng có hạn trên thế giới dừng lại trước cổng trường
Angels khiến nhiều người chú ý, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp
bước ra, thân hình quyến rũ, gương mặt thiên sứ, mái tóc nâu xõa tung trên
lưng, tay cầm balo đen. Thiếu nữ vừa bước ra là Vân Sở, cô đưa tay đỡ Vân
Tuyết ra, Vân Tuyết lúc đầu không đồng ý, nhưng Vân Sở nói cô là người bệnh,
cần được chăm sóc, cho nên mới có tràng cảnh hiện tại. Dưới sự nâng đỡ của Vân
Sở, Vân Tuyết xuống xe, so sánh dáng người, Vân Tuyết không nóng bỏng như Vân
Sở, nhưng gương mặt vẫn còn chút tái nhợt do bệnh, cô có vẻ mỏng manh yếu đuối
khiến người ta muốn bảo vệ.
" Sở Sở, em có thể tự đi mà "
Vân Tuyết làm nũng nói.
" Không được, em còn chưa khỏi bệnh "
Vân Sở kiên quyết.
" Sở Sở thông minh, Sở Sở xinh đẹp, Sở Sở đáng yêu, Sở Sở dịu dàng, Sở Sở cho
em đi một mình đi mà, em cũng không phải què chân mà, đi nha, đi nha "
Vân Tuyết nũng nịu nói, lắc lắc tay Vân Sở.
" Không được, ngoan ngoãn theo chị lên lớp, dù sao lớp của chúng ta cũng cùng
đường "
Vân Sở nói.
" Oa, không chịu đâu, người ta muốn tự đi mà "
Vân Tuyết nức nở.
" Được rồi, chị mặc kệ em luôn "
Vân Sở giận dỗi nói, buông tay Vân Tuyết, nhanh chân đi trước.
" Ble, Sở Sở sẽ không mặc kệ người ta đâu, người ta là Bảo Bảo mà "
Vân Tuyết le lưỡi tinh nghịch nói.
" Vậy nếu em biến mất thì sao? "
Một giọng nói nam tính vang lên bên tai, người đó đưa tay che miệng Vân Tuyết
từ phía sau, kéo cô đi.