Người đăng: ๖ۣۜMèo_ú ♔
Miệt Nhien, một co gai mới vừa mười bảy tuổi,hai co bạn Đinh Đinh va Ngọc Lập
chưa noi tới, xinh đẹp như hoa. Nang co điểm đặc thu chinh la trong đem đen
hai mắt tỏa anh sang, nếu như lang mắt sẽ sang như đen pha, khiếp người đến
bức người, day đặc nhưng ma truật truật nhien, lẫm lẫm nhưng ma tuc nghiem
nghị, như la co cường quang, thẳng chiếu vao người khac đich ot.
"Xin chao! Miệt Nhien." Trong đam nam sinh đung la tiểu tử Cường Tử noi Vi
thế, nhất đam nam sinh cung học đều tễ mi cười mắt, Sở Đĩnh va Thống Đang lam
bộ như nhin khong thấy con Lại Trang Đắc thi nhướng may sao tử, chớp mắt tiền
hao, ban quay đầu rồi lại giống như đang nhin cột điện tử. Miệt Nhien lại ra
vẻ khong biết,mắt vẫn nhiền về phia trước, chậm dai, ngạo nghễ đi qua bọn họ.
Mua he, mọi người đều ăn mặc rất mỏng, Miệt Nhien ở trước ngực cố lấy hai thịt
heo cầu.
"Ba, thật lớn da!" Cường Tử hướng về phia nang keu len thật lớn. Đam nam sinh
cười ha ha. Miệt Nhien bỗng dưng dừng chan, xoay người rồi nhin thẳng vao
Cường Tử. Mọi người xem đều hiểu được, anh mắt của nang quả thật như đen pha,
lẫm lẫm nhien. Tuy rằng đay ro rang la ban ngay nhưng vẫn đang tỏa ra anh
sang, thật giống như laze anh sang chiếu thẳng về phia họ.
Đam nam sinh hiển nhien, truật nhien, bột dưng cảm thấy như nhũn ra, đầu thiếu
chống đỡ, lắc lư lắc lư xoay mong mong. Chỉ con lại co Cường Tử khoe miệng run
rẩy run rẩy khong noi nổi nen lời, nhin giống cười, lại giống như khoc, xem
xet Miệt Nhien. Miệt Nhien chậm rai đi tới noi: "Ngươi vừa rồi la noi toi?"
Miệt Nhien đi đến đứng đối diện Cường Tử trước ngực, cơ hồ liền thiếp thượng,
khả lại khong thiếp thượng. Nếu lấy thước đến lượng, co thể cận kem một cm.
"Khong, thiếu chut nữa một cm!" Phia sau đam cung học khac ồn ao huyen nao noi
len
Cường Tử lập tức co chut hoảng hồn bởi vi Miệt Nhien tren người co hương khi
truyền đến, hương đến nao qua nhan lý, trước mắt trở nen mơ hồ. "Động Đich,
Động Đich?", "Ngươi co phải hay khong noi toi?" Cường Tử noi Hắn liền trở nen
khong co long dạ, khong khỏi thỉnh thần. Hắn lời noi chinh la noi gở cũng bởi
vi cung đam bạn học tim niềm vui,hiển hiển co chuyện chẳng lanh liền gặp đại
sự ma. Hắn duy nhất đich năng lực đo chinh la quay lại than minh, đien cuồng
bỏ chạy trối chết.
"Sao co thể la noi ngươi đau!" Ben cạnh, truyền đến một thanh am. Thanh am nay
lười biếng noi, ro rang mang theo treu chọc, mang theo bất cần đời, mang theo
khieu khich. Miệt Nhien ta ta anh mắt, liền nhin thấy chủ nhan lời noi, đay la
nam sinh cung khoa nhưng khong cung lớp, ten pha hư tiểu tử Kim Nghien.
Kim Nghien ở trong trường học co danh la nghịch ngợm hay gay sự với người
khac. Cha mẹ hắn la khai trang phục điếm đich, bởi vậy tren người hắn tất cả
đều la hang hiệu. Vi vậy, hắn cần cai gi la co cai đo. Trong một lần, hắn
đang rơi vao tinh trạng suy sụp thi lại co người noi la đồ hắn mặc tren người
đều la hang hiệu giả. Đương nhien, noi lời nay ra la nhận được ngay một trận
giao huấn, thuộc hạ của hắn thậm chi như một lũ con đồ cho nen ten Kim Nghien
la khong thể treu vao. "Gi, giả danh bai?"Kim Nghien hỏi. Người nọ cảm thấy
được minh dung sai từ, vội vang sửa lại: "Khong, khong đung! Khong phải giả
danh bai, ma la ngươi người nay bai... Uy, uy!" Hắn chỉ vao một ten con đồ
"Ngươi noi một chut, hẳn la keu gi?" "Keu hang giả!" "Đung đung rồi, keu la
hang giả!" "Dung cai gi thấy đay la giả?" Kim Nghien thật trở nen khong chut
hoang mang đứng len. "Ngươi nhin một cai! Ngươi nay co khiếu, người ta dung la
hang len dạ, trải qua cong nghệ cao phưởng đich. Ma ngươi nay co năng
khiếu,đay la loại len sợi them chut it hang len dạ dệt pha ma thanh. Huynh đệ,
noi cho ngươi biết, chung ta vị kia nhan ca, nhan lao gia tử, cũng chinh la ba
của ta, la muốn lam vải dệt sinh ý đấy. Cậu lam toi kinh ngạc đấy, thủ vừa sờ
đa biết sự thật ma." "Ha ha ha!" Kim Nghien thế nhưng cười ha hả, thủ thẳng
chụp bả vai của đối phương: "Huynh đệ, ngươi lam ta thấy rất thong minh, rất
co năng khiếu. Đi, đi uống rượu, uống rượu! Bạn hữu mời khach!" Từ đo về sau,
hắn đổi trang phục, mặc vao lưu hanh phục. Nay đo trang phục giới liem, đẹp,
hắn lại co thổi đich : "Nhin một cai! Ta nay quần ao, điệp la điệp lăng la
lăng đich, cai nay gọi la hải lệ tử thượng cai thớt gỗ ---- cũng la tien! Hiểu
khong?"
Giờ phut nay, hắn mang theo bọn đan em nguyện ý cung hắn ten la Tiểu ca nhom,
đi tiến len đay. "Cường Tử " hắn sờ bản in cả trang bao rồi vỗ vỗ vao bả vai
Cường Tử "Ngươi cung ca noi, gặp phải chuyện gi ma sợ hai đến vậy ? Noi cho ca
biết, ca sẽ giup huynh đệ một phen khong vội, vẫn la dễ như trở ban tay."
Cường Tử lại cang sợ hai nuốt nước miếng: "Toi... Toi... Khong co gi" Kim
Nghien trừng lớn mắt với hắn, tức giận dung sức đẩy ra Cường Tử, nhin thẳng
Miệt Nhien: "Tiểu muội muội, co việc gi kho, noi cho ca nghe một chut." "Noi,
Nghien ca nhất định co thể giup ngươi!" Đi theo hắn la Tiểu ca nhom đanh trống
reo ho đứng len. Miệt Nhien lạnh lung cười: "Cut ngay!"Nang đi lướt qua hắn,
rồi bỏ đi. "Ai, ai, ngươi động khong giống khốc ca toi đau?" Kim Nghien hướng
Cưởng Tử va ra hiệu cho đam đan em đuổi tới Miệt Nhien ngăn cản nang. Tiểu ca
nhom nhanh nhẹn giup đại ca, rất nhanh chạy đến Miệt Nhien đứng chắn tren
đường, đứng thanh một hang, hinh thanh tường vay. "Cac ngươi định lam gi?"
Miệt nhien rất binh tĩnh, thẳng nhin chằm chằm Kim Nghien. "Lam gi, ta la bạn
hữu thi co khả năng gi?" Kim Nghien lam như thật đưa mắt hướng bọn đan em
"Đung đung, chung ta co khả năng gi? Pham la nam nhan co khả năng lam chuyện
ma họ toan năng lam!" Noi xong, cả đam cung reo ho cười ẩm len.
Miệt Nhien hơi hơi lui về phia sau từng bước. Nang khong sợ bọn chung. Miệt
Nhien co cha la thầy giao dạy quyền anh, mẹ lam ở cục cong an phap y. Miệt
Nhien từ nhỏ đa bị cha buộc phải học quyền anh, thẳng đến ba năm trước đay,
Miệt Nhien bỗng nhien me thượng mụ mụ sở học đich kia bộ biễu diễn, mới quả
quyết cung cha tuyen bố la nang khong nghĩ sau nay cũng sẽ học quyền anh . Cha
nang thấy thật đang tiếc. "Ngươi la con ta, ngươi học cai nay cảm thấy phiền
sao? Ngươi học quyền anh, co thể tự bảo hộ minh, dung để phong than!" Miệt
Nhien cảm thấy được cha lời noi khong tồi, liền co thời gian rảnh cũng luyện
tập. Miệt Nhien con co một đam sư huynh đệ, sư huynh muội nen nang khong lấy
gi lam sợ hai nhom nay cả!
Kim Nghien cười hi hi từ tiến len, liếm liếm moi đứng đối diện nang noi: "Tiểu
muội muội, ta la nghĩ muốn cho ngươi lời giải thich a. Cường Tử khong phải noi
" ba thật lớn da!, đung khong? Ngươi co biết, nay ' ba ' tự, giải thich thế
nao?"
Miệt Nhien khong len tiếng, chỉ đưa mắt địa theo doi hắn.
"Ngươi hiểu chưa, nay ' ba ' tự, bổn ý la chỉ gi? Ta noi cho ngươi biết, cai
kia 'da ' tự, la chỉ động vật đich da, on nhu đich da. ' da ' cung ' thủy '
cung thấu, la chỉ thủy đich mềm mại, nếu như da binh thường mềm mại. Ngươi
noi, hắn Cường Tử theo như lời đich ' ba thật lớn da ', hại gi ngươi?"
Nay Kim Nghiem, noi chuyện lấy khang chỉ điều, noi năng ranh mạch đich, như la
đứng đắn, rồi lại xấu, vừa thấy chinh la cai kho chơi đich sừng se. Hắn học
tập khong động dạng, lại yeu thich lịch sử, 《 Trung Quốc lịch sử tổng quat 》,
《 thế giới lịch sử tổng quat 》 đều rục vu hung, lại noi tiếp một bộ một bộ
đich. Ma vật lý, toan học, lại học được ma qua loa hổ. Hắn con đọc qua 《 sử ký
》 loại nay đich tac phẩm lớn, tiện thể chan đem văn tự học cấp học . Bởi vậy,
hắn đối rất nhiều văn tự đich tồn tại, nhớ ro nhất thanh nhị sở. "Ha ha!
Nghien ca, thực sự rất co học vấn!" Tiểu canhom lại đanh trống reo ho đứng
len.
Miệt Nhien đối với cai nay học vấn đương nhien khong hiểu. Theo nang biết,
Cường Tử noi cai kia "Ba thật lớn da ", chỉ chinh la gi, đo la đang che cười
nang trước ngực cao ngất. Nang lạnh lung nhin Kim Nghien, noi: "Ngươi it theo
ta khoe chữ! Ngươi muốn tim đanh nhau, ta phụng bồi!" "A, đanh nhau?" Kim
Nghien kinh ngạc đưa trong mắt đều tựa hồ đến rơi xuống . Hắn hai tay om ngực,
lam ra bộ dang ret run, lo lắng khong yen, giả bộ thấp giọng noi: "Ai nha của
ta ma ơi! Đanh nhau? Kia cũng khong phải la của ta đang noi, ta phải tim nơi
chốn đi a. Cac huynh đệ, ba thật lớn da, toi chịu khong nổi rồi!" "Ha ha!" Hắn
cung đam đan em cười ẩm len đầy khoai tra.
Miệt Nhien thật muốn cho hắn một cai bạt tai vao mặt, một quyền nện xuống đi.
Rồi bỗng phia sau truyền tới một người tiếng la: "Cac ngươi lam cai gi vậy?"
Kim Nghien sửng sốt, lập tức hi hi nở nụ cười, Miệt Nhien thật khong biết hắn
biểu tinh trở nen vi sao nhanh như vậy: "Khong co, khong co gi, chung ta đua
giỡn thoi!"
Miệt Nhien quay đầu lại nhin người vừa đến, nguyen lai la một người đan ong đa
bốn mươi tuổi, than thể can xứng, đeo tren lưng cai bao da. Miệt Nhien nhận
thức hắn, hắn la sống ở gần nha minh, la một nha soạn thảo, ten la Tạ Lương.
Nhưng hắn cũng khong phải la binh thường la nha soạn thảo, ma la học co điều
thanh đich đại lịch sử học giả, nghe noi rất nhiều biết rất nhiều về lịch sử,
đều la trải qua hắn đich luận chứng xac định xuống dưới đich. Hắn hang năm
quang ra thư kiếm đich tiễn, liền lấy trăm vạn kế, con nhiều lần ở thị đai
truyền hinh tuyen truyền giảng giải, rất co danh tiếng. Ho khan một tiếng, Kim
Nghien dẫn hắn đam Tiểu ca nhom chạy. Ông ta đi đến Miệt Nhien trước mặt, vội
vang hỏi: "Tiểu tử kia, co phải hay khong khi dễ ngươi ?" Miệt Nhien giữ im
lặng gi vi co nang rất co long tự trọng, khong muốn noi minh bị người khi dễ.
Nhưng la, tại đay lại vừa mới giải cứu minh đung la an nhan trước mặt, nang
khong thể noi dối. "Đung vậy . Hắn nghĩ muốn khi dễ toi nhưng toi khong phải
dễ khi dễ như vậy."
Người đan ong đo nở nụ cười: "Co cốt khi! Ngươi chinh la bảo bối của Tần Giai
Minh?" "A, ngươi nhận ra ba của ta?" "Đương nhien nhận thức. Vừa rồi cai kia
du con, hắn cũng khong nhin xem khi dễ nữ nhan nao?. Ngươi co phải hay khong
co thể đem hắn đanh cho nằm tren mặt đất, tim khong thấy bắc?" "Đung vậy."
"Hảo co nương! Toi hom nay đến đay do hiệu trưởng trường mời đến,bảo toi cung
cấp cac học sinh một chut lịch sử."
"Hắc nha!" Miệt Nhien vui vẻ, "Trường học thong tri họp, thật khong nghĩ tới
la ngai đến giảng lịch sử nha. Vậy thi tốt qua."
Miệt Nhien lập tức sẽ đem vừa rồi khong thoải mai quen đến sau đầu đi. Nang
cung người đan ong ấy, trong miệng thật biết điều xảo địa xưng ong ta la Tạ
thuc, trực tiếp đem ong ấy đưa vao lầu hai phong hiệu trưởng.Cung hiệu trưởng
noi noi mấy cau đi ra, thế nhưng ở hanh lang đich goc chỗ nhin thấy Kim
Nghiem. Hắn một minh một cai, chinh lui ở goc tường, hướng phong hiệu trưởng
tham đầu tham nao. Miệt Nhien bước nhanh đi qua đi, đứng ở Kim Nghiem trước
mặt. "Uy!" Miệt Nhien đong cứng địa noi, "Ngươi co phải hay khong khong biết
ta la ai?" Kim Nghien lập tức hiện ra khinh thường nhất cố bộ dang: "Thien hạ
nhiều nữ nhan muốn cho toi Kim Nghiem nhớ kỹ, kia nhiều lắm đại đich phổ? Noi
cho ngươi biết, toi Kim Nghiem chuyen nhớ xinh đẹp nữ nhan. Nay nữ nhan của
hắn, rac rưởi giống nhau đich nữ nhan, thực xin lỗi, lao tử khong cong phu
phản ứng."
Miệt Nhien nhin xem tả hữu khong ai, bỗng dưng phat lực, một cai canh tay đặt
ở Kim Nghien tren cổ, tay kia thi nắm thanh nắm tay vung len, nện ở hắn đich
hữu đui ngoại sườn. Kim Nghien cảm nhận đui một trận te dại, lập tức toan than
vo lực, miệng lam run run noi khong ra lời.
Miệt Nhien hung tợn noi: "Noi cho ngươi biết, Kim Nghien tiểu tử, ngươi co nai
nai ta la con của thầy giao giỏi dạy quyền anh, sư huynh của ta đệ nhất đại
bang, mỗi người vo cong cao cường. Ngươi sau nay đối toi khach khi chut. Bằng
khong, ngươi chinh la tim tấu. Ngươi nhin một cai, ngươi co thể đanh được ta
sao? Ngươi ở ta đay cai tiểu thiếu nữ tử trong tay, tựa như cai ke thằng nhai
con, khong co ăn no đich ke thằng nhai con." Kim Nghiem chỉ co thở đứt quang,
khong con co năng lực đap lời? Miệt Nhien buong tay ra, hung hăng địa trừng
hắn liếc mắt một cai, quay đi. Kim Nghien vẫn đang dựa ở ben tường, hơn nữa
ngay, mới hoan qua một hơi đến. " Con gai giao vien dạy quyền anh? Nai nai!"
Kim Nghiem mắng đứng len, "Quyền anh giao luyện đỉnh cai cầu? Cản khong nổi
của ta chan nha phẩn! Ngươi chờ xem, ta thế nao cũng phải tri tri ngươi nay
sao nha thằng nhai con!"