Thôi Hiểu Phong thấy ông nội của mình đã tới, chuẩn bị tiếp tục gào khóc như
vừa rồi nhưng lại bị ông nội trừng mắt ra hiệu, không cho phép nó lên tiếng,
nó đành phải oan uổng mà tiếp tục nằm úp sấp tại nơi ấy.
Còn Địch Vũ Liễn vẫn không nghĩ ra được đáp án, một đám người đi theo phụ
hoàng tới đứng ở đằng kia càng làm cho bé có thêm áp lực, thế nên bé chỉ có
thể nhướng mày, không hề động đậy nhìn chằm chằm về hướng Thôi Hiều Phong và
cũng chẳng hề nói gì. Nhìn thấy biểu tình của bé, tên thái giám ban đầu dừng
lại động tác đánh do vì Hoàng thượng đến đây, nay lại không biết là có phải
tiếp tục hay không, chỉ có thể chờ đợi.
Thái phó Vương Trí Lợi ở bên cạnh Địch Vũ Liễn biết rất rõ hàm ý của cuộc
tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Đừng xem tướng mạo ông bình thường, thân là
Thái phó, bề ngoài chẳng có quyền hành gì, dường như đối với một tên thái giám
như Văn công công chẳng dám quản cái gì. Nhưng năm đó ông chính là người tham
mưu cho Hoàng đế đoạt được ngôi vị, là cánh tay trọng yếu ẩn mình trong bóng
tối! Thông minh như ông, sau khi Hoàng thượng đăng cơ không lâu, liền hay lập
tức rút lui khi trong tay còn đầy thế lực, từ quan trở về quê hương, còn Hoàng
thượng hiển nhiên đánh giá ông rất cao. Tuy nói rằng ông không có chức quan
nhưng vinh hoa phú quý cũng không giảm đi nhiều, có thể thấy được rằng, người
này làm việc rất tài giỏi.
Hoàng thượng đã từng nói với ông, sau này người kế thừa ngôi vị Hoàng đế sẽ
lại để cho ông dạy dỗ! Thời gian đó, ông hiểu rõ rằng đại hoàng tử cũng không
phải là người được chọn lựa kế nhiệm vừa ý Hoàng thượng, lập Thái tử chỉ là kế
tạm thời, quả thực gia tộc Thái hậu Thôi thị trước đây vào thời Tiên đế, lúc
Bát vương đoạt quyền là trợ lực lớn nhất cho chiến thắng của Hoàng thượng,
đồng thời tiên đế còn lưu lại rất nhiều vấn đề, buộc cho Hoàng thượng không
thể không tạm thời giữ lại bộ tộc ngoại thích mà ngài có nhiều kiêng dè này!
Ông khẳng định rằng rồi cũng có một ngày hoàng thượng sẽ tuyển chọn người tốt
nhất trong số các hoàng tử để lập lại ngôi vị Thái tử một lần nữa. Thế nhưng
đợi qua mấy năm, Thái tử điện hạ cũng đã tham gia triều đình hỗ trợ giúp đỡ
công việc Hoàng đế, mà chẳng thấy Hoàng thượng gọi ông quay về. Ông còn tưởng
rằng Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, lại không nghĩ rằng vào năm vừa rồi nhận
được một thánh chỉ của Hoàng thượng triệu ông quay về triều, để ông dạy dỗ cho
một vị tiểu hoàng tử nhỏ đến vậy.
Trước khi ông đến dạy Thập lục hoàng tử, Hoàng thượng chỉ ra một ý chỉ cho
ông: “Quan sát thật kỹ xem tư chất của đứa nhỏ đó như thế nào, thử so sánh
cùng những đứa khác xem, nếu tốt thì dạy tiếp, nếu không tốt thì không cần dạy
thêm!” Ông cảm thấy thật phấn chấn, Hoàng thượng cuối cùng cũng có một người
vừa ý để chọn lựa! Sau khi dạy đứa nhỏ này một thời gian, ông phát hiện ra
rằng tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn qua một lần sẽ không quên,
nói một lần liền thông suốt. Thế nhưng, điều đó cũng chưa làm ông hiểu ra được
nguyên nhân Hoàng thượng có cái nhìn khác với vị tiểu hoàng tử này, bởi vì
theo như ông biết, các vị hoàng tử lớn tuổi khác đều rất ưu tú.
Đầu năm nay, ông thật sự nhìn ra không ít về cảnh ngộ của vị hoàng tử này ở
trong cung, nhất là vị Thục phi kia lại càng quá phận! Nhưng ông lại không thể
nói thẳng ra phương pháp, nhỡ người khác nắm giữ được cái nhược điểm xúi giục
hoàng tử, thế nên trong một giờ học nào đó, ông đã nói qua một chút về cấm kỵ
trong cung, chủ ý là muốn khiến cho tiểu hoàng tử tự mình tìm ra cơ hội để áp
chế bộ dáng ngạo mạn của Thục phi, để nàng thu liễm hành động của bản thân đi
một chút. Vậy mà năm tháng trôi qua vẫn không thấy tiểu hoàng tử có hành động
gì. Đến một ngày nào đó ông có giảng về ý nghĩa của câu nói “Bố trí nơi chết
để sau đó được sống”[1], chỉ ba ngày sau, vị tiểu hoàng tử này hỏi ông địa vị
hoàng tử tôn quý bao nhiêu, Hoàng tử phạm lỗi nhiều như thế nào sẽ khiến Hoàng
thượng không thể tha thứ? Ngay cái hôm ông trả lời được câu hỏi ấy, vị tiểu
hoàng tử này đâm Thục phi bị thương, tương đương với việc đưa bản thân vào chỗ
chết, nhưng lại lợi dụng cấm kỵ trong cung mà ông đã từng đề cập qua để diệt
trừ Thục phi, thành công thay đổi cảnh ngộ của bản thân mình.
Ông biết rõ rằng một đứa nhỏ mới có bốn tuổi không có khả năng giống như bọn
họ cả ngày dùng thủ đoạn, lập kế hoạch một cách chu đáo tỉ mỉ, sở dĩ chuyện
diệt trừ Thục phi tiểu hoàng tử có thể thành công, phần lớn vẫn phải dựa vào
vận khí tốt. Còn điều thật sự làm ông bất ngờ chính là ông còn tưởng rằng tiểu
hoàng tử không ghi nhớ kỹ những điều ông giảng, ai ngờ tiểu hoàng tử chẳng
những ghi nhớ sâu sắc mà còn có thể nhẫn nại, không lộ ra điều gì để đợi đến
lúc bản thân mình rõ ràng được lúc nào nên dùng thì mới động thủ! Đứa nhỏ này
là một người trời sinh cầm quyền! Nếu như để tâm bồi dưỡng, qua năm dài tháng
rộng, không biết sẽ trở thành người thế nào?
Việc này ông đã bẩm báo tỉ mỉ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy mừng rỡ nhưng
cũng chưa có định quyết tâm, chỉ là trước khi quyết định thì tự mình bồi dưỡng
một thời gian, sau khi sát hạch rồi mới nói tiếp, đây cũng là ý nghĩa chân
chính của buổi tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Chẳng qua ông cảm thấy dù cho
bốn tháng qua ông cùng với Hoàng thượng đặc biệt đã dạy tiểu hoàng tử những
nội dung liên quan đến ngày hôm nay, thế như nhìn vẻ mặt của tiểu hoàng tử lúc
này, cộng thêm việc sáng nay tiểu hoàng tử không hề có phản ứng gì với việc
mình đặc biệt nhắc nhở phái người đi xem xét kĩ hành động của Văn công công,
cũng cho thấy rằng đứa nhỏ này căn bản không hề hiểu, cũng không thông suốt
những gì đã học, không nghĩ ra được điều Hoàng thượng muốn là cái gì.
Ông từng can gián Hoàng thượng, yêu cầu thế này đối với một đứa nhỏ mới có bốn
tuổi vẫn còn quá sớm và quá mức, tốt nhất là đợi đến tiểu hoàng tử khoảng mười
tuổi rồi lại quyết định sau, nhưng Hoàng thượng rất kiên trì vì Hoàng đế đã
không thể tha thứ chịu đựng được những hành động của các phe phái trong triều
đang âm thầm tranh đấu. Buổi tuyển chọn thư đồng này đúng là một cơ hội tốt để
cảnh cáo bọn họ, điểm mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để sử dụng được cơ hội ấy.
Địch Vũ Liễn đứng hồi lâu chẳng hề động đậy, còn Hoàng thượng đã chống tay
trái lên ghế tựa, chậm rãi xoa cằm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Thấy thế, Vương
Trí Lợi thở dài, ôi, Hoàng thượng đã khó chịu rồi, có lẽ mình nên nhắc nhở
tiểu hoàng tử một chút là được! Vì thế, ông hơi tiến lên trước về phía Địch Vũ
Liễn, khom lưng cúi xuống bên tai bé, dùng thanh âm chỉ để hai người có thể
nghe thấy được mà thầm thì: “Điện hạ, thành ngữ sáng nay thần dạy ngài, ngài
có nhớ kỹ hay không? Hoàng thượng đặc biệt dẫn nhiều người đến nhìn như thế,
ngài cũng đừng làm ngài thất vọng nhé! Điện hạ, đã học cái gì thì đều phải sử
dụng! Học để dùng!”
Câu thành ngữ mới được học sáng sớm ngày hôm nay? Tháo phó không có chuyện gì
lại đi nói với bé chuyện này? Địch Vũ Liễn thoáng sửng sốt, trong đầu nhanh
chóng nhớ lại buổi sáng đã học cái gì, giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe
trăm người! Ông nhắc nhở bé nên giết người nào đó để cảnh cáo một người nào đó
khác sao? Phụ hoàng của bé đặc biệt đem theo những người này tới đây?
Địch Vũ Liễn quét mắt về phía chư quan triều đình, phụ hoàng bé đã có dạy bé
về cách phân loại triều phục, về tên của quan viên trong triều hiện nay, lúc
này, địa vị của mỗi người đến đây bé cũng biết sơ sơ. Tầm nhìn của bé một lần
nữa lại trở về chỗ Thôi Hiểu Phong, phát hiện tên thái giám đứng bên cạnh muốn
nói rồi lại thôi, thế là bé vốn không nghĩ ra được phụ hoàng bé muốn cảnh cáo
ai bỗng nhiên chỉ tay vào tên thái giám kia giận dữ nói: “Ngươi còn ngây ra ở
đấy làm gì! Tiếp tục đánh đi! Đánh tới khi nó nói thật thì mới thôi! Rốt cuộc
là người nào trong nhà dạy nó có lá gan lớn như vậy phỉ báng loạn thân phận
hoàng tử!” Kệ xừ mọi việc, trước tiên đánh cái đã rồi giải quyết sau! Bé từ từ
nghĩ thế.
Thôi thừa tướng vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu rõ rằng thằng cháu út nhà mình
quả thực không biết giữ miệng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng:
“Hoàng thượng, xin ngài minh xét, tôn tử của vi thần sao dám phỉ báng loạn
Thập lục hoàng tử, hẳn là tiểu hoàng tử đã nghe lầm rồi!”
“Ngươi nói bản hoàng tử lầm! Ngươi không có mặt tại đây, sao biết tôn tử của
ngươi chưa từng phỉ báng bản hoàng tử?” Thân nhìn nho nhỏ quay lại, sắc mặt âm
trầm, nhìn chằm chằm vào Thôi thừa tướng trầm giọng chất vấn, bộ dáng giống y
chang với biểu tình của Hoàng thượng khi tức giận, khiến cho Thôi thừa tướng
đã làm quan hai triều hoàng đế trong lòng sợ hãi, cũng làm phần lớn các trọng
thần lần đầu tiên trông thấy Thập lục hoàng tử cảm thấy bất ngờ, khí phách của
hoảng tử nhỏ thật khiếp người.
“Không phải, ý của thần là trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!” Đứa bé khó
ưa này còn dám nổi giận với ông, cũng không nhìn xem Thôi Thường Tích ông là
cậu của ai! Tâm tình bị hù dọa nhất thời lóe lên suy nghĩ, trong lòng Thôi
thừa tướng căm hận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Hoàng thượng, có lẽ
trước hết hãy hỏi nhóm người Văn công công để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra, sau mới quyết định tiếp có được không? Nếu như đúng là tôn tử của thần có
sai, ngày hôm nay có đánh chết nó tại Mậu Học Hiên, vi thần cũng tuyệt không
có ý kiến, nhưng nếu đây là hiểu lầm, đánh đứa nhỏ quá mức, nếu như Thái hậu
có hỏi đến, sợ rằng cũng không tốt cho Thập lục hoàng tử!”
“Văn công công, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng tượng ra hiệu cho tên
thái giám kia trước hết hãy dừng tay, thế nhưng trong lòng lại mắng thầm: lão
già khó ưa! Lời nói lại mang theo uy hiếp, lôi hẳn Thái hậu ra đây!
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng không rõ có chuyện già xảy ra, sau khi Thập
lục hoàng tử đến đây bỗng nhiên nói tiểu thiếu gia Thôi gia phỉ báng tiểu
hoàng tử, gọi người bắt lại. Trên thực tế, nô tài không nhe thấy có bất kì
người nào có nói lời phỉ báng Thập lục hoàng tử.”
“Vương thái phó, chuyện đúng như lời Văn công công nói sao?”
Vương Trí Lợi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thôi thừa tướng, sau lại
nghe thấy lời Hoàng thượng hỏi chính mình, hơi lo lắng một chút, Thôi Hiểu
Phong là một trong những người cháu mà Thái hậu yêu thích, nếu ngày hôm nay nó
bị đánh đến mức xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đúng như lời Thôi thừa tướng nói, làm
cho Thái hậu vốn cũng chẳng thích gì Thập lục hoàng tử nổi giận, như vậy thì
không tốt, thế nên ông mới khom người, cung kính đáp lại: “Hồi bẩm Hoàng
thượng, vi thần thấy sau khi Thập lục hoàng tử tiến vào, Tiểu thiếu gia Thôi
gia cùng với mấy đứa nhỏ xung quanh nói cái gì đó, cười vui không ngớt, tuy
nhiên, cũng xin Hoàng thượng thứ tội, vi thần bởi vì tuổi già tai nghễnh
ngãng, cũng không nghe thấy lời nói nào phỉ báng Thập lục hoàng tử.”
“Xem ra là một hồi hiểu lầm thôi, quên đi!” Hoàng thượng phất tay về hướng tên
thái giám kia, ý rằng bảo hắn không cần đánh thêm nữa.
Kết quả này cũng là dự liệu của quan viên trong triều đang đứng một bên, các
ông đều cho rằng dù sao cũng chỉ là một vị tiểu hoàng tử, đâu phải là đối thủ
của Thôi đại thần nguyên lão trong triều, Thôi đại nhân nói có hai câu đã hóa
giải được nguy cơ cho tôn tử của ông, cho dù là đứa nhỏ đó có nói gì thật đi
chăng nữa, vị tiểu hoàng tử này cũng chỉ có thể giả câm ngậm bồ hòn làm ngọt,
bởi vì người có thể làm chứng đều đứng ở bên phía Thôi thừa tướng rồi.
Sau khi Thôi thừa tướng tạ ân quay về đứng lại chỗ cũ, trong tâm thở dài một
hơi, cũng rất đắc ý, sau lại nháy mắt với Văn công công đứng ở đối diện, ra
hiệu cho hắn mau mời Hoàng thượng cho tiếp tục buổi tuyển chọn, cuối cùng mới
nhìn thẳng về phía Địch Vũ Liễn, mắt đối mắt với bé chẳng rời đi.
Văn công công đương nhiểu hiểu rõ được ý tứ của ông, khom người hướng Hoàng
thượng hỏi: “Hoàng thượng, tiếp tục tiến hành buổi thi tuyển có được không ạ?”
Hoàng thượng còn chưa trả lời, mọi người chỉ thấy Thập lục hoàng tử với bộ mặt
không mang cảm xúc gì đi tới chính giữa, vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ ngay
ngắn trước mặt hoàng thượng, chắp tay thỉnh cầu: “Phụ hoàng, nhi thần muốn
thỉnh hỏi phụ hoàng, cuộc tuyển thí ngày hôm nay là do nhi thần toàn quyền phụ
trách, bất luận điều gì liên quan đến chuyện tuyển chọn phụ hoàng cũng sẽ
không tham dự sao?” Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu thình thật sự nghiêm túc,
khiến mọi người không hiểu gì hết.
“Đương nhiên, liên quan đến việc thi tuyển, trẫm sẽ không can thiệp! Con đứng
lên đi!” Hoàng thượng cũng không biết bé muốn làm cái gì, nhìn bé mang theo
chút mong chờ.
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Địch Vũ Liễn tạ ơn đứng dậy, chuyển mình nương
theo người đang đỡ dậy, che giấu chỗ bị thương, nhếch mép nhìn Thôi Hiểu Phong
đang nước mắt lưng tròng, thanh âm lạnh lẽo của trẻ con lần thứ hai vang lên
trong Mậu Học Hiên, “Ai cho phép đưa nó đi! Đem nó nằm xuống trở lại!”
Mọi người ngẩn người, cái gì? Hoàng thượng đã buông tha Thôi Hiểu Phong, Thập
lục hoàng tử này muốn kháng chỉ hay sao?
[1] Xuất xứ của câu nói: Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm
nhất cũng là nơi an toàn nhất
Sau khi nước Tần bị diệt vong, Hán vương Lưu Bang sử dụng sách lược của đại
tướng Hàn Tín, tấn công và giành được vùng đất Quan Trung của nước Tần ngày
xưa, đặt nền móng cho việc tranh giành thiên hạ với bá vương Hạng Vũ của Tây
Sở. Năm 204 trước CN, Lưu Bang cử đại tướng Hàn Tín và Trương Nhĩ, dẫn quân
Hán tấn công vào nước Triệu, họ bắt buộc phải đi qua Tỉnh Hình Khẩu. Triệu
Vương Yết và đại tướng Trần Dư thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, tập kết tại
Tỉnh Hình Khẩu, chuẩn bị nghênh chiến.
Quân sư nước Triệu là Lí Tả Xa hiến kế cho Trần Dư: “Hàn Tín thừa thắng tấn
công vào Triệu, khí thế hừng hực không gì ngăn cản nổi. Tuy nhiên quân Hán
hành quân đường dài, lương thực thiếu thốn, hai bên Tình Hình Khẩu đều có núi,
đường thì chật hẹp, xe ngựa qua lại khó khăn, quân Hán đi chưa được trăm dặm
thì quân chở lương thực tất sẽ bị bỏ lại phía sau. Chúng ta có thể cử ba vạn
tướng sĩ đi đường tắt sau để cắt đứt đường vận chuyển lương thực của chúng,
ngài dẫn quân chặn quân Hán phía chính diện, lại đào hầm sâu một chút, đắp
thành luỹ cao một chút, cố thủ doanh trại, không giao chiến với quân Hán. Như
vậy thì, phía trước bọn chúng không thể tấn công được, cũng không thể lui lại
phía sau, lại không có lương thảo, chúng sẽ rơi vào thế bí. Không bao lâu sau
thì chúng ta có thể bắt được Hàn Tín.” Trần Dư không nghe theo ý kiến của Lí
Tả Xa, tự cho rằng quân đội của mình vượt xa quân Hán gấp nhiều lần, nhất định
không thể thua trận được. Hàn Tín thăm dò biết được kế sách của Lí Tả Xa không
được dùng thì vô cùng vui mừng, bèn tập kết binh mã tại nơi cách Tỉnh Hình
Khẩu hơn ba mươi dặm. Quá nửa đêm, Hàn Tín phái hai ngàn kị binh, mỗi người
đều mang theo một lá cờ của quân Hán, từ con đường nhỏ vòng đến mặt phía sau
của doanh trại quân Triệu, mai phục ở đó, đợi đến khi quân Triệu huy động toàn
bộ lực lượng xuất kích thì sẽ đột kích vào đại doanh của quân Triệu, hạ cờ của
quân Triệu xuống và cắm cờ của quân Hán lên. Hàn Tín lại phái một vạn người
ngựa dẫn đường trước, bày thế trận men theo bờ sông. Trần Dư nhìn thấy tình
hình đó thì cười lớn nói: “Xem ra thì Hàn Tín chỉ có hư danh! Một trận sống
mái là điều tối kị của nhà binh, đó là tự tìm chỗ chết!”
Trời sáng, Hàn Tín dẫn theo binh mã, dựng cờ soái, tiến về Tỉnh Hình Khẩu.
Quân Triệu lập tức nghênh chiến. Sau khi giao chiến, quân Hán giả bộ thua trận
rút lui, vứt bỏ hết trống cờ, rút lui vào trận địa bờ sông. Trần Dư không biết
đó là mưu kế, bèn chỉ huy toàn bộ quân truy kích kịch liệt. Lúc đó, hai ngàn
khinh kị binh đã phục sẵn của Hàn Tín thấy toàn bộ quân Triệu đã xuất kích,
lập tức tiến vào doanh trại của quân Triệu, nhổ cờ của quân Triệu, thay vào đó
bằng cờ của quân Hán. Quân Triệu đuổi tới trận địa bên bờ sông, quân Hán không
có đường lui, đành phải bạt mạng chém giết. Quân Triệu đã lâu không thắng
trận, sĩ khí bắt đầu uể oải, lại đột nhiên phát hiện ra rằng trong doanh trại
của mình toàn bộ đều cắm cờ của quân Hán, lòng quân bỗng rối bời, bỏ chạy tan
tác. Quân Hán thừa cơ tấn công, đánh bại quân Triệu, Trần Dư bị giết chết,
Triệu Vương Yết bị bắt sống. Sau đó, các tướng sĩ có thỉnh giáo Hàn Tín: “Đánh
sống mái một trận là điều tối kị của nhà binh, vì sao tướng quân rõ ràng đã
biết mà vẫn phạm phải, nhưng lại giành được thắng lợi?” Hàn Tín đáp: “Đó chính
là điều mà trong binh pháp đã nói “Trí chi tử địa nhi hậu sinh, đầu chi vong
địa nhi hậu tồn’ (Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm nhất cũng
là nơi an toàn nhất). Quyết chiến một trận sống mái, khiến cho binh sĩ bị đặt
vào chỗ không còn đường để lui, họ mới chiến đấu hết mình, để cầu được sinh
tồn.”