Mệnh lệnh độc ác dứt khoát hạ xuống, không có chút do dự, phần lớn các trọng
thần bên ngoài Mậu Học Hiên đều rùng mình khiếp vía, lo lắng không biết người
bị đánh bên trong có phải con cháu nhà mình hay không.
Khi mọi người vào đến Mậu Học Hiên, đập vào trong tầm mắt là một đứa nhỏ mặc
áo đen ngồi tại chủ vị, sắc mặt âm trầm tàn nhẫn, khiến người khác không thể
nhầm lẫn được người hạ lệnh là ai.
Do bởi hồi hộp nên không chú ý, hai anh em Vũ Văn coi đứa trẻ nằm úp sấp ở kia
nhận thành đứa nhỏ khờ nhà mình, lập tức bị dọa đến mồ hôi lạnh toàn thân, sau
chăm chú nhìn lại, phát hiện ra mình đã nhận lầm, đứa trẻ kia so với đứa nhỏ
khờ nhà mình tuổi bé hơn một chút. Lòng vừa mới thả lòng một chút, sau đảo mắt
nhìn xung quanh, hai người ngạc nhiên trợn tròn mắt, nhanh chóng đưa mắt tìm
kiếm trong số những đứa trẻ đang đứng tại một bên, lòng vừa buông lỏng trong
nháy mắt lại căng lên, tim đập dồn dập, trong lòng kinh hoảng nói: A…….! Đứa
nhỏ khờ, đứa nhỏ khờ nhà ông đâu rồi? Lẽ nào đã gây ra chuyện gì? Hay là đã bị
đánh hôn mê hoặc đánh chết rồi bị tống ra ngoài rồi!?
Vũ Văn Hạo Chính thật sự lo lắng cho đứa cháu nhỏ quá mức khờ khạo nhà mình,
lòng bàn tay vì căng thẳng mà túa ra mồ hôi, còn Vũ Văn Hạo Nhiên lại cho rằng
đứa con trai bảo bối nhất của mình xảy ra chuyện, chân như bị nhũn ra, trong
lòng bắt đầu vô cùng hối hận ngày hôm nay đã ép buộc con trai tới tham gia thi
tuyển. Trong đầu hai người không ngừng lặp lại hình ảnh đứa nhỏ khờ lúc vào
đứng thẳng lúc ra nằm ngang.
Trên thực tế, đứa nhỏ khờ mà hai người đang lo nghĩ lúc này đây đang nằm nhàn
nhã trên đỉnh hòn giả sơn, cậu bỗng nhiên hắt hơi một cái, lấy tay sờ sờ cái
mũi, ánh mắt dời đi quyển sách nhìn lên không trung, thầm than thở: Ôi, còn
chưa đến giờ Dậu! Sau đó cậu đưa tay luồn vào ống tay áo, móc đi móc lại thế
mà cũng móc ra được một quả hải đường nhỏ màu cam, thâm tâm rất hài lòng,
“Răng rắc, răng rắc” hai ba miếng đã ăn sạch gọn, nhưng đôi mắt cái mũi trên
khuôn mặt suýt chút nữa đã nhăn đến mức dồn lại cùng một chỗ, mẹ ơi! Chua chết
mất! Tiếp đó, “Vèo”, chỉ thấy cái hột còn lại sau khi ăn vẽ một đường vòng
cung tuyệt mỹ trên không trung hướng về mắt đất cách đó xa xa, người nào đó
không hề cảm thấy áy náy khi làm cho hoàng cung với cảnh sắc mỹ lệ nơi này có
một chút dấu hiệu như thế.
“Nhi thần (vi thần, nô tài, nô tỳ) khấu kiến phụ hoàng (hoàng thượng)!” Trông
thấy Hoàng đế tiến vào, vẻ mặt âm trầm của Địch Vũ Liên cũng không hề biến
đổi, chậm rãi đứng dậy nhường lại ghế chủ vị, hành lễ với phụ hoàng của bé,
đồng thời còn có cả đám người Vương Trí Lợi, cùng Văn công công, Tiểu Phúc Tử
cũng cùng lúc hành lễ.
“Miễn lễ!” Hoàng đế khoác tay, ngồi xuống ghế chủ vị mà Địch Vũ Liễn vừa
nhường lại, làm như không thấy chuyện xảy ra trước mắt, ngược lại còn trưng ra
bộ dáng tươi cười mang theo ân cần, khích lệ con trai của chính mình: “Con cứ
tiếp tục, coi như trẫm không ở chỗ này, cứ theo suy nghĩ của con mà làm!”
Lời này vừa nói ra, Địch Vũ Liễn lên tiếng đáp lại rồi quay người, còn sắc mặt
Thôi thừa tướng lại trở nên tái mét, vì rằng ông đã nhận ra đứa nhỏ bị đánh
chính là đứa cháu nhỏ tuổi nhất nhà mình, Thôi Hiểu Phong, năm nay đã gần mười
tuổi. Trong lòng ông nhất thời vừa căng thẳng lại vừa tức giận: Cái đồ ngốc
này! Bình thường chiều chuộng nó đến hư người mất rồi! Chắc hẳn là thằng bé
trong cung không chịu thu liễm, nói sai điều gì đó chọc giận vị hoàng tử sát
tinh kia rồi! Nghĩ đến Thập lục hoàng tử, ánh mắt ông không giấu được tia oán
hận: Cái thằng đáng ghét! Trước hại chết con gái nhà ông chưa đủ, nay còn muốn
đánh chết đứa cháu nhỏ nhất của ông hay sao. Vị sát tinh suy cho cùng vẫn có
thâm cừu đại hận với Thôi gia bọn họ! Chết cũng không buông tha, chuyên tìm
người Thôi gia gây phiền phức.
Trước đó, khi Địch Vũ Liễn từ bỏ việc tra ra Vũ Văn Dật Thần là ai, bé liền đi
về hướng chủ vị, Vương Trí Lợi cùng Văn công công lập tức hành lễ, hai người
cùng đề cao giọng “Thập lục hoàng tử” khiến cho con cháu các nhà đang làm bài
thi dù là quang minh chính đại hay lén lút vụng trộm đều quan sát xem Thập lục
hoàng tử là người phương nào.
Thôi Hiểu Phong là con út trong nhà, là cái loại người bình thường nhất định
được chiều đến mức chả coi ai ra gì, hơn thế nữa trong nhà vì chuyện của vị
Thục phi đã hoăng mà có không ít lời nói xấu về Địch Vũ Liễn, cho nên sau khi
nó nhìn thấy Thập lục hoàng tử là bộ dạng như thế nào thì đã len lén đập đập
tiểu biểu đệ bên cạnh người, dùng cằm ra hiệu về nơi Địch Vũ Liễn đang tại
kia, vẻ mặt khinh thường, đè thấp giọng nói, thanh âm cực nhỏ nói với tiểu
biểu đệ: “Này, nhìn mau, đấy chính là cái loại tiểu tiện chủng! Cái đứa mà có
mẹ chạy trốn theo người khác đấy!” Nó cười châm biếm lên tiếng, “Thằng ấy vẫn
còn có thể bày ra tư thế của một hoàng tử!” Nói xong, nó vẫn còn vụng trộm bắt
chước vẻ mặt của Địch Vũ Liễn, khiến cho mấy đứa nhỏ khá quen thuộc với nó ở
xung quanh đều che miệng cười khẽ.
Lúc Thôi Hiểu Phong vẫn đang dào dạt đắc ý nhìn lại hướng Địch Vũ Liễn, vẻ mặt
nó ngay tức khắc cứng đờ, nó không nghĩ tới vị hoàng tử ấy đang mang một khuôn
mặt âm trầm nhìn chằm chằm chính mình.
Tính ra nó thật không may, chọn đúng lúc đám người Văn công công đã hành lễ
xong, sau đó không có bất kì ai mở miệng ra nói, vả lại tuy rằng có cách xa
vài người, nhưng tai của bé trời sinh đã tốt, Địch Vũ Liễn liền nghe thấy được
những lời Thôi Hiểu Phong nói, hơn thế nữa việc làm lén lút của nó từ đầu đến
cuối đều bị bé trong lúc xoay người quan sát các con em tại đây thu vào trong
mắt, vì vậy, vẻ mặt vốn lạnh lùng thờ ơ của Địch Vũ Liễn đã thay đổi
Hai chữ “tiện chủng” này cùng với việc bị người khác nói đụng chạm tới việc
này đều như nhau, đều là sự việc cực kỳ kiêng kị đối với Địch Vũ Liễn, đáng
tiếc Thôi Hiểu Phong không có bản lĩnh như Vũ Văn Dật Thần có thể sau khi phạm
phải điều kiêng kị Địch Vũ Liễn vẫn có thể toàn thân chạy thoát, chính vì thế
nó đã định sẽ phải chống đỡ sự tức giận của Địch Vũ Liễn.
“Ngươi tên là gì!? Địch Vũ Liễn nhìn chằm chằm vào Thôi Hiều Phong, trầm giọng
hỏi.
“Hồi Thập lục hoàng tử, cậu ấy là…” Văn công công cũng thấy hành động của Thôi
Hiểu Phong vừa rồi, cảm giác bất thường, vội vàng cười cười giới thiệu.
“Ta đang hỏi hắn! Khi nào thì đến phiên ngươi trả lời đấy!? ” Địch Vũ Liễn
nghiêm khắc trừng mắt nhìn Văn công công, khiến cho Văn công công oán giận mà
không lên tiếng nữa.
Thôi Hiểu Phong trong tâm có khiếp sợ một chút, nhưng gia thế nhân gia hiển
hách, ngày thường đều có thói quen diễu võ dương oai, trẻ con cũng không khống
chế được tính tình, nó trả lời lại với một bộ dáng cao ngạo: “Ta là Thôi Hiểu
Phong!” Hừ, nó không tin Thập lục hoàng tử thật sự nghe thấy cái gì, mà nói
thêm, đại biểu ca của nó là đương kim Thái tử, bác cả đường đường là Hoàng
hậu, cô của nó chính là Thục phi đã chết, ông nội là hữu thừa tướng dưới một
người trên vạn người, cha là Lễ bộ thị lang, có nghe thấy thật thì có sao, nó
không thừa nhận là được rồi, nó mới không sợ cái tên tiểu hoàng tử danh bất
chính ngôn bất thuận này!
“Láo xược! Trả lời hoàng tử sao có thể tự xưng ta! Ngươi lại vẫn ngồi yên tại
chỗ, còn không quỳ xuống thi lễ!” Tiểu Phúc tử không vừa lòng bộ dạng của Thôi
Hiểu Phong đối với chủ tử nhà mình, quát mắng đồng thời còn tiến lên kéo nó
xuống.
“Bụp”, Thôi Hiểu Phong thấy bị lôi kéo liền đánh một phát vào cánh tay Tiểu
Phúc Tử đang chạm vào nó, đánh giá Tiểu Phúc Tử từ trên xuống dưới, khinh
thường nói: “Ngươi có toan tính giở trò gì, một thái giám hạ đẳng mà cũng dám
chạm vào bản thiếu gia!” Nói xong, nó còn chưa hả giận, nói tiếp một cách trào
phùng với Tiểu Phúc tử, “À, ta nói sai rồi! Phải là Thiếu gia quý tộc trở
thành thái giám!”
Sắc mặt Tiểu Phúc tử thoáng chốc trở nên thật khó coi, có thể thấy rõ rằng
chuyện tình của cậu đều truyền khắp các đại gia tộc, ngay cả một đứa trẻ mười
tuồi cũng đều biết rõ.
“Thôi Hiểu Phong, là nhà ai?” Địch Vũ Liễn thấy Tiểu Phúc tử đứng cứng đờ tại
nơi đó, vốn có tức giận nay hai tròng mắt cũng phát hỏa.
“Là biểu đệ của Thái tử điện hạ, Lễ bộ thị lang Thôi…” Văn công công lập tức
tiếp lời, thầm nghĩ rằng đưa danh Thái tử ra, Thập lục hoàng tử hẳn là không
làm gì không nên đối với Thiếu gia Thôi gia.
Thái tử!? Đây chính là đổ dầu vào lửa, Địch Vũ Liễn trước đó bị một bụng tức
lúc mà chạm mặt thái tử, nay lại nghe thằng khốn này có quan hệ với thái tử,
thế thì lúc này bé sẽ không khách khí.
“Tiểu Phúc tử, bắt hắn lại cho bản hoàng tử!” Địch Vũ Liễn vén vạt áo, ngồi
ngay ngắn trên ghế chủ vị, “Ngươi thật to gan, trước đấy mắng chửi ai là tiện
chủng?”
“Ta chưa từng!” Thôi Hiểu Phong quyết định sống chết không thừa nhận, gắng sức
giãy dụa, không để cho Tiểu Phúc tử bắt lấy nó, nhưng lại thất bại.
“Tử Địch! Dùng sức vả miệng hắn cho ta!” Đánh không được Thái tử, bé chẳng lẽ
không đánh được biểu đệ của thái tử hay sao? Thật đáng ghét!
“Dạ!” Tử Địch rất nghe lời tiến lên phía trước, bàn tay nhỏ bé hướng về phía
mặt của Thôi Hiểu Phong đã bị Tiểu Phúc tử nắm được mà không thể động đậy tát
một cái.
Địch Vũ Liễn vẫn cảm thấy chưa hết giận, vừa nghĩ đến người ban nãy chửi mình
tiện loại thì không thể ngăn được cơn giận, bàn tay nhỏ bé đập mạnh vào tay
vịn của chiếc ghế, giận dữ hét lên: “Người đâu, chuẩn bị bản gỗ cho ta, ta
muốn nhìn xem, là người nào đã dạy ngươi nói nhưng lời như vậy! Tiểu Phúc tử,
Tử Địch, các người quay lại đây!” Thôi gia, lại là Thôi gia! Chỉ cần có quan
hệ với cái Thục phi kia thì sẽ không có người nào tốt hết.
Những đứa nhỏ khác bị ngăn cản không cho đi lên, đứng nguyên tại một bên, thấy
thế cũng bị dọa đến ngây người, nhất là tiểu biểu đệ của Thôi Hiểu Phong, cả
người đều run rẩy, khi nhìn thấy biểu ca bị người bắt đi, nằm úp sấp tại cái
bàn gỗ lại càng sợ đến khóc ra thành tiếng.
Ban đầu thái giám đánh Thôi Hiểu Phong biết rõ thân phận của nó, không dám
dùng sức, kết quả rước lấy sự phẫn nộ điên cuồng của Địch Vũ Liễn, bé hét lên:
“Ngươi đang làm cái gì đấy! Đánh cho ta, đánh thật mạnh cho ta!”
Đây cũng chính là lúc nhóm người Hoàng thượng đặt chân đến Mậu Học Hiên thì
thấy được tình hình. Tâm trạng cuồng nộ của Địch Vũ Liễn vì phụ hoàng đến nơi
đây mà biến thành âu sầu, việc đánh Thôi Hiểu Phong đề hả giận đã không còn
quan trọng! Phụ hoàng của bé nói sẽ để bé dựa vào suy nghĩ của mình mà làm,
lại khiến bé đã sầu lại càng sầu thêm! Phụ hoàng vậy mà lại đích thân quan đây
quan sát! Bé nên làm như thế nào mới đúng? Phụ hoàng suy cho cùng là có ý đồ
gì, muốn cái gì đây?