- Chương Tôn Giả Tương Lai


Đoàn người Vũ Văn Hạo Nhiên vừa đặt chân tới chính sảnh liền thấy chúng tiểu
bối đã tới. Sau khi bọn họ ngồi xuống, Vũ Văn Hạo Nhiên nhìn lại đám tiểu bối
đang đứng trước mặt, không nhịn được nhíu mày lại, đứa nhỏ ngốc nhà ông đâu
mất rồi!? Ông ra hiệu gọi quản gia Thường Hạc tới, mở miệng dò hỏi: “Thiếu
tông chủ đâu?”

Thường Hạc đến gần, hơi cúi mình xuống, khẽ trả lời: “Người được phái đi tìm
Thiếu tông chủ còn chưa tìm ra được cậu ấy.”

Vốn dĩ Vũ Văn Dật Thần đã rời khỏi nơi ở của mẹ cậu, lại thêm không tìm thấy
cậu ấy tại tẩm viện, gia bộc đã để lỡ mất Dật Thần khi cậu đang ở trên đường
đi về Thiên viện, thành thử cậu ấy còn không biết việc mình cần phải đến chính
sảnh.

“Ngươi đi tìm nó thêm một lần nữa đi! Phải thúc nó nhanh nhanh tới đây!” Ông
thân làm cha lại vì vị trí Thiếu tông chủ của nó mà quan tâm, vậy mà tiểu tử
này dù là một chút cũng không lo lắng, dạo chơi lung tung, chẳng thấy bóng
dáng! Thật làm tức chết người đi được!

“Vâng!” Thượng Hạc lên tiếng đáp lời rồi lui ra, nhưng chỉ trong chốc lát, y
lại trở lại, tay dâng vật gì đó lên cho Vũ Văn Hạo Nhiên, nhỏ giọng nói, “Tông
chủ, người trong tộc cho chim bồ câu truyền thư!”

Vũ Văn Hạo Nhiên nhận lấy ống trúc nho nhỏ có cuộn giấy ở bên trong, gật đầu,
ý muốn y lui xuống.

Thường Hạc lúc này mới đi tìm Vũ Văn Dật Thần. Vũ Văn Hạo Nhiên mở chiếc ống
trúc kia, lôi tờ giấy nhỏ ra, sau khi đọc một chút, sửng sốt liếc nhìn Kỳ Toán
Tử, sau đó mặt mày tươi cười hướng về Đại trưởng lão chúc mừng! “Chúc mừng
ngài, cháu dâu trưởng của ngài vừa cho ngài thêm được một vị chắt, là con
trai!”

“Không phải nói là tháng sau mới sinh sao?” Đại trưởng lão cũng kinh ngạc nhìn
thoáng qua Kỳ Toán Tử.

“Họ nói là sinh non, tin tức đã từ tám ngày trước rồi, vừa mới nhận được.” Vũ
Văn Hạo Nhiên đưa tờ giấy kia cho Đại trưởng lão, để lão tự xem.

Sau khi các vị trưởng lão khác nghe thấy tin tức này, tất cả đồng loại nhìn về
hướng Kỳ Toán Tử, lại nhớ về lời ông ta nói với đại trưởng lão, không ai không
bội phục, thế nên đã thật sự tin tưởng lời tiên đoán về ba vị hoàng tử kia.

“Kỳ đạo trưởng tính toán tài tình! Dự liệu như thần!” Vũ Văn Hạo Chính tán
dương, chắp tay vái.

“Đâu có! Đâu có! Bần đạo chỉ tính ra năm nay Đại trưởng lão sẽ có một vị chắt
nam, nhưng lại không biết đứa bé đó kinh ra lúc nào!” Kỳ Toán Tử nói khiêm
nhường.

“Ha ha, đạo trưởng quá khiên tốn rồi! Kính mong đạo trưởng tính xem giúp mấy
đứa nhỏ này!” Vũ Văn Hạo Nhiên vẫy vẫy tay ý bảo bọn tiểu bối đi tới trước Kỳ
Toán Tử.

Vũ Văn Hạo Kỳ sắp xếp người mang giấy bút lên, cùng với lúc Kỳ Toán Tử xem
tướng, cho ông ta nhìn qua ngày sinh tháng đẻ của mấy đứa nhỏ, sau đó Kỳ Toán
Tử mới ghi lại kết quả bói toán trên mấy giấy kia đưa cho nhóm người Vũ Văn
Hạo Nhiên xem.

Ngay lúc này, ngoài trời sấm kêu vang rền, mưa rơi tầm tã, Vũ Văn Dật Thần bị
Thường Hạc tìm thấy đang đi về hướng chính sảnh.

Đây chỉ là mấy đứa nhỏ gia tộc Vũ Văn, không phải hoàng tộc nên Kỳ Toán Tử có
gì đều viết lại rất chi tiết.

Đợi cho mấy đứa nhỏ đã được bốc quẻ đều rời đi hết, khi ông ta viết xong kết
quả bói toán của đứa nhỏ cuối cùng, nhóm người Vũ Văn Hạo Nhiên đang truyền
tay đọc kết quả thì một âm thanh trong trẻo của trẻ nhỏ vang lên trong phòng:
“Cha, nghe nói ngài có chuyện tìm hài nhi?”

Kỳ Toán Tử quay đầu nhìn lại nơi phát ra thanh âm ấy, thấy trong phòng xuất
hiện một đứa bé trai ước chừng mười một, mười hai tuổi, vóc người cao thẳng,
khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, diện mạo bình thường nhưng lại làm người ta có
cảm giác nhẹ nhàng, nhìn thật thư thái bình tâm. Thói quen mách bảo, Kỳ Toán
Tử quan sát thật tỉ mỉ tướng mạo của cậu.

“Con lại làm cái gì mà để người khác tìm không thấy!” Vừa thấy con trai trưởng
đến, Vũ Văn Hạo Nhiên theo thói quen nhăn mày. Bỗng nhiên ông phát hiện trên
trán con trai mình xuất hiện một vết thương, sắc mặt không khỏi trầm xuống
nói, “Con lại đây!”

Vũ Văn Dật Thần còn chưa kịp làm gì, trong phòng đã vang lên một thanh âm tán
thưởng: “Dưới một người, trên vạn người, là người tôn quý! Thật tôn quý!”

Cái gì? Toàn bộ những người đứng trong chính sảnh đều nhìn về phía Kỳ Toán Tử,
người vừa nói những lời kia. Đứa nhỏ này nếu không nhìn thì còn tốt, vừa nhìn
đã thấy chỉ là một đứa nhỏ khờ khạo, tất cả đều trở nên ngây dại, bộ não trong
thoáng chốc không thể suy nghĩ được gì.

Hở? Dưới một người, trên vạn người! Ai cơ? Khuôn mặt ngốc nghếch của Vũ Văn
Dật Thần lộ ra vẻ nghi hoặc, lại thấy vị đạo trưởng vừa nói xong những lời này
đang ngồi cười tủm tỉm nhìn cậu, hơn nữa còn từ từ gật đầu, vẻ mặt mang theo
sự ca ngợi.

Vũ Văn Dật Thần ngay lập tức dâng lên một loại dự cảm không tốt, trên lưng nổi
da gà, chậm chạp quay đầu lại nhìn xung quanh mình một mảng trống không, quản
gia Thường Hạc đi theo cậu lúc trước cũng không tiến vào, chỉ có một người là
cậu đứng tại chính giữa chính sảnh này.

Cậu đưa tay sờ sờ đầu, chậm chạp di chuyển về hướng cha cậu, khóe mắt lại liếc
qua nhìn thấy tầm mắt của Kỳ Toán Tử chuyển động theo hướng di chuyển của cậu,
lúc này trong lòng mới ô ô kêu khổ: Không phải chứ! Vị đạo trưởng kia thật sự
là không đang nói chính mình chứ! Ai muốn làm con người dưới một người, trên
vạn người! Trốn cũng chả kịp! Vị đạo trường này chắc phải có thù với cậu! Thực
sự là có thù! Nếu không tại sao lại có thể nói ra những lời này để hại cậu cơ
chứ! Thêm nữa không đã nói tập trung tất cả tiểu bối đến cùng một chỗ sao? Thế
nhóm đệ đệ của cậu đâu mất rồi?

“Cha……” Vũ Văn Dật Thần đi tới bên cạnh cha vừa mới cất tiếng đã bị cha cậu
vung tay chặn lời.

Lúc này đây Vũ Văn Hạo Nhiên vừa mới kịp phản ứng làm sao còn có thời gian lo
lắng cho việc hỏi han viết thương của cậu, tập trung vào lời nói của Kỳ Toán
Tử liệu… có đúng với chuyện mà mình đang suy nghĩ hay không.

“Đạo trưởng, lời ngài vừa nói là nói vể đứa nhỏ này sao?” Vũ Văn Hạo Nhiên hỏi
có chút mong đợi, còn những người khác đều nhìn chằm chằm Kỳ Toán Tử chờ đợi
câu trả lời của ông ta.

“Ha ha, bần đạo còn muốn nhìn thêm ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy nữa!” Lời của
ông vừa dứt, Vũ Văn Hạo Chính lập tức viết ngày sinh tháng đẻ của Vũ Văn Dật
Thần đưa cho ông ta nhìn.

Chỉ thấy Kỳ Toán Tử nhìn tờ giấy kia vừa gật đầu vừa thêm một tiếng “uhm”, còn
Vũ Văn Dật Thần ngây ngốc đứng bên cạnh cha của cậu, trong lòng kỳ thực lại
rất buồn bực, cậu thật sự có dự cảm không tốt, cái loại dự cảm kiếm củi ba năm
đốt một giờ!

Kỳ Toán Tử bấm đốt ngón tay tính tính toán toán, sau đó mới cười cười nói ra
kết quả bói toán của ông: “Vị tiểu công tử này, vinh hoa phú quý liên tục cả
đời, bảo vệ địa vị vinh quang của người trong tộc, mỗi lời nói mỗi hành động
đều chi phối tâm tư của Đế; là người tôn quý dưới một người, trên vạn người!”

Trước do có sự kiện lời tiên đoán chuyện vui của Đại trưởng lão có thêm một
chắt nam của Kỳ Toán Tử là bước đệm, thế nên nhóm người Vũ Văn Hạo Nhiên không
có bất kỳ ai cảm thấy những lời đấy không thực tế hết. Từng câu từng chữ này
đều khiến bọn họ như mở cờ trong bụng, trên mặt người nào người nấy cũng hiện
vẻ vui mừng, còn Vũ Văn Dật Thần trước đây có làm mọi người tức đến khuôn mặt
bị co giật, nay cũng đến lượt cậu hộc máu khi nghe được những lời kia!

Quả nhiên tên đạo trưởng này có thù có oán với cậu! Vũ Văn Dật Thần suýt chút
nữa không giữ được khuôn mặt cười ngây ngô.

“Ha ha, nếu như là vậy thì thật là tốt quá! Nhị thúc công, các vị còn có ý
kiến gì sao?” Vũ Văn Hạo Kỳ không nén được cười to ra tiếng, cảm thấy vui vẻ
đến cực kỳ, lần này ông muốn xem bốn vị trưởng lão lớn tuổi làm cách nào để
phản đối!

Vũ Văn Hạo Nhiên cười cười dịu dàng nhìn con trai, vỗ vỗ lưng nó, ý bảo nó lên
ngồi bên cạnh mình, hành động thể hiện sự yêu thương của ông đối với đứa nhỏ
này.

Vũ Văn Dật Thần cuối cùng cũng đã hiểu rõ, dường như lúc này đâu, vị trí Thiếu
tông chủ của cậu không chỉ không bị phế bỏ, mà ngược lại càng vững chãi hơn so
với trước đây, ngồi được đến yên ổn! Trời ơi, cái danh Thiếu tông chủ này tại
sao lại giống như con bạch tuộc vứt mà vứt chẳng xong!?

“Tuy nhiên, tiểu công tử dù có địa vị tôn quý lại không qua mặt được phu nhân
cậu ấy, mặc dù có thể chi phối tâm tư của Đế nhưng lại không dám không nghe
lời vợ, nếu vợ nói một, cậu ấy tuyệt đối sẽ không nói hai!” Kỳ Toán Tử đột
nhiên chuyển chủ đề.

Nghe thấy vậy, vẻ tươi cười vui mừng trên mặt mọi người trong phút chốc đều
cứng đờ, tất cả nhìn lại đứa nhỏ khờ kia cùng một lúc, sắp xếp lại những lời
vừa rồi trong đầu, “Không dám không nghe lời vợ”, khóe miệng không nén được co
giật, nói đi nói lại chính là nói, tiểu tử này, nó, sợ, vợ!?


Nữ Hoàng Đế Khờ Phu Quân - Chương #10