Đi Chơi.


Người đăng: hanhsin98@

Một tháng kể từ khi ta đến đây, ta mới biết cuộc sống ăn mày của ta chính là
vô cùng tuyệt vời.

Ta có tự do, có đám nhóc tì luôn tôn sùng ta như thần thánh, ngày ngày ăn đùi
gà thơm ngon, tháng tháng có một túi bạc đầy nạp vào ' ngân khố' cuộc sống mới
mĩ vị làm sao.

Thế nhưng ở đây ta có gì?

A Cầu và A Toàn bị biến thành quà lưu niệm của thành chủ đại nhân, một đứa cho
thiếu gia họ Doãn ở kinh thành, một đứa cho thất vương gia làm hộ vệ. Thế là
ta huy hoàng mất đi hai tay chân đắc lực.

Quả thực ta cũng rất mong chờ thành chủ đại nhân sẽ động nhân tâm mà đem ta
gói gém chuyển đi, thế nhưng ta chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thể nhìn thấy
được khuôn mặt mĩ miều của thành chủ đại nhân, chỉ duy nhất gặp qua ' mặt đá
tảng'; mà hắn tới là báo với ta tin dữ: từ nay về sau ta sẽ cai quản chuồng
ngựa.

Ồ, nghe 'cai quản' thì thực là xa hoa đi, thế nhưng đừng thêm hai chữ 'chuồng
ngựa' vào có được hay không. Ngay cái khoảng khắc ta nghe tới hai chữ ' chuồng
ngựa' ta đã cảm nhận sâu sắc cái cảm giác của Ngộ Không đại ca khi nhận công
việc này, nói hoa mĩ hơn một chút, ta vinh dự được nhận chức ' bật mã ôn'
trong truyền thuyết.

A ha ha ha, nếu như ta chăm ngựa cũng nhẹ nhàng như Ngộ Không hái đào thì tốt,
chẳng qua lũ ngựa ngu ngốc kia lại thực chán ghét ta, dù là ngựa cái hay ngựa
đực, dù là con to hay con bé, bọn chúng vừa nhìn thấy ta liền hí vang cả một
góc trời, nhảy loạn như cào cào châu chấu...

Khi đó ta thực may mắn gặp thành chủ đại nhân, thế nhưng hắn nói với ta một
câu làm ta muốn lao tới cạp chết hắn:

" Ngươi ăn ở quá tệ, đến ngựa cũng không thích ngươi!"

Ta tự thấy bản thân mình thực tốt bụng, lại rất thông minh, hơn nữa các ngươi
nhìn gương mặt sáng láng hiền lành của ta xem, có thấy điểm nào trướng mắt hay
không? Vì sao đàn ngựa này lại không biết lý lẽ mà khinh ghét ta.

Hừ, bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai? Không thích ta liền có thể biểu tình hay
sao? Ta ngày đầu tiên tiếp quản thực nhẫn nhịn cho chúng ăn ngày ba bữa, lại
thực vui vẻ cho chúng uống rất nhiều nước, còn nhẫn nhịn nhìn bọn chúng khinh
bỉ liếc ta bằng nửa con mắt, không sao cả, ta nhẫn lại nhẫn.

Ngày thứ hai ta cũng giữ nguyên bộ mặt vui vẻ như vậy, cũng cho chúng ăn, cũng
cho uống nước, thậm chí còn không tiếc rẻ nụ cười sáng láng mà cười với chúng.
Thế nhưng tối hôm đó chúng lại không có vênh mặt nhìn ta, căn bản là cả chuồng
ngựa im bặt, toàn bộ ngựa quằn quại trên dất, đến một tiếng rên cũng không có.

Thực đáng đời, ai bảo các ngươi không ngoan ngoãn nghe lời? Ta liền cho các
người mỗi đứa vài liều thuốc xổ, dù sao người dọn chuồng ngựa cũng không phải
ta, mà các ngươi có đau chết cũng không thể trách ta được, cùng lắm ta nói các
ngươi ăn no quá mà chết, như thế nghe cũng xuôi tai đi!

Ngày hôm sau ta vẫn như thường ra chuồng ngựa, lại cho chúng ăn, lại cho chúng
uống nước, thế nhưng chúng một cọng cỏ cũng không dám ăn, còn nhìn ta ai oán,
ta nhún vai, làm người tốt thật khó sống, ta không phải đang chăm sóc chúng
hay sao?

Ngày tiếp theo ta cũng cho chúng ăn, cũng cho chúng uống nước, chính vì đói cả
một ngày, chúng liêu xiêu vẹo vọ, thế nhưng chúng ái ngại không dám nhìn ta,
cũng càng không dám kêu một tiếng, ru rú trong góc chuồng vẽ vòng tròn. Chỉ có
duy nhất một con ngựa non mới sinh không lâu dũng cảm tiến tới ăn ăn uống uống
trong ánh mắt thương cảm của những con ngựa khác và ánh mắt hứng thú của ta.
Kết cục nó ăn no căng bụng mà không bị làm sao cả.

Con ngựa này ta thích, rất có cốt khí!

Ta là một kẻ không thích đùa dai, tuy bụng dạ ta có đôi chút hẹp hòi, thế
nhưng cũng không vì thế mà mang thù oán với mấy con ngựa mãi được, chẳng qua
muốn giáo huấn một phen, thế nhưng đám ngựa nhà này cũng quá nhát gan đi.

Một tháng qua cứ tiếp diễn lại tiếp diễn, những con ngựa kia thực không tốt,
ăn no lại nhìn ta khinh bỉ, ta lại vẫn như cũ cười với chúng, cho chúng trải
qua một đêm không ngủ, chẳng qua con ngựa non kia ta rất vừa mắt, hơn nữa nó
kính cẩn với ta,vì vậy ta liền tha cho nó.

Đám ngựa trong chuồng cũng rất biết thời thế, vài ba lần bị ta hành hạ, liền
vô cùng ngoan ngoãn nghe lời, lại hướng ta dùng ánh mắt sùng bái, vì vậy ta
thực hài lòng bỏ qua cho chúng.

Hôm đó, ta lại vinh dự được diện kiến thành chủ đại nhân, hắn vẫn đẹp như ngày
đầu tiên ta gặp hắn, trên môi vẫn nụ cười ôn ôn nhu nhu giả tạo ấy. Ta cũng vô
cùng hào phóng mà tặng cho hắn một nụ cười, còn đon đả mời hắn vào xem ngựa.

Cẩm Mạc Huyền nhìn đàn ngựa của mình mà gật đầu hài lòng, còn hào phóng khen
ngợi ta không ngớt:

" Rất tốt, tháng này chắc chắn có thưởng."

Ta nhìn đàn ngựa đang lệ rơi đầy mặt kia trả lời vô cùng dõng dạc:

" Thành chủ yên tâm, ta sẽ tận tâm 'chăm sóc' bọn chúng."

Vì lời bảo đảm của ta, thành chủ đại nhân thật hài lòng rời đi, không để ý tới
đám ngựa trong chuồng đang nhìn hắn với ánh mắt ai oán...

Chiều hôm đó quả thực ' mặt đá tảng' có mang tới tiền lương cùng tiền thưởng
cho ta, ta vô cùng hí hửng nhận lấy, lại vô cùng hí hửng mở ra đếm bạc thì...
Cmn hắn cho ta tiền lương còn ít hơn tiền anh em ăn mày của ta kiếm được.
Chính lúc đó ta mới tỉnh ngộ, chủ nhân của ta chính là kẻ ki bo thành tính.

" Hạ Tiểu Nhật." Giọng nói từ tính quyến rũ của kẻ nào đó vang lên khi ta đang
chăm sóc con ngựa non nhỏ bé của mình.

Vừa nghe thấy giọng nói kia, ta vô cùng tự giác mà xoay người 180°, đối mặt
với nụ cười vẫn sáng láng rạng ngời nhưng làm ta sởn gai ốc kia, ta vô cùng
chân chó bày ra bộ mặt thần phục, giọng nói rất mực cung kính, mặc kệ cho đàn
ngựa trong chuồng ném cho ta cái nhìn đầy khinh bỉ hả hê:

" Có tiểu nhân..."

Cẩm Mạc Huyền dùng đôi mắt hồ ly xinh đẹp của mình đến trên người ta, rồi dừng
lại trên khuôn mặt của ta, mở miệng hỏi:

" Tiểu Nhật?"

" Vâng..." Ta vẫn giữ nguyên trạng thái.

" Vì sao ta cảm thấy ngươi rất giống một người?" Ai đó vẫn nhìn ta chằm chằm.

" Ồ, khuôn mặt của tiểu nhân thực phổ biến." Giống mẫu thân của ngươi thì
tuyệt vời a...

" Ờ, Quả thực rất giống." Ai đó gật gù cái đầu, lại hướng tới ta mà nói: "
Chuẩn bị ngựa đi, ta cần đến một nơi."

Ta cũng thành thành thật thật đi chuẩn bị ngựa cho thành chủ đại nhân. Ngẫm
lại, ta đã bao lâu không được ra ngoài rồi? Là một tháng a, ta là một con chim
nhỏ thích bay nhảy, thế nhưng bị nhốt ở đây một tháng, nếu không cho ta ra
ngoài, ta thực sự phát mốc mất.

Nghĩ tới, ta không kìm được ném cho kẻ nào đó ánh mắt oán hận.

" Có chuyện gì sao?" Cẩm Mạc Huyền đối mặt với ánh mắt có thể giết người của
ta vẫn thản nhiên như không.

" Không có..." Ta chột dạ kéo dây cương ngựa đi nhanh hơn một chút.

Mỗ ngựa: Ta nghẹn chết mất, đừng kéo nữa, đừng kéo nữa...

Ta quả thực xúc động đến mức muốn thổ huyết!

Thành chủ Phượng Lâu Thành đem hạ nhân tới Tiểu quan quán. Đây chắc chắn sẽ là
tin sốt dẻo khắp trong ngoài thành đi.

Ta trợn mắt nhìn bóng lưng cao lớn ung dung kia bước vào trong tiểu quan quán,
lại đưa mắt nhìn vào trong tiểu quan quán kia... Ta chính là không còn lời nào
để nói.

" Thành chủ đại nhân, ngọn gió nào đưa ngài tới đây thế này?" Từ phía trong
bước ra một vị ' tú nương' phiên bản nam nhân, giọng nói mềm nhũn như sợi bún
đứng trước mặt hai bọn ta.

Thành chủ đại nhân thực mĩ miều chớp mắt nhìn hắn ta, tựu tiếu phi tiếu:

" Hôm nay ta không đến chơi, có vị khách nào đặt phòng trước không?"

' Tú nương' đại nhân lấy khăn tay che miệng cười thực cmn ' thanh lệ' rồi mới
đáp:

" Có, vị công tử kia đang ở trong sương phòng phía tây." Nói rồi lại đưa mắt
nhìn ta hỏi: " Vị công tử này..."

" Hắn?" Thành chủ đại nhân cũng thực tâm đánh giá mà nhìn ta, nở một nụ cười
còn xinh đẹp hơn hoa bách hợp. Ta thực muốn rạch cái miệng đẹp đẽ của hắn ra,
cho hắn khỏi phải cười nữa...

" Hầu hạ hắn cho tốt." Bỏ lại một câu, lập tức xoay người rời đi.

Ta khóc không ra nước mắt nhìn bóng lưng của hắn, Cẩm Mạc Huyền, ta dù sao
cũng là trẻ em vị thành niên, vì sao ngươi lại kêu vị ' tú nương' kia hầu hạ
ta? Ta không muốn, không muốn a, ngươi nhìn hắn ta xem, thực sự không nuốt ta
vào bụng bằng cái miệng rộng rãi của hắn đấy chứ?

" Vị tiểu ca này thực xinh đẹp." ' Tú nương' lập tức tận tình đứng trước mặt
ta, nụ cười kinh khủng còn hơn cả Satan.

Ta lập tức ý thức được tình hình nguy hiểm, chân trước chân sau thoát khỏi tầm
với của ' tú nương' ' hoa lệ' kia, thành công chạy đến một địa phương mà ta
không biết.

A, rốt cuộc thì ta chạy đến chỗ nào thế này?

►Chương sau: Thần tiên tỉ tỉ.◄

------------------------------------------------------------------------


Nữ Chủ, Ta Là Mỗ Tác Giả - Chương #5