Ăn Mày Cũng Là Một Cái Nghề.


Người đăng: hanhsin98@

Gần đây ngành nghề nào cũng gặp khó khăn, kinh tế thoái hoá mà, ngành gì mà
chẳng bị ảnh hưởng! Thế nhưng ta biết một nghề không bị ảnh ghưởng, âu chính
là nghề ăn mày này đi.

Ta hành nghề này chính là một tay non nha, thế nhưng hậu bối thỉnh thoảng cũng
vượt qua tiền bối, ví như ta chẳng hạn, hành nghề ăn mày này không quá một
tuần đã trở thành một tay chuyên nghiệp.

Thử nhìn xem trong cái ngõ ngập ăn mày này, có ai có đùi gà để ăn hay không?
Tất nhiên trừ ta ra, mọi người ai ai cũng không có.

Ách, tuy rằng ta chưa hành nghề này bao giờ, thế nhưng ta cảm thấy, nghề ăn
mày so với cái nghề ngồi bàn đánh máy tính của ta trước kia chính là đòi hỏi
cao hơn.

Thử hỏi xem cói cái nghề nào tích hợp cả 6 giác quan cùng lúc hay không? Tất
nhien chính là nghề ăn mày này.

Hỏi ta vì sao lại có tới sáu giác quan ư? Để ta nói cho mà nghe:

Thứ nhất chính là thị giác, đầu tiên nhìn đối tượng hiền lành một chút, có
tiền một chút, lại hào phóng một chút, hôm nay chính là ngươi không lo đói.

Thứ hai, thính giác. Ngươi hãy dung cái tai 'linh mẫn' của ngươi nghe ngóng
tin tức, xem xem có một vị nhà giàu nào đó động lòng trắc ẩn hay không mà phát
thiện tâm, hay có vị nào tai to mặt lớn đi qua hay không để còn chuẩn bị bước
tiếp theo.

Thứ ba cần vận dụng khứu giác. Hãy dùng cải mũi thính hơn cẩu của ngươi vượt
qua vô vàn mùi hôi của thân thể những ăn mày khác mà hướng tới nơi có đồ ăn,
sau đó tiến hành bước tiếp theo, cần dùng đến cái miệng và cái lưỡi, tạm coi
như là vị giác đi.

Muốn người ta rủ lòng thương, ngươi phải gào, phải khóc, phải rên rỉ thật đau
đớn bi thương, kết hợp với tay chân của ngươi ra sức níu kéo, đuổi theo mục
tiêu, đây chính là bước phổ biến nhất.

Mà còn một bước quan trọng nhất, sử dụng đến giác quan thứ 6 của các ngươi,
cảm giác. Cái này thì ai mà chả biết đi, thế nhưng muốn luyện đến loại trình
độ xuất thần nhập hoá như ta, các ngươi phải trải nhiệm qua một ông sếp khó
tính cọc cằn mới được.

Lại nói tới cảm giác chính là, các ngươi phải cảm nhận được tâm tình của người
ta đang vui hay buồn, bức xúc hay rộng lượng. Nếu chẳng may gặp vị nào đó đang
tức giận hay phiền lòng, tốt nhất ngươi nên tránh xa ra.

Ây, mấy thứ đó cũng chỉ là một chút kinh nghiệm trên lý thuyết, còn nếu các
ngươi thực muốn hành nghề này, có thể liên hệ trực tiếp với ta.

Hành nghề này ta cũng có đệ tử nha, chính là vài ba tên ăn mày nhỏ tuổi, thành
công lập ra một hội ăn mày nho nhỏ, hàng tháng tiền trong túi ta cũng dần đầy
lên không ít, địa bàn cũng rộng hơn. Ta cũng không mong mình trở thành trùm xã
hội đen, chỉ mong có thể làm lão đại cái bang là tốt rồi.

Thế nhưng cuộc sống yên yên bình bình của ta lại bị một kẻ phá đám. Mà kẻ này
lại là kẻ ta không muốn gặp nhất.

Hôm nay ta đang vắt vẻo trên cây gần căn cứ của 'bang' bọn ta, bỗng dưng thấy
một tiểu tử trong bang chạy về, hơn nữa khuôn mặt sợ hãi tái nhợt ra, khó khăn
lắm ta mới nhìn ra được sắc mặt tái nhợt của nó. ( Cũng không thể trách ta, ai
bảo mặt nó bẩn quá làm chi?)

Ta cảm thấy không đúng nha, thường bọn quỷ nhỏ này đến giờ ăn mới mang thức ăn
về, hôm nay chẳng lẽ nhớ ta liền về sớm? Nào có nha, hôm quái nào chả nhìn cho
nhẵn mặt rồi, nhớ nhung cái nỗi gì. Nghĩ tới đây, ta không nén nooir tò mò mà
cất tiếng hỏi nó:

" A Cầu, giờ này ngươi trở về làm gì?"

Vừa nghe tới thanh âm của ta, thằng bé như tìm thấy cứu tinh, nó ngước khuôn
mặt lem luốc khổ sở lên nhìn ta, giọng nói có phần gấp gáp:

" Lão đại, A Toàn bị người ta đánh, còn đang bị kẻ đó giữ lại tra tấn nữa."

Vừa nghe tới, ta như cảm thấy dưới mông có lửa, lập tức từ trên cành cây nhảy
xuống, tóm lấy cổ A Cầu, không nén nổi xúc động mà nói to:

" Ta đã dạy các ngươi bao nhiêu lần rồi, thấy người mặt mũi bặm trợn liền
tránh xa, không nhớ hay sao?"

Nghe ta quát, thằng bé có chút khổ sở, trên khuôn mặt bẩn thỉu lem luốc của nó
lộ ra hai hàng nước mắt. Nó đáng thương thút thít nhìn ta mà cáo trạng:

" Lão đại từng nói thấy kẻ nào bộ dáng đẹp một chút liền bám theo."

" Đúng." Ta không phủ nhận, lập tức đáp lại.

" Lão đại cũng dạy người đó quần áo lụa là, nói năng nho nhã, tươi cười vui vẻ
liền tiếp cận..." Thằng bé lại tiếp tục bộc bạch.

" Tất nhiên." Ta tiếp tục nhìn nó chờ đợi.

Nghe tới đây, A Cầu càng khóc thảm hơn, hơn nữa trong giọng nói còn dày đặc
oán trách:

" Chính là người kia bộ dáng thực đẹp mắt, hơn nữa quần áo chính là hàng
thượng phẩm, thế nhưng đệ cùng A Toàn vừa đến gần, lập tức có một toán người
tới đánh bọn đệ. Đệ vì muốn trở về báo cáo cho Lão đại, liền phải bỏ mặc A
Toàn, lén lút trốn đi."

Nhìn thằng bé khóc tê tâm liệt phế, khuôn mặt ta lại càng thêm mờ mịt. Rốt
cuộc thì sai ở bước nào? Rõ ràng bọn chúng thực hiện hoàn toàn đúng theo lời
dạy của ta, thế nhưng lại bị đánh? Lại còn là bị một đám người đánh?

Ôi, ta nghĩ tới A Toàn mà xót xa, thằng nhóc đó là đứa kiếm tiền giỏi nhất,
cũng xem như là đứa nhóc hiểu chuyện nhất, làm sao có thể để nó bị đánh mà
chết. Ta nghĩ đến từ ' chết' liền không kìm được mà lôi cổ thằng nhóc đang
ngồi trên mặt đất khóc tức tưởi đứng dậy, trực tiếp gầm lên.

" Đi, dẫn ta tới đó."

Trên đường đi ta nghĩ tới không biết bao nhiêu là tình huống, cũng nghĩ tới
không biết bao nhiêu cách giải quyết, rốt cuộc cũng chỉ chọn ra vài phương án
khả thi.

Phương án 1: Liều mạng cảm tử, vì A Toàn hi sinh bản thân.

Phương pháp này bị loại bỏ ngay lập tức vì độ hữu dụng của nó.

Phương pháp 2: Sử dụng mĩ nhân kế cứu A Toàn.

Hơ hơ hơ, phương pháp này rất được nha, nhưng với điều kiện ta không bẩn thỉu
đến mức cha mẹ tổ tiên cũng không nhận ra như lúc này. Chính vì vậy, ta xếp
phương án này vào hàng dự bị.

Phương án 3: Giương đông kích tây.

Sử dụng ta, ách lộn, A Cầu làm mồi nhử thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhân cơ
hội đó, ta lẻn vào nhấc A Toàn còn chưa rõ sống chết chạy trốn, lập tức bỏ mặc
A Cầu tự sinh tự diệt. Cái này hay, thế nhưng lại tổn thất mất một đồng chí
trung thành với bang, liền đẩy ra phía sau đi.

Vậy thì sử dụng phương án 4, khóc nháo câu kéo lòng thương hại. Cái này lập
tức cho A Cầu làm, nó không phải giỏi nhất là kêu khóc hay sao? Ta còn đang
tính chuyển nó vào phường khóc mướn ấy chứ! Cái này được nha, liền chọn.

Thế nhưng ai nói cho ta chuyện gì đang xảy ra trước mắt đi!

A Toàn vẫn quần áo rách rưới như vậy, thế nhưng ngồi trong tửu lâu xa hoa nhất
kinh thành thưởng thức mĩ thực. Nhìn xem, cái mắt nó híp lại chẳng còn nhìn
thấy ai kia kìa.

Mà càng chói mắt hơn là nam nhân ngồi đối diện với nó. Một thân áo bào vàng
óng như dát một lớp vàng xinh đẹp, thân hình cao lớn, phong thái uy nghi ngạo
nghễ. Lại nhìn tới gương mặt kia xem, chính là cực phẩm của cực phẩm, đẹp đẽ
đến loá cả mắt khiến ta không khỏi phải che đi hai con mắt tầm thường, không
dám nhìn tới vị thần cao quý kia.

Hắn nhìn A Toàn thực thương cảm, như thể xót xa lại như thể nuối tiếc.

Thế nhưng mĩ nam thì mĩ nam, ta chính là phải hỏi tội kẻ nào đó đã khiến cho
bao nhiêu nơron thần kinh của ta tử nạn.

" A Cầu..." Giọng nói của ta so với âm hồn dã quỷ còn muốn âm trầm hớn, chính
là có thể trực tiếp đoạt mạng người.

Thế nhưng kẻ bên cạnh nàng lúc này đã mất hình mất bóng, chỉ còn lại một
khoảng không gian trống rỗng bên cạnh ta.

Mà trong tửu lâu kia lại diễn ra một vở Quỳnh Giao sinh ly tử biệt.

A Cầu nước mắt dàn dụa ôm lấy A Toàn, vừa khóc vừa kêu bi ai đau khổ. A Toàn
lại vô cùng thật thà dỗ dành an ủi, tiện tay cầm cái đùi gà đưa tới cho A Cầu.
A Cầu vừa ăn vừa khóc, nước mắt nước mũi thấm vào đùi gà, nhân tiện làm luôn
nước chấm để ăn....

Phun máu a...

Áp chế máu nóng sắp phun ra từ đỉnh đầu, ta thừa dịp A Toàn nhìn về phía ta,
lập tức nháy mắt, ý bảo còn không mau xin tiền đi. Thế nhưng cái đầu thằng
nhóc này không biết chứa thứ gì, lại trực tiếp bỏ qua ám hiệu của ta, mừng rỡ
vẫy tay rối rít.

Lần này ta thực sự phun máu a...


Nữ Chủ, Ta Là Mỗ Tác Giả - Chương #2