Thiệu : Chỉ Có Nổi Đau Ta Mới Lớn


Người đăng: letong

Ngày … tháng… năm…
Mùa thu mọi cảnh vật như ngưng đọng lại theo một màu vàng nhạt của mọi vật
xung quanh, đáng chú ý nhất là hàng cây đại thụ bên đường trãi dài một màu
vàng nhạt.
Ngay sau đó một cơn gió nhẹ làm lung lay những phiến lá rơi nhè nhẹ xuống mặt
đường lộ nơi mọi người vội vã qua lại, một chàng trai với mái tóc húi cua ngắn
tay mang chiếc cặp nhỏ trên người còn mặt bộ quần áo học sinh với gương mặt
thẫn thờ mang theo một chút ưu tư trên khuôn mặt phong trần trái với trang
phục đang mặt.
Trong khuôn viên cách đại lộ hơn 18km nằm ngay con hẻm gần đường lớn, căn nhà
màu xanh nhạt cùng chiếc cỗng màu trắng làm tô lên vẻ gì đó tươi mát và độc
lập cho ngôi nhà nhỏ khác với mọi căn nhà xung quanh đó.
Sự thanh thản là điều mà Tôi hằng mong nhất là khi được về đến nhà, đồ đạc
trong phòng được trang trí một cách đơn giản nhưng mang theo một chút gì đó cổ
xưa và độc lập

“Cạch……”
Tách trà được để xuống chiếc bàn nhỏ cũng mang theo một màu xanh trắng chắc có
lẽ do đã quá lâu không được tu sửa nên chân bàn đã có vài mãng bong sơn nhỏ,
thói quen vẫn là thói quen, cũng lâu lắm rồi khi tôi phải sống một mình nơi
đây, đây là căn nhà kĩ niệm mà bà tôi và gia đình đã sinh sống ngay đây, khi
còn bé Tôi đã tách ra không ngủ cùng với ba mẹ khi vừa tròn 12 tháng tuổi, bà
bế theo Tôi đi lòng vòng khắp nơi nhà hàng xóm, lớn lên một tí thì Tôi theo bà
đến chỗ làm khi đó bà thường mua cho tôi những chú cá nhỏ bỏ vào chai nhựa
ngồi chơi đến hết giờ Tôi lại theo bà về nhà.

Khi đó gia đình Tôi nghèo khó lắm, ngheo đến nổi không gì diễn tả được, ba mẹ
phải đi làm việc quần quật để kiếm tiền trang trãi cuộc sống hằng ngày, nên
thời gian Tôi ở cùng bà là rất nhiều. Sau khi Tôi lên sáu tuổi gia đình Tôi
lại có thêm thành viên mới đó là em gái tôi, cuộc sống cũng như thế, mà chắc
khó khăn hơn một chút lúc đó Tôi còn quá nhỏ để nhận thức rõ vấn đề khi ấy.

Thời gian như thoi đưa tôi lớn lên với những năm tháng không mấy khá, sống
trong hoàn cảnh nghèo khó nên từ nhỏ Tôi cũng không nghĩ sau này lớn lên mình
sẽ làm một việc nào đó vĩ đại hay to lớn gì, lúc ấy trong đầu Tôi như một cái
máy tính lập trình sẵn là đến tuổi nếu không còn đi học được thì Tôi lại đi
làm, làm một người làm công và lập gia đình giống như ba mẹ Tôi vậy.
Nhưng có lẽ trong cuộc sống chúng ta không thể lường trước được điều gì, ngay
từ bé Tôi đã phải chịu nhiều cảnh cãi vã của ba mẹ, nhiều lúc bà ốm nặng cũng
không có tiền chạy chữa hay những lúc mẹ Tôi bị sốt cao nhưng cũng phải gòng
mình đi làm, hay những buổi sáng mẹ phải mang theo cơm nguội ngày hôm qua để
ăn trưa, hay những lúc Tôi bắt gặp mẹ ăn tô bún mà chỉ gọi nước lèo và bún
cùng với rau.
Lúc đó đầu óc tôi như một đứa bị bệnh thiểu năng chả quan tâm đến tẹo nào về
chuyện ấy, vào năm tôi 14 tuổi gia đình được bên ngoại cho rất một khoản tiền
lớn do bán đất, nhưng khoản thờti gian sau Tôi bất chợt biết được số tiền ấy
đã hết sạch do ba ăn chơi cờ bạc. Lúc ấy Tôi ngu, ngu lắm cũng chả nhận thức
được thế nào cứ nghĩ kệ nó có bao nhiêu ăn bấy nhiêu đó giờ nhà mình cũng
nghèo mà. Nhưng đến năm lớp 12 lại có một biến cố lớn làm thay đổi cuộc đời
Tôi.
Ngày 30/12……….
Em tôi phải nhập viện do đau dạ dày nhưng kiểm tra thì biết được nội tạng
không đều, nghĩa là không theo một trật tự của một người bình thường mà nằm
lung tung trong bụng dẫn đến túi mật bị hư. Lúc đó tôi nhận ra một chân lý là
muốn biết đồng tiền quan trọng như thế nào thì cứ đến bệnh viện một ngày rồi
biết ma lực của đồng tiền lớn ra sao.

Đứng trên lầu 8 nhìn mọi người hối hả vui vẻ đi xem pháo hoa vào lúc 12h, đó
cũng là lúc em Tôi phải nằm trong phòng mổ. Từ hôm ấy Tôi quyết tâm phải giàu.
Thật giàu kiếm được nhiều tiền để bảo vệ mọi người thân xung quanh, Tôi lao
đầu vào học, đi dự hôi thảo của những người có kinh nghiệm về việc kiếm tiền,
Tôi bỏ mặc qua mọi thứ, bỏ qua những cuộc chơi của đám bạn, bỏ qua những bữa
tiệc khi được mời, bỏ qua mọi thứ quan trọng nhất của tuổi học trò, bỏ qua
những giây phút rung động đầu đời,bỏ qua những ham muốn, những mong muốn của
bản thân lúc ấy.
Tôi lao đầu vào học vào việc kiếm tiền như một thằng nghiện. Khi Tôi có một
chút thành tựu của mình từ việc buôn bán nhỏ cùng với việc học hành, tôi tìm
đến những cuộc chơi cũ cùng với những người bạn, nhưng mọi thứ nhanh chóng tan
biến sau nhiều cuộc chơi không tốt, vô bổ, lừa lọc nhau.
Tôi nhận ra xã hội này quá phức tạp, đặc biệt là con người, lúc này họ bên
ta, lúc này họ lừa ta, lúc này họ cần ta, lúc ta cần họ thì không có một ai.
Nên Tôi hủy bỏ nghành Kinh tế, theo qua học nghành Tâm Lý, và Tôi đã nhận ra
được khả năng của mình là truyền được cảm hứng cho người khác, thế là Tôi theo
học lên Thạc sỹ và sang Hoa Kỳ du học bằng NLP về nước cũng là lúc Tôi 29
tuổi.
Sau khi vào Đại học theo nghành tâm lý thì gia đình Tôi cũng đủ ăn và kha khá
trở lên nhửng không may sau đó bà Tôi mất. Ba thì kiên quyết muốn lên trung
tâm thành phố sinh sống cho dễ làm việc Tôi thì muốn ở lại căn nhà cũ nơi Tôi
cùng bà và gia đình sinh sống trong những ngày tháng cơ cực nhưng đã tạo nên
Tôi của ngày hôm nay.


Nói, Yêu, Trưởng Thành - Chương #1