Người đăng: kotosan
Nếu có thể dùng ma thuật phá vỡ cánh cửa này thì tốt biết mấy.
Nhưng mà, không thể làm như thế được, tại sao vậy?
Bởi vì đó chính là [Quy tắc].
….. Trò chơi và hiện thực là khác nhau.
Cho dù không có sự phân biệt rõ ràng nhưng chắc chắn là vậy; sẽ có những người
nói với bạn như thế. Nhưng không biết những người đó có từng nghĩ, rút cuộc
thì hai thứ ấy khác nhau ở chỗ nào không?
Cái này là hiện thực, cái kia thì không, có lẽ cũng chỉ phân biệt đến mức độ
như thế thôi. Vậy thì, tôi lại rất muốn bàn luận với họ một chút, thể thao là
hiện thực hay là trò chơi đây, có điều cũng không cần thiết phải làm vậy.
Bởi vì giữa trò chơi và hiện thực có một khác biệt căn bản nhất.
Đó chính là…. [Tính tuyệt đối của quy tắc].
Giống như ví dụ vừa nãy, nếu như chúng ta bỏ qua quy tắc, chỉ đơn thuần suy
nghĩ trên góc độ hiện thực.
Kỳ thực chẳng cần phải để ý tới cái cửa, cứ phá nó ra mà vào cũng được.
Thế giới đang lâm nguy, muốn mở cửa lại cần một chiếc chìa khóa đang thất lạc
không biết ở đâu? Nếu nắm giữ chìa khóa là có thể chiếm giữ vật ở sau cửa, vậy
thì có phá hủy đồ đạc một chút vẫn tính là thắng lợi thôi.
Lại theo một hướng khác, nếu ngay cả ma pháp có thể đánh bại ma vương cũng
không phá nổi cánh cửa đó thì đừng để ý đến cửa nữa, phá tường mà vào đi.
Vượt hẳn những cách thông thường nữa, dùng ngay cái “cửa” kiên cố đến kinh
khủng đó mà làm vũ khí để khiêu chiến với ma vương.
Thanh gươm truyền thuyết đang bị kẹt trong đá, chẳng cần phải rút nó ra, đập
vỡ tảng đá là được rồi.
Thế nhưng tại sao chúng ta lại không làm như vậy?
Bởi vì làm thế thì sẽ chẳng còn gì thú vị nữa.
Đúng vậy, quy tắc được thành lập chính là để qua trình đạt tới [Mục đích cuối
cùng] trở nên thú vị.
Trong cờ tướng là chiếu hết được tướng, trong bóng đá là bên nào ghi bàn nhiều
hơn, còn trong RPG thì là đánh bại Boss cuối.
Với những [Mục đích cuối cùng] như vậy, nếu hoàn thành bằng cách bỏ qua quy
tắc thì sẽ không còn thú vị nữa.
Chính vì thế, trong trò chơi, quy tắc có [Tính tuân thủ cộng đồng tuyệt đối].
... Đến đây, hẳn là bạn đã hiểu rồi phải không?
Trong hiện thực.... Không hề có [Điều kiện chiến thắng].
Không vì hoàn thành điều kiện xác định nào đó mà quyết định được thắng thua,
cũng không vì đánh bại được ai đó mà giành được hòa bình.
Hai người lại càng không thể có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau, [Happily
ever after].
Hạnh phúc hay khổ đau, giàu sang hay nghèo khó, đến cuối cùng tất cả đều là
[Dead End], không có một ngoại lề nào
Vì thế, con người tùy theo hiểu biết của bản thân mình, tự ý thay đổi [Điều
kiện chiến thắng], tùy ý tạo ra các quy tắc phụ thêm.
Có nhiều tiền bạc hơn là chiến thắng, sống thoải mái hơn là chiến thắng, hoặc
người quan tâm nhiều tới thắng thua chính là kẻ thất bại....
Vậy thì, hãy thử tưởng tượng một chút nhé.
Khi bạn đang chơi shogi, đối phương đột nhiên di chuyển quân cờ loạn xạ theo ý
thích, hoàn toàn không tuân thủ luật chơi. Rõ ràng không chiếu hết được tướng,
vậy mà lại dương dương tự đắc, giống như là đã chiến thắng rồi.
..... Thế nào? Có phải là rất muốn nện cho đối phương một trận không?
Thế nhưng, nếu như tất cả mọi người đều chơi trò chơi ấy như vậy thì sao?
Đúng thế... Đó chính là [hiện thực].
.... Trò chơi và hiện thực khác nhau?
Chính xác, rõ ràng là thế rồi.
Đối với những kẻ đang tự hào phát ngôn như vậy, tôi muốn đáp lại thế này...
Hiện thực so thế quái nào được, xì.
Tám màn hình vi tính LCD 23inch. Đó là toàn bộ thế giới của họ.
Một hành tinh nhỏ, đường kính xích đạo 13000 km. Một thế giới, bề mặt được bao
phủ bởi một mạng lưới cáp quang dày đặc... Trái đất.
Ngày hôm nay, trên hành tinh này, khái niệm [khoảng cách] đã không còn tồn
tại.
Chỉ cần kết nối mạng Internet là có thể truyền tải tin tức với tốc độ vòng
quanh hành tinh bảy vòng mỗi giây. Cho dù ở hai đầu thế giới cũng có thể kết
nối với nhau như đang ngồi ngay bên cạnh.
.... Mọi người nói, thế giới đã trải rộng ra vô tận.
... Nhưng bọn họ lại cho rằng, thế giới đã biến thành chật hẹp đến cực điểm.
Tất cả những gì cần thiết cho cuộc sống sẽ được chuyện đến tận nhà chỉ với một
cú click chuột. Những bao vỏ rỗng chứa các sinh hoạt phẩm đó chiếm cứ không
gian rộng rãi vốn có, khiến cho căn phòng trở nên vô cùng chật hẹp.
Ánh sáng lập lòe vô cảm tỏa ra từ màn hình, chiếu rọi khung cảnh xung quanh.
Nơi đó là... Mà không, nếu nói chính xác hơn thì là ở sâu trong màn hình.
Không gian hư ảo được cấu trúc bằng hệ số thập lục phân [1].... Đó chính là
toàn bộ thế giới của [bọn họ].
Vô số PC cùng máy chơi game làm căn phòng nhỏ hẹp càng thêm chật chội. Vô số
dây nối, đường điện kết nối với những máy móc đó trải đầy trên sàn, khiến cho
căn phòng thậm chí không còn chỗ để đặt chân
Bên trong căn phòng ấy, ánh sáng leo lét chiếu rọi lên hai gương mặt không
chút cảm xúc.
Đó là hai anh em đang tiến hành một cuộc chiến đấu kịch liệt với đối thủ không
rõ tên nào đó tại một góc khác trên thế giới.
Một người là thanh niên tóc đen, mắt đen. Một người là thiếu nữ tóc trắng, mắt
đỏ.
Cảnh tượng biến đổi liên tục, trong phòng lại hoàn toàn im lặng.
Tai nghe của hai người thậm chí độc chiếm luôn cả âm thanh trong [thế giới của
riêng mình]. Chỉ có tiếng máy móc đơn điệu cùng tiếng hai người gõ phím, bấm
chuột vang lên trong phòng.
.... Bọn họ cho rằng, thế giới đã thu nhỏ lại.
Mạng thông tin điện tử đem lại cho họ kỹ thuật có thể không phải ra khỏi nhà
vẫn biết được khắp cả thế giới. Thế nhưng, nó cũng đem lại cơn sóng tin tức
vượt xa giới hạn cảm thụ của một cá nhân.
Thứ mà lượng tin tức khổng lồ mang đến không phải là liên kết vô hạn mà hoàn
toàn ngược lại.
Tin tức quá nhiều trở thành [thuốc độc], con người ta vì thế mà chạy trốn vào
những thế giới chật hẹp chứa đựng những thông tin mà mình ưa thích.
Ùa vào vô số thế giới nhỏ bé, đóng kín .[2] Thế giới cá nhân mỏng manh, càng
bé nhỏ hơn, cách biệt với bên ngoài . Cùng với vô số thế giới khác không phải
những thứ trên nữa.
Anh mắt hai người nhìn chằm chằm vào [thế giới khác] ở phía sau màn hình. Vì
quá chuyên chú mà đôi lúc lại sinh ảo giác phảng phất như tiến hẳn vào trong
thế giới ấy.
Trong những thế giới đó, họ không còn là phế vật xã hội bị giam giữ trong nhà
tù rộng mười sáu tấm tatami này nữa.
Lúc thì họ vươn mình trở thành các dũng sĩ giải cứu đất nước. Lúc thì đóng vai
ông chủ của các tập đoàn lớn nhất thế giới. Lúc lại là ma pháp sư, là thành
viên quân đội tinh nhuệ, là sát thủ.
Điểm chung của tất cả các vai diễn đó là, thế giới vận chuyển xung quanh họ.
Cùng với [Điều kiện hoàn thành rõ ràng] được thông báo đầy đủ.
Thanh niên khẽ thở dài. Đối mặt với tám màn hình vi tính 23inch.
Từ sau khi nơi này trở thành toàn bộ thế giới của cậu, đã qua bao lâu rồi nhỉ?
Trong bất kỳ trò chơi nào, hai anh em cũng duy trì kỷ lục [bất bại]. Trong thế
giới thu nhỏ phía sau màn hình, hai anh em gần như đã trở thành Truyền Thuyết
Đô Thị. Trong [thế giới thu nhỏ] mà họ thuộc về, họ cũng giống như những anh
hùng trong các trò chơi vậy.
Nhưng một khi di chuyển ánh mắt, thứ nhìn thấy sẽ chỉ là những khung cảnh ngày
thường. Lạnh lẽo, vắng lặng, chật hẹp, nơi dành cho những phế vật của xã
hội... Thế giới nhỏ bé hoàn toàn bị cách tuyệt.
Tiếp đó, cậu thanh niên chìm vào cảm giác mâu thuẫn quen thuộc.
Cậu có một cảm giác xa lạ khó hiểu, đây thật sự là phòng mình sao?
Và rồi, cậu tiếp tục suy nghĩ. Chẳng có một căn cứ nào cả, chỉ tự động hỏi
mình.
.... [Đây thật sự là nơi chúng ta nên ở lại sao?]
“Đúng vậy, cậu nói rất đúng.”
Thế nhưng, có một tiếng nói vang lên, giải đáp câu hỏi trong lòng cậu.
Chỉ thấy ở phía trước, trong thế giới mà họ đã quá quen thuộc. Có một thiếu
niên xa lạ đang đứng đó, nở một nụ cười thuần khiết, hoàn toàn tách biệt với
khung cảnh xung quanh.
.... Mà không, thật sự chưa từng trông thấy cậu ta sao?
Trong lúc ký ức cậu đang đan xen lẫn lộn vào nhau, cậu thiếu niên đã lên tiếng
trước:
“Nơi đây không phải chỗ hai người nên ở lại, cho nên...”
Tiếp đó....
“Cho nên tôi để hai người được tái sinh.”
Quá khứ và hiện tại, hư ảo và hiện thực.
Tất cả ký ức biến thành hỗn độn.
Trong thế giới cảm giác chân thực bị xóa bỏ, trong tri giác dần trở nên mơ hồ.
Cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện rất thông thường.
“..... À à, hóa ra là đang mơ.”
Và rồi giống như tất cả mọi [giấc mơ].
Trong lúc không thể biết chính xác bao giờ sẽ kết thúc, ý thức của cậu dần
tỉnh lại...
Vương quốc Elechia. Thủ đô Elechia.
Liên tiếp thất bại trong các cuộc [Đánh cược quốc gia], hiện tại thành phố này
đã là thành trì cuối cùng của loài người.
Bên trong lâu đài hoàng gia nằm ở trung tâm thành phố, một thiếu nữ đang loạng
choạng bước đi giữa hành lang.
Stephanie Dora.
Cô là cháu gái của quốc vương tiền nhiệm, là một thiếu nữ với mái tóc đỏ, đôi
mắt xanh lam, xuất thân cao quý.
.... Mặc dù nói vậy nhưng.
Hai tròng mắt thâm quầng cùng bước chân nặng nề để lộ ra vẻ mệt mỏi kiệt sức
khiến cho khí chất bình thường của cô bây giờ cũng hơi thoáng ảm đạm. Trên mặt
cô nở một nụ cười kỳ lạ, tay cầm một bộ bài tây, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về
phía phòng ngủ của [quốc vương], bộ dạng giống như là... một bóng ma.
“Hừ, hừ hừ hừ.... Hôm nay là ngày công lý được thực thi.”
Sau một đêm thức trắng, ý thức giống như sắp bị mặt trời mới mọc cắt đứt.
Stephanie.... Tên thường gọi, Steph nở một nụ cười nguy hiểm.
“.... Sora, anh dậy rồi chứ nhỉ! Trời sáng hẳn rồi!
Cộc, cộc, cộc.
Steph tay cầm bài tây, lấy chân gõ cửa, gọi thẳng tên tục của [Đức vua].
Thế nhưng...
[Đinh~! Người bạn muốn gặp hiện tại không có mặt.]
“.... Hả?”
Tiếng đáp lại trong phòng không phải giọng của [Vua]. Đó là một giọng nói tổng
hợp, thuộc phái nữ, vô cùng [phẳng lặng], không hề có nhấn nhá, lên xuống gì
cả.
[Xin mau chóng rời khỏi cửa phòng, tuyệt đối không được tự tiện tiến vào bên
trong.]
“....Sora, anh đang đùa tôi đấy à?”
[Không phải, tôi đang vô cùng nghiêm túc.]
“Arrrggg~ Thật là! Tôi vào bây giờ đây!”
Dù sao thì hắn ta cũng chắc chắn là đang ở bên trong chơi game.... Không, phải
nói là là ngoài chơi game ra, hắn chẳng còn có việc gì khác để làm nữa.
Cảm giác bực bội do thiếu ngủ hoạt động giống như một chất kích thích khiến cô
có đủ dũng khí, đá mạnh cửa bước vào… Nhưng mà.
Thực tế khi Steph thật sự đạp cửa bước vào trong phòng ngủ của quốc vương,
cảnh cô nhìn thấy là....
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, không phải là tôi cố ý làm trò mà là hiện tại thật
sự không tiện, tôi thật sự không cố ý mà, xin lỗi, rất xin lỗi!”
... [Vua] đang ôm đầu nằm cuộn tròn trên giường, không ngừng xin lỗi. Bộ dạng
vô cùng đáng thương, đủ khiến người ta phải rơi nước mắt, cậu thậm chí đang sợ
hãi đến mức run bần bật.
Nhưng Steph đã từng trông thấy cảnh tượng này rồi, cô nhìn qua căn phòng một
lượt.
Trong phòng sách vở chất thành từng đống, vô số trò chơi bày bừa bãi, thậm chí
không còn chỗ nào để đặt chân nữa. Nhưng người đáng lý phải có mặt thì lại
không có, Steph nghi hoặc hỏi:
“.... Ủa? Sora, anh ở một mình sao?”
“Đúng thế, tôi cô độc ở đây một mình, cuộc sống của tôi không còn ý nghĩ gì để
tiếp tục nữa, nhất định là vì bản thân việc tôi sinh ra đã là một sai lầm rồi,
sau khi cô rời khỏi căn phòng này tôi sẽ lặng lẽ treo cổ kết thúc cuộc đời
này, bây giờ xin cô...”
“.... Anh... Yên lặng, đi...”
[Quốc vương]..... [Sora] bắn ra một tràng như pháo liên thanh, nhưng bỗng có
một giọng nói yếu ớt vang lên, giống như trách móc.
Nhìn về hướng phát ra giọng nói, Steph thở dài:
“Thôi nào, không phải Shiro cũng ở đây sao? Anh đang làm cái gì vậy?”
“…. Eh?”
Nghe Steph càu nhàu, Sora kinh ngạc nhìn sang phía [Shiro].
Có vẻ là lăn xuống dưới giường trong lúc ngủ say.
Một thiếu nữ trắng thuần như tuyết từ từ bò lên bên cạnh giường
Một bé gái tóc trắng, mái tóc dài chấm đất mới ngủ dậy vẫn còn rối bù.
Vừa trông thấy cô bé, Sora lập tức lao tới ôm chầm lấy, giống như không còn
biết đến việc gì trên đời này nữa.
“Oa a a ~~ Thật tốt quá á á á! Em gái yêu quý, thật đúng là ! Chỉ vì thói ngủ
lăn lộn của em mà onii-chan suýt nữa phải treo cổ rồi đấy, sao em lại thế cơ
chứ ~~!”
No0022
Anh trai nước mắt đầm đìa, cọ má lia lịa vào em gái…. [Shiro].
Em gái nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt có vẻ không phải chỉ vì vừa mới
tỉnh dậy.
“…. Anh…. Phiền phức, quá…”
“Cái gì? Em lại không hiểu cảm giác của onii-chan sao!?”
Sora đứng bật dậy, hoa tay múa chân nói:
“Vậy thì tối nay sau khi Shiro ngủ, anh sẽ trốn vào trong tủ quần áo! Đến khi
em tỉnh dậy phát hiện anh không có mặt….”
“…. Hư… ư… ư…”
Thế nhưng, Sora còn chưa nói dứt lời, có lẽ là do tưởng tượng tới tình cảnh
lúc ấy, Shiro đã bắt đầu trào nước mắt.
“Thấy chưa! Giờ em đã hiểu cảm giác của onii-chan rồi đúng không!”
“… Xin, xin lỗi… Đều tại… Thói ngủ, của em… Xin, lỗi…!”
Thấy em gái nghẹn ngào, thực lòng xin lỗi, anh trai xoa đầu cô bé, an ủi:
“Không, xin lỗi. Là tại anh quá đáng. Để em phải tưởng tượng tới cảnh tượng
thảm khốc như vậy, thật đúng là một ông anh trai độc ác..”
“... Hư ư... ưm...”
Và như vậy, cậu thành niên mới vừa rồi còn run bần bật như một chút cừu non
mới sinh, không ngừng xin lỗi.
Vụt quay người lại, cậu vô cùng tự tin, ngạo nghễ tuyên bố với Steph:
“Cho nên tất cả đều là lỗi của cái giường này! Steph, vứt ngay cái giường đi,
đổi thành đệm trải!”
“Ha, haaaả!?”
Đã quen với cái cách hai anh em làm trò, Steph đang yên lặng đứng một bên quan
sát. Đột nhiên bị lôi vào trong cuộc, cô cuống quýt bật thốt lên bối rối.
“Đó, đó, đó là giường ngủ hoàng gia đấy!? Anh có biết lịch sử của nó ấn tượng
đến thế nào...”
“Không biết. Cho dù là làm chúng tôi bị chia cắt trong lúc đang ngủ thì cũng
là cái giường này có lỗi. Nó bị nghiêng phải không?”
“.... (gật, gật)”
Thấy Shiro gật đầu tán thành không chút do dự, Steph thầm nghĩ.
[Sao có thể như thế được!]
“Giá, giá trị của chiếc giường này có thể nuôi sống cả một gia đình đấy!”
“Vậy thì bán nó đi, hỗ trợ cho một gia đình. Trên thế gian lại có thêm một gia
đình được hạnh phúc, đó là chuyện rất tốt đẹp.”
“...Anh... Anh... Anh thật....”
Nhìn bộ dạng như một kẻ bạo chúa của cậu, Steph tức đến nghẹn cả lời.
Bấy giờ Sora đột nhiên nói:
“À, đúng rồi. Căn phòng này là di vật của quốc vương tiền nhiệm... cũng là ông
nội của Steph phải không?”
Với tư duy nhảy vọt kiểu này, Steph phải phản ứng như thế nào đây?
Sora vỗ tay đánh bộp một cái, giống như vừa nghĩ ra một ý kiến rất tuyệt:
“Vậy làm thế này đi. Steph, bắt đầu từ hôm nay đây sẽ là phòng của cậu.”
“Sao....! Đây, đây là [Phòng ngủ của quốc vương] cơ mà!”
“Tôi là vua đúng không? Chỉ cần là nơi tôi ngủ thì dù là một chuồng chó cũng
tính là [Phòng ngủ của quốc vương].”
Vị [Vua] ấy vô cùng tự nhiên phát ngôn ra lời ngụy biện, nhẹ bẫng như đang hít
thở vậy.
“Cậu chuẩn bị cho bọn tôi một phòng từ các phòng cho hầu gái sử dụng. Giường
thì trải ga giường xuống sàn nhà.”
Có futon [3]thì càng tốt. Sora thậm chí còn đưa ra yêu cầu như vậy.
Steph nhất thời không thể hiểu được lời cậu nói, chần chừ mất vài giây rồi mới
có phản ứng.
“Phòng, phòng dành do hầu gái? Anh muốn nói đến những căn [phòng nhỏ] ở thành
ngoài phải không!? Những chỗ đó làm bằng gỗ cơ mà!?”
“Hử? Câu này thì tôi không thể coi như chưa từng nghe thấy rồi, cậu coi thường
phòng làm bằng gỗ à?”
E hèm, Sora hắng giọng, bắt đầu một trang diễn thuyết.
“Có khả năng thông gió, hút ẩm, điều tiết nhiệt độ, chống động đất, chịu gió
bão, tất cả mọi tính năng đều vô cùng ưu việt. Đối với hikikomori mà nói, đó
là một lâu đài xa hoa, chỉ cần cẩn thận khi dùng lửa thì không có một kiến
trúc nào ưu việt hơn nhà ở truyền thống Nhật Bản....”
Nói tới đây, Sora tựa như nhớ ra điều gì đó. Cậu với tay lấy tablet đang đặt
bên cửa sổ nạp điện từ năng lượng mặt trời.
“A ha, quả nhiên là vậy. Trong này cũng có tài liệu chuyên môn về kiến trúc
Nhật Bản.”
“.... Ha?”
“Được rồi, chúng ta sẽ xây [nhà] trong thành phố này!”
“Sao....?”
Steph hoàn toàn không thể theo kịp được chủ để nữa, Sora cũng chẳng để ý tới
cô, tiếp tục sôi nổi diễn thuyết.
“Thế nào Shiro, đây là [my home] trong mơ đấy! Em thấy ý tưởng này có tuyệt
không?”
“... Vị trí... ở?”
“Ha ha, anh hiểu lo âu của em! Không phải lo lắng gì hết, my little sister!”
Giọng điệu cậu giống như đang nói: em nghĩ anh không biết em đang nghĩ gì sao?
Sora đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ... Khoảng sân bên trong lâu đài.
“Chỗ đó cũng ở gần thành ngoài nơi người hầu sống, chuyện phục vụ không thành
vấn đề, cũng ở gần nhà bếp lâu đài, chúng ta có thể đóng cửa không ra ngoài y
như trước! Nơi ấy còn có độ xanh vừa đủ, thông gió tốt, lại rất ít người qua
lại! Ngoài ra còn được tường thành che chắn, nắng sáng không chiếu vào được!
Làm gì còn chỗ nào tốt hơn thế nữa đâu!”
Nghe Sora đắc ý nói, Shiro nhè nhẹ giơ tay.
“... Không, phản đối...”
“Tốt! Vậy là như thế nhé, Steph.”
“Eh, a, vâng, vâng?”
Mọi việc diễn ra quá nhanh làm Steph chỉ biết trợn mắt há mồm.
“Giúp tôi mời thợ xây thông thạo kiến trúc bằng gỗ tới đây. Ừm đúng rồi, đại
khái sẽ phải dùng tới kỹ thuật kiến trúc chưa được biết tới trong thế giới này
cho nên tôi cần vài người thợ lành nghề nhất, ngoài ra còn cần nhân viên phụ
giúp, chắc khoảng hai mươi người là đủ nhỉ? Về chất liệu gỗ thì tôi nghĩ chỉ
cần giải thích qua một chút là có thể giao cho các chuyên gia đó tự lựa chọn.”
.... Đã giới thiệu hơi muộn một chút.
Đây chính là vua và nữ vương trị vì quốc gia cuối cùng của [Chủng tộc loài
người] (Imanity)..... Sora và Shiro.
Hai anh em này cả ngày không ra khỏi cửa, từ sáng đến tối chỉ cắm đầu vào chơi
trò chơi và đọc sách, cùng đưa ra những yêu cầm gây khó dễ cho người khác.
..... Quả thực là [Bạo chúa].
“~~~ Sora! Tôi phải [phân rõ thắng bại] với anh!!”
Có vẻ đã không thể nhẫn nhịn được hành vi của hai vị bạo chúa này nữa, Steph
siết chặt tập bài tây trong tay, trừng mắt nhìn Sora, hung hăng tuyên chiến.
Đúng vậy, hôm nay cô nhât định phải [trừng phạt] hai tên bạo chúa này.
Thế nhưng...
“...... Hô?”
Vừa nghe thấy mấy chữ [phân rõ thắng bại], Sora lập tức lộ ra ánh mắt sắc bén,
biểu cảm trên mặt cũng vụt biến mất.
Dù Steph đã rất nhiều lần chứng kiến biến đổi trong chớp mắt đó nhưng vẫn
không khỏi rùng mình.
Cậu thanh niên lúc đầu run rẩy, cầu xin, biến thành một anh trai ngốc nghếch,
vô tư lự, vì mấy từ quan trọng mà lập tức đổi một gương mặt khác.
Gương mặt bình tĩnh, lạnh lẽo như máy móc đó khiến người ta nảy sinh ảo giác
rằng mọi thứ tận sâu trong đáy lòng đều đã bị cậu ta nhìn thấu, cho dù làm
chuyện gì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay cậu ta. Cũng là gương mặt của
một con bạc quyết đoán, không sợ hãi, một chiến vương.
.... Nhưng hơn thế nữa.
Vừa trông thấy ánh mắt cậu hướng đến, Steph lập tức cảm thấy gò má nóng bừng,
nhịp tim tăng dồn dập.
Steph từng khiêu chiến Sora như vậy, tiếp đó thất bại thảm hại. [Cái giá phải
trả] lúc đó, đến tận bây giờ vẫn là một minh chứng hữu hiệu. Thực tế ấy khiến
khí thế của cô lúc trước tựa hồ yếu đi mất vài phần.
Steph đỏ mặt, dời ánh mắt sang chỗ khác, có điều Sora vẫn xác nhận lại.
“Ý cậu là muốn khiêu chiến tôi với trò chơi [Thề nguyền trước Minh ước] phải
không?”
“Đúng, đúng thế, chính, chính là như vậy.”
“.... Điều thứ năm trong [Mười Minh ước]... Bên bị khiêu chiến... có quyền lựa
chọn nội dung trò chơi.”
Shiro lẩm bẩm, nhắc lại Minh ước trong ký ức.
.... Đó là Minh ước do Thần đặt ra, thế giới này phải tuyệt đối tuân thủ.
Dù với bất kỳ lý do nào đi chăng nữa cũng không thể phá hoại phép tắc tuyệt
đối bất biến đó.
“Ồ~~ Biết rõ là vậy mà cậu vẫn còn muốn khiêu chiến tôi?”
.... Cuộc đấu đã bắt đầu rồi.
Sora nói như vậy để duy trì ưu thế về mặt tâm lý, Steph thì dùng lời lẽ đã
chuẩn bị từ trước.
“A, ara~~ Chẳng lẽ Vua trò chơi mạnh nhất của loài người không dám chơi trò
chơi mà tôi thành thạo nhất hay sao?”
Đó là lý lẽ cô đã vắt óc suy nghĩ, tập luyện từ trước để đối phó.
Thế nhưng nhìn bộ dạng Steph có chút kích động, gượng gạo đọc vẹt lại lời đã
chuẩn bị trước. Sora chỉ biết cười khổ, tiếp đó lộ ra vẻ ngạo nghễ.
“Hóa ra là thế, vậy là cậu đã chuẩn bị chiến thuật trước rồi đấy nhỉ... Thế
[vật đặt cược] là gì đây?”
Trò chơi tuân theo [Mười Minh ước] phải được tiến hành tuyệt đối tuân thủ quy
tắc. Vậy có nghĩa là, vật đặt cược là gì cũng sẽ thành yếu tố để tranh giành
lợi thế.
“Ha ha ha.... Nếu như tôi thắng....”
Nhưng Steph giống như đã chờ sẵn cậu nói câu này, đầy tự tin lên tiếng:
“SORA SẼ PHẢI TRỞ THÀNH MỘT NGƯỜI GƯƠNG MẪU!”
Steph chỉ vào Sora.
…. Tuyên bố chắc nịch.
Thế nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng đến bất ngờ.
“Eh, eh….?”
Phòng ngủ của quốc vương lặng ngắt như tờ.
[Hóa ra là vậy à], [Sao lại chọc đúng vào điểm yếu của tôi thế chứ].
Steph đang chờ đợi những lời đáp như vậy
Nhưng Sora lại lộ ra vẻ hưng phấn, kêu lên:
“Đúng, đúng rồi.... Vì [Mười Minh ước] là quy phải tuyệt đối tuân thủ cho nên
chuyện như vậy cũng có thể thực hiện đúng không!?”
“Ha~!?”
Sora lại quan tâm đến vấn đế này một cách bất ngờ, cậu hưng phấn quấn lấy
Steph truy hỏi, Steph đỏ mặt dời mắt sang hướng khác.
“Chẳng, chẳng phải anh đã yêu cầu tôi, bắt tôi [phải lòng anh] sao... Nếu đã
như vậy...”
.... Đúng vậy, lúc trước khi họ đánh cược, Sora gần như lừa đảo, yêu cầu Steph
[phải lòng mình]. Như bạn đã thấy, hiện tại Steph bị [cưỡng ép phải lòng
Sora], hoàn toàn không liên quan gì đến suy nghĩ của bản thân cô, điều đó có
nghĩa là...
“Đúng, đúng thế, không ngờ lại có lỗ hổng như thế....!!”
Sora ngẩng đầu nhìn trời đầy cảm xúc, câu “một lời như tỉnh cơn mơ”, có lẽ là
để chỉ bộ dạng của cậu lúc này.
Tuy vậy, cậu lại đột nhiên kêu lên:
“Vậy, vậy thì, không làm [người gương mẫu] nữa.... Đổi thành [Riajuu] [4] đi!?
“.... Ria... Juu? Đó là cái gì?”
“Ý nghĩa cũng tương tự như người gương mẫu ấy mà. Nào nào, chúng ta đánh cược,
chơi trò chơi đi, tôi sẽ cố ý chịu thua cậu!”
“Hơ, ha, chuyện đó...”
Thấy cậu bỗng dưng hăng hái như vậy, Steph cũng cảm thấy bối rối, không biết
phải đáp lại thế nào.
Nhưng lúc này lại có người bất ngờ lên tiếng phản đối.
“... Anh, không được... thua, ai khác... ngoài, Shiro.....”
“Cái gì....!? Em, em gái yêu quý, em muốn ngăn cản con đường riajuu của onii-
chan sao!?”
“.... 『 』.... Không, được phép.... Thất bại....”
“A, ư...!”
Đúng thế, Sora và Shiro.... cũng tức là 『 』 không thể chấp nhận việc thất bại.
Đó là lời hứa của hai người với nhau từ thế giới trước...
Trong thế giới không hề có quy tắc đó, lời hứa này là quy tắc tuyệt đối bất
biến do hai người quyết định, chỉ thuộc về riêng họ.
Nhưng Sora đầy vẻ tuyệt vọng, giống như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa
ngục, nói:
“Sao có thể như vậy được... Nếu là nghiêm túc chơi trò chơi thì làm sao có thể
thua Steph được bây giờ?”
“Cái gì...!?”
Steph tức đến hai má giần giật, nhưng hai anh em vẫn mặc kệ sự có mặt của cô,
tiếp tục tranh cãi với nhau.
“.... Cho dù, như vậy, cũng không được...”
“Không, không thể nào, cuộc sống đầy hoa hồng đang ở ngay trước mắt rồi! Vậy,
vậy thì Shiro, thế thì em yêu cầu đi. Nếu đối thủ là em thì không còn vấn đề
gì nữa rồi, ví dụ nếu chơi cờ vua thì dù anh có dốc toàn lực cũng không thắng
nổi em mà.”
“... Nhưng mà... Em từ chối..”
“Arrggg~~ Đáng ghét! Steph!”
“Vâng, vâng!”
Sora chắp hai tay, cầu khẩn với Steph từ tận đáy lòng:
“Tôi chỉ có thể trông cậy vào trò chơi mà cậu tin rằng có thể thắng được tôi
thôi! Mặc dù khả năng đó chỉ có một phần vạn... Không, hẳn là chỉ tồn tại tận
cuối tập số ảo thôi, nhưng tôi trông cậy cả vào cậu đấy, Steph! Làm ơn hoàn
thành hy vọng còn nhỏ bé hơn cả lượng tử ấy của tôi đi!!”
“Hư, hư hư hư.... Hừ hừ hừ... Hừ hừ hừ, anh, anh giỏi mồm mép lắm!”
Nghe một tràng lời lẽ khinh thường đến cực điểm, khóe miệng Steph giật giật,
thoát ra mấy tiếng cười.
“Trò chơi đó chính là.... [BlackJack] [5]!”
......
“....... Haizzzz ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~...”
“...... Phù.....”
Hai anh em cùng thở dài với những ý nghĩa khác nhau, nhưng dù là bên nào thì
Steph cũng không thể hiểu nổi, nhất thời vô cùng bối rối.
“Hơ, eh? Tại sao vậy? Trò chơi này tôi có khả năng chiến thắng cơ mà!?”
Sora chỉ có thể thở dài. Nhìn Shiro thậm chí đã hoàn toàn hết hứng thú, Steph
kêu lên:
“Tôi làm nhà cái! Sora là người chơi! Như vậy Sora sẽ không thể ăn gian được
nữa, cho dù ăn gian thì chỉ cần tôi lật tẩy được là sẽ giành chiến thắng! Nếu
thắng thua thuần túy do may mắn quyết định thì sẽ không liên quan gì đến thực
lực nữa mà!”
Sora ngước mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hai hàng nước mắt lấp lánh bên má.
“Đây là.... Giấc mơ luôn luôn [huyền ảo] chăng? Phải nói thế nào nhỉ, Steph
cậu không cần phải buồn, lần sau chơi cờ ca rô đi.”
Sora mân mê móng tay, ngay cả lời lẽ sau khi thắng cũng tùy tiện nói ra hết
làm Steph càng thêm tức giận.
“Đáng, đáng ghét.... Anh, anh cứ chờ đấy mà xem! [Acciente]!
Đó là lời thề với [Mười Minh ước], tuyên thệ sẽ tuyệt đối tuân thủ quy tắc đã
đề ra.... Thế nhưng.
“Rồi rồi.... [Acciente]...”
“A, tôi quên mất vật đặt cược của tôi là...”
“Rồi... Muốn thế nào được.... Haizzz...”
“Anh, anh.....!”
Bộ dạng Sora lúc này hoàn toàn như đã chiến thắng rồi nhưng Steph thầm cảnh
cáo mình phải bình tĩnh lại.
.... Đúng thế, phải bình tĩnh lại, đây chính là [cơ hội có thể tận dụng].
Trong lòng Steph rất muốn há miệng cười vang.
Thắng thua thuần túy do may mắn quyết định? Cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện
so may mắn với Sora. Cô muốn dùng kỹ thuật ăn gian đã vất vả luyện tập suốt cả
đêm để giành chiến thắng.
Trong BlackJack, nhà cái phụ trách chia bài.
Vậy thì chỉ cần khi chia bài, [không để lộ dấu vết] xếp bài theo thứ tự định
sẵn, là có thể giành chiến thắng.
Cô không hề đổi bài, cũng không thể chứng minh được là cô đã giở trò.
Điều thứ tám trong [Mười Minh ước], trong trò chơi nếu có hành vi gian lận,
khi bị phát hiện sẽ lập tức bị xử thua.
.... Cũng có nghĩa là, chỉ cần không bị phát hiện thì có dùng cũng chẳng sao!
(Hư hư hư... Chuẩn bị đón nhận báo ứng vì dám coi thường tôi đi!)
.... Thế nhưng, Steph không biết rằng.
Cho dù cô có làm đến như thế.
Dù trong điều kiện như thế, chiến thắng được Sora vẫn là chuyện không thể...
…. Ở phía bên kia đường chân trời.
Những quân cờ khổng lồ, to lớn đến mức làm người ta mất cả cảm giác về khoảng
cách, khiến cho những dãy núi cao vút gần đó cũng phảng phất chỉ như những
ngọn đồi nhỏ.
Trên đỉnh quân vua, một thiếu niên ngồi sát ngoài rìa, hai chân buông thõng,
đong đưa theo nhịp. Thiếu niên vui vẻ huýt sáo, tay cầm một cây bút lông và
một cuốn sách để trắng.
“Hmmm~~... Khởi đầu khó viết thật đấy~~...”
Có vẻ cậu ta đang suy nghĩ cho mở đầu của câu truyện sắp viết.
Cuối cùng giống như nghĩ thông được điều gì đó, cậu bắt đầu múa bút thoăn
thoắt.
“.... Ngày xửa ngày xưa, có một thế giới cấm chỉ sử dụng tất cả mọi loại vũ
lực, nơi thiết lập một quy tắc tuyệt đối, tất cả mọi tranh chấp đều phải giải
quyết bằng trò chơi... Ừm ừm, vậy chắc là ổn rồi nhỉ?”
Cậu thiếu niên gật gật đầu, hài lòng nói. Cậu ngồi trên quân cờ cao vượt khỏi
tầng mây, đưa mắt nhìn về phía xa.
“....[Quân cờ đầu tiên] chắc cũng đã bắt đầu hành động rồi....”
Cậu thiếu niên đó tên là TET.
Là đấng sáng tạo của thế giới này.... Thế giới nơi tất cả mọi chuyện đều được
quyết định bằng trò chơi, [DisBoard]. Đồng thời cũng là tồn tại đã bước lên
ngôi vị Thần duy nhất trong cuộc đại chiến của chư thần trong quá khứ, được
gọi là [Thần trò chơi].
Lúc này, vị Thần duy nhất đang nhìn về phương xa, ánh mắt như một người đang
yêu.
[.... Hỏi, có phải là có ý chỉ Imanity sắp sửa diệt vong không?]
Đột nhiên, giữa hư không vang lên một giọng nói ngạo mạn.
[... Hay là, có ý là Ngươi rút cuộc cũng sắp sửa ra tay rồi?]
Nghe thấy giọng nói nói này, TET thoáng cảm thấy khó chịu nhưng vẫn mỉm cười
đáp:
“Nghe trộm lời ta tự nói à? Đó không phải là thói quen đáng khen ngợi đâu.”
Một tồn tại có thể nghe lén lời Thần duy nhất TET, hơn nữa còn có thể thiên lý
truyền âm dù rằng lời lẽ không được hoàn chỉnh. Không nghi ngờ gì, đối phương
thuộc chủng tộc đứng hàng thứ nhất, tộc thần linh ... Thậm chí còn là một vị
thần có sức mạnh đặc biệt trong hàng ngũ tộc Old Deus
Có điều, TET là Thần duy nhất cho nên có thể dễ dàng biết được lại lịch đối
phương, nhưng cậu lại chẳng hề để ý.
[... Hỏi, trước khi Vua mới của Imanity xuất hiện, từng quan sát được hiện
tượng biến động. Có phải là, Ngươi có ý tham chiến, hay không?]
Nhưng nghe câu hỏi ấy, TET làu bàu giống như cảm thấy rất đáng chán:
“.... Các ngươi đúng là chẳng thú vị gì cả.”
Tiếp đó, sắc mặt TET lại thay đổi, mỉm cười tựa như đang chờ đợi thời khắc
trùng phùng với tình nhân, nói:
“Ta sẽ không thiên vị bất kỳ phe nào cả. Nếu các ngươi không muốn cảm nhận ý
nghĩa của câu nói đó thì cứ việc tiếp tục mấy trò chơi vô vị của các ngươi
đi.”
Rồi cậu chợt bật cười. Nụ cười giống như vô cùng thất vọng, lại tựa như đang
ôm hy vọng rất lớn.
“[Bọn họ] sẽ tới, sẽ tới trước mặt ta.... Các ngươi không thể ngăn cản được
đâu.”
Hoàn toàn không thèm để ý tới tiếng nói vang lên trong hư không. Ánh mắt TET
hướng về thành phố cuối cùng của chủng tộc loài người.... Elechia.
Dù cho với Thần duy nhất, mấy trăm năm cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng
ánh mắt cậu giống như một đứa bé đang đứng ở cửa đợi cha mẹ đưa đi chơi công
viên, dù chỉ năm phút cũng không muốn phải chờ đợi.
Vụt một tiếng, sau khi xác nhận sự hiện diện của giọng nói vang lên trong hư
không đó đã biến mất, TET thì thào tự nói:
“Nhưng đừng để tôi phải chờ đợi quá lâu nhé, 『 』.”
Cộc cộc cộc, cậu gõ gõ chân vào quân cờ đang ngồi.
“Tôi sắp không nhẫn nhịn được thêm nữa rồi.... Nếu để tôi chờ lâu quá... Tôi
sẽ qua đó chơi đấy nhé?”
Khóe miệng cong lên thành một nụ cười tự đắc, Thần khẽ nói.
“À đúng rồi. Tiếp tục...”
No0036
Có vẻ đã nghĩ ra phần tiếp của câu chuyện sẽ phát triển như thế nào, TET lại
hý hoáy với cây bút lông, lẩm bẩm:
“Có một ngày, hai game thủ từ thế giới khác được triệu hồi đến thế giới này,
tới đất nước của Imanity, chủng tộc đứng cuối cùng trong [Mười sáu chủng tộc].
Hai người hỗ trợ quốc gia cuối cùng của chủng tộc loài người – Elechia, chống
lại sự xâm lược của chủng tộc khác, trở thành Vua và Nữ vương.... Mọi chuyện
bắt đầu từ đó... Đã đủ chưa nhỉ?”
.... Câu chuyện lúc này vẫn còn đang được dần dần viết nên. Cuối cùng sẽ trở
thành sử thi hùng tráng mà những nhà thơ lãng du truyền tụng.
Những gì Thần đang nói, đang viết, đang hát lên ấy là tương lai của chúng
thần. Cũng chính là lời mở đầu của câu chuyện thần thoại mới nhất...
↑ Hệ số thập lục phân: Hệ đếm có 16 ký tự từ 0 đến 9 và từ A đến F, thường sử
dụng trong lập trình HTML và CSS, đặc biệt phổ biến khi biểu diễn hiện thị màu
sắc.
↑ Trong ngôn ngữ Internet của Nhật, Community có nghĩa tương đương với các
diễn đàn, forum nhưng với giới hạn lĩnh vực chia sẻ khá nhỏ và chuyên sâu, mức
độ tương tác giữa các thành viên cũng sôi động hơn nhiều so với Việt Nam.
↑ Futon: Bộ chăn, gối, đệm ngủ hay trong các phòng truyền thống của Nhật.
↑ Riajuu: Thuật ngữ mạng của các otaku Nhật, chỉ những người có bạn trai/bạn
gái, có cuộc sống giao thiệp rộng rãi.
↑ BlackJack: Trò "Xì dách", ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm 1 quân Át và 1 quân 10, J,
Q, K chất bất kỳ. Cách chơi: nhà cái chia bài cho người chơi và mình, bắt đầu
là 2 cây 1 lật 1 úp, tiếp đó sẽ chia thêm, tách bài hay dừng tùy ý người chơi,
tối đa chia 5 cây. Tính điểm tổng cộng các quân bài, trong đó Át là 1 hoặc 11
điểm, J, Q, K tính chung là 10 điểm, điểm ai gần 21 hơn là thắng, điểm cao hơn
21 là lập tức xử thua, nhà cái phải dừng hoặc đấu ngay khi đạt 17 điểm.