Đó là! Hoàng Kim Cự Hùng.
Lâm Nguyệt Linh không khỏi thất kinh hô lên. Cũng may nàng biết ý nên chỉ dám
hô khẽ, nếu không thì có lẽ con Gấu kia đã nghe thấy được và tới làm thịt hai
người bọn hắn rồi.
Hoàng Kim Cự Hùng? Nó mạnh lắm sao?
Mạc Huyền Vũ ngây ngô hỏi lại. Hắn cũng không dám lớn tiếng, chỉ thì thào nói
với Lâm Nguyệt Linh. Bởi vì hắn cũng chưa hề có một chút kiến thức nào về thế
giới này, cho nên việc không biết được thực lực cũng như đẳng cấp của Yêu Thú.
Cũng may mắn là hắn đang ở cùng Lâm Nguyệt Linh, nếu không thì chắc hắn cũng
đi đời nhà ma rồi.
Ngươi không biết?
Lâm Nguyệt Linh ngạc nhiên nhìn Mạc Huyền Vũ hỏi. Nàng không nghĩ tới tên này
lại chả có tý kiến thức nào về yêu thú.
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ khẽ gật đầu, Lúc này, Lâm Nguyệt Linh triệt để bó tay.
Nhưng nàng vẫn cố gắng mà giải thích cho hắn.
- Con Hoàng Kim Cự Hùng này là con yêu thú cực kì mạnh mẽ. Với dáng vẻ to lớn
như vậy, nó chắc chắn đã đạt tới Yêu Thú cấp 7. Thực lực của nó có thể đánh
ngang tay với gần chục cường giả có tu vi Hoá Thần cảnh. Chưa kể tới bộ lông
màu hoàng kim của nó, bộ lông đó giúp cho Con Gấu này có khả năng phòng ngự
cực kì mạnh mẽ, đồng thời nó có thể hấp thu kim thuộc tính trong thiên địa để
tu luyện. Ngươi nói xem nó có mạnh hay không?
Lúc này Mạc Huyền Vũ không khỏi choáng váng. Hắn không nghĩ tới con Yêu Thú
này lại khủng bố tới vậy.
- Xem ra chúng ta nên nhân lúc nó không để ý mà rời đi thôi! Nếu không nó
nhận ra chúng ta đang nấp ở đây thì có mà bốc shirt!.
Mạc Huyền Vũ hai mắt chăm chú nhìn về phía Hoàng Kim Cự Hùng cách đó khá xa
rồi nói.
Nghe vậy Lâm Nguyệt Linh liền hừ nhẹ một cái rồi nói.
- Vậy ngươi nghĩ ta muốn ở lại à!
Nói vậy nhưng Lâm Nguyệt Nhi cũng không khỏi nghĩ ngợi. Nàng rất tò mò không
biết tại sao tên nhãi này lại bình tĩnh tới vậy. Theo như nàng quan sát, thì
từ lúc Hoàng Kim Cự Hùng xuất hiện cho tới lúc này, Mạc Huyền Vũ lại không hề
hoảng hốt. Hắn bình tĩnh tới mức nàng không thể nhận ra được đấy có phải là
hắn hay không.
Lúc này, Mạc Huyền Vũ liền móc ra mấy viên bom khói từ trong túi nhẫn cụ sau
hông. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Nguyệt Linh, Mạc Huyền Vũ ném mạnh mấy
viên bom khói kia về phía cửa hang.
Chỉ thấy phịch nhẹ một cái, ngay lập tức một tràng khói bố ra nghi ngút. Đồng
thời nó cũng thu hút sự chú ý của Hoàng Kim Cự Hùng.
Nhân lúc con gấu lớn kia không để ý, Mạc Huyền Vũ liền kéo theo Lâm Nguyệt
Linh chạy về phía sau. Theo như trí nhớ của hắn, thì đây xác thực là con đường
mà hắn đã tới đây.
Chạy được một quãng đường khá dài, Lâm Nguyệt Linh đột ngột nói.
- Thả tay ta ra. Ta tự chạy được!
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ không khỏi giật mình, sau khi thay tay của nàng ra, hắn
liền tỏ vẻ ái ngại nhìn Lâm Nguyệt Linh một cái rồi nói.
- Xin Lỗi!
Nhưng đáp lại chỉ là một cái hừ lạnh. Thực sự mà nói thì, cảm giác khi hắn cầm
tay của Lâm Nguyệt Linh là rất phê. Cảm giác êm ái cùng một chút mát lạnh
khiến hắn gần như chẳng muốn bỏ ra. Nhưng mà hắn không thể không bỏ, hắn còn
yêu đời lắm.
Khẽ cười một tiếng Mạc Huyền Vũ liền chạy theo phía sau Lâm Nguyệt Linh. Đồng
thời hắn cũng mở ra Sharingan để tiện thể quan sát xem có yêu thú nào gần đó
hay không sau đó thông báo cho Lâm Nguyệt Linh.
Nhưng do Chakra trên người hắn rất ít, cộng thêm sự tiêu hao của Sharingan cho
nên hắn chỉ có thể duy trì được khoảng 10 phút. Cũng may là khi hắn thức tỉnh
Sharingan cũng đồng thời kích hoạt huyết mạch của tộc Uchiha. Cho nên sự tiêu
hao Chakra khi dùng Sharingan là rất ít.
Này! Tại sao ngươi cứ chạy được mười phút là lại ngồi nghỉ thế? Ngươi đói
sao? Hay là mệt quá?
Cảm thấy khó hiểu, Lâm Nguyệt Linh có chút khó chịu hỏi. Nàng không hiểu tên
này bị cái gì nữa.
Ahaha! Tại hồi nãy sử dụng chút năng lực để kiểm tra xem có yêu thua xung
quanh hay không nên hao năng lượng một chút.
Mạc Huyền Vũ gãi gãi đầu cười nói. Hắn không muốn úp mở về việc này, dù sao
thì ở những nơi như này vẫn có những kẻ có năng lực đặc biệt hay là huyết mạch
võ giả. Cho nên hắn không lo việc Sharingan sẽ khiến cô nàng này nghi ngờ gì.
Nghe vậy Lâm Nguyệt Linh cảm thấy tò mò, nàng liền hỏi.
- Vậy ngươi cũng có năng lực đặc biệt sao? Hay là ngươi sở hữu huyết mạch đặc
biệt?
Nhìn cặp mắt màu đỏ tươi với một câu ngọc ở hai mắt tràn đầy sự yêu dị. Lâm
Nguyệt Linh không khỏi bất ngờ.
Tên này! Hắn còn bao nhiêu bí mật nữa đây?
Nhưng mà có điểm kì lạ, huyết mạch này của Mạc Huyền Vũ, Lâm Nguyệt Linh chưa
trông thấy bao giờ. Kể cả trong sử sách cũng không thấy nhắc tới.
- Huyết Mạch của ngươi kì lạ thật! Ta chưa hề trông thấy nó hay là ai nhắc
tới nó.
Lâm Nguyệt Linh tò mò hỏi, nàng gần như không thể cưỡng lại việc nhìn vào cặp
mắt yêu dị kia. Giống như nó đang thôi miên nàng vậy.
Mới đầu, Lâm Nguyệt Linh còn nghĩ rằng Mạc Huyền Vũ là tộc nhân của tộc Quỷ
Nhãn. Nhưng sau đó khi nhìn kĩ lại, thì nàng lại không cho là như thế. Tộc Quỷ
Nhãn, đã bị diệt từ vạn năm trước trong trận chiến với Thanh Mộc Tông và Linh
Kiếm môn. Thậm chí hai thế lực này còn tuyên cáo rằng bất cứ ai gặp được tộc
nhân còn sót lại của Quỷ Nhãn tộc thì giết không buông tha. Lý do cũng bởi vì
Quỷ nhãn của họ khiến cho các thế lực kia cảm thấy khiếp sợ. Những con mắt
mang sức mạnh cực kì lớn có thể kéo người khác vào một loại ảo thuật có thể
giết chết não bộ của người dính phải thì xác thực là quá khủng bố. Nhưng cặp
mắt của họ lại rất khác, nó chỉ có một đồng tâm to bằng đầu đũa là màu đen,
còn lại toàn bộ phần đồng tử là màu đỏ.
Còn của Mạc Huyền Vũ thì lại khác, nó có một dấu phẩy nằm ở hai vị trí bất
đồng trên đôi mắt của hắn.
Mặc dù năm tháng trôi qua, thế nhân đã gần như quên đi chuyện này. Và cũng
không còn ai nhắc về họ nữa.
- Ta đã nói là huyết mạch của ta bị biến dị mà! Ta gọi nó là Sharingan.
Mạc Huyền Vũ cười cười nói. Hắn vẫn chưa thể biêt được rằng suýt chút nữa hắn
đã bị hiểu lầm. Cũng may đó là Lâm Nguyệt Linh, nếu là người khác thì không
biết là hắn còn sống hay không nữa.
Nghe Mạc Huyền Vũ nói vậy, Lâm Nguyệt Linh khẽ gật đầu. Nàng nhẹ nhàng nói.
- Dù sao thì ngươi cũng không nên sử dụng nó trước mặt người lạ. Nếu không
ngươi sẽ bị chết oan đấy.
Sao lại thế?
Mạc Huyền Vũ ngờ ngệch hỏi. Hắn có chút không hiểu về việc Lâm Nguyệt Linh vừa
nói. Chẳng lẽ cặp tả nhãn này ở đây có gì đặc biệt hay sao?
Chuyện này lát nữa bổn cô nương sẽ kể cho ngươi nghe. Trước tiên chúng ta
nên kiếm chỗ nghỉ ngơi đã!
Lâm Nguyệt Linh nhìn lên trời một lát rồi nói.
Lúc này ngoài trời cũng đã có chút tối, hai người bọn hắn một mạch chạy từ
trưa tới giờ cũng đã hơi mệt. Để tránh việc bị yêu thú hỏi thăm thì tốt nhất
vẫn là kiếm chỗ nghỉ ngơi sau đó tính tiếp.