Lúc này, Lâm Nguyệt Linh cũng không khỏi bất ngờ khi nghe Mạc Huyền Vũ nói
vậy. Nàng nhướng mày hỏi.
- Vì sao ngươi muốn đi theo ta?
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ lập tức trả lời.
- À thì thứ nhất là ta muốn đi theo cô nương để lịch lãm. Thứ hai là ta cũng
không biết đường ra khỏi khu rừng này cho nên ta muốn nhờ cô chỉ đường giúp
ta.
Nói ra những lời này, Mạc Huyền Vũ không khỏi hồi hộp. Hắn cũng có thể tự đi
một mình, nhưng hiện tại thì chưa được. Thứ nhất như hắn đã nói, hắn không
biết đường ra. Cho nên lựa chọn hợp lý nhất lúc này đó là đi cùng cô nàng kia
mà thôi.
Ngươi nói ngươi muốn đi cùng bổn cô nương? Ngươi có biết quyết định của
ngươi sẽ hại chết ngươi hay không?
Lâm Nguyệt Linh lạnh nhạt nói, nàng cũng có thể đưa cho hắn bản đồ để hắn có
thể an toàn bước ra khỏi khu rừng này. Nhưng cái ý định của hắn lại khiến nàng
cảm thấy bực bội.
Ta biết cô nương sợ ta sẽ làm vướng chân của cô nương. Nhưng mà yên tâm đi,
ta tự cơ cách bảo mệnh, nếu không tin thì cứ để vài ngày nữa cô nương sẽ biết.
Mạc Huyền Vũ tỏ vẻ thần bí nói. Nên nhớ rằng hắn còn có bí mật động trời đó là
hệ thống và Tiểu Nguyệt. Cho nên hắn không sợ việc không có thứ để bảo toàn
mạng sống. Nếu cần thiết, Sharingan của hắn có thể dễ dàng đưa mọi kẻ địch vào
ảo thuật mà chúng không hề nhận ra. Đó chính là thứ khiến hắn tự tin về bản
thân mình.
Đừng có nói với ta là ngươi nhặt được cả công pháp tu luyện nhé?
Lâm Nguyệt Linh không dấu được vẻ kinh ngạc. Nàng dùng tay che miệng rồi nói.
Tên này, vận khí của hắn cũng quá cao đi!
Nghe Lâm Nguyệt Linh nói vậy, cộng thêm cả sự thất thố của nàng nữa. Mạc Huyền
Vũ không khỏi cười thầm. Cứ cho là như vậy đi! Nhưng lão tử còn có thứ lợi hại
hơn cả mấy cái ma thuật hay võ kĩ vớ vẩn kia!
Nghĩ vậy, Mạc Huyền Vũ liền gật đầu nói.
- Ừm! Trong nhẫn trữ vật của người kia không chỉ có mỗi quần áo, ta phát hiện
có cả một bộ pháp quyết và cả vài viên ngọc giản. Theo ta đoán không nhầm thì
trong mấy viên ngọc giản đó có khắc lại cách thi triển của ma thuật.
Nói tới đây, Mạc Huyền Vũ liền nhìn xem biểu cảm của Lâm Nguyệt Linh xem thế
nào. Và khi thấy nàng còn thất thố hơn cả trước nữa hắn cũng không khỏi kinh
ngạc. Bà cô này? Cũng quá tin người đi.
Một lúc sau, cảm thấy bản thân đã quá thất thố, Lâm Nguyệt Linh mới bình tĩnh
lại. Nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi kinh ngạc.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Nguyệt Linh nói.
- Vậy nói tóm gọn lại là ngươi đã tiếp nhận truyền thừa của người đó?
Gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Mạc Huyền Vũ nói.
- Đúng vậy! Mặc dù thành tựu chắc không được cao lắm, nhưng mà ít nhất ta vẫn
có thể trợ giúp cô nương một chút.
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ liền lắc đầu, kể từ khi hắn quyết định muốn đi theo
nàng, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí cho những trường hợp như này. Còn lại
ứng phó ra sao thì cũng phải xem biểu hiện và tâm lý của hắn ra sao mà thôi.
Lúc này, Mạc Huyền Vũ liền đáp lại.
- Không! Ta tin vào cảm giác của mình. Cô sẽ không làm như vậy!
Thấy vẻ mặt kiên định của Mạc Huyền Vũ, Lâm Nguyệt Linh bất giác thu lại khí
thế của mình. Đồng thời trong lòng nàng không khỏi chấn động.
Tên này! Tại sao hắn lại chịu đựng được áp lực của mình? Hắn rõ ràng là người
bình thường cơ mà?
Có thể hiểu được lúc này trong thâm tâm của Lâm Nguyệt Nhi đã chấn động tới
mức nào. Áp lực cùng khí thế của nàng mạnh thế nào, chính bản thân nang là
người rõ nhất. Hơn nữa bản thân Lâm Nguyệt Linh lại khác xa với nhân loại. Cho
nên một người bình thường chắc chăn sẽ không thể nào bình tĩnh được như vậy
khi đứng trước khí thế của một Trúc cơ kì tầng 5.
- Tên này chắc chắn có gì đó bí ẩn.
Nghĩ vậy nhưng Lâm Nguyệt Nhi cũng không có gì dị nghị. Nàng hừ nhẹ một cái
rồi nói.
- Coi như ngươi may mắn vậy. Tốt! Bổn cô nương sẽ cho ngươi đi cùng ta. Chỉ
hi vọng là ngươi không làm ảnh hưởng gì cho ta là được.
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ như ném được gánh nặng trên lưng xuống đất. Hắn thở phào
cái cho nhẹ người rồi nói.
- Yên tâm đi! Ta sẽ không làm vướng chân cô nương đâu.
Đúng lúc này, mặt đất nơi Mạc Huyền Vũ và Lâm Nguyệt Linh đang đứng liền rung
nhẹ mấy cái. Kì lạ là những lần rung đó lại rất có nhịp và đều nhau.
Lúc này, những cơn rung động từ mặt đất phát ra ngày càng lớn hơn. Điều này
chứng tỏ rằng con yêu thú đó ngày càng tới gần nơi này.
Nghe vậy Mạc Huyền Vũ liền giật mình, hắn dơ ngón tay lên miệng làm dấu bảo im
lặng. Nhưng ngay sau đó, hắn mới nhận ra rằng hắn đang nắm tay của Lâm Nguyệt
Linh.
Vội vàng thả tay nàng ra, Mạc Huyền Vũ mới thì thào nói.
- Xin lỗi a! Ta không cố ý.
Mặc dù xin lỗi thành tâm vậy, nhưng thứ mà Mạc Huyền Vũ nhận lại chỉ là một
cái hừ lạnh của Lâm Nguyệt Linh.
Những tiếng bước chân của con yêu thú kia càng ngày càng lớn hơn. Có lẽ chỉ
một chút nữa là nó sẽ tới chỗ này.
Và rồi cuối cùng, trong sự hồi hộp của Mạc Huyền Vũ và Lâm Nguyện Linh. Con
Yêu thú kia đã dần dần lộ mặt. Đó là một con gấu khá lớn. Không phải nói là nó
cực kì lớn.
Cả người nó to bằng cả một chiếc Xe Tải loại lớn nhất. Toàn thân nó là một bộ
lông màu vàng kim cực kì chói mắt.
Mà khi trông thấy nó, Lâm nguyệt Linh khuôn mặt không khỏi tái lại, tỏ vẻ
không thể tin được nói.
- Đây. Đây là Hoàng Kin Cự Hùng.