7. Ta Muốn Đi Theo Cô.


Thời gian lặng lẽ trôi, đã hơn hai tiếng trôi qua, lúc này cũng đã là giữa
trưa. Mạc Huyền Vũ vẫn ngồi đó và tiếp tục luyện tập. Các vết bầm tím cùng một
vài vết thương khác cũng đã gần khỏi hết. Những vết thương nặng nhất thì chắc
cũng sẽ khỏi hẳn trong thời gian một vài ngày tới mà thôi.
- Tinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ tân thủ. Chủ nhân nhận được
hai ngàn yên và hai tô mì Ramen. Toàn bộ phần thưởng hệ thống đã chuyển vào
hành trang, Chủ nhân có thể vào xem lại.

Nghe vậy Mạc Huyền Vũ khẽ gật đầu, hai tiêang thời gian, một quãng thời gian
quá đủ để hắn ghi nhớ và có thể kết ấn mà không bị vấp. Đó cũng coi như là
hoàn thành chỉ tiêu của nhiệm vụ.


  • Hazz! Bà cô này đột phá cái cấp độ gì mà lâu thế nhỉ, chẳng phải trong
    truyện các nhân vật đột phá thường rất nhanh sao?
    Chờ hơn hai tiếng nhưng linh khí xung quanh vẫn không hề có dị dộng gì cả, Mạc
    Huyền Vũ cũng không khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc này, linh khi xung quanh bắt đầu dị động, toàn bộ không khí xung
quanh dường như cô đọng lại. Linh khí thiên địa bắt đầu lấy vị trí hang động
làm trung tâm tụ tập lại. Lúc này, Mạc Huyền Vũ có thể đoán ra đây chính là
giai đoạn quan trọng nhất. Không thể bị quấy rầy, nếu không không bị ảnh hưởng
thì cũng bị tẩu hoả nhập ma. Đó chính là mặt trái của việc tu luyện chân khí.

Nhưng Mạc Huyền Vũ có vẻ như quan tậm hơi thừa thãi. Lúc này, linh khí xung
quanh dương như bị Lâm Nguyệt Linh hút hết vào vậy. Nguồn linh khí xung quanh
càng ngày càng bị nàng hấp thu nhiều hơn, và rồi chỉ thấy một luồng khí thế từ
phía Lâm Nguyệt Linh. Luồng áp lực này khiến cho Mạc Huyên Vũ ở bên ngoài cũng
phải cảm thấy khó chịu. Cứ như kiểu bị bóng đè vậy.

Nhưng cái áp lực đó chỉ tồn tại trong thời gian khoảng 2 hay ba giây mà thôi.
Nó đã được Lâm Nguyệt Linh thu lại vào trong người. Kể cả linh khí xung quanh
cũng không còn tập trung ở nơi này nữa, nó nhanh chóng tản ra bên ngoài.


  • Hazz! Xem ra là đã đột phá thành công rồi, làm lão tử lo chết đi được.
    Thở dài một cái Mạc Huyền Vũ vừa cười rồi lẩm bẩm.

Lúc này, Lâm Nguyệt Linh cũng chậm rãi đi ra. Thấy Mạc Huyền Vũ đang đứng nhìn
rồi cười cười, nàng không khỏi có chút ngạc nhiên. Nhưng không phải là vì hắn
đứng ở đó, mà là dáng vẻ hiện tại của hắn.
- Ngươi lôi đâu ra bộ đồ đó vậy?
Lâm Nguyệt Linh tò mò hỏi, nàng vẫn còn nhớ rất rõ, mới hồi sáng hắn còn mặc
bộ đồ rách nát kia. Vậy mà hiện tại lại là một bộ đồ mới trông khá kì lạ.

Nghe vậy, Mạc Huyền Vũ cũng đa chuẩn bị từ trước, hắn mỉm cười dơ ngón giữa
của bàn tay trái lên trước mặt rồi nói.
- Hồi sáng may mắn tìm thấy thi thể đã chếy của một ông chú nào đó. Ta mới
đem nó đi an táng, cho nên tiện thể giữ hộ cái nhẫn trữ vật của ông ấy. Cũng
vừa hay bên trong lại có mấy bộ quần áo nhìn khá vừa cho nên ta mặc luôn.
Mạc Huyền Vũ xác thực đã chuẩn bị từ trước, đó cũng là lý do mà hắn bất chấp
mua cái nhẫn trữ vật này.

Ồ lên một tiếng, Lâm Nguyệt Linh không khỏi kinh ngạc nói.
- Xem ra vận khí của ngươi cũng khá tốt đấy. Nhưng mà không sao, ta cũng
không muốn trông thấy bộ dạng rách rưới của ngươi. Nhìn như tên ăn mày.

Nghe nàng nói vậy, trên trán của Mạc Huyền Vũ không cói xuất hiện vài được hắc
tuyến. Nhưng xác thực nàng nói cũng đúng, người ta là con gái mà, đâu thể suốt
ngày nhìn một tên con trai ăn mặc rách rưới như tên ăn mày được.
Nghĩ vậy, Mạc Huyền Vũ không khỏi cười khổ, nếu như không có hệ thống. Chắc
hắn cũng chết vì ngại mất.


  • À! Cảm ơn cô vì hai chiếc bánh cùng lọ cao nhé! Vả lại, ta cũng xin lỗi cô
    nương vì khiến cho cô phải hộ pháp giúp ta trong lúc ta ngủ quên.
    Như nhớ ra điều gì đó, Mạc Huyền Vũ thấp giọng nói.

Nghe vậy Lâm Nguyệt Linh liền ôm miệng cười, sau đó nàng mới nhìn Mạc Huyền Vũ
rồi nói.
- Hồi sáng ta chỉ đùa ngươi một chút mà thôi, không nghĩ tới tên tiểu tử nhà
ngươi lại tưởng là thật. Vả lại coi như ta ra ngoài hít thở không khí một chút
vậy.
Ngưng một chút, Lâm Nguyệt Linh mới tiếp tục nói.
- Nhìn ngươi có vẻ như đã hồi phục gần xong rồi nhỉ. Vậy giờ ý định của ngươi
là thế nào.

Lúc này Mạc Huyền Vũ liền im lặng, hắn hiểu nàng nơi gì, và hắn cũng chưa
quyết định được bản thân mình sẽ làm gì nữa. Hắn muốn trở thành kẻ mạnh nhất,
đó là mục tiêu duy nhất của hắn. Nhưng nếu là như vậy, Mạc Huyền Vũ cần phải
có kiến thức về đại lục này. Và hơn hết, là một thế lực để có thể làm bàn đạp
cho hắn tiến tới mơ ước đó.

Nghĩ vậy Mạc Huyền Vũ liền đưa ra quyết định. Hắn nghiêm nghị nói.
- Ta muốn đi theo cô nương!


Ninja Tại Dị Giới - Chương #7