Anh Thì Biết Gì Về Tình Yêu


Người đăng: tuberose

Hắn quay lại nhìn cô với nụ cười nhếch mép, hừ lại cái nụ cười đáng ghét đó.
Hắn nhìn cô nói:


  • Có chuyện gì?


  • Tôi.. anh có thể cho tôi đi nhờ đến nhà bạn tôi được không?- Cô ấp úng nhờ
    vả


  • Được thôi, nhưng đáp lại cô phải làm cho tôi một việc? - Hắn lạnh lùng nhìn
    cô rồi nói


-Rõ ràng khi nãy là anh mời tôi, sao bây giờ lại có điều kiện chứ. - Cô tức giận nhìn vẻ mặt lạnh của hắn ta


  • Vậy cô có đi hay không, tuỳ cô quyết định.

Cô nhìn bầu trời, đã chập chờn tối, con đường phía trước dài với bóng cây 2
bên làm không khí càng thêm sởn gai ốc, không có 1 bóng người trừ cô và hắn.
Cô xanh mặt nhìn về phía hắn đang lạnh lùng dựa vào chiếc xe thể thao màu đỏ
bóng loáng. Cô đi lại gần hắn nói.


  • Điều kiện là gì?


  • Tôi chưa nghĩ ra, tới khi cần sẽ nói với cô. - Vẫn cái thái độ lạnh lùng mà
    trả lời


  • Được, nếu không có gì quá đáng tôi sẽ thực hiện. - Cô thờ ơ nói


  • Lên xe.


Trong xe, cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào. Hắn bỗng quay sang nhìn
cô, càng ngày gương mặt hắn càng tiến gần lại gương mặt của cô. Hắn định làm
gì cô vậy, không phải muốn hôn cô chứ, không được cái tên biến thái này - Cô
nghĩ trong đầu. Càng lúc gương mặt hắn càng gần hơn, cô quay mặt sang một bên,
gương mặt đã đỏ ửng, tim cô đâp loạn xạ. Rồi hắn đưa tay sang qua người cô,
lấy dây an toàn cài cho cô. Nhìn gươg mặt cô đỏ ửng lên môi hắn ta hơi nhếch
lên nói:


  • Chắc cô lần đầu được đi xe hơi nhỉ, haha sao mặt cô lại đỏ lên thế, đừng
    nói là đang nghĩ tôi lại muốn hôn cô nha.


  • Anh… anh, tôi khi nào thì đỏ mặt, xe của anh là loại gì mà nóng thế này.


  • Haha, cô bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với những cô gái
    như cô.


  • Haha, anh cũng bớt nghĩ lung tung đi. Tôi đây không có hứng thú với tên
    hách dịch như anh.


  • Vậy là tốt, cô muốn đi đâu?


  • Địa chỉ XYZ


  • Tới nhà bạn trai sao. - Hắn lại lạnh mặt nói


  • Làm sao anh biết. - Cô hơi đỏ mặt


Hắn ta không trả lời, cứ thế lái xe đi. Trong xe hắn mở bài hát Tìm lại bầu
trời, cô im lặng lắng nghe và dựa đầu vào cửa sổ, nhìn hai bên con đường xe cô
chạy tấp nập. Xe hắn dừng trước con hẻm vào nhà anh. Cô bước xuống xe cười với
hắn nói:


  • Thật cảm ơn, khi nào anh nghĩ là cần gì thì hãy tới tìm tôi, tính tôi mau
    quên lắm.


  • Nhưng tôi thì nhớ rất dai. - Hắn đáp lời cô


  • Hì, tạm biệt tôi đi đây. Anh lái xe cẩn thận.


Hắn không nói gì, cho xe lái đi không nhìn lại cô. Cô thấy hắn đi thì đi theo
con đường hẻm vào nhà anh. Cô bấm chuông cửa, mẹ anh ra mở cửa thấy cô thì tỏ
ra vẻ ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười với cô.


  • My hả con, vào nhà chơi.


  • Dạ, con chào bác. Anh Minh có nhà không bác.


  • Minh đi vắng rồi con à. Chắc cũng sắp về, con vào nhà chơi để bác gọi nó.


  • Dạ, con gọi cho anh ấy mà không thấy anh ấy nghe. Con hơi lo nên chạy sang
    xem sao, giờ biết anh ấy không sao con cũng xin phép về.


Dù sao cũng đã trễ, cô là con gái nữa, nhớ đoạn đường về nhà cô lại không dám
về trễ. Cô cuối chào mẹ anh rồi ra về, lòng không khỏi suy nghĩ tại sao anh ấy
lại không nghe máy của cô nhỉ. Bước chân ra khỏi con hẻm. Cô thấy chiếc xe hơi
trông quen quen đang đâu phía trước, hình như lúc nãy cô từ chiếc xe này bước
xuống mà, cô tò mò đi thẳng lại phía chiếc xe bên đường. Trên xe hắn ta bước
xuống nhìn cô nói:


  • Tôi muốn cô thực hiện một việc nên quay lại.


  • Nhanh vậy sao? Được anh nói đi!


  • Cô đứng im, cứ nhìn tôi thôi. Không được quay mặt sang chổ khác - Hắn ta
    nhìn cô nói


  • Hả, tôi biết anh đẹp trai nhưng chuyện này có chút kì lạ. - Cô nhìn hắn khó
    hiểu


  • Cô đã mắc nợ tôi, tôi yêu cầu thì cô cứ làm, không lẽ chuyện này có gì khó
    khăn với cô.


  • À, không khó khăn nhưng tôi thấy có chút khác thường. Anh muốn tôi khen anh
    đẹp trai sao, haha tôi không có hứng thú với vẻ bên ngoài của anh.


Vừa dứt lời, phía sau cô có tiếng xe chạy vảo con hẻm sau lưng cô không xa. Cô
nghe tiếng xe quen thuộc, đang định quay lại thì hắn ta lấy hai tay giữ hai
tai cô lại nói:


  • Tôi đã nói là không được quay mặt sang chổ khác mà.


  • Anh kì lạ, hình như anh Minh về. Tôi tới đây là gặp anh ấy. Nếu không vì
    mục đích đó thì chẳng phải mắc nợ anh.


  • Tôi nói, cô không nhìn tôi bây giờ thì cô sẽ hối hận. Coi như lần này cô
    không làm được, tôi sẽ tiếp tục đòi hỏi.


  • Được.


Nói rồi cô vùng khỏi tay của hắn, quay mặt lại chạy về phía hẻm nhà của anh.
Cô bước vào con hẻm, trước mắt cô như sụp đổ. Anh đang đứng ôm một cô gái
khác, đang cười nói vui vẻ với cô ta. Có lẽ đây là lí do mà cả ngày cô gọi anh
mãi mà không được. Anh nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi thoáng bất ngờ nhưng sau đó
như lờ cô đi. Cô đau đớn quay mặt lại, nước mắt không biết khi nào đã rơi đầy
hai khoé mắt. Cô cứ thế chạy ra khỏi con hẻm, nước mắt giàn giụa như không
thấy phía trước lao ra khỏi con hẻm. Chiếc xe phía trước đang lao về phía cô,
nhìn ánh sáng phía trước, cô nhắm mắt như muốn buông tất cả. Tất cả bất hạnh
của cô đang xen trong tâm trí. Bây giờ cô muốn giải thoát, tiếng coi xe phía
trước vang lên, cô nhắm mắt.

Ai đó ôm cô rồi cả hai củng ngã vào lề đường, tay cô đau nhức. Cô mở mắt thì
thấy hắn cũng ngã lăn quay xuống đất. Làm bộ vest của hắn ta dính bẩn, hắn ta
đứng lên nhìn cô nói:


  • Cô làm bẩn quần áo tôi rồi.

Cô nhìn hắn, tự mình đứng dậy nói:


  • Tôi có nói là cần anh cứu tôi, làm hỏng mất chuyện của tôi.


  • Tôi không cứu cô, tôi cứu cái bác tài xế kia. Tông phải loại người như cô
    thì phải tội người ta.


  • Haha, ngay cả anh cũng khinh thường tôi. Cha mẹ tôi, chị gái tôi cũng xem
    thường tôi. Bây giờ ngay cả người tôi tin tưởng nhất cũng phản bội tôi. Có
    phải tôi sống quá dư thừa tồi không, anh nói xem. - Cô nói, hai khoé mắt giàn
    giụa nước mắt.


  • Cô gái này, tôi nói cô biết tôi rất ghét nước mắt của phụ nữ, làm ơn đừng
    có khóc trước mắt tôi. Cũng không phải tôi gây ra những chuyện này cho cô tại
    sao lại khóc lóc trước mắt tôi.


  • Anh đúng là hách dịch, haha, tôi đau buồn như thế anh cũng không cho tôi
    khóc. Tôi phải giữ ấm ức trong lòng sao. - Cô nhìn hắn ấm ức nói


  • Lên xe, tôi đưa cô về nhà. Tôi không muốn mọi người nghĩ tôi làm một cô gái
    như cô khóc lóc giữa đường.


Nói rồi hắn lôi cô vào xe, phóng xe chạy đi về phía khu biệt thự. Tới đoạn
đường lúc hắn và cô gặp nhau, hắn dừng xe nhìn cô lạnh lùng hỏi:


  • Thật khó mà nghĩ, tại sao cô lại đau buồn vì loại người như cậu ấy.


  • Vì tôi yêu anh ấy, chúng tôi đã quen nhau hơn một năm nay rồi. Tôi luôn tin
    tưởng anh ấy. Anh ấy là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời tôi.


  • Một năm sao, thế hắn ta đã ăn cô chưa. - Hắn nhếch mép cười mỉa mai


  • Anh… anh thật biến thái, tôi là người thế nào hả, tôi không phải loại dễ
    dãi như vậy. - Cô nhìn hắn, nước mắt vẫn còn trong khoé mi giận dữ mà xấu hổ


  • Haha, thế thì hắn ta đá cô là phải, thời này tình yêu thường đi chung với
    tình dục, cô thật là vừa nghèo mạc vừa quê mùa.


  • Anh thì biết gì về tình yêu chứ? Sai lầm, sai lầm hoàn toàn.


  • Thế tình yêu của cô cao thượng thế nào, mà bị hắn đá thế này.


Cô im lặng, không trả lời hắn ta. Đúng vậy, tình cảm của cô như thế nào chẳng
lẽ chỉ là từ một phía cảm nhận bên cô. Tình yêu trong sáng của cô, ngay cả anh
muốn hôn môi cô cũng ngại ngùng quay mặt đi. Có lẽ vì vậy mà anh đã nhàm chán
cô sao. Nước mắt cô lại rơi nữa, đau lòng mà xuống xe.


  • Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tới đây tôi muốn một mình về. Không phiền anh
    nữa.


  • Cô ở gia đình nào?


  • Trịnh gia. - Cô trả lời


Trịnh gia sao, hắn có nghe cha mẹ hắn nói về Trịnh gia này, gia đình thật sự
giàu có có tiếng trong nước, đối với gia đình anh mà nói thì không hơn không
kém. Cô ta làm ở nhà đó cũng yên ổn vì 2 người chủ Trịnh gia được tiếng là đối
xữ rất tốt với người làm trong nhà. Suy nghĩ một lúc, anh quay xe chạy về biệt
thự của mình.

Cô bước đi trên con đường thẳng tắp, một dáng người cao thanh mảnh bước đi một
cách cô đơn. Điện thoại cô reo lên, cô nhìn thấy anh gọi cho cô, tiếng nấc
nghẹn ngào lại vang lên trên con đường vắng vẻ. Cô cố giữ bình tĩnh nhấc máy:


  • Alo, em nghe

Đầu giây bên kia im lặng, cô cũng im lặng. Sự im lặng đáng sợ như vậy, nước
mắt của cô cứ thế mà rơi mãi, giữ tiếng nấc trong lòng nhưng rồi cũng khẽ vang
lên. Bên đầu giây bên kia vẫn không lên tiếng. Cô đành lên tiếng trước:


  • Anh gọi em để nói điều gì?

Bên kia bắt đầu khẽ lên tiếng


  • Anh xin lỗi. Chúng ta chia tay đi.

Cô như vỡ oà trong lòng, cô không muốn điều đó là sự thật, ước gì anh có thể
nói là cô hiểu nhầm, ước gì anh sẽ chạy tới bên cô mà giải thích. Nhưng cuối
cùng vẫn là hai từ chia tay. Cô im lặng một hồi rôi lên tiếng trong tiếng nấc
nghẹn ngào:


  • Có thể cho em một lí do được không anh?


  • Anh xin lỗi.


  • Em không cần anh xin lỗi, em muốn biết lí do…


  • Hãy quên anh đi, tìm người khác tốt hơn.


Rồi tiếng tít tít vang lên, đầu dây bên kia đã gác máy rồi. Cô lặng im trên
con đường dài vắng người, nhìn lên bầu trời tối đen. Cô phải làm sao đây, vượt
qua mọi chuyện này. Cô ngồi gục xuống con đường ôm mặt khóc.

Phía xa có một người đàn ông lái chiếc xe màu đen bóng nhoáng chạy ngang qua
cô, chợt nhìn thấy một cô gái mặc bộ quần áo quê mùa, mắt ngấn lệ ngồi bên
đường, gương mặt lộ vẻ đau buồn nhưng tôn được vẻ đẹp thuần khiết của cô. Anh
mắt có chút ưu tư nhìn về phía cô rồi lạnh lùng lái xe vụt qua như chưa từng
nhìn thấy gì.


Những Cô Nàng Và Chàng Hoàng Tử Dễ Thương - Chương #6