Hôn Sự


Người đăng: tuberose

Tại Trịnh gia, sự mất tích của nhị tiểu thư thật sự không khiến nhiều người để
tâm vì mọi người ở buổi tiệc này có những mục đich khác nhau. Người đến thì
mong muốn có thiện cảm từ chủ gia để tìm được các hợp đồng làm ăn. Gia chủ thì
với mục địch nhắc nhở về hôn sự của Trịnh Thiên Kim. Mọi người chỉ nghỉ cô
tiểu thư Hà My không quen với không khí đông người nên đã lên lầu nghĩ ngơi.

Tài phòng khách biệt thự Trịnh gia, hai gia đình Trịnh gia và Trần gia đang
ngồi. Trần Minh Hào lên tiếng:


  • Thật chúc mừng ông bạn già, có thêm một cô con gái xinh đẹp như vậy.


  • Haha, gia môn chỉ có hai đứa con gái. Nay đã tới tuổi lấy chồng, rồi thì
    cũng còn hai vợ chồng già này. - Trịnh gia nhắc khéo về hôn sự


  • Không phải con gái vừa nhận ra ông lại muốn gả đi ngay sao. - Trần gia lên
    tiếng


  • Hà My tuy bằng tuổi Thiên Kim nhưng tính tình non nớt, trước kia chịu nhiều
    cơ cực, nay đón được con gái về sẽ cố gắng uốn nắn dạy bảo nên người để gả
    sang nhà danh giá không bị chê cười. - Trịnh phu nhân tươi cười lên tiếng. -
    Nhưng Thiên Kim từ nhỏ đã được dạy bảo, lớn lên lại rất thông minh và xinh
    đẹp, nay cũng đã nên lo chuyện hôn sự cho con bé.


Trần gia hiểu ý liền nói: Hôn sự hai nhà chúng ta, tất nhiên sẽ kết thông gia.
Nhưng chúng ta già rồi, hãy để bọn trẻ tự nhiên tìm hiểu không nên ép chúng
quá.

Phía xa, dáng một người đàn ông cao thước tám, dáng đi cao ngạo, măc trên
người bộ tây âu màu đen lạnh lùng, gương mặt đẹp hoàn mỷ, đôi mắt màu hổ phách
đi tới phía hai nhà Trịnh - Trần đang ngồi. Mọi ánh mắt đều nhìn về phía người
phía trước. Anh cứ thế đi tới nhìn qua Trần gia rồi liên tiếng:


  • Chào mọi người, tôi là Trần Minh Trí, người thứa kế duy nhất của tập toàn
    RoYal Trần gia.- Anh cúi đầu khẽ chào hai ông bà nhà họ Trinh.


  • Thì ra đây là Minh Trí, mau ngồi đi cháu.- Trịnh phu nhân tươi cười nói


  • Mọi người đang bàn về việc hôn nhân của con và Thiên Kim nhà ta. Ta không
    biết ý con như thế nào?


Anh không nói gì, nhìn về phía Trịnh Thiên Kim đang ngượng ngùng cười mỉm nhìn
anh, anh hơi bất ngờ, thật đúng người con gái lúc nãy anh bắt đi và người đứng
kia thật giống như hai giọt nước. Nhưng anh lại cảm thấy cô gái bị anh bắt đi
có gì có ấm áp, đôi môi của cô ta thật mềm và ngọt ngào. Anh hơi khẽ động đôi
môi như muốn cười, tiếp tục nhìn Trịnh Thiên Kim hỏi:


  • Trịnh tiểu thư, với hôn sự này, cô có nguyện lòng.


  • Tôi… Cha mẹ tôi bảo sao tôi sẽ nghe lời cha mẹ mình.- Trịnh Thiên Kim đỏ
    mặt trả lời.


  • Được, tôi sẽ chấp thuận hôn sự này…?


Trần lão gia nghe được thì mừng rỡ, nhìn anh khó đoán cứ nghĩ là con trai sẽ
nhất định không chấp nhận, nhưng e thì con trai mình cũng là đàn ông làm sao
có thể bỏ qua một vị tiểu thư đẹp tựa trăng sao thế kia, lại là con nhà danh
giá thật là hợp tình hợp lí.


  • Con trai, con nói thật sao?


  • Con nói thật, nhưng với một điều kiện?- Anh lạnh lùng trả lời


  • Điều kiện gì? - Trịnh lão gia có vẻ tức giận hỏi


  • 80% cổ phần của Trịnh gia sẽ là của Trịnh Thiên Kim, sau khi kết hôn, tất
    cả nhập vào Trần gia. - Anh cười lạnh nhìn Trịnh lão


  • Không có nghĩa lý đó, chẳng khác nào mang gia sản Trịnh gia cho Trần gia
    sao? - Trịnh lão tức giận nói.


  • Không phải Trịnh lão đã lớn tuổi, không phải công ty sẽ thuộc về Trịnh tiểu
    thư, Trịnh tiểu thư về Trần gia là người của Trần gia. Nhập làm một thì cũng
    không có gì là không có nghĩa lý.


  • Dù có nghĩa lý gì, điều đó cũng hoàn toàn không thể, gia đình còn lại Hà
    My, 50% sẽ thuộc về nó. Nếu cậu muốn làm khó, thì có thể huỷ hôn ước này -
    Trịnh lão tức giận thật sự.


  • Trịnh Hà My là ai?- Anh nghi ngờ hỏi, lúc nãy cô gái kia cũng nói mình là
    Hà My, nhưng theo điều tra thì Trịnh gia chỉ có một tiểu thư là Trịnh Thiên
    Kim mà thôi.


Trịnh phu nhân lên tiếng: Hà My là song sinh với Thiên Kim bị thất lạc từ nhỏ,
gia đình ta vừa mới tìm được.

Trần Minh Trí chợt cười lạnh: Vậy ra cô gái Hà My cũng có thể là vợ hứa hôn
của tôi?


  • Hôn sự này từ nhỏ đã sắp đặt cho Thiên Kim, nay sao có thể nói Hà My cũng
    có thể. - Trịnh phu nhân lo lắng nói.


  • Nhưng hôn sự ngày xưa, chỉ nói là con trai nhà này sẽ lấy con gái nhà kia.
    Không hề nói phải lấy con trưởng trong gia đình.


Trần lão gia lấy lòng con trai: Đúng, trong hôn ước ngày xưa, cũng không đề
cập tới việc đó


  • Trần lão, sao ông lại nói như vậy được chứ. Ngày xưa hôn sự này đặt cho
    Thiên Kim, sao có thể nói như vậy. Ông là trưởng bối phải sáng suốt.- Trịnh
    lão tức giận đứng dậy nói.

Trần lão gia không nói gì, vì cơ nghiệp mười năm nay là do con trai ông ta vựt
dậy mới được như hôm nay, thật sự không muốn phật ý con trai mình. Việc hôn sự
này là do cha của ông và cha của Trịnh lão, vì đời của ông và Trịnh gia sinh
ra 2 đứa con trai nên hôn sự này gác tới đời này. Nếu con trai ông không
thích, ông cũng không thể ép, cứ để mọi việc cho con trai mình lo liệu.


  • Hôn sự này cháu nhất định thức hiện, nhưng sẽ là Thiên Kim hay Hà My thì
    cháu còn phải coi thái độ của họ. Còn về điều kiện, cháu sẽ suy nghĩ thêm để
    hợp đạo lý. - Anh lạnh lùng nói với Trịnh lão gia.

Nói rồi anh cùng Trần lão gia tiến ra xe, bỏ lại Trinh lão gia tức giận mắng:
Mẹ kiếp, thằng ranh con, muốn ăn trọn Trịnh gia nhà ta sao, cùng làm ta huỷ bỏ
hôn sự này


  • Cha, không thể huỷ bỏ hôn sự, con thật sự muốn gả cho Minh Trí. - Trịnh
    Thiên Kim lo sợ nói.


  • Con đừng nói với ta là đã thích nó, không lẽ con muốn Trịnh gia mất đi.


  • Cha, anh ấy đã huỷ bỏ cái điều kiện kia rồi, tin tưởng con con sẽ làm cho
    anh ấy lấy con vô điều kiện. Chỉ cần cha đừng tức giận huỷ bỏ hôn sự này.


  • Được, nhưng nó nói có thể chọn em gái con.


  • Cha, con không tin mình lại thua nó.


  • Được, con gái ngoan, cha tin tưởng con.



Cô và hắn đã xuống được tới xe, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, đặt cô lên ghế
ngồi trong xe, hắn ta yên vị bên ghế tài xế mà thở dốc. Cô thấy vậy liền mỉm
cười hỏi:


  • Anh mệt lắm không? Tôi đã nói là tôi tự đi được mà.

Hắn ngẩng lên nhìn thấy nụ cười của cô, bỗng dưng tim đập mạnh, không nói gì,
bao nhiêu mệt mỏi tan biến, cho xe chạy về biệt thự của mình.

Cô nhìn thấy căn biệt thư trước mặt, bông dưng nhớ lại chuyện ban tối lại thấy
hắn thật biến thái có thể làm chuyện như vậy giữa đường. Nếu theo hắn vào nhà
có thể bị hắn ăn cho hết cô luôn sao. Cô lo sợ nhìn hắn nói:


  • Tại sao lại đưa tôi tới đây?


  • Vậy cô muốn đi đâu, nhà bạn cô cũng không thể tới được nữa!


  • Nhưng… tôi… tôi không thể cùng anh vào nhà anh được.


  • Tại sao lại không thể?


  • Tôi… tôi với anh không có quan hệ gì, không thể vào được.


  • Không quan hệ gì mà cô lại ngồi trên lưng tôi suốt chín tầng lầu. - Hắn tức
    giận nói với cô.


  • Là anh tự nguyện mà, tôi dù sao cũng nhất định không thể vào.


  • Cô sợ tôi sẽ ăn cô sao? Hắn ta nhìn cô cười nhếch mép.


  • Tôi… tôi…


  • Đừng lo, như tôi đã nói, cô không phải kích cỡ tôi thích.


Nói rồi hắn ta mở cồng, cho xe chạy vào trong. Căn biệt thự của hắn to không
kém gì của gia đình cô, đi tới cửa chính, hắn cứ như thế mà bế cô đi thẳng vào
nhà, vừa bước vào cửa một người phự nữ lớn tuổi vội vàng cúi chào hắn:


  • Thưa thiếu gia, người có cần tôi giúp gì không?


  • Bác Hà, mau giúp cháu pha nước nóng, lấy một bao đá để chườm chân, sau đó
    mang lên phòng của cháu.


Nói rồi hắn ta bế thẳng cô lên lầu và vào phòng của hắn, đặt cô lên giường.
Căn phòng của hắn mang tông màu xám nhạt, nhìn căn phòng u buồn và lạnh lẽo
thật, bên ngoài người phụ nữ kia mang những thứ hắn cần tới.


  • Thiếu gia, những thứ cậu cần tôi đều mang tới.


  • Cảm ơn bác, bác để đó rồi ra ngoài nghỉ ngơi đi.- Hắn nói rồi mang chân cô
    đặt vào nước ấm mà ngâm


  • Vâng thưa thiếu gia.


Bác Hà nhìn cô rồi quay cầu ra ngoài, thiếu gia luôn lạnh lùng với phụ nữ, hôm
nay lại có thể chắm sóc cô gái đó. Thật sự lạ lùng, có lẽ thiếu gia đã để ý
tới cô gái này.


  • Ai, tôi có thể tự làm được mà, thật xấu hổ.


  • Cô cứ để yên đó, giày đâu không mang vào, lễ hội hoá trang buộc phải đi
    chân trần sao?


  • Giày tôi làm rơi rồi.


Ken nhìn cô hơi ngạc nhiên, cô gái này đôi giày mà cũng có thể làm rơi, thật
là khó hiểu. Ken cứ thế mà matxa cho chân cô, rồi lấy đá chườm lên chân bị
trật của cô.

Nguyên một ngày mệt mỏi, cô thoải mái nằm trên giường của hắn, quên đi cả việc
lo sợ hắn ăn cả mình. Cô mệt mỏi nhắm mắt rồi ngủ khi nào không hay. Ken cứ
thế chườm đá giúp cô, nhìn qua thì thấy cô đã ngủ khi nào, liền mìm cười nói:
lúc nãy thì lo sợ tôi ăn cô, bây giờ nằm đây ngủ không sợ tôi ăn cô sao. Nói
rồi anh lấy chăn đắp lên người cô, chạm phải gương mặt đáng yêu của cô anh
ngắm nhìn rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, sau đó ra ngoài tắt đèn sau đó
lặng lẽ sang phòng kế bên.


Những Cô Nàng Và Chàng Hoàng Tử Dễ Thương - Chương #10