Nhất Mao Bất Bạt


Người đăng: jack

Chương 14: Nhất mao bất bạt (vắt cổ chày ra nước)

"Ca ca, xin lỗi. Cũng chỉ có chút tiền như vậy..."

Đang cầm một lượng bạc vụn, Tô Như áy náy cúi đầu nói xin lỗi. Nhưng Tô Lâm
thấy Tô Như muội muội tay cầm bạc, không chỉ thô ráp, còn nhiều vết kim đâm,
lại không cười được, nhịn không được trong lòng đau xót, đem Tô Như muội muội
ôm vào lòng.

" Không nên xin lỗi! Ngươi không có có lỗi với ta. Mà là ta Tô Lâm có lỗi với
ngươi, làm đại ca, không có chiếu cố cho ngươi, còn để ngươi, gánh vác nhiều
như vậy."

Nam nhi không rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm. Tô Lâm trước giờ không
phải người mềm yếu, thế nhưng thấy Tô Như muội muội mới mười ba tuổi mà bàn
tay thô ráp đầy vết thương, sao có thể không đau lòng?

"Ca ca, ca ca đừng khóc! Cha nói rồi, ca ca là người đọc sách, là nam tử hán,
không thể khóc. Không sợ khổ, chỉ cần ca ca trở nên nổi bật, tương lai lên làm
Trạng Nguyên. Như nhi là muội muội Trạng Nguyên! Cái gì cũng đáng giá."

Tô Như nét mặt tươi cười như hoa, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng lau đi nước
mắt trên mặt Tô Lâm. Tô Lâm liền bắt tay nàng lại:"Được. Nhất định sẽ được, ca
ca đáp ứng ngươi. Cái Trạng Nguyên này, Tô Lâm này phải có rồi."

"Ừ...ca ca, tương lai ta chính là muội muội Trạng Nguyên, Tử Câm tỷ tỷ là
Trạng Nguyên phu nhân! Nghe đâu, Trạng Nguyên phu nhân đều đóng cửa làm cáo
mệnh phu nhân." Tô Như cười hì hì đáp, nàng chưa từng ấm áp hạnh phúc như vậy,
được đại ca Tô Lâm xưa nay đều lạnh như băng, bắt đầu quan tâm và bảo vệ mình.

"Tử Câm? Được rồi, nhưng mà vì sao không thấy Tử Câm? Nàng không phải đã nói?
Sẽ đến xem ta tham gia huyện thí sao?"

Tô Lâm có chút mùi vị mất mát, do không có thói quen thiếu Đổng Tử Câm bầu
bạn. Vị thanh mai trúc mã này có chút tính cách nóng nảy của nam tử

"... Tử Câm tỷ tỷ nàng..."

Bị Tô Lâm hỏi, Tô Như tròng lòng hoảng hốt, biết mình lỡ miệng, chỉ có thể
thành thật nói ra, "Ca ca, Tử Câm tỷ tỷ trộm dược liệu, bị cha nàng đánh cho
một trận, hiện tại... Bây giờ bị cấm cửa, Đổng lão gia không cho nàng ra ngoài
nữa."

"Cái gì? Vì sao không có nói sớm cho ta biết? Tử Câm trộm Đề thần tĩnh não
thang của là vì ta...?

"Ca ca, là Tử Câm tỷ không cho ta nói với ngươi. Nàng... Nàng không muốn ngươi
lo lắng, chuẩn bị tốt huyện thí, nhất định thi đậu đồng sinh văn vị."

Tô Lâm vừa nghe, liền vội kéo Tô Như hướng Đổng phủ chạy đi.

Tới Đổng phủ, mặc dù là phủ thương nhân, không có văn vị cùng công danh, thế
nhương đình viện lại không kém Tô phủ chút nào. Tô Lâm chạy đến trước đại môn,
quay sang tên gia đinh trông cửa Đổng phủ kêu lên: "Chạy vào báo Đổng lão gia,
Tô phủ Tô Lâm bái kiến."

"Xin lỗi. Tô công tử, lão gia nhà ta phân phó. Nếu công tử tới chơi, thì không
gặp." Gia đinh Đổng phủ, tuy miệng nói Tô Lâm là Tô công tử, thế nhưng trên
mặt chút kính nể cũng không có, còn có vẻ ngạo mạn, bộ dáng coi thường.

Cũng khó trách, Tô Lâm mười lăm tuổi còn chưa khai trí đã đồn khắp toàn bộ
Phong Nhạc Huyền mọi người đều biết. Huống chi Tô Lâm còn có hôn ước với Đổng
phủ?

"Đổng lão gia không gặp ta, ta còn muốn thấy ông ta."

Tô Lâm kéo Tô Như một đường xông vào, thế nhưng gia đình kia lại nổi giận, tay
cầm mộc côn, chặn trước mặt Tô Lâm, lớn tiếng quát: "Tô Lâm, ngươi tên vô
dụng. Tiểu thư nhà ta vì ngươi trộm dược liệu ở cửa hàng, làm lão gia giận dữ,
cấm túc trong nhà. Ngươi còn mặt mũi nào đến Đổng phủ? Đi mau! Đi mau! Nếu
không đừng trách ta không khách khí?"

"Hừ! Ngươi cẩu nô tài, cũng dám vô lễ với sĩ tộc?"

Thấy thế, trí khiếu Tô Lâm thánh lực vận chuyển, trong miệng nói liền ba
tiếng, "Cút! Cút! Cút!"

Thánh lực ngôn vừa xuất, liền ra oai, tên gia đinh kia không thể tưởng nổi
nhìn ba đạo kim quang từ miệng Tô Lâm phát ra, mỗi đạo như nặng trăm cân, đánh
vào người hắn, giống như trọng quyền, nhất thời cả ngươi hắn bay ra ngoài.

"Nói là làm ngay? Chỉ đơn giản vận dụng thánh lực, thế nhưng... Ta dĩ nhiên vô
sự tự thông, dùng thánh lực phát ra công kích?"

Tô Lâm bất ngờ, trong lúc vô ý lại nắm giữ một cách vận dụng thánh lực.

"Ai dám ở Đổng phủ ta làm bậy?"

Gia đinh ngã xuống đất, gây ra động tĩnh khá lớn, liền kinh động đến Đổng Quý
Hoa, hắn hừng hực mang theo mấy người gia đinh chạy ra, thấy ở cửa gây chuyện
lại là Tô Lâm, thì càng giận không thể tả nói: "Tô Lâm, ta ngươi Tô Đổng hai
nhà từ trước giao hảo, ngươi sao lại tới đây gây sự?"

"Đổng thế bá hảo!"

Thấy Đổng Quý Hoa đi ra, Tô Lâm hướng Đổng Quý Hoa thở dài nói,"Tiểu chất thi
xong huyện thí liền muốn đến bái kiến Đổng thế bá, thuận tiện cùng thế bá bàn
việc hôn sự của tiểu chất với Tử Câm. Nào ngờ tên ác nô cũng dám gây khó dễ,
nói cái gì vô liêm sỉ, thế bá không gặp tiểu chất. Tiểu chất liền thay thế bá
dạy dỗ cái tên ác nô này, thế bá không cần cảm tạ ta, sớm muộn gì cũng là
người một nhà, đây là tiểu chất làm việc nhà."

Tô Lâm không chút hoang mang, chỉ vào tên gia đinh, cười liệt kê từng cái tội
của hắn. Những lời này làm tên gia đinh không cách nào cáo trạng, càng làm cho
Đổng Quý Hoa cũng không có thể phản bác, chỉ có thể câm điếc cho qua.

"Tô Lâm, ngươi đã tới. Ta sẽ cùng ngươi nói rõ, thời còn trẻ ta cùng phụ thân
ngươi Tô Cảnh Thiên tuy rằng ấn dấu tay ước định, thế nhưng... Phụ thân ngươi
cũng đã nói qua, nếu như ngươi không tài, Đổng gia có thể không cần thực hiện
hôn ước này."

Đổng Quý Hoa nói bóng nói gió ý tứ quá rõ ràng, mượn cớ hiện tại Tô Lâm không
tài cán mà hối hôn.

Thế nhưng, Tô Lâm giả ngu, không chút nào khiêm tốn chắp tay nói: "Xin Đổng
thế bá yên tâm, Tô Lâm đã thành tài, có thể yên lòng đem Tử Câm gả cho ta."

"Ngươi..."

Đổng Quý Hoa bị Tô Lâm nói nghẹn họng, chỉ vào Tô Lâm mà nói, "Tô Lâm... Ngươi
không nên cùng ta chỗ này miệng lưỡi nữa.

Đổng Quý Hoa hôm nay nói rõ cho ngươi hiểu! Tử Câm sẽ có không gả cho ngươi,
có tú tài Lưu gia mười tám tuổi ở bổn huyện đến cửa cầu hôn, ta đã đáp ứng
rồi. Từ nay về sau, Tử Câm nhà ta với các ngươi Tô gia không có bất cứ quan hệ
gì, ta sẽ không để cho nàng cùng ngươi gặp mặt nữa."

"Đổng thế bá! Ngươi thân là thương nhân, há có thể nói không giữ lời? Nếu là
ngươi lần này hối hôn chuyện này lan truyền đi ra ngoài, từ nay về sau còn ai
dám cùng ngươi làm ăn?"

Tô Lâm bước lên trước nói, chính giữa khiếu, một cổ khí thế thánh lực, vậy mà
ép Đổng Quý Hoa nhịn không được lui về sau một bước, chỉ vào hắn nói:" Tô Lâm,
không phải là ta nói không giữ lời. Mà là ngươi mười lăm tuổi chưa khai trí,
cho dù hiện tại khai trí thì đã có sao? Trẻ con bình thường chậm nhất là trên
dưới mười tuổi liền có thể khai trí, hôm nay ngươi vừa mới khai trí, há có thể
coi như là thành tài?"

"Nga? Đổng thế bá nói xem, ở trong mắt ngươi, cái gì gọi là thành tài?" Tô Lâm
cười nói.

Mà lúc này, trước cửa Đổng phủ, bởi vì động tĩnh gây ra hương dân vây quanh,
nghị luận ầm ỉ, cùng xem náo nhiệt.

" Hừ! Thành tài ít nhất cũng phải có thể đạt được văn vị, hơn nữa không thể
thấp, muốn kết hôn Tử Câm nhà chúng ta, ít nhất cũng phải hai mươi tuổi trở
xuống tú tài mới được. Hơn nữa, gia sản cũng nhất thiết phải hậu hĩnh, sính lễ
Tử Câm nhà ta chí ít nghìn lượng bạc trắng."

Đổng Quý Hoa đoán trước Tô Lâm vừa mới khai trí là tuyệt đối không thể nào
trong vòng năm năm trúng tuyển tú tài, hơn nữa coi như Tô Lâm có thể thi đậu
tú tài cũng nhất định cầm không ra hơn một nghìn bạc trắng tới làm sính lễ,
cho nên Đổng Quý Hoa cố ý nói như vậy, chính là muốn làm khó dễ Tô Lâm.

" Hảo, Đổng thế bá, ta liền đáp ứng ngươi. Nếu như ta trước hai mươi tuổi vẫn
không thể thi đậu tú tài văn vị. Cũng không cưỡng cầu hôn sự nữa, bất quá
trước đó, hôn ước vẫn như cũ còn giá trị, ngươi không có quyền đem Tử Câm gả
người khác." Tô Lâm vừa cười vừa nói.

Thế nhưng Đổng Quý Hoa vừa nghe lời này, cảm giác không hợp, bật người phản
bác:" Cái này không thể được, Tô Lâm, thời gian xuân quý báu của Tử Câm không
thể nào làm lỡ. Há có thể chờ ngươi đến hai mươi tuổi? Hoặc là ngươi lập tức
xuất ra hơn một nghìn lượng bạc trước đem làm sính lễ, hôn sự liền không tiến
hành nữa!"

"Nhưng chỉ có điều, một nghìn lượng bạc mà thôi. Chuyện này có khó khăn gì,
Đổng thế bá, miễn là ngươi bây giờ cho một nghìn lượng bạc, ba ngày sau, ta
nhất định cho ngươi mười vạn lượng bạc xem như sính lễ như thế nào?"

"Tô Lâm, ta là muốn ngươi đưa ra sính lễ, ngươi trái lại muốn ta cho ngươi một
nghìn lượng bạc, đây là cái đạo lý gì hả? Nếu là ngươi ba ngày sau cuỗm bạc
chạy mất, ta tìm ai nói rõ đây? Đổng Quý Hoa vẻ mặt cân nhắc nói.

"Sợ ta chạy sao? Đổng thế bá, ta có thể đem chữ 'cần' đưa cho ngươi, chợ đen
cũng đáng một nghìn lượng bạc."

Chính giữa trí khiếu Tô Lâm quang mang chợt lóe, một chữ 'cần' kim quang óng
ánh bay ra.

"Không được! Không được! Tô Lâm, ngươi và Triệu đại công tử cá cược, tiền đặt
cược là chữ 'cần' này. Ba ngày sau ngươi phải thua không thể nghi ngờ, ta há
có thể bị ngươi lừa? Đến lúc đó Triệu đại công tử tới cửa đòi chữ 'cần', ta
nằm cái tròng này, không việc gì lại mất oan một nghìn lượng bạc? Bất quá,
ngươi đã như thế có tự tin, ba ngày sau, nếu ngươi có một nghìn lượng bạc sính
lễ, Tử Câm và ngươi hôn ước định ra, bằng không thôi?" Đổng Quý Hoa không ngu,
liền vội vàng lắc đầu.

" Đổng thế bá, đây chính là chính ngươi không có việc gì lại bỏ qua một cơ hội
kiếm đống tiền lớn, đến lúc đó cũng đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi?
Thuận tiện, ta kể cho ngươi nghe cái chuyện xưa đi! Một con khỉ đến diêm vương
điện, thỉnh cầu diêm vương cho hắn chuyển thế kiếp sau làm người. Diêm vương
đáp ứng, bất quá lại nói muốn làm người, phải đem con khỉ từng cộng lông một
lột sạch mới được. Con khỉ vội vã cao hứng gật đầu đồng ý. Thế nhưng, khi quỷ
dạ soa nhổ vài sợi lông, con khỉ nhịn không được đau nhức kêu lên, diêm vương
vừa cười vừa nói, xem ngươi, một cọng lông đều luyến tiếc như thế, làm người
thế nào đây?"

Tô Lâm vừa mới dứt lời, các hương dân chung quanh xem náo nhiệt lập tức ồn ào
cười ha hả, Đổng Quý Hoa cũng nghẹn đỏ mặt. Biết rõ Tô Lâm đây là đang châm
chọc hắn vắt chày ra nước, nhưng hắn lại không thể cãi lại được.

Tô Lâm cũng cười cười, sau đó xoay người lôi kéo Tô Như muội muội, chậm rãi từ
trong đám người cười ồn ả đó hướng phía đổ trường Triệu gia đi đến. Hiện tại,
mục tiêu của hắn là, bạc, hung hăng kiếm, hung hăng lấy bạc của đổ trường
Triệu gia.


Nho Thuật - Chương #14