Người đăng: Nhionelove
Kurono, người đang chứng kiến mọi chuyện, đưa ra một giải pháp.
“Thật đau đầu! Nếu hai đứa cứ cãi nhau thế này thì mọi chuyện chẳng bao giờ
kết thúc được đâu. Hãy làm thế này đi: hai đứa sẽ có một trận giả chiến và
người thắng sẽ quyết định luật lệ. Là một hiệp sĩ thì phải dọn sạch chướng
ngại bằng thanh kiếm của mình. Chắc không ai phản đối chứ?”
Nói cách khác, họ sẽ tiến hành trận giả chiến một cách minh bạch và dù ai
thắng cũng sẽ có quyền quyết định một giải pháp rất đơn giản. Đó cũng là cách
giải quyết thường gặp của các hiệp sĩ khi họ có tranh chấp với nhau.
“Đúng vậy, nó có vẻ công bằng, phải không? Chúng ta cứ làm vậy đi, Stella-
san.”
Sword nhanh chóng chấp nhận đề nghị này và Cậu quay sang hỏi Ikki, thấy Ikki
cũng không nói gi thì Cậu nghĩ Stella cũng vậy nhưng-
“G-gì cơ?”
-nhưng khi Stella nhìn Sword, giọng nói của cô mang vẻ cực kì khó tin.
“Hả? Cậu vẫn không thích cách này à?”
“Kh-không phải là thích hay không thích…Ng-ngươi…có hiểu mình đang nói gì
không vậy?”
“…Bộ tôi vừa nói gì lạ lắm sao?”
“Một hạng F! Một “Hiệp sĩ lưu ban” không thể qua nổi các bài kiểm tra của
trường! Làm sao ngươi có thể đánh bại hạng A như ta chứ?”
Sword đã hiểu điều mà Stella muốn nói. Đúng vậy, nếu một kẻ thất bại như cậu,
người không thể đáp ứng các tiêu chí của trường,lại nói “Hãy giải quyết chuyện
này bằng một trận giả chiến” với một thần đồng đích thực, đầy hứa hẹn và chỉ
có một lần trong mười năm thì quả thật là một thử thách quá liều lĩnh.
Nhưng…Sword lại cười.
“…Nhưng cậu biết đấy, chúng ta sẽ không biết trước được điều gì nếu chưa thử
đâu.”
Đó là lí do mà Sword nói với Stella họ nên đấu thử. Nghe những lời này, Stella
hét lên.
“AAAAAAA! Ta không thể nín nhịn tên thường dân nhà ngươi lâu hơn nữa! Không
chỉ vì tội nhìn trộm hay tự ý cởi đồ và làm những truyện kia với một công chúa
như ta mà “Hiệp sĩ thất bại” này còn nói hắn có thể đánh thắng ta!...Ta chưa
từng bị xem thường như vậy lần nào trong đời! Đất nước này bị sao vậy!?”
Stella nhìn ánh mắt như muốn giết người và đưa ra lời tuyên chiến.
“Được thôi, ta hiểu rồi. Ta chấp nhận đấu với ngươi. Nhưng vì ngươi coi thường
ta nên chuyện này sẽ không chỉ là đặt luật lệ chung phòng nữa đâu. Kẻ thua sẽ
phục tùng người thắng cả đời, trở thành một nô lệ phục tùng bất cứ mệnh lệnh
nào của chủ nhân! Sao hả?”
“H-hả? Cái đó không phải hơi quá sao…”
“Giờ ngươi nói gì cũng vô dụng thôi. Nếu muốn trách thì hãy trách sự vô tri
của ngươi đã khiến ta nghiêm túc như vậy. Đây không còn là giả chiến nữa mà là
một trận chiến thực sự!”
“Nghe hay đấy. Nếu vậy, hãy dùng đấu trường luyện tập số ba. Tôi sẽ cấp phép
cho em.”
“Hi…hiệu trưởng! Làm ơn đừng chấp nhận chuyện này chỉ vì lợi ích của cô như
vậy chứ!”