Sắp Kết Thúc Trận Chiến


Người đăng: Nhionelove

「…Tàn nhẫn quá….」

Đã mười phút trôi qua kể từ khi trận đấu bắt đầu, và giọng nói của Tsukuyomi,
người đang tường thuật lại diễn biến, càng lúc càng run. Trên sàn đấu, Ikki
chỉ có thể hơi nâng thanh kiếm của mình lên bằng hai bàn tay đẫm máu. Kể từ
khi những mũi tên trở nên vô hình, kế hoạch định trước đã phá sản, và cậu bị
thương mỗi lúc một nhiều. Nhưng trận đấu vẫn tiếp diễn, vì những mũi tên chỉ
ghim vào tứ chi mà không lần nào nhắm vào những chỗ yếu hại của cậu. Đó là sự
thương xót ư? Không hề, những người đang theo dõi đều biết điều đó. Nó chỉ là
sự hành hạ của một thợ săn với con mồi mà thôi.

Trong lúc trận đấu một chiều đang diễn ra, Tsukuyomi đã cố gắng năn nỉ Saikyou
đang ngồi cạnh cô.

"Saikyou-sensei! Cứ tiếp tục trận đấu này cũng không có ý nghĩa gì cả! Em xin
cô, làm ơn dừng nó lại đi! Em không thể nhìn sự tàn nhẫn này diễn ra được
nữa!"

Nhưng Saikyou không trả lời. Sự hài hước, dễ gần thường thấy của cô đã không
còn nữa. Lúc này, cô đang nhìn vào sàn đấu với nét mặt vô cùng đáng sợ, nên
Tsukuyomi đành phải tiếp tục bình luận trong vô vọng.

「…Đấu thủ Kurogane đã gạt được loạt tên đầu tiên của Kirihara một cách ấn
tượng, nhưng kể từ loạt tên vô hình thứ hai, anh đã không thể làm gì được, và
trận đấu đang hoàn toàn bất lợi cho anh. Nhưng đấu thủ Kurogane vẫn chưa đầu
hàng. Liệu anh có kế hoạch gì không?」

Ikki bật cười chua chát trước lời bình luận của Tsukuyomi.

Không phải mình không có. Nhưng kế hoạch đó quá thiển cận….

Giờ nghĩ lại, đã qua một năm, Kirihara hiển nhiên đã khác nhiều so với trước,
vậy nên khoảnh khắc trận đấu vừa bắt đầu là lúc mà cậu có khả năng thắng nhiều
nhất. Dù có nhận ra điều hiển nhiên đó thì cũng đã quá muộn, tâm trí Ikki càng
lúc càng mệt moirvaf sự bình tĩnh cũng mất dần.

Quả đúng như lời Alice nói.

Có lẽ giấc mơ sáng nay chính là tiếng gào thét từ trái tim cậu mà Arisuin đã
nhắc đến lúc trước, nhưng Ikki lại không nhận ra điều đó. Cậu đã quá quen với
việc bị đối xử bất công, và đây là hệ quả là tất yếu.

…Không, giờ không phải lúc để lo nghĩ chuyện này.

Nhưng, đâu là giải pháp cho tình huống này? Lúc này cậu nên làm gì? Làm cách
nào để phát hiện được một kẻ thù vô hình chứ?

"Heh heh heh. Vẫn không bỏ cuộc cho dù đã rơi vào tình trạng thảm hại này… Rất
thú vị."

"…Từ bỏ vào lúc này… còn tồi tệ hơn chuyện học lại một năm."

"Phải, phải. rất giống ngươi đó. Được rồi. để bày tỏ chút tôn trọng, ta sẽ cho
ngươi chút lợi thế. Ta sẽ nói nơi mà ta nhắm bắn tiếp theo. Hãy cố tránh thử
xem. Bắt đầu nào. Là đùi trái."

"Gah!"

"Chuyện gì vậy? Phản ứng của ngươi chậm quá đó. Rồi, vai phải!"

"Guh…!"

"Thôi nào, cố gắng tránh đi chứ! Tiếp đến là tai phải đó!"

"Uwa!"

"Chuyển động của ngươi quá chậm, Kurogane-kun! Không phải ngươi có thể tăng
tốc chuyển động của mình sao? Hãy sử dụng nó và chạy đi nào! Rồi, vai trái!
Đùi phải, bàn tay phải, bắp chân, gối phải, bụng! Gan! Thận! Chết đi! Nếu
không tránh được thì nên chết đi!"

"Guaaaaaaah!"

Ikki cuối cùng cũng gục xuống khi những mũi tên của Kirihara ghim vào nội tạng
của cậu.

"Hehehe, ahahahaha! Quá kem cỏi và hạ tiện! Gương mặt khốn khổ đó là sao vậy?
Nào nào, hãy tiếp tục chiến đấu với một nụ cười như ngươi vẫn làm từ trước đến
giờ cho ta xem đi. Ngươi có lí do để tiếp tục chiến đấu mà, phải không?
Kurogane-kun, nếu ngươi muốn tốt nghiệp thì hãy đánh bại ta đi."

「Hả…?」

Trước những lời nói bất ngờ của Kirihara, khán giả bắt đầu xôn xao.

「N-Này, cậu ta vừa nói gì về tốt nghiệp vậy?」

「Các giáo viên đã nói giải đấu chọn đại diện không ảnh hưởng tới tốt nghiệp
mà, phải không?」

「Chờ một chút! Mình không tham gia vì nghĩ nó không ảnh hưởng chứ….」

"À, xin lỗi, xin lỗi mọi người. HÌnh như có chút hiểu lầm ở đây. Bình tĩnh đi.
Chuyện tốt nghiệp tôi nói chỉ liên quan đến tên này thôi. Tên hạng F này,
Kurogane Ikki-kun, có khả năng quá tệ và tầm thường, nên hắn không thể tốt
nghiệp được. VÌ thế, cô Hiệu trưởng đã cho hắn một ngoại lệ: nếu có thể trở vô
địch Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ, và trở thành Thất Tinh Kiếm Vương, hắn sẽ được
tốt nghiệp."

Nghe vậy, cả khán đài bất ngờ im bặt, và―

"…AHAHA HAHA HAHAHAHAHAHA!!!"

Những tràng cười đồng thời phát ra giống như nước vỡ bờ, và lan đi khắp đấu
trường số bốn.

「Hắn sẽ tốt nghiệp nếu trở thành Thất Tinh Kiếm Vương!? Này này, đừng giỡn
chứ!」

「Điều đó là không thể đối với một tên hạng F! Hiệu trưởng chắc chắn đang nói
đùa!」

「Và thằng ngốc đó tưởng thật sao!?」

「Hahaha, quên mất vị trí của mình và dự thi. Thật đáng thương!」

「Làm sao một thằng thua ngay vòng đầu tiên có thể trở thành Thất Tinh Kiếm
Vương được chứ!? Hahahahahaha!」

Thất Tinh Kiểm Vương là mục tiêu cao nhất của giới hiệp sĩ học sinh toàn Nhật
Bản. Các thế hệ Kiếm Vương trong quá khứ hầu hết là hạng B, phần còn là C- và
chỉ có vô cùng ít là hạng A. Một hạng F, có điểm số dưới trung bình và đang
nằm gục trên sàn đấu, không thể làm vươn tới được điều đó. Dưới nhận thức
chung, nó chỉ là một trò cười mà thôi.

Nhưng, điều tưởng tượng đó lại trở thành sự thật tại đây, chỉ đơn giản vì nó
khiến họ dễ chịu. Đa số các học sinh đều là hạng E- và D, những người luôn đố
kỵ khi ngước nhìn những 'thần đồng' tồn tại phía trên mình. Với hạng E- và D,
hạng F là số ít những người kém cỏi hơn, là đối tượng để coi thường và khinh
bỉ. Họ cần những người kém hơn mình để có thể vượt qua, điều đó khiến họ có
cảm giác mình là thiên tài, là người đặc biệt. Vì tự bản thân coi chuyện đánh
bại một hạng A là điều không thể, nên họ tự cho điều tưởng tượng là sự thật và
lên tiếng xúc phạm.

Nghe những lời đó, Ikki nghiến chặt răng.

Mình thật kém cỏi….

Ikki không cần những người khác đánh giá, không cần bất cứ ai trong số những
người đang lên tiếng coi trọng mình. Cậu chẳng buồn quan tâm họ nói gì về
mình. Nhưng…những điều họ nói về Stella khiến cậu đau vô cùng, Ikki tự trách
bản thân quá vô dụng.


Nhi Thứ Nguyên Truyền Nhân Sáng Thế Thần - Chương #69