Người đăng: Nhionelove
Ikki cực kì ngạc nhiên khi thấy cô đứng sát mình một cách đột ngột như vậy.
Saikyou ngả người tới trước, thân hình cô ép sát vào ngực Ikki, và đôi mắt cô
nhìn cậu một cách quyến rũ.
"Em có muốn một bài học đặc biệt tại phòng ta tối nay không―"
"Con nhóc này, cậu đang làm gì với học sinh của tôi vậy hả?"
Một giọng nói đe dọa vang lên phía sau Saikyou. Chủ nhân của nó là một người
phụ nữ mặc bộ đồ công sở, đang cau mày khó chịu, hiệu trưởng Kurono Shinguuji.
"Whoa, thật bất ngờ! Kuu-chan, lần sau đừng có đứng sau mình một cách đột ngột
như vậy nữa. Mình có thể sẽ cho cậu đo ván trước khi mình kịp nhận ra là ai
đó."
"Cậu mà cho tôi đo ván được sao? Gạt cái đó qua một bên, cậu làm gì ở đây vậy?
Tôi nói cậu làm bình luận viên kiêm giám sát ở đấu trường số bốn mà, phải
không?"
"À, đúng thế, nhưng trận đấu đó chán ngắt nên mình mới có chút thời gian rảnh.
Mình chỉ tới đây xem xét cậu học trò cưng của Kuu-chan chút thôi, và tiện thể
ngó xem có cậu bé dễ thương nào không."
"Ho-Học trò cưng gì chứ!"
Kurono có chút ái ngại nên cô nắm lấy dây buộc tóc của Saikyou và lôi cô đi
thẳng, còn Ikki thì làm như không nghe không thấy gì hết.
"Xin lỗi, Kurogane. Đã gây phiền phức cho em rồi."
"Kh-Không. Em chỉ ngạc nhiên chút thôi, mọi chuyện ổn mà."
"Cô ấy phải trở về đấu trường ngay bây giờ, vậy nên đừng bận tâm về mấy lời
nhảm nhí vừa rồi. Này, trở về với công việc của cậu đi, đồ trẻ con hay đi lung
tung kia!"
"Rồi, rồi, mình hiểu rồi, hiểu rồi mà, đừng có kéo cổ áo mình nữa, nó sẽ tuột
ra đó!"
Kurono kéo Saikyou rời đi, nỗ lực đó kéo theo một loạt âm thanh phản đối của
cô ấy. Ikki đứng nhìn họ, cậu nghe thấy câu nói cuối cùng của Kurono.
"Tôi nói với cậu từ trước rồi, đừng có làm gì quá trớn, tối nay nó còn phải
tham gia tiệc ăn mừng với những người khác nữa, vậy nên đừng gây thêm phiền
toái."
Những lời đó cho thấy cô tin tưởng rằng Ikki sẽ thắng.
"Wahaha. Nếu cậu nói vậy rồi thì mình cũng chẳng làm gì khác được.Tệ quá. Nè
chàng trai, hãy cho ta thấy một trận đấu thú vị, ta rất mong chờ đó."
Ngón tay trỏ thon thả của Saikyou thò ra ngoài ống tay áo dài và chỉ vào Ikki.
Sau đó, cô cười khúc khích rồi rời đi cùng Kurono, chỉ còn tiếng guốc gỗ gõ
lên mặt sàn vọng lại.
Cô ấy có nghiêm túc không vậy…? Đúng là một người khó đoán.
Nhưng, Ikki biết cô rất mạnh.
Khoảng khác đó, cô ấy áp sát mà mình không hề hay biết.
Ikki chưa bao giờ gặp tình cảnh đó trước đây, cảm giác có người tiến lại gần
trước khi bản thân kịp phản ứng khiến cậu khó chịu. Kĩ thuật đó chắc hẳn là
một kiểu cổ võ thuật, có lẽ là một loại bộ pháp trong võ thuật Nhật Bản cổ
đại. Cậu không biết cách vận dụng nó thế nào, nhưng―
"…Kệ đi. Giờ cần phải tập trung vào trận đấu trước mắt đã."
Bộ pháp này dùng cách nhìn thẳng vào mắt đối thủ để họ không thể cảm nhận được
khoảng cách đang bị thu ngắn. Một kĩ thuật rất tuyệt nhưng hầu như không thể
nào nắm được chỉ trong một thời gian ngắn, nên lúc này cậu phải nén lòng hiều
kì xuống và tiếp tục chuẩn bị cho trận đấu quan trọng của mình.
Tập trung tinh thần, Ikki ước vào phòng chờ. Trong đó có vài cái tủ, băng ghế
và những tấm gương lớn gắn dọc các bức tường, ngoài ra hầu như không còn gì
khác. Cuối căn phòng là một cánh cửa nhỏ, phát ra một áp lực kì lạ. Đằng sau
cánh cửa đó, đấu trường diễn ra trận thực chiến đầu tiên của cậu đang chờ sẵn.
Mình đã đứng đây rồi sao?
Thất Tinh Kiếm Vương. Danh hiệu cao nhất đối với một hiệp sĩ học sinh. Sau
cánh cửa, chính là nơi đầu tiên Ikki phải đi qua để đạt được danh hiệu này. Để
có thể đứng ở đây... cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Gia đình, tuổi
thơ, bạn bè… cậu không hề có những thứ đó. Cho dù vậy, Ikki vẫn tiếp tục bước
đi mà không hề từ bỏ, và cậu đã chờ được thời khắc này. Trận đấu với Kihihara
đang đợi. Tất cả những đau khổ và mất mát mà cậu phải chịu đựng liệu có ý
nghĩa gì hay không? Giờ chính là tìm ra câu trả lời, nhưng―
Thình thịch
"Hả―"
Tim cậu đột ngột đập loạn.
Ch-Chuyện gì… thế này?
Mọi thứ trong tầm nhìn bắt đầu chao đảo. Những màu sắc mờ dần như một bức
tranh thủy mặc, và cậu thấy choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể cậu
thế này? Ikki không biết, nhưng cổ họng cậu thì khát kinh khủng. Nước. Chỉ cần
uống nước thì sẽ―nghĩ vậy, cậu với tay lấy bình nước của mình. Nhưng, cánh tay
không di chuyển đúng như ý muốn, và chai nước rơi xuống ghế. Nước tràn ra
ngoài, làm ướt đôi giày dưới chân. Cậu cần lau nó đi. Bằng cái gì đây? Không,
trước đó, cơn khát―
「Năm nhất Ikki Kurogane-kun. Năm hai Shizuya Kirihara-kun. Trận đấu của các
bạn sắp bắt đầu, hãy tiến về lối vào của đấu trường.」
Tiếng nói của phát thanh viên kéo ý thức Ikki khỏi sự hỗn loạn đang diễn ra
trong đầu. Cậu nhìn đồng hồ, đã một giờ ba mươi. Dù cậu đã đến sớm―
Chết tiệt, mình đứng đây bao lâu rồi...
"Khỉ thật…."
Không thể nào, mình đang run sao…?
Bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại nào. Ikki cố gắng làm trái tim mình đập chậm lại
bằng cách tập trung suy nghĩ. Cậu đã thấy cách đánh của địch thủ từ cuộn băng,
đã phân tích lực bắn của những mũi tên, góc bắn và các mánh khóe mà hắn dùng.
Ikki đã tìm ra cách phá hủy Hunter’s Forest của Kirihara và đã luyện tập nhiều
cách phản công rồi.
Run không phải vấn đề lớn, cậu chỉ cần chiến thắng thôi. Nếu làm được điều đó,
nó sẽ là một minh chứng cho thấy những nỗ lực trước đây của cậu không hề vô
ích―!
Với sự kiên định đó, Ikki dần bình tĩnh trở lại và cậu mở cửa, tiến vào sàn
đấu.