Hi Hl


Người đăng: ❄ᗪưσηᎶ ࿇ Ɫυâη෴✒️

Ta nhưng thân phận hiện tại là cân bằng a...mặc kệ nó, mắc mớ gì ta...

Vững tin quyết định của bản thân và mặc kệ nó có mất cân bằng hay không quan
tâm cái rắm, cái cảm giác trói buộc liền không một chút nào thích rồi, dù sao
ý chí thế giới này cũng bị che giấu đi, bản thân làm gì cũng chẳng cần lo lắng
ai dòm ngó, cứ vậy thích thì làm tí nhiệm vụ sau khi hoàn thành thưởng thêm
phong phú, dù sao cũng không có ép buộc.

Nói cũng lạ kì, hệ thống cũng không nói rõ phải như thế nào mới tính là hoàn
thành nhiệm vụ, vì nếu như bắt tạo dựng tín ngưỡng thì có thể hắn đã xong rồi,
mà mặc kệ hắn hỏi thế nào đi nữa hệ thông cũng không rõ ràng trả lời.

Không biết bản thân bắt cóc đi Irene đất nước này sẽ biến động như nào đây.
Kenji cũng không vận dụng toàn tri,cũng không có câu thông ý chí lực tìm hiểu
thực hư, bởi lẽ bản thân cảm thấy việc này hết sức thú vị.

Hai người hiện giờ chính là lơ lửng trên bầu trời Dragnof, những con rồng kia
nhìn cũng không dám nhìn lặng yên né đi hai người tạo thành một khung cảnh
hiện tại hết sức quỷ dị, tất nhiên do quá cao nên những người bên dưới thấy
được cũng chỉ là đen kịt đám mây mà thôi, hiện tại vài chục con rồng chính tại
bay lượn quanh hai người, thế nhưng một con cũng không dám manh động tấn công.

Chúng cảm thấy được áp bách, thanh niên mang đến một cỗ có như không chủng tộc
áp chế, còn bên cạnh cô gái càng khiến chúng sâu thẳm sợ hãi, giống như người
này sinh ra là để giết rồng...giống như 'Thiên Địch.'

"Bản thần muốn gặp thủ lĩnh các ngươi, gọi hắn qua đây gặp mặt."

Dù sao chịu Ý Chí lực thế giới này ảnh hưởng bản thân cũng tự động sinh ra
thần cách, thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có hạn mà thôi, rời đi liền hết...đây
tất cả đều là hệ thống mang đến tác dụng, chung quy thì thần cách cũng không
so với Thần hồn mạnh bao nhiêu, nhưng như vậy liền đủ.

Giọng nói mang theo cao ngạo không thể cự tuyệt, Kenji không phải đang yêu cầu
bọn chúng, đây là mệnh lệnh. Mệnh lệnh không cho phép cãi lại.

Những đầu rồng này hiển nhiên e sợ, thế nhưng càng nhiều hơn là tức giận, bọn
chúng lúc nào nhận qua đoạn này uy hiếp, thế là từng tiếng long ngâm rít hào
hướng Kenji trùng kích đi qua, bọn chúng sợ trước mặt người, nhưng không sợ
chết.

Nhìn từng đợt sóng âm đang hướng mình đánh về, Kenji không hề có chút động tác
nào, xung quanh không khí lại bắt đầu rung động, đợi đến khi những sóng âm này
gần chạm đến người thì kì dị phát sinh, những cỗ rung động không khí kia tựa
như mặt nước một dạng, sóng âm đánh vào hoàn toàn biến mất, không một chút mảy
may thổi lay được một góc áo của Kenji.

"Ah, hình như hai ta gặp một đám thằn lằn không biết cư xử cho phải phép đúng
không Ingvild?"

"Vâng, đúng vậy."

Ingvild cười duyên một cái, sau lưng không biết lúc nào nở rộ ra tám chiếc
cánh các quỷ, đồng thời trên đầu một vòng tròn ma thuật đang dần khuếch đại
lên.

"Thần phục ta!! "

Dựa theo lời nói, trong vòng tròn ma thuật hiển hiện vài chục đầu dây xích
bằng nước phóng mạnh mà ra buộc lên cổ từng con từng con một, cuối cùng thành
công trói buộc lấy.

"Ngao ngao ngao..."

Từng tiếng vang vọng vang lên trên bầu trời rung động tứ phía, những sợi dây
này hoàn toàn dệt bằng nước, thế nhưng chúng hoàn toàn không cách nào cắt đứt
được, quá dai...đây vốn dĩ không phải phổ thông nước.

Tại trong một bìa rừng vắng, Belserion cùng Irene đang nói chuyện đột nhiên
cao đầu nhìn về nơi xa, ánh mắt híp lại nguy hiểm.

"Không tốt, công chúa...thuộc hạ ta sảy ra chuyện."

"Cần ta giúp không?"

Irene cau mày hỏi một câu.

"Không, trước tiên cô trở lại đi, ta liền đi xem một thoáng, rốt cuộc ai có
thể khiến thuộc hạ ta rơi vào tình trạng này."

Belserion ngẩng cao đầu vỗ mạnh đôi cánh khổng lồ bay đi, hướng thẳng nơi phát
ra tiếng rồng ngâm.

Từ đằng xa hắn có thể thấy được rõ ràng vài chục con rồng đủ hình dáng màu sắc
đang điên cuồng dãy dụa, trên miệng vẫn không ngậm được kinh dị.

"Dừng lại !!!"

Belserion gấp gáp gầm lên một tiếng cả cơ thể khổng lồ không theo lẽ thường
vùn vụt bay đến.

Đang tức giận gầm thét cuối cùng hắn sững sờ rồi, những giọt mồ hôi vốn dĩ
không nên tồn tại bắt đầu nổ lốm đốm trên khuôn mặt nhìn phía Kenji.

"Không sai được...vì cái gì bậc này người lại xuất hiện tại phàm thế."

Belserion sống lâu biết rộng, hắn rõ ràng nhất rồng cũng không phải chủng loài
mạnh mẽ nhất, thực tế bọn chúng vẫn còn thấp hơn những cái kia...cũng chính là
trước mặt người kia.

Không giống như những kia ngu đần, hắn càng hiểu rõ những người này một khi
xuất hiện ắt hẳn có chuyện. Hắn cũng từng đọc qua sách, từng đi qua Bosco,
từng nghe lời truyền thổi...hắn xác định được trước mặt là ai.

"Gặp qua Kenji-sama."

Vội vàng không kịp phanh lại, Bolsarion ngay lập tức hướng Kenji cung kính cúi
chào một tiếng.

Hắn sợ, ngay cả những cái kia đang gào thét rồng cũng câm họng lại chăn trối
nhìn lấy, trời ạ, đây là cái gì động tác, chẳng phải ngươi sẽ đánh hai tên này
giúp chúng ta hay sao.

"Ngươi biết ta?"

Kenji kinh ngạc nhìn Bolsarion, hắn cũng có chút khó hiểu, lẽ nào thực sự bản
thân đã nổi tiếng đến mức đó.

"Vâng...không biết ngài xuất hiện phàm thế có gì phân phó."

Bolsarion kinh nghi nhìn Kenji hỏi dò, hắn thật sự muốn biết những cái kia phù
phiếm được coi là không tồn tại rốt cuộc muốn gì.

"Như vậy dễ làm, ta muốn ngươi dẫn Irene rời đi, ngay hiện tại liền lập tức
bắt đầu, Có thể làm được?"

"..."

"Được...có thể làm, xin ngài yên tâm, nhưng có một câu hỏi mong ngài giải
đáp."
Bolsarion gật gù một tiếng không dám cự tuyệt.

"Nói đi."
Kenji bình tĩnh đôi mắt trong veo nhìn.

"Ngài biết về Irene...phải chăng ngài muốn?"

"Ngươi hỏi hai câu hỏi rồi... Mà thôi, cứ theo đó mà làm, còn về sau ngươi
không cần phải biết, nhớ kĩ ngươi và ta hôm nay không có gặp nhau, cả các
ngươi nữa."
Kenji ánh mắt lại một lần nữa đảo qua nhìn đám rồng, ánh mắt uy hiếp không
chút nào là giả.

"Rõ rồi...đây ta liền làm ngay."
Bolsarion không nhìn những con rồng kia ánh mắt cầu khẩn, ngay lập tức chuyển
hướng phía dưới lao đi, Đùa chứ, các ngươi gây chuyện thì tự xử lý, ta không
quen các ngươi.

Kenji cũng không muốn đối những con rồng này làm gì, lập tức hướng Ingvild
nhìn, Ingvild hiểu rõ cũng thả ra thuật chú, hai người cứ vậy mà biến mất, cứ
vậy đám rồng lại được thả tự do.

Hai người giờ này nằm tại vùng không gian khác lười biếng nhìn vào màng kính.
"Kế tiếp ta đi đâu?"

"Ta không đi đâu cả, quan sát liền được rồi."

Ingvild hiểu ý cũng tương tự cười một tiếng rúc vào ngực Kenji, hai người cứ
vậy tựa như xem phim một dạng, phía trước tràng cảnh Bolsarion cùng Irene đang
từ nội địa lâu đài lao ra, bên dưới vẫn còn mang theo đủ loại hò hét vang
vọng.

"Hả hả, thú vị thật."

"Đoán xem kế tiếp vua của nước này sẽ làm gì để đối kháng với ngoại địch đây."

Ingvild trầm ngâm một lát, cuối cùng ngẩng đầu lên nói.
"Sẽ không? Chắc chắn họ sẽ cho vật thay thế đi, ví dụ như để một người con
khác đi thay."

"Hm? Vì sao tự tin như vậy." Kenji lại một lần nữa hứng thú nhìn Ingvild, thực
tế chứng minh, cái này ít nói nhưng đầu óc không rơi đi đâu được.

"Vì sao...ngươi không thấy rằng cô ta vốn dĩ không có phản đối cuộc hôn nhân
này sao? Cô ta đã sẵn sàng rồi, và việc cô ta rời đi ngoài sức tưởng tượng, mà
cách duy nhất để duy trì trật tự cho hai bên thì không thể thiếu Irene."

"Thế nào?"

"..."

"Irene đứng ở một vị trí mà ngay cả nhà vua cũng không thể với được, càng
nhiều hơn là đề phòng, Hơn tất cả Irene mới là chìa khóa cho việc liên minh
hòa bình với rồng, điều mà hắn không làm nổi."

A một tiếng kinh ngạc, Kenji gõ đầu Ingvild một cái.

"Nghĩ đúng, nhưng nghĩ nhiều quá đâm ra sai...chẳng mấy chốc, hoàng đế đất
nước này rồi sẽ thay đổi, rồi Irene sẽ trở thành nữ hoàng mà thôi...nữ hoàng
Rồng theo ý nghĩa, thay đổi vô ích."

"Ah, vậy ý là Irene một phần muốn gả đi vì chuẩn bị, một phần không muốn chứ
không phải bị ép sao...nếu vậy cô gái này rất lợi hại đấy."

"Ha ha, không lợi hại sao được, lấy sức một người bình thường sống thọ hơn bốn
trăm tuổi, đây là rất khó có được đấy, mặc dù lúc đó cũng đã bị long hóa."
Tất nhiên trên chỉ la Kenji suy nghĩ, thực tế cũng không nói ra bên ngoài.

Tính toán, Irene sẽ không rời khỏi hoàng cung đâu, bởi rất nhanh thôi, lễ hội
rồng liền muốn bắt đầu rồi.


Nhị Thứ Nguyên Chưởng Khống Giả - Chương #335