Người đăng: ❄ᗪưσηᎶ ࿇ Ɫυâη෴✒️
Lắc đầu một cái Tsunade nhìn qua phía trước vừa mới bị phá hủy, toàn bộ khu
đất trống chính là lấy mắt thường có thể nhìn thấy khủng bố tốc độ khôi phục.
Từng khổng lồ thân gỗ chính tại đua nhau mọc dài ra, chỉ chưa đầy năm giây,
khu kia đất trống toàn bộ lại như nguyên bản lúc ban đầu.
"Không phải chứ!!!"
Há hốc mồm nhìn cảnh tượng tuy trước mặt, Naruto sụp đổ hoàn toàn, nhưng là
thân thể trâu bò vẫn có thể gắng gượng được, vừa rồi nói không đáng kể cũng
không đúng, tuy nhiên cũng không đến nỗi hút cạn thể lực.
"Ta nói rồi không tin."
Hai người Kenji cùng Naori từ từ thưởng thức bữa tối, bên cạnh một chiếc lăng
kính tựa như màn hình đang chiếu lấy cảnh tượng ba người.
"Cứ như vậy trong vòng một tuần ba người này liền kiệt sức chết."
"Đúng rồi, nhưng nếu chỉ như vậy thì câu chuyện trở nên nhạt hơn rất nhiều."
"Ngay cả cánh rừng căn bản nhất vẫn chưa thể vượt qua, vậy làm sao đến được
cổng đâu, trong vòng một tuần đến được cổng vào đã may mắn, chứ đừng nghĩ đến
vào kế tiếp ải nữa, chung quy vẫn là thực lực kém quá nhiều."
Naori lắc đầu không tiếp tục nhìn, thay vào đó là ăn mình riêng phần thức ăn.
...
Đến vì hỏi ta vì sao bắt vĩ thú, đồng thời xin cho bỏ qua Naruto sao? Nhưng là
đâu thể được...mạng của Naruto lẫn Sasuke sớm từ cách đây ngàn năm đã bị Kenji
đánh dấu tử vong rồi, dãy dụa vô ích.
"Kenji ! Tập kiếm."
Cầm lấy tinh tế kiếm nhấc lên, Naori hướng phía Kenji dơ lên.
"Được rồi..."
Gật đầu đáp ứng, một vùng không gian nổ bể ra, một thanh hoàng kim kiếm chính
từ đó mà chui ra run rẩy bay xung quanh Kenji.
Rơi vào tay Kenji, True Excalon hình dáng chính là từ từ cải biến, cùng với
của Naori kiếm y hệt, tất nhiên là màu thì vẫn giữ nguyên vàng óng, còn viên
ngọc vẫn giữ nguyên của Ascalon ngọc.
"Đến đi."
Nhếch miệng cười, Kenji tỏ ý khiêu khích.
Naori không nói nhảm, kiếm trong tay chính là mạnh mẽ mà đâm liên tục liên
hồi.
Kenji ánh mắt vui thích đảo đi đảo lại, đồng thời trên tay cũng liên tục liên
hồi bạt đi ra công kích, từng tiếng bang bang liên tục liên hồi kêu vang,
Naori ánh mắt càng ngày càng sắc bén Sharingan cũng căng hết sức ra.
Nhìn đến kiếm càng ngày càng nhanh, Naori nhịp độ càng ngày càng ổn định,
Kenji vui vẻ ý cười càng đậm, Naori thiên phú đích thực tốt, mỗi lần cùng
Kenji đánh đều sẽ chuyển mới một loại cách đánh làm quen nó, cũng tương tự như
bên này.
"Rất nhanh, nhưng chưa đủ hiểm...vai trái!"
Dứt lời Kenji nhấc nhẹ kiếm, lấy cán bạt đi ra đường kiếm, mu bàn tay cũng
chuyển thế cầm kiếm hướng thẳng vai Naori mà đâm.
Nghe Kenji nói, Naori cũng không chút nào phân tâm, vai trái lập tức tránh ra
mũi kiếm, đồng thời tay cũng thả ra kiếm ngửa ra sau, mũi chân đá vào chuôi
kiếm về Kenji.
"Đừng để rơi kiếm, cách này không tốt dùng."
Trả lại một câu, Kenji gảy trả cho Naori kiếm.
Hai người lại lần nữa đổi mới cách thức chiến đấu, từ đâm chọc, đến ngang dọc,
các loại công kích đều được nhuần nhuyễn thể hiện hết thảy.
"Hôm nay đến đây thôi, Sharingan sao chép được bao nhiêu tiểu xảo?"
"Tổng cộng mười bảy cách bất ngờ tấn công, bốn kĩ xảo bạt kiếm."
Naori gật đầu nghiêm túc tiêu hóa thông tin, có Sharingan thì việc sao chép
đòn tấn công khá đơn giản, nhưng thực hành lại khác rồi.
"Không sai, khuya rồi ngủ thôi."
Hai người những tháng này vẫn luôn như vậy, sáng sớm dạy nói chuyện nhâm nhi
trà thơm, trưa đến ăn cơm lại tập luyện, tối đến lại làm việc mờ ám, cuộc sống
đơn giản trải qua ròng rã vài tháng và đến hiện tại vẫn như lịch cũ mà thực
hành.
Cứ như vậy lại quá vài ngày.
"Kenji, nhìn...bọn họ đến cổng rồi này."
Kenji nhìn vào lăng kính, phía đó chính là cổng vào Thiên Hồ Lâm, xung quanh
bao phủ bởi vài bức tượng cửu vĩ khổng lồ bao quanh, trước cổng hai bức tượng
chính đang quỳ gối há miệng chắn ngang cửa, đồng thời bên cạnh còn có ba thân
ảnh.
--------
"Rốt cuộc đến nơi sao? Phù mệt chết."
Nằm vật ngửa ra đất, Naruto thở sắp không ra hơi.
Thực tế thì mới đây Kenji mới sửa đổi lại quang cảnh nơi đây, khu rừng bên
ngoài độ khó cũng bởi vậy tăng lên, những chiếc cây vây kín kia còn có công
dụng hấp thu thể lực cơ chứ, bởi vậy mới khó khăn như thế xông vào.
Nhìn hai người mệt mỏi, Tsunade lắc lắc đầu lên tiếng.
"Chưa đâu, đây mới chân chính là Thiên Hồ Lâm, kế tiếp tập chung đi sát nhau,
nếu không lạc đường liền khỏi phải đi ra."
"Trời ạ!! Vẫn chưa tới nơi, rốt cuộc bao lâu nữa mới có thể gặp được đây, còn
nữa cánh cổng này làm sao mở a, chả lẽ lại đánh vỡ nó."
"Mà khoan, làm thế nào xung quanh đây toàn tượng cửu vĩ vật?? Lẽ nào người này
nhận biết cửu vĩ hay sao."
Kakashi cũng đánh giá xung quanh đây toàn bộ
"Yên lặng thoáng chốc đi, để xem nếu ngài đồng ý gặp mặt liền có thể, nếu
không chúng ta liền trở về, ta cũng không có như ông nội thực lực đi vào, còn
thêm việc ta đổ từ trước chưa bao giờ thắng qua."
Tsunade lắc lắc đầu tiến về hai bức tượng đá. Hai tay hợp lại thành kính cúi
thấp đầu.
"Tổ phụ đại nhân, Tsunade hướng đến gặp mặt."
"Cái gì, tổ phụ !! Đùa gì thế, lẽ nào người bên trong không phải Kenji sao?"
Hai người đứng bên cạnh nghe đến, ánh mắt trừng lớn không thể tin tưởng nhìn
Tsunade, cái này quá mức đi.
Rất nhanh dị biến chính tại phát sinh rồi, bên cạnh hai bức tượng đá, đôi mắt
tựa như nứt ra một dạng, một đôi thần bí con ngươi hiển hiện ra ngoài, đây
cũng không phải Rinseigan, mà có phần giống Naruto cửu vĩ hình thái đôi mắt
hơn.
Hai bức tượng đột nhiên chính là chậm chạp cử động, kế tiếp miệng phun tiếng
người.
"Nếu vì tên nhóc con kia mà đến, liền trở về đi thôi, có những thứ định sẵn,
vô ích thay đổi."
"Ta..."
"Uy, tên kia! Ta không cần biết ngươi là ai, là tổ phụ của Tsunade bà bà hay
cái gì, nhưng ngươi nói con người không thể thay đổi số phận bản thân ư, thật
buồn cười."
"Oh, con người các ngươi thú vị thật đấy, như vậy ngươi liền thay đổi đi thôi,
đến tìm ta làm gì?"
"..."
"Tổ phụ, Tsunade chỉ muốn gặp người nói chuyện."
Tsunade ánh mắt cứng rắn nhìn chằm chằm tượng đá, cho dù cô không thể giúp
Naruto vậy ít nhất cũng cần biết lí do Kenji làm như vậy, chí ít có thể khiến
Naruto nỗ lực mạnh mẽ chống lại, tuy quyết định cho Naruto tới đây cực nguy
hiểm, nhưng nếu như Naruto vẫn ngu ngơ không nhận biết tình hình, thì so với
càng thêm nguy hiểm.
"Như vậy, vào đi."
Hai bức tượng đang tư thế quỳ chính là trở mình ngồi xổm lên, một thông đạo
cũng từ đó mở ra.
"Rât tốt, ngài đồng ý gặp."
Tsunade vui vẻ lên dẫn đầu bước vào.
"Hokage-sama, cẩn thận !!"
"Không có chuyện gì, muốn giết chúng ta, chúng ta sớm đã mất mạng từ lúc bên
ngoài."
Dựa theo thông đạo, một cánh rừng khổng lộ lại hiển hiện, đang khi nghĩ đến
lại một lần nữa mò đường, thì cánh rừng bỗng nhiên tách ra một đường thẳng tắp
tạo thành một lối đi.
Kenji hiện tại không hề để ý chút nào, chín chiếc đuôi tùy ý vũ động cùng với
Naori giao thủ, Naori mỗi lần đánh đến đều bị Kenji đuôi mềm mại tùy ý vạt ra
công kích.
Không có bỏ cuộc, Naori tốc độ càng lúc càng nhanh, hai người tựa như hai tia
sáng thoắt ẩn thoắt hiện, rơi vào người khác có lẽ chỉ nhìn thấy không khí
rung động mỗi lúc một nơi mà thôi, còn thân ảnh hoàn toàn không thấy rồi.
Hai người giao thủ đồng thời cũng rơi vào tầm mắt ba người, thậm trí ba người
cũng chưa có kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt nữa kìa.
"Hai người này tốc độ...hoàn toàn không nhìn thấy gì cả."
Ba người chỉ nhìn thấy âm thanh bành bạch chạm nhau, cùng với bóng mờ khi hai
người va chạm, phải nói là tàn ảnh mới đúng, bởi lẽ hai người nghe thấy âm
thanh ở đây nhưng hình ảnh đã ở chỗ khác rồi, nói cách khác, hai người hoàn
toàn siêu việt vận tốc âm thanh, thế nhưng thế giới này cũng không biết khái
niệm vận tốc âm thanh là gì, chỉ gói gọn trong hai từ 'Cực Nhanh' mà thôi.
"Bọn họ đến rồi, tới đây thôi."
Hai người không hẹ mà cùng nói, lóe ra một cái đã xuất hiện tại đình viện, cả
hai quần áo đều không nhiễm chút bụi, thậm chí một giọt mồ hôi cũng không có.
Tính đến giờ đám người mới rõ ràng chân diện Kenji, ngoài Tsunade biết Kenji
không phải nhân loại ra, hai người kia lập tức chấn trụ.
"Cửu Vĩ, không đúng, tại sao còn mang hình dáng con người,a lại không
đúng...tại sao con người lại mọc ra đôi tai cùng đuôi.. a...aa.. Rốt cuộc
chuyện quái gì đang sảy ra vậy."
Naruto ôm đầu gào lên một cái.
"Bất ngờ sao? Có cái gì mà phải bất ngờ? Chẳng phải Jiraiya cũng là tu luyện
từ Diệu Mộc Sơn sao? À kém chút quên, ngươi cũng chưa biết nó tồn tại."