Người đăng: ❄ᗪưσηᎶ ࿇ Ɫυâη෴✒️
"Có lẽ ngươi biết, cũng chỉ là từ hồi hạ xuống trái đất nhỉ? nên nói gì ta, là
Otsutsuki Hiashi hay là Hyuga Hiashi cũng không còn quan trọng, nhưng có một
điều ngươi phải biết rằng, mặt trăng vẫn đang chuyển động."
"Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao biết nhiều như vậy Hyuga bí mật !!"
Hiashi không có dữ được bình tĩnh nữa, vỗ bàn một cái, Byakugan kích hoạt lên
trừng về phía Kenji, kế tiếp hắn sắc mặt duệ biến thu hồi hoàn toàn nhãn
thuật.
"Ngươi không có kinh mạch!! Ngươi không phải người."
Hắn rõ ràng nhìn thấy Kenji tựa như một cái túi trỗng rỗng, tựa như một vòng
xoáy vô tận, nhưng lại không phát hiện một chút Chakra nào cả, tất cả cũng
phải nhờ ơn chiếc nhẫn tại Nazarick kìa.
"Ngươi có thể bình tĩnh nghe ta nói hết đã sao?"
Nhìn thấy Hiashi hòa hoãn ngồi xuống, Kenji mới gật đầu tiếp tục nói.
"Phân gia, Tông gia tách ra cũng không phải tại đây, thực tế đã từ xa xưa rồi,
vì mong truyền thừa được mãi, à quên nói cho ngươi, cũng vì chia cắt như vậy
nên đất tổ của các ngươi tự chém giết lẫn nhau chết hết rồi đấy, còn vài mạng
thoi thóp đến hiện tại thôi."
"..."
"Trả lời ta một vấn đề được chứ?, ngươi rốt cuộc là ai."
"Hm, cũng có thể, không cần thoát khỏi ảo thuật ta mang đến, rồi ngươi sẽ hiểu
hết thảy."
Ngay lập tức Kenji chính là sử dụng Tsukuyomi mang Hiashi đến vùng đất tổ tiên
cách đây khoảng tám trăm năm, nơi đó chính là nhẫn giới mặt trăng, kế tiếp lại
đến vài trăm năm sau cuộc nổi loạn giữa phân gia và tông gia, kế tiếp đó chính
là từ trên mặt trăng xuống thành lập lên Hyuga.
Cả quá trình diễn ra trong ba ngày, tóm tắt lại một đường lịch sử hình thành
nên Hyuga, nhưng thực tế bên ngoài chỉ vài giây đồng hồ mà thôi.
"Hô..."
Hiashi, tuy chỉ đọc qua sách cổ, nhưng tự mình kiểm chứng mới thấy đáng sợ,
đáng sợ kết cục của Otsutsuki trên mặt trăng. Ngoài ra hắn còn gặp kinh khủng
hơn một chuyện.
Hắn thấy bức họa Kenji cùng Kaguya tại đền thờ . Tuy rằng trong đó Kenji cũng
không có đeo kính, nhưng khuôn mặt lại không sai đi đâu được.
"Ngươi là tổ tiên hậu nhân..."
Nói ra lời nói này, Hiashi cũng cân nhắc rất lâu, vì ngoài cái này kết quả
cũng không còn cái khác câu trả lời nữa rồi.
"Không! Ta không phải ai hậu nhân cả, vì vốn dĩ hắn chính là ta, ta chính là
hắn...nói theo một cách nào đó, ngươi còn phải gọi ta một tiếng tổ phụ."
Chấn động!?
Hiashi một phen hãi hùng khiếp vía khó có thể tin nhìn Kenji, cái này như vậy
quá khủng khiếp, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi nhìn Kenji.
"Ngươi có bằng chứng gì, chẳng phải ngươi bị phong ấn sao?"
"Ngươi đang đùa đi, ta làm thế nào lại có thể bị phong ấn được..."
Nói xong Kenji lại ném qua đi vài bức ảnh, đây cũng là bức ảnh vừa vận dụng âm
độn tạo thành mà thôi, bên trong chính là Kenji, Kaguya cùng hai đứa trẻ.
"Như vậy đủ? Hoặc là muốn ta chứng minh thêm một chút nào."
Kenji cuối cùng tháo đi ra cặp mắt kính, để lộ ra một đôi yêu dị con mắt.
"Phù phù!!!"
Đến mức tận đây Hiashi cũng không còn nghi kị nữa, lập tức cho quỳ xuống hành
lễ, đây là chuẩn tắc.
Kenji biết quá nhiều, cùng với đôi mắt kia so bức tranh còn chân thật, bức ảnh
kia trong đó rõ ràng chính là Hamura sơ sinh, còn cả Kaguya, nếu hiện tại nói
Kenji giả mới khó tin chứ không nói sự thật.
"Đứng lên đi, về sau ngươi còn bận rộn nữa."
"Tổ phụ, vậy ngài...vậy còn tổ mẫu. "
"Chúng ta đều không bị phong ấn,còn tổ huấn chắc nãy ngươi cũng hiểu rõ, tuy
nhiên tất cả chỉ là lời ngụy biện cho tội bất hiếu mà thôi, Kaguya có nỗi khổ
tâm và các ngươi đám con cháu này sẽ chẳng hiểu nổi. Vấn đề hiện tại ngươi có
hai lựa chọn."
"Hai lựa chọn ?"
"Đúng, là hai lựa chọn, một là chung sức theo chân nhẫn giả chiến đấu chống
lại tổ tiên mình, lựa chọn tiếp theo là cùng tổ tiên kiến tạo lại thế giới
này, sau đó trở lại nơi vốn dĩ nên thuộc về lấy lại toàn bộ những gì đã mất."
Trở lại nơi vốn dĩ nên thuộc về chính là Otsutsuki tổ địa, Kenji có ý tưởng
chính là sau này để Hyuga về nơi đó sinh sống, tuy nhiên lựa chọn vậy phải để
Hiashi lựa chọn rồi.
"Chúng ta có thể họp trưởng lão không..."
Hiashi hiện tại trong lòng đang rất băn khoăn, bản thân cũng mong muốn như
Kenji lời nói, Phân gia Tông gia kết cục bản thân cũng đã thấy, hơn tất cả em
trai hắn, Hizashi vì hắn mà chết... Mà nguyên nhân cũng là phân gia và tổng
gia. Nói xâu xa lời nói, chính là vì lợi ích chiến tranh là nguyên nhân chủ
yếu.
"Có thể tùy ý ngươi, ngươi còn bốn năm để làm ra quyết định, dù sao qua bốn
năm, thế giới nhẫn giả cũng sẽ không còn."
"Hinata ta sẽ đào tạo, còn đây là giành cho ngươi."
Dứt lời Kenji chính là quăng đưa cho vài quyển trục, bên trong đó tất tần tật
thể thuật trên mặt trăng ghi chép lại.
Hiashi vừa mở ra ánh mắt căng lên vui vẻ, đây chính là thất truyền nhiều năm
thể thuật.
"Đa tạ tổ phụ, vậy Hinata nhờ ngài."
"Ừ."
Kế tiếp chính là tiêu thất tại chỗ, còn lại có lẽ chính là lượn lờ hơi nước từ
chén trà còn sót lại.
Rất tốt, như vậy lung lay được Hyuga gia tộc, Kenji tin tưởng Hyuga sẽ sáng
suốt lựa chọn, hiện tại ai chẳng sống vì lợi ích.
Kenji đưa vài cuốn thể thuật thất truyền, những cái kia trưởng lão không tâm
động, đánh chết cũng không tin, mà Kenji bày tỏ như vậy thành ý, hẳn biến thế
nào sáng suốt lựa chọn đi. Suy ra cho cùng thì Hyuga trước kia nhập vào Làng
lá cũng vì lợi ích, giờ thấy lợi ích lớn hơn nên rời đi lại có gì không đúng
đâu.
Khẽ nhìn lên sắc trời thời gian không sai biệt lắm Hinata hẳn trở về.
Xuất hiện lần nữa chính là khu luyện tập dành riêng cho tông gia, hiện tại nơi
đây cũng chỉ còn mỗi một thân ảnh đang cố gắng luyện tập mà thôi.
Đứng nhìn cái kia cố gắng từng chút, dù cho sắp ngã gục vẫn cắn răng đầm đìa
mồ hôi mà tập luyện, không khỏi khiến Kenji nhớ đến ngày xưa Kuina, tất nhiên
Kuina so Hinata tính cách càng thêm mạnh mẽ nhiều lắm.
Ngay tại mệt mỏi gần như ngã ngửa ra sau thời điểm, sau lưng cô chính là bị
một vật cho cản lại, Kenji chính đứng sau lưng lấy tay làm điểm tựa cho khỏi
ngã.
"A..."
Nha một tiếng kinh ngạc, Hinata chính là quay người một khắc, tuy nhiên gặp
đến khuôn mặt lạ lẫm không khỏi ngất đi.
"Cái này...cũng quá nhát gan đi."
Kenji cười thầm một cái, rót tại sau lưng Hinata một luồng tinh thần giúp cô
lấy lại chút bình tĩnh, đồng thời cũng trị liệu mệt mỏi thương thế bên trong
cơ thể.
"Như thế nào?"
"An..không sao.."
Âm thanh lí nhí như muỗi kêu, kì thật không phải thính lực Kenji tốt lời nói,
e rằng thật sự cũng không nghe thấy.
"Đang luyện tập sao?"
"Vâng..."
"Được rồi, cứ tự tin nói chuyện, không cần sợ hãi."
Kenji hiền lành nói, đồng thời vẫn liên tục đánh lên tinh thần cho Hinata, cái
này Hinata tinh thần lực tụt cũng quá nhanh đi, vài lần đánh lên cao vút, lại
ngay lập tức tụt xuống zero.
"Ngươi là ai..."
Mở miệng hỏi đến, đồng thời đôi mắt vẫn như cũ cúi xuống không dám nhìn thẳng,
Kenji cũng biểu thị vô ngữ.
"Xem ra trước tiên muốn dạy thì cần trị được bệnh nhát gan, nếu không e là
mạnh như trời đi chăng nữa nhưng chưa đánh đã thua liền vô ngữ rồi."
Nhưng là bản thân cũng không biết cách trị loại bệnh này như nào đâu, Rias hẳn
có thể trị được bệnh xấu hổ này chứ...hay là nói Akeno.
"Vẫn là Rias đáng tin hơn, Akeno hẳn Hinata biến từ đáng yêu nhút nhát trở
thành tự tin đến lạ lùng mất, trước để sau rồi nói."
"Từ nay ta đảm nhiệm phụ trách dạy nhu quyền, đúng không Hiashi."
"Vâng..."
Hiashi cũng từ bên ngoài vào, nhìn đến Hinata lại khẽ lắc đầu, cuối cùng ánh
mắt hướng Kenji nhờ cậy.
"Hinata, đi theo vị đại nhân này học nhu quyền được chứ."
"Vâng, phụ thân đại nhân."
Hinata gật nhẹ đầu nhỏ, cuối cùng lại lấy ánh mắt to tròn hiếu kì nhìn Kenji,
do tinh thần liên tục được bơm đầy nên khi nhìn đến Kenji thời điểm cũng may
mắn không có tụt xuống số 0 mà ngất xỉu.
"Như vậy, chúng ta đi trước, kì thi Chunin ngươi sẽ thấy một Hinata hoàn toàn
khác, bên phía Kurenai ta tự có sắp xếp."
"Vậy nhờ ngài..."
Hiashi cúi đầu sâu một thoáng lại trầm mặc đứng đó nhìn.
Hinata càng là tò mò hơn khi nhìn về Kenji cùng Hiashi, chỉ nho nhỏ hội thoại
Hinata liền rõ ràng ở đây bối phận ai cao hơn, Hiashi là tộc trưởng, cho dù
đứng trước Hokage cũng chưa từng có như thế cung kính qua, không khỏi khiến cô
càng tò mò hơn trước mặt người này.
Tất nhiên cũng chỉ dám len lén nhìn, xong lại cúi thấp đầu xuống.
Bá!!
Đặt tay lên đầu Hinata mềm mại mái tóc xoa đi, Hinata một mặt đỏ bừng, đôi mắt
lảo đảo hai vòng xoáy kém chút ngất đi, nhưng hết lần này đến lần khác cũng
không thể ngất nổi.
"Chúng ta đi thôi."