Người đăng: Darksoul561
"Ngươi câm miệng đi, chưa có việc của ngươi." Kenji lạnh lùng đảo mắt, bàn tay
cũng khẽ vung ra, một luồng ma lực áp đến phong kín miệng trung niên nhân,
Trung niên nhân ô ô ngậm miệng không phát được ra tiếng nữa, ánh mắt kinh ngạc
nhìn Kenji thủ đoạn.
"Yên tĩnh điểm đi, tha ngươi khỏi chết."
Kenji như cơn gió một dạng nhẹ nhàng phiêu phiêu đến trước mặt hai người,
gương mặt lạnh lùng dưới màn đêm, tạo cho người xem một cảm giác tà mị.
"Ta cho ngươi từ bây giờ đến khi trời đổ mưa, ngươi tự sát hoặc là ta giết,
bất quá ngươi không có cơ hội sống, ngày hôm nay ngươi phải chết."
"Phanh." Thanh niên không biết từ đâu rút ra một cây súng lục bắn vài viên về
phía Kenji.
Trung niên nhân đứng một bên chứng kiến tất cả, đôi mắt đau khổ trừng lớn
nhưng không thể phát ra tiếng kêu, hai chân không dừng lại được cước bộ nhanh
bước về Kenji, bất quá đang đi lại bị một luồng sức mạnh vô hình chế trụ lại
không thể nhúc nhích.
Thanh niên ngược lại, khuôn mặt biểu cảm dữ tợn cười lớn, "Ha ha ha...ha ha
cho ngươi kêu to gọi nhỏ với ta... Haha ha."
"Không cần gấp vậy đưa ra câu trả lời, ngươi còn tận 5 phút cơ."
"Ngươi, ngươi thế nào không chết !!"
Thanh niên kinh hãi thét lớn, "không có khả năng... Ngươi cái này ma quỷ,
ngươi không phải người..."
"Tách tách !!!..." Tựa như Kenji lời nói, thời gian không dài lắm, lấm tấm đã
có vài giọt mưa rơi xuống. Hạt mưa rơi xuống như tự động biết né tránh Kenji
một dạng, trên người không có nửa điểm ướt át.
"Đã không đưa ra câu trả lời, vậy thì..."
"Ta liều mạng với ngươi!!!." Thanh niên hét lớn đấm mạnh về Kenji một quyền.
Kenji khinh thường hừ lạnh một cái, bàn tay nhanh chóng bắt lại nắm đấm, sinh
sinh kéo xuống cả cánh tay máu phun ba thước.
"A.a.a.a.a.a."
"Ngươi kêu to quá đấy." Kenji đạm bạc lời nói cùng hành động đến mức bên cạnh
trung niên nhân nước mắt đã chảy ròng.
"Là do ta sao...tất cả tại ta sao..." Tự hỏi bản thân, trung niên nhân đứng đó
vẻ mặt đau khổ, nước mắt chảy xuống nhưng vô pháp đưa tay lau được, miệng cũng
không thể hé ra, chỉ nhìn con trai lớn đang hành hạ đứa thứ hai, bất quá những
thứ này là do bản thân gây nên đấy.
"Ngươi....ngươi cái này ma quỷ, đừng qua đây, ta cho ngươi hết, tất cả, ta
tình nguyện cho ngươi hết, thiếu chủ hay là toàn bộ quyền kế thừa...ta không
cần, cầu ngươi tha ta."
"Nhu nhược sâu kiến, thấp bé đầu óc, quả nhiên là bi ai, ngươi thật sự không
đáng được tồn tại trên đời này, ta giúp ngươi vĩnh thế không thể siêu sinh đi,
để ngươi thể nghiệm tư nghiệm bị giết đau đớn nhường nào." Xung quanh Kenji
từng hạt mưa bắt đầu vũ động, từng tiếng lốp bốp bong bóng vỡ ra, từng hạt mưa
nhỏ ngăn nắp sắp xếp thành từng ngọn giáo nhọn hoắt, chưa hết ở đó từng ngọn
mâu nước lại dần dần bị băng hóa đóng băng lại, ánh sáng đèn chiếu vào phản
quang lại cực kì chói mắt.
"Không không không...đại ca...đại ca... Ta là ngươi em trai a..."
"Thật bi ai, nếu như trước đó ngươi gọi ta một tiếng anh trai thay vì e ngại
ta cướp đoạt ngươi hết thảy, có lẽ cũng không đến ngày hôm nay, đã có nhân ắt
có quả, ngươi đã có ý muốn giết ta lời nói, vậy ta lấy đạo của ngươi trả lại
cho ngươi đi."
"Xưu xưu xưu...phốc phốc...." Tựa như cuồng phong loạn vũ, từng cây mâu băng
nhọn hoắt điên cuồng rơi xuống ghim thanh niên thẳng xuống mắt đất, máu tươi
đông cứng cả người cũng không có phản ứng, hiển nhiên đã chết, bất quá vẫn
chưa kết thúc.
"Ta từng nói rồi, ta cho ngươi thể nghiệm thế nào là nhân gian địa ngục."
Trong không gian từng tia năng lượng nhỏ ba động, Kenji biết rõ đó là cái gì
bởi cảm giác giống với Kimiko loại cảm giác kia, là năng lượng linh hồn ba
động, ngọn lửa xanh vô thanh vô thức cháy lốm đốm xung quanh lại biến mất, Là
Kenji cho đuổi theo những này mảnh vụn, không cho phép đến minh thổ.
Người bình thường khi chêt đi linh hồn sẽ phân tán trong thiên địa mà chuyển
đến minh thổ, cường đại hoặc có oán niệm linh hồn sẽ ngưng thực ... Nhưng tên
kia chỉ là người bình thường mà thôi, vừa vặn phù hợp, tuy nhiều mảnh nhưng
đau đớn chỉ một, nhiều mảnh vụn vậy lửa hồ li đốt từng mảnh từng mảnh một, đau
đớn cơ hồ không cách nào hiểu thấu, chí ít là vậy.
Lửa hồ li xuất hiện một khắc, nhiệt độ nóng bỏng trên bầu trời mây đen cũng
không còn tụ nữa mưa cũng dần tạnh, nhìn sau lưng trung niên cả người ướt
sũng, đôi mắt thẫn thờ nhìn Kenji thủ đoạn, Kenji cũng vung tay giải khai ma
lực bao phủ để hắn tự do hành động lấy.
Được giải khai về sau, Trung niên nhân ánh mắt vô lực nhìn Kenji, có muôn vàn
điều muốn nói, thậm chí trước mặt đứa con trai kia vừa chết cũng không có như
vậy mà buồn bã, chỉ có áy náy nhìn Kenji, cố gắng lắm mới khẽ buột miệng.
"Kenji... Ta gọi vậy được chứ."
"Oh, ngươi định nói điều gì nào, thủ đoạn của ta hẳn cũng không thể khiến
ngươi giật mình, chí ít trong số người làm trong căn nhà này không có một cái
là bình thường người, ngươi cũng không phải bình thường người, ngươi so bọn họ
mạnh nhiều lắm."
Kenji nói vậy cũng chả sai, người trước mặt này võ lực so người bình thường
mạnh nhiêu lắm, nhưng trước mặt Kenji cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Kenji a.. Tatsunaga Kenji, Naga là họ mẹ ngươi, ta."
"Dừng lại được rồi! Ta không cần thiết phải nghe ngươi trình bày cái này, Ta
cũng có một đứa con gái, ta hiểu thế nào là tình thương cha mẹ, nhưng từ ngươi
ta không cảm nhận được, chí ít là từ khoảnh khắc kia trở đi, tự giải quyết cho
tốt." Nói xong Kenji thân thể tan rã biến mất tại chỗ, một hơi thở hay mùi vị
cũng không tồn tại nữa.
Trung niên nhân quỳ rạp xuống, đau khổ tự giễu, "Misao... Con lớn rồi, có
riêng cuộc sống, có gia đình và con gái...nhưng hai chúng ta cơ hồ không thể
được tha thứ rồi...không đúng, phải là ta mới đúng, em không có lỗi gì hết."
Trung niên nhân lẳng lặng thẫn thờ tự giễu nói, đau khổ cỡ nào hiểu nổi, Misao
cũng là mẹ Kenji, hai người từng thế nào thắm thiết nhưng làm sao thoát khỏi
được thứ gọi là vận mệnh, rồi đến khi hắn phải kết hôn với hôn thê của
mình,...phải vứt bỏ đi người mình yêu nhất, đứa con thương yêu nhất, và thế bi
kịch diễn ra.
Kenji chính là không được biết đấy, mà biết vậy thì thế nào? Buông rơi người
đàn bà của mình, vứt bỏ đứa con của mình, người này không xứng đáng làm cha,
rơi vào trường hợp Kenji, cho dù có giết hết người thiên hạ vì vợ cùng con của
mình thì lại thế nào.
Kenji một đường trở về nhà, bầu trời chính là sáng, qua một cơn mưa bầu trời
lại rạng, từng ánh nắng bắt đầu ló lên chiếu rọi khuôn mặt không tì vết của
mình. Hít sâu một hơi Kenji bước vào trong nhà, lại để ý đến phía xa có hai
ánh mắt lấp lóe nhìn phía mình.
"Sinon từ lúc nào đến phiên các ngươi giám sát rồi...mà thôi...bảo vệ Sinon
lâu nay coi như ta tha cho một mạng đi." Kenji tự nhủ lấy.
Trong phòng ngủ, Sinon vẫn đang ngủ, Kenji cũng không có đánh thức, vào trong
bếp cùng dụng cụ có sẵn, Kenji chính là làm một bữa ăn bình thường nhất.
"Ân!! Tại sao lại nằm trên giường." Sinon giữ lại đầu mình cố gắng suy nghĩ
lấy, hôm qua ngủ thiếp mang máng nhớ đến vẫn tại trên sàn nhà."
"Mùi gì thơm vậy !!! Là ai tại đang làm thức ăn." Đang miên man suy nghĩ cánh
cửa lạch cạch được người vặn ra.
"Tỉnh dậy rồi xuống giường ăn cơm đi, hôm qua ngươi cũng không ăn tối chắc hắn
đói."
"Giọng nói này..." Sinon trừng mắt nhìn cửa, đứng trước cửa một tấm thân ảnh
xa lạ mà quen thuộc hiển hiện trước mắt.
"Đã lâu không gặp rồi." Kenji cười nhạt nhòa nhìn thân ảnh, trong ánh mắt
không chút che dấu vẻ yêu thương.
"Chết tiệt thật, lại mơ..." Sinon lắc đầu tự nhủ nhỏ trong ánh mắt lại đẫm
nước.
Kenji nhìn đó hết thảy chỉ có đau lòng, "Thật là khổ vậy đâu."
Kéo lại tay Sinon, Kenji hung hăng ôm lấy vào lòng.
"Không phải mơ ta trở về."
"Ứ gòa !!" Sinon gắt gao ôm thật chặt, bờ môi đã mếu lên nước mắt lại một lần
nữa tràn đê, Sinon ôm thật chặt, ôm đến tay đỏ hết nhưng như vậy vẫn không
buông ra xuống, Sinon sợ, sợ lần này thả tay ra Kenji có phải hay không sẽ lại
biến mất.