Thoát Ly Thạch Thất


Người đăng: Boss

Ngay tại Mộ Dung Linh chuẩn bị một chut mới nga xuống đất thời điểm, một chỉ
(cai) on hoa ban tay lớn nhẹ nhang cầm nang một chỉ (cai) ban tay nhỏ be. Nang
khong co bỏ qua, nang đa co chut chết lặng.

"Tốt rồi, khong cung ngươi hay noi giỡn ròi, đi theo ta. " Dương Quang ngữ
khi thập phần on hoa . Khiến cho được Mộ Dung Linh khong tự chủ được hay theo
hắn đi đến.

Trong bong đem đi một hồi, co lẽ vai met, co lẽ hơn 10m, Mộ Dung Linh khong
biết, nang chỉ biết minh tay bị Dương Quang dẫn dắt đến mo tới một mảnh tường
đất. Sau đo trong tai truyền đến Dương Quang than thiết dễ nghe thanh am.

"Ta vừa rồi đao đất thời điểm dung đao ra đất cung nat hon đa lam một cai giản
dị WC toa-let, mau đi đi. "

Mộ Dung Linh than thể nhẹ run rẩy, thần tri lập tức trở về đa đến trong đầu.

"WC toa-let? Ngươi noi đay la WC toa-let? "

"Cũng co thể noi như vậy ròi, du sao ba mặt đều la tường, ta nhin khong thấy
đấy. "

Mộ Dung Linh rốt cuộc chịu khong được như vậy tra tấn, buong ra Dương Quang
tay lục lọi đi vao.

"Ngươi... Co thể hay khong quay lưng đi? " Mộ Dung Linh thần tri khoi phục một
it, nghĩ đến Dương Quang co lẽ thật sự la có thẻ chứng kiến đấy, nếu khong
đau co thể nao như vậy chinh xac tinh toan co dan định luật?

"Tốt! " Dương Quang theo lời quay người.

"Ngươi... Co thể hay khong đem lỗ tai che len đến. " Mộ Dung Linh biết ro yeu
cầu nay rất vo lễ, nhưng la nang cởi quần, hay (vẫn) la nhịn khong được ngượng
ngung noi đi ra.

"Tốt! Ta che đi len. " Dương Quang lại thập phần dứt khoat đap ứng xuống.

Tại dai đến hai mươi mấy giay tiếng nước qua đi, Mộ Dung Linh cảm giac đa lấy
được tan sinh giống như:binh thường sửa sang lại tốt rồi quần ao quần sờ soạng
đi ra.

"Ta tốt rồi, ngươi tới a. " Mộ Dung Linh trong lời noi co chut ngượng ngung.

"Tốt! " khong nghĩ tới Dương Quang lập tức tựu tiếp lời noi.

"Ngươi! Ngươi khong co bịt tai đoa! "

"À? Ha ha, ta la vừa buong ra đấy, chợt nghe đến ngươi cau hỏi. " Dương Quang
cũng khong cho rằng cai nay co cai gi Thật kinh khủng xấu hổ đấy, tự nhien sẽ
khong thực đi che cai gi lỗ tai.

"Ngươi! " Mộ Dung Linh thật khong biết noi hắn cai gi tốt! Khi hắn a, hắn lại
hao tam tổn tri giup nang lam một cai WC toa-let, nang đương nhien biết ro cai
nay WC toa-let la vi nang lộng [kiếm] đấy, chinh hắn con khong phải tuy tiện
vung nha. Có thẻ khong khi hắn, bị hắn nghe được tren minh WC toa-let cảm
thấy kho xử thanh am, nang vừa tức bất qua.

"Tốt rồi, với ngươi hay noi giỡn ma thoi, đi nha. " Dương Quang ý định lừa dối
đi qua chắc chắn, một bả keo nang ban tay nhỏ be.

Mộ Dung Linh thật cũng khong co giay dụa, cứ như vậy tuy ý Dương Quang khong
co tim khong co phổi nắm nang cai nay chỉ (cai) ngoại trừ phụ than khong con
co nam nhan chạm qua ban tay nhỏ be đi trở về bọn hắn trước kia ngồi địa
phương.

Bất qua theo tọa hạ : ngòi xuóng về sau, Mộ Dung Linh tựu khong con co noi
chuyện, vốn la dan Dương Quang ngồi than thể cũng tận lực đa đi ra một điểm
khoảng cach.

Hai người lại lam vao trước khi trong trầm mặc. Dương Quang tựa hồ cũng khong
co co cảm giac đặc biệt gi, sau khi ngồi xuống cũng lập tức sap nhập vao trong
bong tối. Ma lần nay Mộ Dung Linh tựa hồ quyết định chủ ý bất hoa : khong cung
Dương Quang noi chuyện, giải quyết sinh lý vấn đề tựa hồ cũng lam cho nang
nhẫn nại lực hồi phục rất nhiều, du cho hiện tại tĩnh lặng cung vo tận Hắc Ám
như cũ khong co bất kỳ đổi mới, nhưng khong co luc trước khủng hoảng.

Cũng khong biết đa qua bao lau, Mộ Dung Linh cảm giac minh buồn ngủ đi qua lại
tỉnh lại, tỉnh thoang một phat lại ngủ đi qua, như thế nhiều lần rất nhiều lần
về sau, Dương Quang bỗng nhien noi ra: "Chuẩn bị đến luc đo ròi. "

Vi vậy nang tựu thoang một phat thanh tỉnh lại, hoan toan thanh tỉnh.

Nang khong ro tại sao minh có thẻ trong một một hoan cảnh hạ ngủ, vốn la
nang la thề tuyệt đối khong ngủ đấy, nhưng nang hay (vẫn) la đa ngủ, hơn nữa
khong chỉ một lần. Mỗi lần giựt minh tỉnh lại, tuy nhien Dương Quang khong noi
gi cũng khong co dan nang co bất kỳ động tac, nhưng nang vẫn co thể ro rang
cảm giac được Dương Quang tựu tại ben người. Đay la một loại cảm giac thật kỳ
diệu, nang cũng khong hiểu tại sao minh sẽ co cảm giac như vậy. Khong hiểu
thấu tựu sinh ra, sau đo khong hiểu thấu tựu an tam đa ngủ.

"Muốn nhảy xuống sao? " Mộ Dung Linh tuy nhien đột nhien tỉnh tao lại, đầu lại
tựa hồ như con co một chut tri độn, thuận miệng tựu hỏi một cau, dường như
cũng quen chinh minh trước khi quyết định khong hề lý Dương Quang ròi.

Dương Quang ha ha cười noi: "Xac thực ma noi, la te xuống. "

"Cai kia... Ta muốn chuẩn bị? "

"Chuẩn bị tam lý thật tốt a, bỗng nhien rớt xuống chuẩn bị, nước thấu tam lạnh
buốt chuẩn bị, con co dưới nước co bất kỳ vật gi chuẩn bị. "

"Dưới nước hội (sẽ) co đồ vật gi đo? " Mộ Dung Linh vốn la hưng phấn tam tinh
lập tức đanh cho cai chiết khấu.

"Rất kho giảng ah, có khả năng co chau chấu, chuồn chuồn, cũng có khả
năng co xa van...van, đợi một tý, ai biết được. "

"..." Dương Quang ma noi coi như một chậu nước lạnh giội đến Mộ Dung Linh tren
đầu, "Sao... Tại sao co thể co những vật nay! ? Ta đay khong nổi nữa! "

"Vậy cũng đi, du sao muốn trảo người của chung ta cần phải rất nhanh tựu sẽ
tim đến ròi, sẽ khong để cho ngươi chết điệu rơi đấy. Cũng khong biết đến luc
đo chứng kiến một cai như vậy nũng nịu đại mỹ nhan ở chỗ nay những cái...kia
cầm thu co biết dung hay khong đặc biệt gi phương phap đến bức cung. " Dương
Quang noi đung hời hợt.

"..."

"Quyết định chưa? Cung với ta cung một chỗ tựu bắt đầu lam chuẩn bị vận động,
để cho:đợi chut nữa lập tức muốn rớt xuống trong nước ròi, con khong biết
muốn phao (ngam) bao lau đay nay. "

"Ta va ngươi nhảy! " Mộ Dung Linh noi được tựu giống như muốn lấy than tuy
tung ma giống như:binh thường.

Noi xong cũng cung Dương Quang đứng len, nhẹ nhang lam lấy hoạt động. Dương
Quang cười lắc đầu, nghĩ thầm lam gi noi được khủng bố như vậy, nghe khong ro
sở con tưởng rằng ngươi noi "Ta va ngươi lam" đay nay...

Hắn tinh tế nghe xong một hồi sau tựu loi keo Mộ Dung Linh đi vao thạch thất
vị tri trung tam.

"Ta hỏi lại ngươi lần thứ nhất, quyết định khong vậy? Xuống dưới tựu khong co
đường quay về đi ròi, phia trước con khong biết đến tột cung la hay khong
nhất định con sống đường, cũng khong biết hội (sẽ) co nguy hiểm gi, ở chỗ nay
nhi it nhất sẽ khong chết nhanh như vậy. "

"Khong muốn dai dong rồi! Ta đa quyết định, cho du chết ta cũng sẽ khong biết
lam tu binh đấy! "

"Tốt! "

Dương Quang het lớn một tiếng, khi quan hai chan, bỗng nhien hướng về dưới mặt
đất manh liệt phat lực.

Chỉ nghe một tiếng ầm vang nỏ mạnh, dưới chan san nha tựu giống như nui lở
đồng dạng sụp đổ, ma Dương Quang cung Mộ Dung Linh hai người cũng theo đa rơi
hướng rơi xuống.

Mộ Dung Linh tam chỉ cảm thấy lập tức treo len đến, vốn la tựu một tay bị
Dương Quang nắm, te xuống lập tức tay kia lại khong tự chủ được liền hướng
Dương Quang om đi, cả than thể đều ap vao Dương Quang tren người, con mắt chăm
chu đong lại, lại đơn giản chỉ cần khong co ho keu ra tiếng.

"Bịch" một tiếng, cung Dương Quang đoan trước đồng dạng, phia dưới tựu la nước
ngầm lưu, hơn nữa nước con rất sau. Hai người thăm do nước chảy mặt, hit một
hơi thật sau, khong khi chất lượng hay (vẫn) la thập phần khong tệ đấy, tựu la
co chut ẩm ướt.

Mộ Dung Linh lại đối với mấy cai nay khong co co cảm giac gi, giống như đa sớm
dự liệu được Dương Quang ma noi la chinh xac giống như:binh thường. Nhưng nang
lại thập phần may mắn trong nước tựa hồ cũng khong co Dương Quang noi những
vật kia. Điểm ấy lam cho nang rất nhanh an tam rất nhiều, du cho bốn phia như
cũ đưa tay khong thấy được năm ngon, tiền đồ một mảnh xa vời.

"Khong co sao chứ? Theo nước chảy du, co vấn đề sao? "

"Khong co! "

Mộ Dung Linh trả lời thập phần dứt khoat, thế nhưng ma con khong co về phia
trước bơi tới 50 mễ (m), Dương Quang chợt nghe đến nang hỏi ba lượt: "Dương
Quang ngươi ở đau? "

"Ta tại ngươi ben cạnh..." Dương Quang mỗi lần đều la trả lời như vậy.

Bơi tới 50 mễ (m) thời điểm, Mộ Dung Linh rốt cục nhịn khong được nhỏ giọng
noi ra: "Dương Quang... Ngươi co thể hay khong loi keo tay của ta du? "

"À? " Dương Quang Minh minh đã nghe được, bất qua hắn tưởng rằng chinh minh
nghe lầm, "Ngươi noi cai gi? "

"Khong co gi! " Mộ Dung Linh khong…nữa dũng khi noi lần thứ hai, trong nội tam
am thầm tức giận Dương Quang lỗ tai co tật xấu.

Dương Quang bỗng nhien tới gần nang noi ra: "Ngươi du chậm hơn ah, ta loi keo
ngươi du được khong? Nếu khong thủy triều chung ta sẽ bị tươi sống chết đuối.
"

"Tốt! " cai nay Mộ Dung Linh khong co co do dự chut nao, đa ngươi chủ động đưa
len đến, nang tự nhien sẽ khong khach khi, con miẽn đi mở miệng xấu hổ đay
nay.

Dương Quang cũng khong nhiều lời, một bả keo Mộ Dung Linh tay, phi tốc liền
hướng trước bơi đi.

Cang về phia trước du, Dương Quang cũng cảm giac được cai nay mạch nước ngầm
mặt nước cung động rộng rai đỉnh cang ngay cang gần ròi, ma độ rộng cũng co
dần dần giảm nhỏ xu thế. Lại bơi ước chừng nửa giờ, Dương Quang bỗng nhien
ngừng lại, Mộ Dung Linh tự nhien ma vậy thoang một phat tựu nương đến Dương
Quang trong ngực. Nang thật sự la mệt muốn chết rồi, 20 phut trước nang đa căn
bản la dựa vao Dương Quang ban om tại du, hiện tại căn bản la động thoang một
phat đều rất kho khăn, chỉ co thể dốc sức liều mạng thở phi pho.

"Mệt mỏi sao? Chung ta nghỉ ngơi một chut cũng tốt. " Mộ Dung Linh tiếng noi
nhỏ hơn rất nhiều, con co chut thở gấp, nghe lại nhu hoa rất nhiều.



Nhật Quang Ái Nhân - Chương #152