Gặp Lai Giao Long



  • Haha, người này chính là người duy nhất năm năm trước vượt qua Phong Linh
    Sơn của Thiên Nguyên Thôn chúng ta.

Trần Quốc nhìn mọi người cười nói.


  • năm năm trước... người duy nhất vượt qua Phong Linh Sơn...

Các vị trưởng lão lẫm bẩm một hồi, chợt một vị trưởng lão tên Khắc Ni lên
tiếng nói:


  • À ta nhớ rồi, là Lan Tư Duệ tiểu nữ phải không?

Các trưởng lão khác nghe thế cũng sáng mắt lên, lại nghe Trần Quốc nói:


  • Chính là nàng. Nếu để nàng làm Thôn trưởng thì các vị thấy thế nào?

Phong Linh Sơn chính là ngọn núi phía sau lưng Thiên Nguyên Thôn, ngọn núi này
không cao lắm, nó cũng bình thường như những ngọn núi bình thường khác người
kia, bất quá Phong Linh Sơn ở đây khác với những ngọn núi bên ngoài là trong
Phong Linh Sơn linh khí bị phong ấn toàn bộ, cho dù là ai, không cần biết bên
ngoài bá đạo thế nào, khi vào trong này đều trở nên yêu đuối vô cùng, không
khác phàm nhân bao nhiêu.

Chính bởi vì thế cho nên việc vượt qua ngọn núi với sức người bình thường là
khó bao nhiêu? Cho nên Lan Tư Duệ năm năm trước qua được Phong Linh Sơn đã
khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc.
...

Các vị trưởng lão trầm tư trao đổi với nhau một hồi khá lâu, rồi mọi người gật
đầu nói:


  • Thiên Nguyên Thôn mới trải qua trận chiến nên cần một người đứng lên ổn
    định lại nhân tâm a.


  • Đúng vậy


  • Đã vậy liền quyết định để Lan Tư Duệ làm Thôn trưởng đi.


Mọi người nhanh chóng quyết định lập ra Thôn trưởng mới, mà người này cũng là
Lan Tư Duệ.

...

Nền trời xanh xanh, từng đám mây lướt qua bầu trời. Thiên Nguyên thôn trải qua
vài ngày mưa gió đã trở nên xanh tươi như cũ, những vết tích sau trận chiến
ngày đó cũng đã được che đậy lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà mặt trời một nửa đã được che khuất bởi
núi non sông suối. Thời gian này nằm giữa Ngày và Đêm, một bên là hắc am bao
trùm, một bên là nhật quang chiếu rọi. Thật giống như là ranh giới giữa Sinh
và Tử.

Ngày hôm đó. Sau khi các vị trưởng lão đã bàn bạc xong, tin tức Lan Tư Duệ trở
thành Thôn trưởng mới của Thiên Nguyên Thôn nhanh chóng được truyền ra. Khi
biết được tin đó ai ai cũng ngạc nhiên, song nghĩ lại thì thầm gật đầu đồng ý
với quyết định của các trưởng lão.

Lan Tư Duệ sau khi biết tin tuy trong tâm có vui mừng, bất quá lại không hiện
ra mặt.

Sáng hôm sau, những giọt sương còn vướng trên từng chiếc lá theo gió nhẹ run
lên, không khí mát mẻ như muốn nói hôm nay là ngày vui.

Lan Tư Duệ đi ra khỏi phòng mình, từ từ đi đến Đại Sảnh Đường. Vừa đi vào đã
thấy hai bên các vị trưởng lão đã đầy đủ đứng đó.

Thường thường muốn gặp một vi trưởng lão đã khó, lúc này lại gặp nguyên tất cả
trưởng lão của thôn đúng là chuyện không bình thường, hơn nữa các vị ấy còn
đứng đợi nữa chứ. Nhưng lần này, nó không có gì là không bình thường, bởi các
trưởng lão đợi không phải là người thường trong thôn mà là Thôn trưởng a.


  • Mời Thôn trưởng.

Các vị trưởng lão đồng thanh nói.

Lan Tư Duệ từ từ đi đến nơi cao nhất của Đại Sảnh Đường, ngồi lên chiếc ghế đã
được đặt sẵn ở đó, ngồi xuống ghế, nàng nhìn mọi người nói:


  • Các vị trưởng lão cũng ngồi đi.

Các vị trưởng lão gật đầu, ngồi xuống.

Đợi khi mọi người đã ngồi xuống, Lan Tư Duệ nói:


  • Tư Duệ lân này thật sự đa tạ các vị trưởng lão đã ưu ái.


  • Đây cũng là vì Thiên Nguyên Thôn suy nghĩ.


Trần Quốc cười nói:


  • Có lẽ Thôn trưởng đã biết, nhưng chúng ta vẫn nên giới thiệu bản thân lại
    một chút a. Ta gọi Trần Quốc.

Một vị trưởng lão trên mặt có bị vết sẹo ở má trái đứng dậy cười nói:


  • Lão gọi Minh Quan...


  • Ta, Yến Phong...


  • Khắc Ni...


  • Kiều Trung Phú...


  • Tùy Phong...


  • Tiến Hùng...


Các vị trưởng lão lần lượt giới thiệu lại bản thân một lần. Lan Tư Duệ nghe
xong cũng mĩm cười nói:


  • Lan Tư Duệ.

...


  • Nếu đã xong, vậy tiếp theo liền đến việc chính. Không biết Thôn trưởng đã
    chuẩn bị xong chưa.

Trần Quốc nói.


  • Ần.

Lan Tư Duệ gật đầu.

Trần Quốc bỗng đứng dậy, tiếp theo mọi người cũng đứng dậy theo, tất cả cùng
nói:


  • Đã vậy... mời Thôn trưởng tiếp nhận Thiên Nguyên Lạc Ấn.

Lan Tư Duệ nghe thấy Thiên Nguyên Lạc Ấn, tim bỗng đập có chút nhanh, xong cố
bình tĩnh lại, gật đầu nói:


  • Được.

Trần Quốc cười cười, nói:


  • Thôn trưởng không cần khẩn trương như vậy đâu.


  • Ân.


Lan Tư Duệ đỏ mặt, nói.

...

Trần Quốc các vị trưởng lão dẫn Lan Tư Duệ đi đến một nơi trong Đại Sảng
Đượng. Nơi này là một căn phòng trong Đại Sảng Đường, căn phòng không có gì
gọi là đặc biệt.

Đứng trước cửa, các vị trưởng lão bỗng gật đầu, linh lực từ bọn hắn trùng kích
lên cánh của. Chỉ là cánh cửa như hút hết linh lực đánh lên nó. Nhìn thấy cảnh
này Lan Tư Duệ kinh ngạc vô cùng. Các vị trưởng lão thì ngược lại, có vẻ như
đã quen cảnh này, tiếp tục đánh lên.

“Rắc” bỗng một tiếng vang lên thật nhỏ, âm thanh chỉ vang lên trong tíc tắc
nhưng mọi người lại nghe thấy.

Như nghe được tín hiệu gì đó, các vị trưởng lão cười, đẩy cảnh cửa ra, không
còn sự trở ngại nào bọn họ đẩy cánh cửa vô cùng dễ dàng. Đây cũng là do cánh
cửa này hấp thu linh lực của bọn hắn, hơn nữa trong linh lực của bọn hắn có ẩn
chứa Thiên Nguyên khí tức. Nói cánh của hấp thu linh lực bọn hắn không bằng
nói là hấp thu Thiên Nguyên khí tức.

Đi vào bên trong căn phòng tối tăm, căn phòng này cứ như cả chục năm chưa được
ai tới nhưng lại rất sạch sẽ. Căn phòng không có gì ngoài một chiếc rương cổ.

Rương cổ được đặt giữa một miếng vải đỏ.

Đến gần rương cổ, các vị trưởng lão dừng lại một chút nói:


  • Cùng bắt đầu nào.

Gật đầu, mọi người nghiêm nghị hẳn lên.

Bỗng bón hắn cùng bước lên phía trước, vây quanh rương cổ từ đầu ngón tay của
bọn hắn, một giọt tinh huyết dần tụ lại, chậm chạp rơi xuống rương cỗ.

“Oanh Oanh” một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ thấy khi những giọt tinh huyết từ
ngọn tay của bảy vị trưởng lão chạm lên rương cổ, bảy giọt tinh huyết đó chợt
phát sáng lên, từng đạo ánh sáng khác biệt như chiếu sáng cả căn phòng. Chợt
thấy từng đạo ánh sáng xoay quanh rương cổ theo vòng tròn.

Một vòng, hai vòng... năm vòng.

Đến vòng thứ bảy chỉ thấy những đạo ánh sáng dừng lại, bảy giọt tinh huyết lúc
này đã đứng bảy nơi khác nhau theo vòng tròn.

Nhìn thấy biến hóa đó của những giọt tinh huyết, nàng ngạc nhiên, chợt nghe:


  • Tại nơi trung tâm vòng tròn, tế ra một giọt tinh huyết.

Âm thanh nghiêm túc làm nàng tỉnh táo lại. Vội đi đến gần rương cỗ. từ ngón
tay chảy xuống một giọt tinh huyết, sắc mặt nàng sau khi tế ra tinh huyết thì
trắng bệch.

Ngay khi rơi xuống chạm vào trung tâm, một đạo ánh sáng trắng chiếu thẳng lên
trời, như đại trụ đứng giữa trời đất.

“Rắc” qua năm phút, bỗng một tiếng rắc vang lên từ dưới rương cổ. Nhìn xuống
thì mặt trên rương cổ đã bị mở ra, một vong tròn từ mặt trên vô cùng rõ rệt.
Bên trong một vật như hình ngôi sao tròn đang ở yên đó.


  • Hô.

Các vị trưởng lão thở dài một hơi, quay sang nhìn Lan Tư Duệ hỏi:


  • Không sao chứ?


  • Không sao


Lan Tư Duệ lắc đầu nói.


  • Tốt, đã đến lúc giao Thiên Nguyên Lạc Ấn lại cho ngươi rồi.

Trần Quốc ngồi xuống, hai tay nâng lên vật như ngôi sao đó cho nàng nói:


  • Cứ một đời Thôn trưởng mất đi, Lạc Ấn này sẽ tự động trở về nơi này. Hồ Bá
    sau khi chết thì nó lại lần nữa được đặt ở trong này. Bây giờ là lúc giao Lạc
    Ấn lại cho ngươi – Thôn trưởng đời tiếp theo của Thiên Nguyên Thôn.

Lan Tư Duệ nội tâm run rẫy, có chút do dự khi tiếp lấy Lạc Ấn. Bỗng lắc mạnh
đầu một cái, tiếp nhận Lạc Ấn từ tay Trần Quốc.

Ngay khi nàng nhận lấy, bọn người Trần Quốc bỗng cúi đầu nghiêm nghị nói:


  • Đừng để Lạc Ấn lần nữa trở về nơi nó bắt đầu.


  • Sẽ.


Lan Tư Duệ gật đầu nói.


  • Cũng đến lúc trở về thôi
    ...

Dạ Ảnh từ lúc đi vào Phong Linh Sơn liền nhàn nhã ngắm cảnh vật nơi này, hắn
từ từ đí đến nơi cao nhất của ngọn núi Phong Linh sơn này, nơi đây có một cái
giếng đồng, bên cạnh có một gốc cây khá lớn, từng chiếc lá dài như bị chẻ đôi.

Dạ Ảnh đứng nhìn gốc cây, mĩm cười lắc đầu, không biết hắn nghĩ gì. Dạ Ảnh
chợt ngắt xuống một chiếc lá, chiếc lá bỗng run lên vài cái rồi rơi xuống
giếng nước.

Giếng đồng bên trong như gợn sóng, chiếc lá rơi xuống thì như hóa thành một
chiếc thuyền nhỏ, lênh đênh trong nước.

Dạ Ảnh tâm vừa động liền rơi lên chiếc thuyền nhỏ, chiếc thuyền dần chìm vào
trong nước.

Khi chim vào tỏng nước, ở dưới này không có nước mà là một màu ngọc bích, ánh
sáng từ trên trời chiếu thẳng xuống nước làm cho nơi này màu sắc càng thêm
lung linh.

Không biết đi bao lâu, bên dưới có một con Giao Long đang ngủ say. Càng đi
xuống thì mới thấy Giao Long to lớn cỡ nào. Nó như một vị thần dưới này, khí
tức tản ra khiến cho nơi gần nó không ngừng biến dạng.

Dạ Ảnh nhìn thấy Giao Long, không có chút gì sợ hãi mà là cười cười, ánh mắt
hiện lên chút tưởng niệm. Nhìn lấy Giao Long, Dạ Ảnh bỗng cười nói:


  • Đã hơn vạn năm mà ngươi vẫn chưa trở thành Thần Long thật sự, đúng là...

“Grào” Giao Long mở mắt, thấy Dạ Ảnh thì có chút ngẩn ngơ, nó ở đây cả vạn năm
nhưng chưa có ai đến đây cả, bỗng thấy có người đến đây làm nó kinh ngạc đến
ngây người.

“Grào” Giao Long cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ra vẻ hung ác nói:


  • Nhân loại, ngươi đến nơi này làm gì.

Dạ Ảnh mặc kệ nó tỉnh lại, vẫn cười nói:


  • Vẫn nên cho ngươi chút bài học a.

Giao Long nghe thế, khí tức cuồng bạo nổi lên, nói:


  • Nhân Loại đáng hận, ngươi cứ đến đây.

Dạ Ảnh cười cười, từ trong tay hắc khí hóa thành một một cây gậy dài, đánh tới
Giao Long.


  • Nhân Loại yếu đuối, đến đây nào.

Giao Long vẫn nằm đó, nó khinh thường nói.

Chỉ là vài cái chớp mắt, Giao Long rùng mình, lắc người né tránh đi một nơi
xa, toàn thân nó bị đánh cho nhức nhối. Nó sợ hãi nói:


  • Đừng... đừng đánh nữa... Chủ..Chủ nhân, ta... ta sợ rồi.

Người nó thể chỉ dùng cây gậy đánh nó đau nhức cũng chỉ có mình chủ nhân nó mà
thôi, cho nên khi biết nhân loại trước mắt là chủ nhân thì nó hoảng sợ vô cùng
a.

Dạ Ảnh thân ảnh lóe lên, đứng trên chiếc thuyền nhỏ, nhìn Giao Long nói:


  • Hắc, ngươi cũng biết sợ sao.

Giao Long thấy Dạ Ảnh không đánh tới nữa, liền nịnh nọt nói:


  • Tiểu Long có thể không sợ trời, không sợ đất, nhưng là vẫn sợ ngài a.

Dạ Ảnh lắc đầu:


  • Đừng nói nhảm nữa, ngươi không lo tu luyện lại đi làm gì mà vạn năm nay vẫn
    không thể trở thành Thần Long?


  • Cái này không thể tránh tiểu Long được, tiểu Long ngày đêm nhớ mong chủ
    nhân ngài, đến cả ăn còn không ngon sao có thể tu luyên được.


Giao Long vô sỉ nói.


  • Hắc, ngươi nhớ ta hay nhớ tiểu mỹ nhân của ngươi...

Dạ Ảnh cũng không nói nhảm với nó nữa, mà nói:


  • Được rồi, đưa ta vào trong đó đi.

“Grào” Giao Long gào một tiếng, hóa thành đạo lưu quang đưa Dạ Ảnh đến một
nơi.

...

Ps: lướt qua thì vote 5* giùm nha ^^!! thanks và tks :3


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #8