Lần Lượt Hàng Lâm


Một quyền kim quang phá diệt tất cả những giọt nước xung quanh người, Kim Cốt
lão tổ liền trong chớp mắt bạo phát ra lực lượng kinh người tiếp tục đánh lên
từng giọt nước đang tiếp tục rơi xuống.

Thương khung lúc này chìm vào trong đêm tối mờ ảo, thế nhưng là tại quang mạng
lúc này ẩn ẩn có từng tia sáng nhàn nhạt chiếu rọi xuống, khiến cho Vũ Huyền
Đại Lục không bị chìm trong hắc ám.

Trên bầu trời quang mang vẫn càng lúc mạnh mẽ trào ra, từng cái đại đạo pháp
tắc diễn hóa đi ra, hóa thành từng cái thần bí đồ án xoay tròn. Tại trong
quang mang đó, những giọt nước ẩn chứa ma chủng từ cũng rơi xống một nhiều.

Khi những giọt nước đó rơi xuống đại địa, liền thấy có từng cái vết đen dài
xẹt ngang thiên địa. Những giọt nước sau ẩn chứa ma chủng mạnh mẽ, sau khi rơi
trúng bất cứ tu sĩ nào, liền ngay lập tức ma hóa kẻ đó.

Thanh Vân đảo tại thời điểm này tràn ngập trong hỗn loạn, cứ mỗi một lần giọt
nước rơi xuống, tu sĩ càng bị ma hóa càng nhiều đi. Thanh Vân đảo, hay thậm
chí là cả Vũ Huyền Đại Lục, mỗi nơi cũng là tràn ngập lấy tuyệt vọng, ngoài
các thế lực siêu tuyệt ra, cũng chỉ có vài nơi có thể bảo vệ lấy mình.

Thanh Vân Tông lúc này cũng không khá hơn bao nhiêu, từng lớp từng lớp tu sĩ
điên cuồng gào thét, có rất nhiều tu sĩ bị ma hóa, lập tức không chút do dự
đánh tới những người bên cạnh, liền trong chớp mắt đó Thanh Vân Tông cũng ngập
trong hắc ám của hỗn loạn.

“Oanh —“ một tiếng vang lên, chỉ thấy một cánh tay như đụt khoét thiên địa,
chọc thủng hư không, phá diệt vạn giới đánh lên trên thương khung. Một tiếng
“oanh” này vang thật lớn, chỉ trong chớp mắt khi tiếng oanh vang lên, bầu trời
run lên, cánh tay như quấn lấy thiên địa, phủ lấy càn khôn, khi cánh tay quật
xuống một cái, liền Thanh Vân Tông cũng chấn động mãnh liệt.

Dưới một quật bá đạo tuyệt luân này, từng đạo từng đạo giọt nước bị đánh nát,
từng cái đen xì làn khói bay ra, như nước chảy rơi ngược từ dưới đất lên bầu
trời. Liền thấy một cột nước đen từ dưới đâm lên.

Thời điểm khi cánh tay đánh nát những giọt nước xung quanh, những tu sĩ bên
dưới đó không có bị giọt nước rơi trúng lập tức nhìn lấy chủ nhân của một quật
này.

Sau khi đánh nát những giọt nước ma chủng xung quanh, Thiên Mộng Bạch hai mắt
đăm chiêu nhìn lấy quang mang mỗi lúc một dày, lại nhìn tới những giọt nước
đang tiếp tục rơi xuống, hắn quát một tiếng lớn:


  • Mọi người không nên hoảng sợ, những cái Ma Chủng này cũng không phải khó
    giải quyết, chỉ cần các ngươi đánh trúng nó, lập tức nó sẽ bị lực lượng đồng
    hóa!

Một tiếng quát này rất lớn, tiếng quát được hắn dùng linh lực bao bọc, liền
truyền đi tám hướng, vào tai mỗi người đều là rõ ràng từng chứ một.

Lập tức một tiếng này ra, vô số tu sĩ nửa tin nửa ngờ, thế nhưng cũng có nhiều
tu sĩ lúc trước thấy được Thiên Mộng Bạch một quyền đánh nát giọt nước kia
liền không chút do dự mà đánh lên giọt nước đối diện.

“Oanh —“ Trời đất lúc này như điên cuồng sập đổ, từng tu sĩ sau khi ra sức
đánh lên, liền thật sự thấy những giọt nước đó bị lực lượng đồng hóa, không
khỏi có chút hy vọng sống sót sau tuyệt vọng.

Lúc trước tưởng chừng như đã không còn đường sống thì lúc này lại thấy được hy
vọng, bọn hắn không khỏi hăng hái hơn rất nhiều, trước đây tới nơi này vốn là
vì muốn thỏa mãn chí tò mò, thì lúc này lại muốn được sống sót, sau tất cả thì
sống cũng là đều quan trọng nhất, mọi thứ ham muốn trong lúc nhất thời đều trở
nên phù phiếm hư vô trước cái sống cả.

Quản chi là có nhiều cường giả lâu đời, vẫn là không chịu được dụ hoặc đó, khi
mà đứng trước cái chết, không ai có thể mười phần vỗ ngực nói rằng ta không sợ
chết cả.

Bất quá, nói thế cũng không đúng, Thiên Địa này rộng lớn hơn những gì ta nghĩ,
nó vô tận hay không thì không rõ, nhưng trong Thiên Địa này, vẫn có rất nhiều
người có thể vì một mục đích truy cầu mà không quản sống chết, chỉ vì muốn một
cái rõ ràng đáp án, mà không tiếc đưa bản thân vào tử lộ.

Những kẻ đó, không phải vì muốn chết, mà là theo bọn hắn, chỉ có đặt mình vào
trong nguy hiểm mới có thể khiến bản thân nhận ra được điều ta mong muốn.

Trở lại, toàn bộ Thanh Vân đảo lúc này tràn ngập trong khí tức khủng lồ, mặc
dù những tu sĩ này không phải cái gì tuyệt thế thiên tài, hay cường giả đông
đảo, bọn hắn chỉ đơn giản là tu sĩ yêu đuối mà thôi.

Thế nhưng tại tu sĩ yếu đuối đó, nhiều cái khí tức yếu đuối từ bọn hắn cuốn
lại cũng tạo thành một cái kết giới chắc chắn, không một chút dễ phá hủy nào,
dù là Thánh nhân lúc này cũng không dám nói có thể phá hủy nó trong một khoảng
thời gian ngắn.

“Oanh —“ Đột nhiên lúc đó, trên bầu trời xuất hiện một cây trụ to lớn, đại trụ
như chống lấy trời đất ra hai, xoay nát tinh hà. Khi đại trụ xuất hiện, lập
tức bầu trời như bị xé rách ra, màn đêm như chớp lấy đại trụ lúc đó, không
ngừng àm ầm vang lên.

“Ầm —“ một tiếng vang thật lớn, chỉ gặp đại trụ lúc đó như điên cuồng đánh lên
bầu trời, đại trụ vượt qua đại giới đánh tới, cứ mỗi lần đánh lên liền thấy
quang mang cũng như run lên mãnh liệt, ngỡ là sẽ bị đại trụ đánh nát đi.

“Hưu “ Chợt lúc đó, chỉ gặp đại trụ phá diệt những giọt nước trên thương khung
kia, liền trong chớp mắt hóa nhỏ lại, nhìn tới thì thấy đây rõ ràng là một cây
gậy dài, trên đầu hai bên bọc lấy thánh quang độ chiếu.

Tại lúc khi cây gậy thu nhỏ, nghe “tư” một tiếng, từ nơi đó bỗng thấy chớp lóe
một cái thánh quang, liền không khỏi khiến nhiều người nhắm mắt lại, nhưng là
khi vừa nhắm mắt lại, nghe được “Ầm, ầm, ầm” từng tiếng vang lên, dưới mỗi
tiếng “ầm, ầm, ầm” này, không gian cũng rúng động, tim mọi người cũng như đập
theo âm thanh này.


  • Haha, Thiên địa hôm nay thật mỹ lệ, ta không thể đến xem một chút a.

Một tiếng cười ngạo Thiên Địa như tiếng sấm vang lên, khi tiếng cười ngạo vang
lên, đầu mọi người liền nghe “ong, ong” mấy tiếng.


  • Ngũ Hầu Thánh Tôn. Ngũ Hầu Thánh Tôn vậy mà đến đây.

Khi tu sĩ bên dưới mở mắt ra, chỉ thấy một kẻ trung niên đang cầm lấy cây gậy
khủng bố kia. Có cường giả lâu đời, lịch duyệt vô số, khi nhìn thấy kẻ trung
niên này, không khỏi trầm giọng lên tiếng.


  • Ngũ Hầu Thánh Tôn?

Có tu sĩ mới ra bên ngoài tu luyện, không khỏi nghi hoặc, lên tiếng hỏi.


  • Ngũ Hầu Thánh Tôn chính là một tôn Thánh Hoàng vô cùng lợi hại của Ngủ Hầu
    Thiên Quốc, bên cạnh Ngũ Hầu Thánh Tôn liền có thêm bốn vị Thánh Tôn khác,
    cũng là Nhất Hầu Thánh Tôn cho đến Tứ Hầu Thánh Tôn... Mỗi vị Thánh Tôn đều có
    tu vi Thánh Hoàng.

Cường giả lâu đời thấp giọng lên tiếng nói.

Ngũ Hầu Thiên Quốc là đương thời thế lực mạnh mẽ của Vũ Huyền Đại Lục, dù
không so được với Đế Quốc nhưng cũng không kém quá xa, dù thế nào cũng là
Thiên Quốc, ít nhất cũng sẽ có một vị Thánh Đế chống đỡ, chỉ là những kẻ này
thường là lão tổ đang nằm dưới quan tài muốn bảo tồn lại chút tuổi thọ kia.


  • Lợi hại như vậy?

Nhìn kẻ trung niên này, có người nửa tin nửa ngờ lên tiếng.

Bọn hắn không phải là mù quáng, nhìn vào trung niên này bộ dáng lôi thôi, lại
thêm vẻ bất cần đời kia, bọn hắn có thể tin đây là một vị Thánh nhân, dù sao
trước đó cũng chứng kiến được sự lợi hại của hắn, nhưng là Thánh Hoàng mà lôi
thôi thế này không khỏi có chút... không đúng đi!


  • Liền các ngươi tự xem, tự mình thấy mới là thỏa mãn ham muốn, ta thế nhưng
    cũng không biết nhiều!

Cường giả lâu đời kia lên tiếng nói, hắn cũng không biết rõ ràng, chỉ đơn giản
là trước đây từng nghe qua danh tiếng bọn hắn, vì thế nên không dám khẳng định
chắc chắn mười phần.


  • Kim Cốt lão đầu ngươi không ở Kim Cốt Thánh địa mà tới đây làm gì?

Ngũ Hầu Thánh Tôn nhìn xuống Kim Cốt lão tổ, một tiếng cười khinh nói ra.

Ngũ Hầu Thiên Quốc từ trước đến nay đều là có thù với Kim Cốt Thánh Địa, có
người nói từ thời đại xa xội trước đó, Kim Cốt Thánh Địa cùng Ngũ Hầu Thiên
Quốc đều từng là Đế Quốc có thể so với Thiên Thần Đế Quốc trước đây.

Nhưng bởi vì Kim Cốt tổ tiên vì một nguyên nhân nào đó mà cùng Ngũ Hầu Thiên
Quốc khi đó gây chiến với nhau, cũng là kết lấy thù hận hai đại thế lực sau
này.

Kim Cốt lão tổ hai mắt lóe kim quang, hừ lạnh một tiếng nói:


  • Ta ở đâu cũng là cần ngươi quản? Có hay không vẫn là một trận chiến?

Lời này vừa ra liền khiến nhiều người ở đây hai mắt nhìn nhau, tại trong hỗn
loạn này mà hai vị Thánh Hoàng này vẫn có thể thong dong như vậy, không khỏi
khiến người khác “khâm phục” a.


  • Nếu ngươi muốn chiến cũng tốt, đã lâu lắm rồi không biết ngươi có mạnh lên
    chút nào không. Bất quá dù sao lúc này cũng là không phải thời điểm tốt, đợi
    tới lúc đó ta sẽ tự tìm ngươi chiến!

Nói xong một câu với Kim Cốt lão tổ, cũng tại lúc đó Ngũ Hầu Thánh Tôn uể oải
xoay người, nhìn tới hư không phía trước, cười nhạt một tiếng:


  • Ngươi cũng tới rồi, có cần phải ở trong đó không ra không?

Một tiếng lạnh nhạt rơi xuống, mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã
nghe một tiếng như chuông lạc ngân vang, âm thanh như là nhu hòa đến cực hạn,
nhưng lại có một cỗ ngạo khí ngất trời bên trong:


  • Thất lễ rồi.

“Rầm —“ một tiếng, bầu trời bỗng nứt ra, chỉ thấy từ cuối tận cùng Vũ Huyền
Đại Lục, một đạo ánh sáng phá không mà tới, từng tiếng ầm ầm như lôi đình vang
lên.


  • Tuyết Lăng Thiên Nữ...!

Thời điểm nhìn thấy thân ảnh này lướt tới, không khỏi có người kinh hô một
tiếng.


  • Tuyết Lăng Thiên Nữ, Huyền Vũ Đại Lục đương kim Thiên Tài Tuyệt Thế.

Nhìn nữ tử từ phá không lướt đến, trong lúc nhất thời âm thanh kinh hô chập
trùng không dứt.

Trong lúc nhất thời, ở đây rất nhiều người đều nhìn lấy vị nữ tử này, không
biết bao nhiêu người thần thái ngưỡng mộ, đặc biệt là nhiều nam tu sĩ, khi
nhìn thấy Tuyết Lăng Thiên Nữ không khỏi say mê, đến cả Thiên Mộng Bạch lúc
này cũng không khỏi nhìn lại vài lân.

Tuyệt Lăng Thiên Nữ dù thế nào cũng là tuyệt thế dung mạo, có thể nói là kinh
diễm vô cùng, chỉ riêng hai mắt trong suốt không một chút tạp chất kia cũng
liền đủ hút hồn tất cả mọi người ở đây, đương nhiên trừ vài người ra.

Tuyết Lăng Thiên Nữ đạp không đi tới, liền dẫn đến một luồng thanh mát khí tức
bao trùm, trong cái nổi áp bức từ quang mang truyền đến, đây không thể không
xem là sinh cơ trong tử lộ.


  • Thiên Mai Tông cũng không nhịn được tò mò sao?

Thời điểm này Kim Cốt lão tổ im lặng nãy giờ lên tiếng nói ra.


  • Tiền bối chê cười, chúng ta không phải cũng là mục đích giống nhau sao?

Tuyệt Lăng Thiên Nữ lạnh nhạt lên tiếng.

Nhìn xem Tuyệt Lăng Thiên Nữ lạnh nhạt trả lời, Kim Cốt lão tổ cũng không nói
gì, từ từ nhìn tới Vạn Ma Động, bỗng nhìn tới Thanh Vân Tông sâu bên trong nói
lớn một tiếng:


  • Các hạ còn không chịu ra mặt sao? Hay thật sự đợi chúng ta vào bên trong
    nghênh đón?

Tại sâu bên trong Thanh Vân Tông, một thân ảnh đang nhắm mắt bỗng mở ra, hai
mắt lóe lên tinh quang, thân ảnh phun ra một làn khói xám, làn khói xám như
bao lấy thân ảnh vào trong, đến khi làn khói này mờ dần đi, thân ảnh kia cũng
không biết đã biến mất lúc nào.

...


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #30