Vạn Ma Động


Trên đường đi này, nam đệ tử nhìn thấy sư muội nghi hoặc, hắn đành nói ra:


  • Ta nghe nói hôm nay người Âm Dương Môn đến Thanh Vân Tông chúng ta chơi.

Mạc Huyền Nhi không hiểu nói:


  • Như vậy gọi ta làm gì?

Nam đệ tử bỗng cười khổ, nói:


  • Vốn là cũng không có gì, nhưng đệ tử Âm Dương Môn lại muốn tỷ thí với Thanh
    Vân Tông chúng ta, các sư huynh đệ tỷ muội liền lúc này đang ở trong sân quyết
    đấu trước kia, các vị trưởng lão chắc là đang ở đó, còn tại sao trưởng lão lại
    kêu ngươi tới thì ta không rõ lắm.

Mạc Huyền Nhi nghe vậy đành lắc đầu không hiểu đi theo.

Nam đệ tử mang theo hai người Dạ Ảnh đi vào một tòa sân quyết đấu màu đen do
nham thạch dựng nên, mỗi khối nham thạch đều có lưu lại cổ văn thần bí, sân
quyết đấu này mười phần cổ xưa, chính là khi xưa các tiền nhân tự tay xây dựng
xuống, tại bên trong sân quyết đấu này mỗi nơi đều tràn ngập lấy lực lượng, cỗ
lực lượng này liền phủ lấy sân quyết đấu, để tránh thời điểm đánh nhau lại
đánh nát nơi này.

Tại lúc này trên sân quyết đấu, chỉ gặp hai thân ảnh không ngừng đánh ra từng
quyền, mỗi quyền bá đạo phá sơn lấp thạch.

“Oanh” bỗng nghe một tiếng nổ vang lớn, lập tức cảm nhận được từng trận cuồng
phong mạnh mẽ đánh ra. Trong chớp mắt này, cuồng phong như che lấy đại thiên,
bầu trời như tối sầm lại một dạng, trên sân quyết đấu lúc này có vô số tiếng
“oanh, oanh” vang lên không dứt.

Chợt nghe từ trong đó truyền ra một tiếng quát:


  • Đỡ ta một quyền!

Lập tức nghe “ba,ba” hai tiếng, chỉ thấy một đệ tử của Âm Dương Môn hai tay
lấp lóe âm mang, hai tay tụ lấy âm mang như hóa thành cự quyền, ba động mạnh
mẽ khiến người xem kinh hãi.

Tại lúc kẻ này đánh tới, hơn chục đạo cự quyền âm mang từ đó đánh ra, ngay cả
không khí cũng như bị xé rách, âm thanh chói tai rít lên.

Đối mặt với công kích của kẻ này, đệ tử Thanh Vân Tông thần sắc liền biến đổi,
bàn tay mờ ra, vô sô thanh quang nhất thời phát ra, trực tiếp biến thành một
tấm thuẫn lớn màu xanh.

“Oanh” một tiếng, cự quyền khủng bố không ngừng đánh lên tấm thuẫn màu xanh,
tại mỗi lần đánh lên, liền thấy trời đất như bị đánh nát, dưới cự quyền này,
tấm thuẫn màu xanh lập tức vang lên từng tiếng răng rắc.

“Ầm” Bỗng thấy cự quyền hóa lớn, nghe oanh một tiếng, liền bạo phát ra khí tức
âm trầm, mạnh mẽ đánh tới tấm thuẫn màu xanh.

“Oanh” một tiếng thật lớn vọng lại từ sân quyết đấu, chỉ thấy cự quyền đánh
tới như hủy thiên diệt địa, cự quyền vừa đánh ra, liền thấy tấm thuẫn xanh lập
tức bị xé toang ra, một quyền đánh nát.

Tại dưới một quyền mạnh mẽ này, tẫm thuẫn xanh liền không chịu nổi mà oanh
nát, tên đệ tử kia cũng liền bị cự quyền đánh lên thân thể, không chịu nổi lấy
một đòn bay thẳng ra khỏi sân quyết đấu.

Thấy một màn này, đệ tử Thanh Vân Tông không khỏi thất vọng thở dài, đây liền
là trận chiến thứ ba, thế nhưng là từ đầu đến cuối chưa thắng một trận, lúc
này chỉ có thể đặt hy vọng lên hai người còn lại thôi, lấy lại chút mặt mũi
cũng tốt a.


  • Thanh Vân Tông cũng chỉ như thế mà thôi!

Đệ tử của Âm Dương Môn liền có người cười lớn nói, dẫn đến nhưng kẻ khác cũng
cười theo, nhất thời âm thanh càng lúc càng lớn, vang lên không ngừng.


  • Hừ.

Các vị trưởng lão ngồi quan sát trận chiến lập tức hừ lạnh, một người trong đó
nhìn đến bên dưới một vị nữ đệ tử nói:


  • Thanh Hà, ngươi lên đi!

Thanh Hà đứng bên dưới nghe vậy liền gật đầu, ánh mắt lạnh băng gật đầu nói:


  • Vâng, Viễn trưởng lão.

Nàng nói rồi, hai chân đạp không đi lên, dưới chân có đại đạo, trên thân tỏa
ra khí tức của Thiên Hoàng.

Thời điểm mọi người thấy Thanh Hà bước lên, lập túc đệ tử Thanh Vân Tông reo
hò, mặt đỏ bừng hét lớn.

Cũng tại thời điểm đó, Dạ Ảnh hai người đi đến, Mạc Huyền Nhi thì được nam đệ
tử lúc trước dẫn đên nơi các trưởng lão ngồi, còn Dạ Ảnh thì lúc này đang đứng
một nơi cách xa sân quyết đấu.

Đứng tại gần một đá, hắn nhìn đến một nơi rất sâu trong Thanh Vân Tông, ánh
mắt hờ hững nhíu lại một chút rồi dãn ra.

Trên sân quyết đấu lúc này, một luồng ánh sáng không lồ lơ lững trên bầu trời,
tại trong luồng ảnh sáng khổng lồ, đất đá giống như cũng lơ lững lên một dạng.

Bỗng một luồng sức mạnh cuồng bạo âm trầm mạnh mẽ như thoát ra, đánh lên luồng
ánh sáng đang phủ lấy sân quyết đáu kia.

Chỉ thấy trong đó, một thanh niên hai mắt âm trầm đang đưa tay ra. Khi thanh
niên đưa tay ra, cánh tay đó bỗng trở nên đen xì, lập tức nghe “keng, keng”
vài tiếng thì thấy có một cái vòng tròn hiện lên trên không trung, cứ như là
một trận pháp khắc từng đạo âm trầm khí tức bên trên.

Thanh Hà lạnh băng như cũ, bàn tay đưa ra phía trước rồi bóp mạnh vào một cái,
liền nghe “phanh” một tiếng thật lớn, trong chớp mắt đó, chỉ gặp luồng ánh
sáng như hóa thành một cái trụ chống trời, lại lập tức hóa thành từng dòng
nước xanh ầm ầm đánh lên vòng tròn đen kia.


  • Khặc khắc.

Thanh niên bỗng cười lên nham hiểm, hai tay lập tức xoay lại, vòng tròn vốn
đang lơ lững bỗng hóa thành trăm đạo hỗn mang, mỗi đạo hỗn mang như có vô số
xương cốt đen xì tóm lấy từng dải nước xanh trước mắt.

“Ầm —“ một tiếng vang lớn, một luồng năng lượng tà ác đáng sợ từ xương cốt đen
xì bỗng phát ra, một cái bàn tay lớn màu đen từ dưới đất bỗng đánh lên, bàn
tay lớn màu đen như xé rách đại đia, xuyên qua thời không xuất hiện, ngay khi
đánh đến liền khiến cho Thanh Hà biến sắc.

“Uỳnh —“ tại lúc bàn tay đen đánh tới, nàng liền nhanh chóng đánh ra từng sợi
năng lượng màu xanh, những sợi năng lượng này như hóa thành những sợi dây xanh
quấn chặt lấy bàn tay đen không cho nó chuyển động, nhân thời cơ đó nàng cũng
lướt đi một nơi khá xa.

Nhưng là tại lúc này vừa mới di chuyển, một tiếng khặc khặc vang bên tai, trên
vài nàng bỗng thấy một cánh tay đặt lên, liền một cỗ lạnh lẽo ầm trầm truyền
đến, khiến nàng run lên, mặt hoảng sợ nhìn đến.

“Ầm” Chợt thấy thanh niên cánh tay đặt trên vai Thanh Hà, hắn lắc tay một chút
rồi vỗ mạnh xuống, không khí dưới một cái vỗ này như bị nén lại mà nổ lên liên
tiếp, Thanh Hà cũng bị vỗ bay ngược lui sau, nằm lên mặt đất.

Tại thời gian khắc này, toàn trường trong chớp mắt yên tỉnh liền bạo phát mà
ra, những đệ tử Âm Dương Môn càng khoa trương hơn, mỗi người đứng dậy khinh
thường nhìn qua Thanh Vân Tông cười lớn.


  • Còn ai dám chiến không!

Tại thời điểm đó, một tiếng quát từ sân quyết đấu vọng lại. Thanh niên sau khi
đánh bay Thanh Hà liền khinh thường nhìn xuống đệ tử Thanh Vân Tông quát.


  • Haha, Thanh Vân Tông đệ tử sau này gặp chúng ta liền tránh đường mà đi,
    haha!

Lời cuồng ngạo này làm các vị trưởng lão Thanh Vân Tông hừ lạnh nói với Âm
Dương Môn trưởng lão bên cạnh:


  • Đệ tử của quý Môn cũng liền ngưu bức đi! Không khỏi có chút xem thường mọi
    người.

Âm Dương Môn trưởng lão lên tiếng cười nói:


  • Viễn huynh hiểu lầm, bọn hắn là do tuổi trẻ khí thịnh a, à đúng rồi, không
    biết người cuối cùng lên đài liền là ai đi?


  • Hừ, lát nữa liền biết!


Viễn trưởng lão hừ nói.

Cũng tại thời điểm này, toàn bộ Thanh Vân Tông nhìn Thanh Hà bị đánh bay liền
ngừng thở, bọn hắn liền nhất thời không biết làm gì, Thanh Hà tại trong tông
môn liền được xem là thiên tài xuất chúng nhất, chưa tới hai mươi đã là Thiên
Hoàng, lại được các vị trưởng lão chỉ điểm, vốn nghĩ là Thanh Hà sẽ lấy lại
chút mặt mũi, ai ngờ cũng liền bại trước người thứ hai.

Tất cả đệ tử Thanh Vân Tông nhìn Thanh Hà bại mà nản lòng, lại nghe những
tiếng khinh thường từ Âm Dương Môn truyền đến, bọn hắn không khỏi cảm thấy
chói tai.


  • Ta đến!

Khi tất cả mọi người chờ đợi, một âm thanh cũng vang lên, tại âm thanh vang
lên cũng khiến mọi người nhìn lại, muốn xem ai là người cuối cùng này. Chỉ là
khi thấy người này mọi người không khỏi thất vọng.


  • Sư muội lên đó làm gì, không phải muốn lên chịu nhục chứ?

Một người nhìn thấy người lên tiếng kia, không hiểu nói.


  • Ta nào biết, Huyền Nhi sư muội chắc là muốn lên đó thay các tỷ muội khác
    chịu nhục đi, dù sao nàng cũng là lương thiện.

Một đệ tử khác của Thanh Vân Tông lên tiếng nói.

Huyền Nhi sư muội trong lời bọn hắn chính là Mạc Huyền Nhi sau khi được trưởng
lão gọi đến trở lại. Nàng lúc này cũng là có chút khó hiểu, nàng không hiểu
tại sao các trưởng lão lại muốn nàng đi lên đây làm gì, nhưng trưởng lão đã
dặn như vậy thì nàng cũng phải làm theo thôi.

Dạ Ảnh nhìn nàng cũng là nhíu mày xuống, ánh mắt lại đưa vào nơi sâu trong
Thanh Vân Môn, hai mắt bỗng lóe lên quang mang, trong lòng hừ lạnh một tiếng,
không biết hắn đang suy nghĩ cái gì nhưng trong chớp mắt ngắn ngủi, ánh mắt
hắn hiện lên một cỗ sát khí mãnh liệt.


  • Ngươi lên? Haha, Thanh Vân Tông không có người sao, lại kêu một kẻ yếu đuối
    thế nào lên?

Thanh niên ngẩn ra, nhìn lại Mạc Huyền Nhi chỉ mới Phi Thiên cảnh, liền lộ ra
nụ cười khinh nói.


  • Hừ, cũng tốt, liền chơi đùa với ngươi một chút!

Thanh niên dứt lời, liền thấy thân thể hắn như hòa vào trong hư không, tại nơi
hắn đúng lúc đó cũng chợt xuất hiện ra từng cánh tay đen xì lúc trước.

Những cánh tay đen xì xuất hiện liền khiến cho không khí lần nữa rơi vào âm
trầm, từng cánh tay như xé toạc không gian mà xuất hiện trước Mạc Huyền Nhi.

Chưa kịp phản ứng đã thấy cánh tay đánh tới, nàng không khỏi lướt người trở
lại, hai sợi dây kim tuyến màu xanh bỗng hiện ra trong tay, liền một cỗ khí
tức mạnh mẽ từ hai sợi dây kim tuyến oanh oanh bao phủ lấy người nàng.

“Oanh —“ một tiếng, hai sợi dây kim tuyến như hóa thành hai đầu linh xa, linh
động cuốn lấy cánh tay mà thắt lại, dưới sợi dây kim tuyến cuốn lấy này, từng
cánh tay như bị một thứ sắc bén thần khí cắt rụng xuống.


  • Bảo khí!

Có đệ tử nhìn thấy thế cũng là hét lên một tiếng.

Thanh niên cũng là ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai sợi dây kim tuyến, chợt hắn
cười khắc khắc, liếm môi nói:


  • bảo khí này khá tốt, ta muốn rồi!

Lời chưa rơi xuống đã thấy hắn bỗng hiện ra cách Mạc Huyền Nhi không xa, sau
lưng hắn bỗng lại lần nữa hiện ra vòng tròn màu đen kia.

“Rống —“ Ngay khi vòng tròn màu đen hiện ra, bỗng nghe một tiếng rống run
chuyển đại địa, một tiếng rống khiến thiên địa biến sắc, mọi người ở bên dưới
cũng là mặt mày tái nhợt đi.

Mạc Huyền Nhi mặt cũng trắng bệch đi, hai tay run rẫy cầm lấy hai sợi kim
tuyến đánh lên từng cái bàn tay đen trước mắt.

Nàng mới chỉ là Phi Thiên cảnh, dù cầm lấy bảo khí mạnh mẽ, có thể cắt đứt bàn
tay đen kia ra hai đơn giản nhưng mỗi lần như vậy, nàng đều cần vận dụng một
lượng lớn linh khí, mà nàng thì lại không có nhiều linh khí như vậy, nói không
chừng thì trong chớp mắt nữa là linh khí bị hút sạch đi a.

“Phanh, phanh, phanh” liên tiếp đánh lên những bàn tay đen kia, mỗi lần dùng
hai sợi kim tuyến đánh lên, liền thấy từng cái từng cái biến mất đi.

Chợt trước mắt nàng bỗng tối sầm lại, nghe được “oanh” một tiếng thật lớn,
thiên địa như rung lên mạnh mẽ, không gian dường như sập đổ đi. Chỉ gặp trước
mắt, một đầu xương cốt to lớn như nuốt chủng thiên địa vào trong, hai mắt như
hắc ám cuốn lấy vạn vật vào trong mắt.

Đầu xương cốt này như được tạo ra bởi vô số xương người, từng cái đầu lâu kinh
tởm hiện ra trước mắt, dọa sợ tất cả mọi người.

“Oanh —“ một tiếng vang lên, đầu xương cốt khủng lồ bỗng phun ra một luồng hơi
hắc ám, tại thời điểm hơi thở vừa ra, cứ như có vô số linh hồn tụ lại mà ra,
khi nó phun ra, có vô số âm thanh như gọi hồn vang lên.

Mạc Huyền Nhi hai mắt bỗng như trở nên vô hồn, cứ như bị hút đi hòn phách một
dạng. Nhưng là đúng lúc đó, một tiếng “ầm” như từ thiên ngoại vọng tới, lại
như đánh với thời không mà đến.

Tại một tiếng “ầm” này, sân quyết đấu bỗng run lên, từng tiếng rắc rắc từ dưới
vang lên.

Dạ Ảnh hai mắt lúc này nhìn tới sân quyết đấu mà phóng ra tinh quang, tay hắn
bỗng phất lên một cái, Mạc Huyền Nhi ở trên sân quyết đấu lập tức thấy một cỗ
lực hút hút nàng vào trong.

“Oanh —“ Cũng đúng lúc Mạc Huyền Nhi biến mất, sân quyết đấu bỗng vang một
tiếng nổ lớn, đất đá văng lên tung tóe, bầu trời cứ như sập xuống, đại địa cứ
như bị một cự long từ dưới đánh lên.

Dưới một tiếng nặng nề này, chỉ thấy Thanh Vân Tông chấn động, toàn bộ Thanh
Vân Đảo rung động.

“Ông“ một tiếng vang lên, thanh âm thâm thúy vang vọng toàn bộ Vũ Huyền Đại
Lục, liền thấy một đạo quang mang chiếu lên Thanh Vân đảo, quang mang phủ
xuống, lập tức diễn hóa mà ra, mỗi một đạo quang mang liền kéo một cái lĩnh
vực, trong thời gian ngắn ngủi tất cả bị kéo lại.

Thêm một tiếng “ông” vang lên, bỗng thấy sân quyết đáu lúc này đã vô tung vô
tích, chỉ gặp một cái hố đen sâu không đát, từ dưới hố sâu truyền đến quang
mang vô tận.


  • Đó, đó là cái gì? Xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên nhìn thấy sân quyết đấu bỗng xuất một hố sâu như vật, bất kể là đệ
tử hay trưởng lão, dù là Thanh Vân Tông hay Âm Dương Môn, tất cả đều là một
dạng như vậy hoảng sợ.


  • Vạn Ma Động!

Dạ Ảnh hai mắt khóa chặt lấy hố sâu, thì thầm một câu.

...
Ps: AE đọc xong thì quăng Nguyệt Phiếu, vào cmt ủng hộ ta đi ^^


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #28