Bóng tối buông xuống, ánh hoàng hôn đỏ rực được thay bằng bóng đêm vô tận.
Màu đen bản nguyên của Thiên Địa sơ khai nhẹ nhàng buôn xuống.
Trong màu đen bất diệt ấy một ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng như mở
lối cho tâm hồn, cho vạn vật và cho cả bản thân nó. Nguyệt quang phủ
xuống như ôm trọn mọi thứ vào lòng.
Lúc này đây, trên hư không xa lạ không chút quen thuộc trong vũ trụ bao la,
bỗng thấy một đạo ánh sáng vượt qua vô tận khoảng cách, xuyên qua vô hạn thời
không lướt qua. Đạo ánh sáng lướt qua chỉ thấy lóe lên một cái rồi biến mất,
cứ như đạo ánh sáng này xuyên thấu qua trăm ngàn vạn năm biến mất, không để
lại dấu vết nào.
“Hưu —“ Một tiếng vang lên thật nhỏ, chợt thấy từ xa xa có hai đạo ánh sáng
vọt tới. Trong cái chớp mắt đó, chỉ thấy một thân xuyên không lướt đến.
Thân ảnh này như được boc trong ngọn lửa hai màu. Từng đợt mơ hồ khí tức
truyền ra làm không gian xung quanh như là hóa lỏng đi. Ngọn lửa hai màu này
thật ra là một đôi cánh hai màu. Đôi cánh hai màu như phân hai cánh tay thần
thánh ra thiên địa đồng dạng. Những sợi màu sắc từ đôi cánh truyền ra như muốn
dung hòa đại thiên vũ trụ vào trong.
Thân ảnh này chính là Dạ Ảnh vượt qua hư không đuổi theo đạo vô sắc ánh sáng
kia. Hắn đã đuổi theo được một khắc ngắn thời gian, song đừng xem thường một
khắc này, đối với kẻ từng sánh ngang Thiên Địa như hắn, thời không pháp tắc
trong tay hắn đúng là một trò đùa mà thôi. Một khắc ngắn này đối với kẻ khác
đúng là vô cùng ngắn ngủi, nhưng đối với hắn thì chính là có thể vượt qua vô
hạn khoảng cách, làm vô số việc rồi a.
Nhưng là cái đạo ánh sáng vô sắc kia lại không chút nào tầm thường, có thể
trốn chạy trước mặt Dạ Ảnh là có thể thấy nó không phải phàm vật rồi. Hơn nữa,
thứ có thể khiến hắn nghiêm túc đúng là rất rất ít, bởi hắn đã thấy và cầm qua
vô số thứ tuyên cổ vô song bảo vật rồi.
Dạ Ảnh lúc này đứng dừng lại, lơ lững trong hư không rộng lớn. Hắn lơ lững ở
đó mà như bất động một dạng. Bỗng đôi mắt hắn đang từ từ nhắm lại, thiên địa
dường như cũng nhắm mắt lại, cộng minh lấy Dạ Ảnh.
Tại lúc này, khi đôi mắt hắn nhắm lại, vạn vật như trở thành vĩnh hằng đi.
Thời không như dừng lại, tại thời điểm này, hư không bỗng trở nên run động,
chỉ thấy nơi Dạ Ảnh đứng lúc này đột nhiên có vô số đạo ánh sáng nhàn nhạt
chiếu ra. Trên hắc bào của hắn, tinh quang xung quanh hắn lấp lánh tinh
quang huyền ảo của thiên địa, những tinh quang chính như từng khỏa
tinh cầu mĩ lệ đang nhảy múa.
Bên trên hắc bào phất phới, chỉ thấy cả thiên địa như dung nhập vào trong hắc
bào, từng điểm sáng sinh ra, diễn ra vạn pháp.
Đây chính là hắn đang diễn hóa thiên địa, muốn nhìn xem đạo ánh sáng đó núp ở
đâu. Hắn muốn như vậy là bởi vì thứ này đã như ẩn mình vào trong thiên địa nơi
nào đó, không chịu ra. Lúc này, thiên địa cộng minh, hắn chính là Thiên Địa,
Thiên Địa liền cũng là hắn, lấy hắn làm trung tâm mà cộng sinh cộng hưởng.
Dạ Ảnh hai mắt hắn khép hờ như đang ngủ, chỉ là miệng hắn đang từ từ
nhích lên nụ cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió mùa xuân, quanh hắn là
từng tia ngân quang lóe lên.
Từ từ mở mắt ra, thiên địa vốn cô tịch bỗng "phừng" lên một tiếng.
Đôi mắt vốn đen như đêm tối bỗng hiện lên từng tia sáng như vũ trụ,
như có ngàn vạn đại đạo diễn sinh, pháp tắc diễn hóa.
Chợt "Keng keng" hai tiếng thật lớn vang lên. Khi đôi mắt hắn mở ra hư
không như kết thành một thanh kiếm thần sắc bén. Thanh kiếm vô hình đâm
thẳng hư vô, chém rụng tinh thần, quậy nát thiên địa.
Bỗng dưng tay hắn hưu một tiếng, chỉ thấy một bàn tay thon dài vượt
không gian, thời gian chộp tới phía trước. Bàn tay chộp tới một khắc liền
thấy đạo đạo không gian sụp đổ, ngàn vạn pháp tắc liền bị đánh nát.
"Uống —" một tiếng, mặt sông chấn động, lập tức một không gian đen
ngòm hình thành, từng từng lớp lớp không gian như trào ra.
"U U" bỗng nghe phía trước không gian vang lên từng tiếng lớn kì quái
kinh thiên. Một lực hút cường đại từ không gian bỗng quấn lấy vạn
giới vào trong. Lực hút quả thật vô cùng cường đại, đứng trước lực hút này,
đại đạo hay pháp tắc đều như không đủ xem, liền như yếu đuối không có phản
kháng một dạng.
chợt nghe "Phanh" một tiếng, chỉ trong chớp mắt đó, dưới lực hút cường
đại này Tam Thiên Thế Giới như bị nghiền ép, sinh tử ngũ hành, vạn
vật tứ linh như bị đánh gẫy thôn phệ vào trong. Từng cái từng cái không
thoát khỏi số mệnh bị hút vào.
Dạ Ảnh thấy vậy, cơ thể bỗng có vô số đạo khí tức bá đạo vô song phủ lấy thiên
địa, liền nghe “tư, tư, tư” âm thanh vang lên, chỉ thấy sau lung hắn Kim Sa
Tinh Châu, Hồng Hoang Ma Thú, Vô Sắc Thần Long, Hắc Ám Chi Châu, từng cái từng
cái tuyệt thế thần vật đồng thời hiện ra. Những tuyệt thế bảo vật bay ra, lập
tức dẫn đến không gian bạo tạc, vũ trụ run lên. Từng đầu hư ảnh như điên cuồng
đạp đổ trời đất mà xuất hiện.
Đúng lúc đó, Dạ Ảnh hai tay nhanh chóng đánh ra từng quyền, mỗi một quyền đều
lấy tư thế trấn sát đánh tới không gian trước mắt. Mỗi quyền hắn đánh ra này,
lực lượng hội tụ của tất cả tuyệt thế vô song thần vật mà đánh ra, lực lượng
này cường đại vô cùng, chính là hủy thiên diệt địa lực lượng.
“Grào — ” Chợt từng tiếng như long ngâm, như chúa tể vạn thú giận dữ gào lên.
Một tiếng gào thét khiến thiên địa run rẫy, vạn pháp tuyệt diệt, đại đạo gãy
nát. Tại một tiếng gào thét này, nghe từng tiếng “keng, keng, keng” như thần
mâu đâm thủng vũ trụ.
Chính tại lúc tiếng “keng, keng” vang lên,bỗng nghe "Ong" một tiếng, từ
trong không gian trước mắt bỗng lóe lên bạch quang che lấp tất cả. Ở tại
bạch quang này lóe, trong nhất thời thiên địa như lâm vào mù một dạng.
Không gian như ngưng trệ, thời gian thì chậm chạp trôi qua.
Bỗng trong bạch quang sáng chói một đạo ánh sáng như tia chớp vượt
đại giới xuyên táng địa phóng đi.
Đạo ánh áng chỉ trong chớp mắt đã vượt đi một nơi xa xôi.
Dạ Ảnh thân hình đột ngột biến mất, tay hắn đánh ra từng quyền,
mỗi quyền đều lực lượng của thiên địa pháp tắc, lại cuốn lấy cường địa lực
lượng của tứ đại thần vật, khi đánh ra liền thấy phía trước không gian bị đánh
vụn, những pháp tắc kêu keng keng tạo thành một sợi xích đen xì đánh
tới đạo ánh sáng.
"Oanh" đạo ánh sáng chợt phóng ra một cỗ khí tức vô đích quét qua vạn giới,
một cỗ không thể hình dung hỏa lực rực cháy phóng thích ra. Từng
đầu hỏa long, chu tước như đế hỏa bỗng hình thành, đốt cháy cả một
vùng hư không, khuông viên ngàn vạn ức dặm một màu đỏ nóng, từng tiểu
tiểu tinh không lập tức bị đốt cháy, hóa thành tro bụi biến mất trong vũ trụ
bao la.
"Kéttt" Hai tiếng cùng vang. Hỏa Long ngửa đầu gào thét, Chu Tước réo
vang mang theo nhiệt độ nóng chảy của dung nham phun trào.
Lúc này một tiếng "Oanh" vang lên đinh tai nhức óc. Chỉ gặp Hỏa Long
cùng Chu Tước đánh tới sợi xích đen bá đạo, lập tức liền nghe oanh oanh vang
lên.
Từng đầu hỏa chi thần thú đánh lên sợi xích đen liên làm rung động
tinh thần, những tiểu tinh cầu gần đó bị sóng năng lượng còn dư càn
quét sụp đổ.
Sợi xích gần như vô địch đánh nát hỏa long cùng chu tước, liền hướng tới đạo
ánh sáng đánh tới. Đúng lúc này, tại thời điểm sợi xích đánh tới Dạ Ảnh cũng
vượt qua không gian, xuyên qua thời gian, trong chớp mắt đuổi theo đạo ánh
sáng trước mắt. Một quyền bá đạo oanh ra, mà một quyền này phát huy đến cực
hạn, phá vỡ thời không, phá nát tất cả thế gian gồng xích, đánh thẳng lên đạo
ánh sáng.
“Phanh phanh” trong chớp mắt này, Dạ Ảnh một quyền phát huy đến cực hạn, siêu
việt tất cả thời gian đánh tới.
Đạo ánh sáng chưa kịp phản ứng lập tức bị đánh bay, đụng vỡ không gian, tinh
hà đại thế. Tại dưới một quyền bị Dạ Ảnh đánh lên, liền thấy nó toàn thân nổi
lên hồng quang. Hồng quang như bọc lấy nó, đỡ nó khỏi một quyền của Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh vừa đạp hư vô lướt đi, vừa mĩm cười nói với đạo hồng quang
trước mắt phía trước. Hắn sau khi nhìn thấy đạo hồng quang này liền cảm thấy
có chút ngoài ý muốn, nhưng bất quá là không nhiều, chỉ đơn giản là trong chớp
mắt mà thôi.
Khi âm thanh hắn vừa rơi xuống liền nghe thấy một âm thanh khinh thường
ẩn chứa nhiệt độ kinh khủng lan ra xung quanh:
Âm thanh non nớt vang lên rất có lực đạo, bên trong âm thanh còn có
thần uy quấn mình vang dội. Chỉ là khi âm thanh vang lên, đạo hồng quang
trước mắt bỗng tiêu thất, như chưa bao giờ tồn tại nó.
Dạ Ảnh cười cười cứ như không để ý nó biến mất nói.
Đạo hồng quang lớn tiếng cười, âm thanh như sấm vang truyền từ hư vô
tới, không có cách dựa theo âm thanh mà phán đoán nơi:
Bản tọa chính là thần của thần, là chí tôn của chí tôn, tiểu
tử chưa dứt sữa như ngươi cũng cho là bản tọa sợ ngươi sao?
Ngươi đúng là chí tôn của chí tôn, là thần của thần. Điều này ta
rõ, hơn nữa ta cũng từng thử qua rồi.
Dạ Ảnh nghiêm túc nói ra, lời của hắn làm không gian chấn động, trong bóng tối
đạo hồng quang cũng như vui vẻ, đang muốn lên tiếng thì nghe:
Lời Dạ Ảnh làm nó không biết làm gì, đơn giản bởi vì nó lúc này đúng là không
bằng thứ đó, nhưng nó vẫn hừ lạnh một tiếng nói:
Nó không nói khoác chút nào, trước đây rất lâu, có vô số kẻ cường đại đỉnh
phong của vũ trụ muốn bắt lấy nó nhưng tất cả không phải là tay trắng sao?
Dạ Ảnh lắc đầu, hắn cười lớn nói;
Cười lớn về sau, lời vừa mới dứt hắn chợt hai tay bắt ấn, một âm
thanh hùng hồn vang:
Chân ngôn từ miệng hắn phun ra:
Chân ngôn như hóa thành vô số sợi dây, bắn tới chư phương, ầm ầm như muốn lôi
lấy thiên địa.
Nhất thời khi âm thanh rơi xuống, liền nghe "ầm ầm" từng tiếng. Vô tận hắc
ám lúc này như thủy triều buông xuống, từng cái hố đen vũ trụ như vũ
bão ầm ầm lướt đến, nhiều không kể hết.
Những cái hố đen như thông đạo đen ngòm va chạm vào nhau sinh ra thiên
địa chi uy, đánh qua từng cái tiểu tinh không làm nơi đó ầm ầm nứt
toạc khiến những nơi đó như ngập trong hoảng sợ tột cùng.
Âm thanh hoảng sợ vô cùng, nổi ám ảnh bao nhiêu năm xa xôi kí ức lúc
trước hiện lên trước mắt. Nói xong nó lập tức thuấn di mà chạy,
bỏi vì nếu không đi sẽ vĩnh viễn không có cơ hội rời đi.
Không quan tâm nó đang hoảng sợ bỏ chạy hay không hoảng sợ, hắc ám
vẫn giáng lâm. Lúc này đây thiên địa tối đen như mực, như thời thiên
địa còn chưa phân ra.
Trong hắc ám, một chấm sáng hiện ra, chính lúc này đây hỗn độn
được sinh ra, rồi phân ra thành hai, một trời một đất… lại lặng lẽ, trống
không.
Một cảm giác bị phân ra làm nó không nhịn được hét lớn. Cảm giác
trước đây lại quay về, cái cảm giác mà lúc nó được sinh ra, được cảm nhận
nổi khổ bất tận.
"Chiu" Chợt một đạo ánh sáng bản nguyên xuyên qua vô tận thời không
đánh lên nó, lập tức thấy hồng quang bỗng dần tản ra, trong chớp mắt hồng
quang tản ra cũng là gặp nó bị phân ra, tiêu thất đi.
Dạ Ảnh cũng tại trong chớp mắt đó mà như hết lực, ngất đi. Hắn lúc này đúng là
đã kiệt sức rồi, Vô Cực Thái Sinh chính là một trong những Vô Thượng Thần
Thông của hắn, nếu như lúc toàn thịnh thì dùng nó đúng là không sao, nhưng lúc
này hắn lại mơi tỉnh lại, thực lực cũng bị rút hết đi. Có thể dùng thần thông
này được cũng là nhờ có Tứ Đại Thần Vật, nếu không thì chỉ sợ cũng khó mà đánh
ra được.
Dạ Ảnh đang lơ lững trên hư không bỗng như mất đi thăng bằng từ từ rơi xuống,
chỉ là khi rơi xuống một cái không gian thông đạo bỗng xuất hiện, bao lấy hắn
vào trong.
…
Dạ Ảnh từ trên bầu trời rơi xuống, lại rơi xuống vào trong núi sâu, Dạ Ảnh
nặng nề rơi lên liền đem nơi này va chạm thành ra một cái hố sâu. Ngày đêm qua
đi, không biết bao lâu, nhật nguyệt luân chuyển không biết bao nhiêu lần, rốt
cuộc cũng có một nhóm người lên núi phát hiện Dạ Ảnh.
Nhóm người gồm hai nữ hai nam, chỉ thấy trong đó một thiếu nữ chỉ vào một nơi,
nói.
Nghe nói như thế, liền đem ba người còn lại giật mình kêu lên, tất cả bọn hắn
lùi về sau một bước.
Tất cả bọn hắn đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn không nghĩ ở núi sâu này lại phát
hiện có thi thể, một thiếu nữ nhát gan liền lùi về sau.
Trong đám người, một thanh niên lên tiếng. Hắn là sư huynh, nên bảo trì được
một chút bình thản.
...