Theo cự thủ biến mất, sợi dây căng thẳng trong lòng mọi người nhất thời cũng
dãn ra. Chỉ là khi nhìn thấy một lượng lớn huyết nhục còn lưu lại trên mặt đất
thì ngay lập tức hít một hơi lạnh, một cỗ hàn khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng
đi lên. Khi nhìn tới thiếu niên đang nhàn hạ uống trà kia, liền không nhịn
được mà run mạnh, mặt thì càng trắng bệch.
Những kẻ cường giả có tâm cảnh thì tốt hơn một chút, ngoài mặt trắng bệch ra
thì những cái khác đều được che dấu trong lòng nhưng những kẻ tâm cảnh thấp
thì liền hai chân run rẫy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Dạ Ảnh như nhìn thấy ác ma từ
địa ngục lên.
Đối với bọn hắn, Mộc Lăng cùng những vị trưởng lão khác chính như là thần tiên
bất bại trong lòng bọn hắn, là một loại tín ngưỡng đến bọn hắn ngưỡng mộ và
theo đuổi. Thế nhưng lúc này đây tất cả đều bị vỡ nát, thần tiên trong lòng
bọn hắn lại bị đánh chết, càng là một quyền oanh sát.
Giờ phút này mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, cái nóng cũng mạnh mẽ truyền
xuống nhưng tại Mộc gia, quảng trường lúc này lại chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu
xương.
Mộc Điệp Tình sắc mặt cũng không khá hơn bao nhiều, bất quá nàng lại không để
ý đến mọi việc xung quanh, vẫn cứ đứng đó ôm lấy Tiêu Thiếu Kiệt trong lòng.
Nhìn thiếu niên đến cả tên cũng không biết này, bỗng cảm thấy một cỗ chua xót
nổi lên, bất tri bất giác một giọt lệ thủy rơi xuống.
Hai tên trưởng lão còn lại hoảng sợ, âm thanh run rẫy vang lên.
Hà Tĩnh Phong thì hai chân run lên, không biết lúc nào đã đứng sau lưng đầu
yêu thú lúc trước.
Dạ Ảnh chậm rãi lên tiếng, ánh mắt lười biếng nhìn tới bọn hắn. Khi ánh mắt
hắn nhìn tới, bọn hắn lập tức như bị một đầu hồng hoang cự thú nhìn chằm chằm
một dạng, hàn khí bao lấy cơ thể.
Một tên trưởng lão cố cưỡng ép nổi sợ hãi trong lòng, mạnh miệng quát.
Tên trưởng lão khác cũng gật đầu, lên tiếng khuyên nói.
Dạ Ảnh lắc đầu nhàn nhạt nói:
Bọn hắn nhất thời nổi giận, đến cảnh giới Địa Hoàng cảnh như bọn hắn đúng là
vô cùng không dễ, chết đi thì rõ không cam lòng. Nhưng bị nhục thế này càng
khó chịu hơn chết, bọn hắn giận dữ nói:
Dạ Ảnh nhấp nhi một ngụm trà, ánh mắt hờ hững nhìn lên một hư không xa xôi
hiện lên một vẻ cười. Hắn vươn vai đứng dậy, nói:
Âm thanh hờ hững như chơi đùa với sâu kiến của Dạ Ảnh vang lên, thanh âm chậm
chạp truyền tới xung quanh.
Bọn trưởng lão Mộc gia lúc nhìn thấy Dạ Ảnh đứng dậy thì tâm cũng đập mạnh
lên, lại nghe thấy lời của hắn thì nhất thời đỏ phừng mặt. Bọn hắn vừa hoảng
sợ vừa tức giận.
Bỗng lúc đó, Dạ Ảnh đưa tay rạch một đường trên bầu trời, như vẻ một đường
thẳng đơn giản. Chỉ là ngay khi hắn đưa tay xuống, đột nhiên một tiếng “ông”
vang lên.
Trên cửu thiên sáng rọi, một vết nứt đen nhỏ bị kéo ra. Tại vết nứt đó, ma khí
phun ra từng đợt mạnh mẽ. Khi ma khí phun trào đi ra, cứ như đánh xuống thiên
la địa võng, hút hết ánh sáng, Thiên Địa bất chợt tối sầm lại. Khi vết nứt bị
kéo ra thì thiên địa cũng như bị kéo đi một dạng, từng trận run rẫy khiến toàn
bộ rơi vào hỗn loạn.
Ma khí tràn ra lập tức cả thời không, đại địa, vạn vất đều bị ma hóa. Nhất
thời toàn bộ mọi thứ bị ma hóa đi, đến cả một hạt bụi cũng không thoát khỏi số
phận bị ma hóa.
“Oanh —“ đột nhiên một tiếng vang lên, ma khí ầm ầm đánh lên nhau, từng đợt
từng đợt mạnh mẽ khiến trời đất cũng như bị nứt theo. Tại một tiếng oanh này,
ngỡ như bầu trời nứt vỡ, tinh không rơi rụng. Chỉ một tiếng oanh này vang lên,
cửu thiên dường như sập đổ.
“Oanh —“ lại một tiếng, khi ma khí đánh lên nhau liền thấy tử lôi đánh lên.
Một đạo nối tiếp một đạo tử lôi đánh lên, lúc bình thường nhìn tử lôi vô cùng
khó, nhưng lúc này lại như những đạo lôi kiếp bình thường khác.
Tử lôi mang theo băng diệt khí tức đánh lên vết nứt ma khí khiến vết nứt có
cảm giác như bị đánh vụn đi, nhưng là khi nhìn lại chỉ thấy tại vết nứt ma
khí, mỗi khi tử lôi đánh lên liền lưu lại vô hạn tử quang bên trong.
Đột nhiên đúng lúc đó, bên trong vết nứt dài, một tiếng “ong” vang lên. Chỉ
thấy tại bên trong đó, một cái đầu lâu đen xì toàn thân cuốn lấy ma khí đang
như chui ra từ vết nứt. Trong chớt mắt, bỗng thấy một đầu ma cốt chui ra hoàn
toàn vết nứt.
“Ầm —“ đột nhiên, đầu ma cốt như vượt qua không gian dẫm lên quảng trường Mộc
gia. Trước sự kinh hãi của bọn họ, lại một đầu rồi một đầu ma cốt vượt từ trên
vết nứt xuống.
Từng đầu ma cốt tản ra ma khí dày đặc, lập tức ma hóa đại địa xung quanh. Ngay
khi rơi xuống Mộc gia, những đầu ma cốt bỗng vang lên từng tiếng khắc khắc,
một khắc không kiềm chế được mà xung tới đám người xung quanh.
Những đầu ma cốt như nở nụ cười quỷ dị, dù không có mắt nhưng khi ma cốt nhìn
về người nào, lập tức người đó không nhịn được mà run lên một trận. Chợt thấy
những đầu ma cốt hướng tới những kẻ đó bay tới. Liền trong chớp mắt, ma khí
cùng sợ hãi bao trùm lên Mộc gia.
“Rắng rắc” từng tiếng như xương nứt vang lên, tiếp theo đó, một cỗ mùi tanh
nồng đậm truyền tới.
“Aaa” Những tiếng la hét kinh khủng như xuyên qua hư vô, vạn cổ truyền đến.
Cả Mộc gia nhất thời lâm vào sợ hãi tốt cùng, những ma cốt miệng dính đầy tinh
huyết, kêu lên từng tiếng khặc khặc lại như ác ma kêu lên đồng dạng.
Đúng lúc mọi người tuyệt vọng, một tiếng chậm chạp như từ thương khung vọng
lại. Khi âm thanh vọng xuống Mộc gia, ma khí vốn bao phủ bỗng hiện ra một lỗ
thủng lớn, từng đầu ma cốt vốn đang điên cuồng cắn xé Mộc gia đệ tử thì như bị
đông cứng lại.
Lúc này, tại lỗ thủng ma khí, một vòng kim quang sáng chói chiếu rọi cả Mộc
gia. Tại kim quang chiếu rọi, một lão hòa thượng cầm một chuỗi tràng hạt.
Chuỗi tràng hạt được làm từ hổ phách, tại chuỗi tràng hạt này kim quang chiếu
rọi như trăm vạn mặt trời cùng nhau chiếu sáng. Kim quang phát ra từ nó chính
như độ hóa lấy chúng sinh, thiên địa bị ma hóa cùng vết nứt ma khí dưới kim
quang cũng có dấu hiệu co rút lại.
Cầm chuỗi tràng hạt trong tay, lão hòa thường bỗng lên tiếng:
Một lời nhẹ nhàng như cảm thán, bỗng thấy Phật ngôn hóa kim tự, ẩn hiện trong
hư không xa xôi lại chớp lóe tại trước mắt.
“Rắc —“ Chợt một tiếng vang lên, liền thấy kim quang bỗng sáng rực lên, ma khí
ngay tức khắc như bị đánh vỡ. Ma Khí chậm chạp lùi về sau, bầu trời bỗng như
đang muốn sáng trở lại. Những kẻ bị ma hóa được kim quang chiếu vào liền cảm
thấy bình thường trở lại.
Dạ Ảnh từ đầu đến cuối không nói một tiếng chỉ cười nhạt ở đó. Hắn chợt đánh
ra một thủ ấn. Thủ ấn xuyên qua hư không đánh lên vết nứt, lập tức vết nứt
trào ra ma khí ngập trời, ma khí tuôn ra như một Tôn Ma Thần từ Ma Ngục hàng
lâm, mang theo khí tức khủng khiếp nuốt gọn mọi thứ.
Trời đất bỗng quay cuồng, kim quang vốn chiếu rọi bỗng bị ma khí thôn phệ. Chỉ
trong chớp mắt, toàn bộ Dương Nam thành bị ma khí bao trùm, nhưng Mộc gia thì
mới chính là trung tâm. Trước ma khí khủng bố này, những kẻ vừa mới trở lại
bình thường ngay lập tức bị ma diệt đi.
Lão hòa thượng bỗng nắm chặc chuỗi tràng hạt, đột ngột chuỗi tràng hạt tỏa ra
kim quang đau mắt, chuỗi tràng hạt nhất thời to lớn, bay thẳng lên đỉnh cửu
thiên.
“Oanh —“ một tiếng, chỉ thấy chuỗi tràng hạt to lớn bỗng nhiên hướng phía Dạ
Ảnh đánh tới. Chuỗi tràng hạt to lớn như một phật thủ to lớn ẩn chứa độ hóa
khí tức tràn lan ra đánh tới. Từng đầu ma cốt cũng trực tiếp bị oanh diệt đi.
Chuỗi tràng hạt đánh vụn thời không, như xuyên qua từ tuyên cổ ầm ầm phá nát
thiên địa đánh đến. Kim quang mạnh mẽ như trời đất bỗng phựt sáng, đánh thẳng
xuống Dương Nam Thành.
Khi Kim quang rọi xuống, toàn bộ Dương Nam Thành người chỉ thấy một cỗ kim
quang lóe lên trong mắt rồi biến mất, lại không hay biết tại Mộc gia lúc này
đã như mắt trời buổi trưa đang chiếu sáng.
Chuỗi tràng hạt hóa thành phật thủ đánh xuống, Dạ Ảnh lại ngay cả mí mắt cũng
không nháy một cái. Hắn đánh ra một hắc quyền bình thường.
“Oanh —“ Thương khung sập đổ, đại đạo bị phá diệt, từng vết nứt không gian dài
hiện ra. Trên bầu trời oanh oanh nổ tung âm thanh, chỉ gặp hắc quyền đánh lên
phật thủ kim sắc liền sinh ra từng trận không gian phong bạo quét ngang tứ
vực.
“Răng rắc” chợt một chuỗi âm thanh vang lên, chỉ thấy hắc quyền bỗng nứt ra,
từng tiếng rắc rắc nhỏ vang lên. Phật thủ kim sắc nắm chặc lấy hắc quyền, từng
đợt kim quang ma sát lấy hắc quyền.
Tại một tiếng răng rắc đó, bỗng thấy hắc quyền oanh oanh nổ tung. Tại thời
điểm hắc quyền vừa nổ tung, Phật thủ kim sắc lập tức vượt qua thơi không oanh
sát đánh lên Dạ Ảnh thân thể. Dưới phật thủ kim sắc đánh lên, liền nghe oanh
một tiếng, chỉ gặp Dạ Ảnh bị đánh bay vào sâu trong mặt đất, mặt đất vang lên
từng tiếc rắc rắc nứt ra.
Bị phật thủ kim sắc đánh lên, thân thể hắn lập tức đụng nát mặt đất, quảng
trường nhất thời lưu lại một vết hố sâu to lớn ở đó. Trong nhất thời, bụi bay
che trời, Dạ Ảnh lúc này trên thân có một vết máu, quần áo cũng có chút rách
rưới, nhìn qua vô cùng thê thảm. Nhưng lão hòa thượng khi thấy đồng tử liền co
rút mãnh liệt.
Đột nhiên nghe một tiếng “Phanh”, Phật thủ kim sắc bá đạo đánh bay Dạ Ảnh liền
tỏa ra kim quang sáng rực trói lấy thân thể hắn, muốn ngay lúc này độ hóa hắn
ma khí. Tại dưới chùm sáng kim quang này, cứ như là Ma Thần cũng bị độ hóa đi
một dạng.
Chuỗi tràng hạt tỏa ra kim quang sáng chói, trói buộc lấy thân thế Dạ Ảnh, lập
từng từng sợi từng sợi kim quang chui vào cơ thể hắn. Cứ một sợi kim quang
chui vào cơ thể hắn, liền nghe thấy thanh âm xì xì vang lên, ma khí bị ăn mòn
bay lên.
Dạ Ảnh bị kim quang chói lấy, lại bị từng sợi kim quang chui vào chơi thể ý
muốn tịnh hóa hết lấy ma khí trong cơ thể. Hắn lắc đầu nói:
Lời vừa rơi xuống, ngay lập tức cơ thể hắn bỗng “oanh” một tiếng. Chỉ thấy cơ
thể hắn bỗng phát sáng ra mãnh liệt kim quang, kim quang này càng tinh thuần
hơn kim quang của chuỗi tràng hạt phát ra kia rất rất nhiều.
Ngay khi cơ thể hắn bỗng phát ra kim quang mãnh liệt, không gian xung quanh
hắn lập tức run lên chấn động. Cơ thể hắn như nhật nguyệt rọi sáng, kim quang
lắng đọng, vô hạn ánh sáng chiếu rọi thế gian. Chợt nghe được “oanh” một
tiếng, chuỗi tràng hạt đang đánh lên người hắn bỗng bị kim quang từ người hắn
đánh lên bầu trời, ầm ầm đụng nát hư không.
“Rắng rắc” âm thanh nứt gãy vang lên, khi kim quang từ hắn chiếu ra, lập tức
kim quang trói buộc hắn bị đánh gãy. Dưới kim quang tinh thuần của Dạ Ảnh, tất
cả trói buộc liền bị nghiền ép thành cặn bã.
“Oanh —“ một tiếng, bỗng thấy cơ thể hắn kim quang càng sáng lóa, như chiếu
rọi hết thiên địa vào trong một dạng. Tại một tiếng oanh này, Nhân Hoàng giới
trong chớp mắt được rọi sáng, mọi góc tối đều ngập trong ánh sáng kim quang.
Toàn bộ mọi người trên thế giới lập tức được chiếu rọi, kim quang đi vào tâm
hồn từng người, gột rửa lấy phần đen tối trong tâm họ.
Lão hòa thượng nhìn Dạ Ảnh lập tức trợn mắt, quên cả lấy lại chuỗi tràng hạt
của mình, miệng lắp bắp nói:
Giọng nói của lão vô cùng run rẫy, có thể thấy được lão hòa thượng rung động
như thế nào khi.
Cũng đúng thôi, Phật Thể trong miệng lão chính là một trong 36 Vạn Cổ Thần Thể
Bảng, Đại La Kim Cang Thể! Phải biết đây chính là 1 trong 36 Vạn Cổ Thần Thể
Bảng a, chính là trăm vạn năm mới có một người nắm giữ một cái Thần Thể, huống
chi đây còn là Phật thể của Phật giới, thứ mà bọn hắn luôn tìm kiếm vạn năm
nay. Giờ Phật giới ngoài một vị Phật Chủ nắm giữ Đại La Kim Cang Thể thì không
còn ai khác, mà lúc này hắn lại thấy một kẻ khác... Như thế nào không kinh
hãi.
Dạ Ảnh nắm giữ không phải thật sự là Phật Thể, mà là Hỗn Độn Sơ Khai Thể mô
phỏng đi ra. Mặc dù hắn là nắm giữ đúng là Đại La Kim Cang Thể nhưng vẫn yếu
hơn Phật Thể trong miệng bọn hắn rất nhiều. Nhưng kim quang phát ra từ Đại La
Kim Cang Thể mô phỏng này cũng không phải những lão hòa thượng này kim quang
có thể so sánh được.
Dạ Ảnh nhàn nhạt nói:
Bất quá, cái lão lừa Phật Chủ kia cũng là đang ở Phật Thổ chứ?
Ngươi... ngươi biết Phật Chủ.
Lão hòa thượng hoảng sợ thốt lên một câu. Bởi những kẻ biết Phật Chủ toàn là
những kẻ biến thái, phải nói là đỉnh phong cường giả của Thiên Địa này mới
biết Phật Chủ là ai.
lão ta thế nhưng cũng chỉ nghe được một chút về Phật Chủ chứ không rõ ràng,
thế mà lần này lại gặp có kẻ biết Phật Chủ, hoặc là cuồng vọng, hoặc là thật
sự.
Dạ Ảnh không đáp mà đưa tay ra phía trước, đấm ra một quyền.
“Oanh —“ Bỗng thấy một kim quyền nhỏ bé đánh tới. Kim quyền tuy nhỏ bé, nhưng
khi vừa ra liền khiến lão hòa thượng sắc mặt đại biến.
Ngay khi lão chưa kịp phản ứng thì tiểu kim quyền đã đánh tới trước mắt lão.
Tiểu Kim quyền bá đạo đánh lên người lão, chỉ nghe oanh oanh vài tiếng liền
thấy hòa thượng bị bay lên bầu trời.
Thân thể lão hòa thượng đụng trúng nhật nguyệt, đánh lên từng quả tinh thần. Ở
trên thương khung cao xa, chỉ nghe từng tiếng rắc rắc vọng xuống. Bỗng “oanh”
một tiếng, bầu trời bỗng sáng lên trong chớp mắt, ma khí vết nứt cũng bị đụng
nát. Tại một tiếng oanh này, cơ thể lão hòa thượng ầm ầm nổ tung trên hư
không.
...
Ps: vote 5* , quăng np ủng hộ đi ==!