Thức Tỉnh Cùng Trở Về


Rắc Rắc” từng tiếng liên tiếp vang lên, tại chính giữa mảnh hỗn độn một vết
nứt bắt đầu lan ra. Vết nứt cứ như ở trên đại địa, lan ra nhanh chóng như mảnh
thủy tinh.

“Oanh — —“ một tiếng vang lên thật lớn, trong chớp mắt này, toàn bộ mảnh hỗn
độn run lên. Nơi vết nứt, từng tiếng ầm ầm như lôi đình vạn trượng đánh xuống.

Thiên địa dậy sóng, cuồng phong tử sắc nổi lên, hỗn độn bị cuốn loạn.

“Ầm ầm —“ Trung tâm hỗn độn vang lên từng âm thanh như vượt qua tuyên cổ, vô
hạn thời gian vọng lại.

Thanh âm càng lúc càng lớn, thiên địa run lên càng kịch liệt hơn. Chỉ thấy
những vết nứt đã lan tới vô tận thời không, những âm thanh như gió rì rào từ
những vết nứt truyền đến.

“Xì Xì —“ Như có vô tận lỗ đen ở những vết nứt đó, mọi thứ đi ngang qua đều bị
hút vào, đến cả hỗn độn hay tử sắc cũng không tồn tại được.

Một trận lôi phong quét qua, vô số hỗn độn tử kim bay theo. Liền ngay tức khắc
đó, thiên địa bỗng đen sầm lại, những trận oanh oanh cũng theo đó càng nhiều,
trời đất cũng như run rẫy theo.

Trong bóng đêm không thấy gì, lúc này đây mọi thứ như trờ lại thời vũ trụ hình
thành.

“Oanh — —“ Đột nhiên, một tiếng vang lên. Không rõ quá khứ, không phân hiện
tại, cũng chẳng định được tương lai. Âm thanh như vượt qua thời không, bỏ qua
luân hồi vang lại.

“Rầm — —“ Tại trong bóng tối, bỗng một ánh sáng hỗn độn nhàn nhạt chiếu vọng
lại. Ánh sáng như cướp lấy luân hồi, phân ra hỗn độn, chưởng quản thời không.
Ánh sáng không biết từ đâu bắt đầu, lại càng không rõ nơi kết thúc, nó vẫn đi,
vẫn đi.

Trời đất bỗng yên tĩnh, trong bóng tối đó, không một âm thanh nào vang lên,
vạn vật rơi vào tĩnh lặng. Tại nơi ánh sáng, một khí tức cỗ lão chậm chạp lan
tỏa ra.

Bỗng một âm thanh như mặt nước bị chạm nhẹ vang lên, chỉ thấy tại nơi âm thanh
đó, một thân ảnh chậm rãi đứng dậy. Thân ảnh bóng loáng, dạ quang từ thân ảnh
lóe lên như hấp hết vạn giới vào trong, thôn phệ tất cả tinh vực vào người.
Thân ảnh này như là một vũ trụ chân chính, hắn đứng dậy mà như cả vũ trụ đang
di chuyển.


  • Cũng nên để bọn hắn biết Cửu U Ma Đế ta trở lại rồi.

Thân ảnh ánh mắt lãnh đạm nhìn vào đôi bàn tay lẩm bẩm:


  • Các ngươi cũng nên bắt đầu chuẩn bị đi, ta lần này không phải là huyết tảy
    đơn giản sự tình như lúc trước đâu. Trăm vạn năm sự tình kia cũng nên kết thúc
    lần này đi.

Âm thanh như bình thường, nhưng lại ẩn chứa vô thượng đại đạo, lời vừa ra như
có vô số hỗn độn thải liên hình thành.

Hắn chậm rãi bước ra một bước nhỏ, một bước nhẹ nhàng rơi xuống. Không một âm
thanh, không một tia gợn sóng, cứ như bong bóng chạm nhẹ lên mặt nước, không
tạo lên một sự dao động nào.

Ngay khi bước chân rơi xuống, thân ảnh hắn bỗng nhẹ nhàng biến mất, như chưa
từng tồn tại bao giờ.

Thiên địa vẫn tối, hắn ám trùm lên, chỉ là tại nơi thân ảnh kia đứng một bông
hoa sen đang khép lại, chờ đợi năm tháng trôi qua để hé nở...

Thời gian trôi qua, không ai rõ bông sen ấy nở ra thứ gì, chỉ biết sau này
trăm ngàn vạn năm, tại nơi này, có một tiểu cô nương đứng tại ở nơi ấy thở
dài.

...

"Grào —" Một loạt tiếng hống vang lên, hơn chục đầu yêu thú đánh tới
một phía.

Từng đạo lực lượng màu sắc khác nhau vọt tới, hóa thành một đầu yêu thú
to lớn. Cả chục đầu yêu thú đồng loạt đánh tới, trong đêm tối mơ hồ
những luồng sức mạnh như dời sông lấp biển đại thủ ầm ầm nện lên.

Đối diện với nó, chỉ gặp một vệt sáng đấm ra, quyền mang cắt đứt
không khí đánh tới những đạo ánh sáng.

"Oanh —" đại địa run lên, hai nguồn lực lượng như băng hỏa va chạm vào nhau,
sinh ra từng trận từng trận âm thanh xì xì.

Sau khi tung ra một đòn, Tiêu Thiếu Kiệt lúc này đã kiệt sức, cơ thể hắn
toàn thân là vết thương, chính vì trận chiến lúc trước đã khiến hắn hết sức
lực cùng vết thương đầy người này.

Nguyên lai lúc trước khi hắn đánh chết Độc Giác Lôi Thú thì những
đầu yêu thú này đánh tới, đó cũng là lí do tại sao hắn cảm thấy
lạnh người khó chịu lúc trước. Trong cuộc va chạm đó hắn bị đánh
cho bán sống bán chết, nhưng là càng như vậy bị đánh hắn lại cảm
thấy sục sôi chiến ý, không một chút sợ hãi nào, kiểu như càng
đánh càng hăng. Cảm giác này làm hắn vô cùng thích thú song lại
khó giải thích nổi.

"Oanh —" một tiếng vang lớn, chỉ thấy quyền mang bị đánh nát, đầu yêu
thú do lực lượng của hơn chục đầu yêu thú hợp lại kia liền phá không đánh tới.

Tại tiếng oanh đó vang lên, quyền mang bị đáng nát, từng cái năng
lượng nhiều màu đánh lên lồng ngực khiến hắn bay ngã lui sau, hộc máu
tại chỗ.

“Ầm —" vài tiếng, liền thấy Tiêu Thiếu Kiệt như cự thạch bị ném đi.
Mỗi lần chạm vào mặt đất đều làm bết thương càng thêm nặng.

"Grào —" những đầu yêu thú thấy tên nhân loại đáng ghét bị đánh bay
liền hống lớn rồi phi thân phóng đến.

Những cái miệng chứa răng nanh dính máu đang nhe ra càng kinh khủng
dị thường.

Tiêu Thiếu Kiệt bị đánh bay chưa kịp thở ra đã thấy những đầu yêu
thú đánh tới liền lắc người đứng dậy.

Vết thương chằn chịt khắp nơi đều có, dù thế nhưng chiến ý của hắn
vẫn ngất trời, chỉ là sức cùng lực kiệt, không thể xoay sở được nữa.

Bỗng nhiên hai mắt hắn trở đỏ ngầu, từng đột hỏa diễm hừng hực thiêu
đốt hư không. Hỏa diễm vô hình nóng rực bao phủ hắn vào trong làm
những đầu yêu thú đang phóng tới ngay lập tức bị đốt cháy thành tro, đừng nói
là những đầu yêu thú yếu ớt này, chỉ sợ đến cả những tiên nhân cũng bị đốt
chết. Ngọn lửa càng lúc càng thêm lớn mạnh, sức nóng kinh khủng từ
hỏa diễm lan ra, nhất thời một mảnh không gian cháy đỏ trào ra như
dung nham núi lửa phun lên.

Dung nham phun lên sau đó liền thấy có khói xanh xung thẳng lên trời.
Vô số giọt nước từ khói xanh rơi xuống kêu lách tách, những giọt
nước xì xì tiêu tan sau khi chạm vào đại địa.

Aaa!

Một tiếng hét như muốn nứt cả cổ họng vang lên.

Tiếng hét đau đớn do chiến diễm thiêu đốt đó như thoát ra khỏi sự
chịu đựng của phàm nhân, thậm chí dù là thánh nhân tiên nhân cũng
không thể chịu được, việc chết người vì không chịu được cũng là bình
thường. Vậy mà nổi đau kinh khủng đó lại xuất hiện trên người hắn,
nổi đau này sao chịu nổi, nhưng nếu hắn không chịu được chỉ có một
con đường... Chết!

Tại một nơi trong không gian, một thanh niên tuấn tú đứng nhìn tất cả mọi
chuyện đang diễn ra, hắn không ngăn cản mà chỉ ở đó nhìn.

Thanh niên này không ai khác chính là Tiêu Chiến Thần, chỉ nghe hắn nói nhỏ:


  • Đế Thần a Đế Thần, ngài lại đưa ta một nan đề a.

Ánh mắt hắn nhìn tới Tiêu Thiếu Kiệt một hồi rồi nhẹ phất tay.

"Uỳnh — " Chợt thấy một tia không gian run nhẹ lên, liền thấy bầu trời
bỗng sáng lên, ánh sáng tứ sắc lần nữa chiếu rọi, tiên cảnh lần
nữa hiện thế.


  • Thức tỉnh được hay không liền ở ngươi rồi. Sinh tử của ngươi phải
    tự ngươi đi giành lấy a. Ta chỉ giúp được ngươi ngang đó thôi, mọi
    chuyện còn lại phải xem ý trí của ngươi tới đâu.

Tiêu Thiếu Kiệt đang đau đớn bỗng cảm thấy có một cỗ nhu hoà lực
lược chạy vào cơ thể, mặc dù là thế nhưng nổi đau kia vẫn còn rất
kinh khủng. Từng tiếng ầm ầm trong nội thể vang lên không ngừng, một cỗ ngứa
ngáy cảm giác làm hắn như muốn cạo ra da thịt vậy.

Chợt hỏa diễm đang thiêu đốt bỗng phừng lên một cái mãnh liệt, cơn đau rát
nhanh chóng chiếm lấy thần trí hắn. Một loại cảm giác truyền đến đại não, thần
trí từ từ trở nên mơ hồ.


  • Aaa! Ta không thể chết được, ta còn có phụ thân, tỷ tỷ, còn có thù của mẫu
    thân chưa báo. Ta không thể chết.

Hắn hét lớn một tiếng rất dài, âm thanh như được kéo từ vô tận hư không tới,
lại như xuyên qua vạn cổ. Tiềng hét không cam lòng như một chấp niệm bất diệt
đánh thẳng vào thần trí hắn. Cũng chính nhờ cỗ lực lượng này mà hắn như
tìm thấy điểm đột phá.

“Oanh —“ Chỉ nghe một tiếng vang lên, liền thấy hỏa diễm bỗng biến mất, thay
vào đó là hai cái bóng mơ hồ màu đỏ huyết.

“Grào” hai cái bóng mơ hồ đó gào thét một tiếng kinh thiên, rồi tức khắc uốn
mình đâm vào cơ thể Tiêu Thiếu Kiệt.


  • Đây là?

Tiêu Chiến Thần ở một nơi nhìn vậy liền nhướng mày, kinh ngạc thì thào.


  • Là Huyết Mạch Dị Biến, Song Long Chiến Hỏa.

Chợt nghe một âm thanh vang lên bên tai, Tiêu Thiếu Kiệt giật mình xoay người,
trong chớp mắt liền cung kính:


  • Đế Thần.

Đế Thần này đương nhiên chính là Dạ Ảnh sau khi lấy lại Hỗn Độn Sơ Khai Thể
trở về. Hắn lúc này đã trở lại bình thường như cũ, không có dạ quang chớp lóe.

...

Đau đớn lui dần, một cơn khoái cảm từ cơ thể lan toả toàn thân. Hắn
nằm im ở đó không rõ sống chết, để mặc cho ánh sáng ấm áp chiếu
lên thân thể tàn tạ của mình.

Tiêu Thiếu Kiệt vốn ở trong bóng tối đã quen nên khi ánh sáng chiếu
xuống liền vô ý thức đưa tay che mắt, nhưng khi đưa tay lên liền đau
đớn rên một tiếng.

Cơn đau làm hắn tỉnh táo đôi chút, song ngay tại lúc đó liền thấy
một bóng dáng mơ hồ, hắn kêu lên mừng rỡ:


  • Công... Công tử.

Nói xong liền cảm thấy yên tâm, tinh thần căng thẳng cũng theo đó
bình tĩnh lại, lập tức cơn mệt mỏi ập đến.

Chớp mắt đã hai tuần trôi qua, bầu trời vẫn như thế ngập trong bốn màu chiếu
rọi, tiên cảnh này đúng là nhìn hoài không chán.

Trên một phiến đá lớn, Tiêu Thiếu Kiệt đang ngồi ở đó ngắm tiên cảnh trong
truyền thuyết này. Hắn sau khi thức tỉnh huyết mạch liền ngủ một hơi dài, đến
khi tỉnh lại liền là hai tuần rồi. Tiêu Thiếu Kiệt sau khi tỉnh lại liền trách
mình ngủ quá lâu, sợ phụ thân cùng tỷ tỷ lo. Hắn thế nhưng không biết như này
là quá thần kì rồi, bởi một kẻ khi thức tỉnh huyết mạch bình thường cũng phải
đến năm ba tháng mới tỉnh lại, hắn đây chỉ mới có hai tuần thôi, huống chi còn
là huyết mạch dị biến.

Bất quá hắn sau khi tỉnh lại liền quên hết mọi chuyện trừ việc mình bị một lũ
yêu thú vây quanh, nhưng dường như trong cơ thể hắn sau khi tỉnh lại liền có
thêm cái gì đó. Hắn không biết, mà cũng không hỏi.

Tiêu Thiếu Kiệt sau khi nhìn đã rồi liền xoay đầu hỏi thiếu niên hắc bào bên
cạnh:


  • Công tử... khi nào trở về vậy. Ta sợ phụ thân cùng tỷ tỷ lo lắng.

Dạ Ảnh đứng dậy, nhàn nhạt cười nói:


  • Nếu ngươi đã như vậy muốn về thì về thôi. Ta cũng chưa nói để ngươi ở lại
    đây bao giờ.

Tiêu Thiếu Kiệt nghe thế thì vội ngẩn người, đúng a, công tử đâu có bắt ta ở
rễ luôn nơi này chứ? Hắn sờ mũi cười:


  • Haha


  • Được rồi, nên trở về thôi. Bọn hắn chắc cũng đang mong đợi lắm a.


Hắn nói một câu không ai hiểu, nói rồi liền vun tay lên.

“Ong ” lại một cơn chóng mặt truyền đến, cũng như lúc trước, đến nhanh mà đi
cũng nhanh.

Chậm rãi mở mắt ra, Tiêu Thiếu Kiệt đã thấy bọn hắn đang đứng ở một nơi cách
Thạch Ẩn Môn một đoạn.

Cái này liền truyền tống ra hoang mạc luôn? Tiêu Thiếu Kiệt nhìn sang Dạ Ảnh ý
muốn hỏi.

Dạ Ảnh không đáp, đi về phía trước. Thấy vậy hắn cũng chạy theo.
...


  • Phía trước là ai vậy? Ta nhìn như là bạch mã hoàng tử a.

Trong dòng người, một thiếu nữ nhìn về phía trước mà nghi hoặc nói.


  • Hả, ngươi vậy mà không biết người phía trước? Ta nghĩ ngươi nên quay về nhà
    mà nằm ngủ cho rồi. Phía trước chính là Hà công tử.

Bên cạnh một thiếu nữ có vẻ hiểu biết lên tiếng nói.


  • Hà công tử... A chính là Hà Tĩnh Phong, con trai duy nhất của Thành chủ đại
    nhâ đó hả.

Vài người xung quanh nghe thế liền kinh hô, nhiều thiếu nữ đôi mắt si mê nhìn
tới phía trước.


  • Hà công tử hôm nay chẳng lẽ là đi dạo, nhưng đi dạo thì có cần phải mang
    nhiều lễ vật vậy không?

Một câu vang lên không rõ là ai nói, nhưng đây cũng là câu ai cũng muốn hỏi.


  • Trời, ngươi ngu thế? Ngươi không biết là hôm nay Hà công tử chính là tới
    Mộc gia cầu hôn sao?

Nghe thế những người chưa biết cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.


  • tới Mộc gia cầu hôn, cầu hôn ai cơ?


  • Con mẹ nó, lũ ngu này, cầu hôn đương nhiền là Mộc Điệp Tình rồi. Ngươi nghĩ
    Mộc gia có nữ nhân nào có thể để cho Hà công tử tự mình đến cầu hôn.


  • Ngươi nói là Mộc Điệp Tình, thiên tài của Mộc gia năm nay mười sáu tuổi đã
    đạt đến Địa Hoàng cảnh trung kỳ, có thể so sánh với Hách Phùng, thánh nữ Thánh
    Ma Môn?


Trong từng tiếng ồn ào đó, Dạ Ảnh hai người lúc này cũng đã đứng ở một nơi
trong dòng người. Tiêu Thiếu Kiệt đang đứng đó bỗng run lên một cái, không
biết nghĩ gì.

...

Ps: vote 5* ủng hộ đi, tks & thanks ^^


Nhất Nộ Đồ Thiên - Chương #19